Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Nguyện Vọng Hôm Sinh Nhật

Bữa tiệc sinh nhật mừng Tề Phàm mười tám tuổi được tổ chức ở nhà.

Đêm nay Tề Phàm không thể nghi ngờ là ngôi sao tỏa sang của toàn trường.

Người mặc bộ lễ phục màu đỏ, tóc dài buông xoã, ở trên còn điểm chút trang sức, cổ đeo chiếc vòng đá ruby mà Lạc Kì tặng.

Khoảnh khắc cô bước xuống lầu, Lạc Kì ngẩn ra, trong lòng chỉ có thể dùng một từ duy nhất mà anh nghĩ đến: Kinh diễm.

Anh cũng tin rằng toàn bộ nam sinh ở đây, ngoại trừ ánh mắt chỉ nhìn đến Trác Thất của hòa thượng Lục Kiêu, còn tất cả đều bị Tề Phàm đêm nay mê hoặc.

Lạc Kì có chút tư vị không vui, bánh trôi nhỏ đã trưởng thành, mê người như vậy, sẽ có nam nhân chú ý tới cô, anh như bị đứa trẻ bị tước mất đồ chơi yêu thích, trong lòng thực không thoải mái.

Bữa tiệc rất náo nhiệt, có người chúc rượu Tề Phàm, cô xấu hổ cười duyên, khéo léo ứng phó tự nhiên.

Bánh sinh nhật được mang tới, tất cả mọi người đều nhìn ngọn nến, chỉ có anh vẫn nhìn cô trong bóng đêm, khóe mắt vương lệ còn dùng sức mỉm cười.

"Hôm nay, tôi rốt cục cũng mười tám tuổi, không phải bị người ta gọi là đứa nhỏ nữa, có thể làm chuyện tôi muốn. Thực cảm tạ mọi người đã tới sinh nhật tôi, thời điểm rất quan trọng của tôi. Cám ơn các bạn đã cùng tôi, quan tâm, trân trọng, yêu thương tôi, làm cho cuộc sống của tôi vui vẻ như vậy. Tôi hy vọng, sau này sẽ có nhiều cái mười tám năm nữa, các bạn vẫn có thể giống như bây giờ, vẫn ở bên tôi. Tôi yêu các bạn, thực sự rất yêu!" Nói xong, cô giơ chén rượu lên, một hơi cạn sạch.

Lạc Kì cũng một ngụm uống hết chén rượu, đã có mấy người bạn gái của Tề Phàm đến gần anh, nhưng hôm nay anh không có tâm tình. Anh thầm nghĩ chỉ chăm chú nhìn Tề Phàm, đêm nay cô rất nổi bật, làm con người ta nhìn mãi không chán.

Cô bắt đầu khiêu vũ trên sàn, giống như tinh linh lầm đường bước vào thế gian, ánh mắt linh động, làm người ta mất hồn mất phách.
Cô thật sự rất đẹp. Đẹp tới mức làm cho người ta không đành lòng rời đi tầm mắt.

Đêm nay, anh nhận thức được một điều. Cô đã khác với Tề Phàm ngày trước rồi.

Náo nhiệt chấm dứt, đám đông cũng về. Đối mặt với một đống bừa bãi, Tề Phàm buồn bực đá văng đôi giày cao gót, đi vào đôi dép lông màu hồng, tựa vào sofa, xoa mắt cá chân đau nhức.

"Sao thế này, mười hai giờ, đến lúc cô bé lọ lem cởi giày thủy tinh rồi à?" Giọng Lạc Kì lạnh lùng vang lên.

Tề Phàm ngẩng đầu nhanh, cô vừa vụng trộm đưa cho anh tờ giấy, mời anh ở lại sau khi người về, vốn tưởng anh đã đi, nên cô sinh hờn dỗi, không nghĩ tới, anh thật sự không đi.

"Đúng vậy, mười hai giờ, cô bé lọ lem sẽ hiện nguyên hình." Tề Phàm cắn đầu lưỡi, nghịch ngợm cười.

"Đêm nay, anh còn không có cơ hội khiêu vũ với em." Lạc Kì giường như vô tình nói, nhưng nghe thế nào vẫn thấy có chút oán hận.

"Ai bảo anh được hoan nghênh như vậy. Bị một đám mỹ nữ vây chật như nêm cối, em lại gần còn không được cơ mà." Tề Phàm chu miệng.

"Thế giờ, anh có vinh hạnh mời em khiêu một điệu không?" Lạc Kì cúi người vươn tay.

"Em cởi giày rồi." Tay đặt lên lòng bàn tay anh, Tề Phàm cười đến kiều diễm.

"Tùy em mà."

Không có âm nhạc, hai người nhảy theo nhạc trong lòng, không ngờ không có lỗi nào.

"Thích quà anh tặng không?"

Lạc Kì cảm thấy không khí có chút mờ ám, nên tìm lời để nói.

"Không thích."

Tay tự tiện nâng vòng ruby đeo trước ngực, cô bĩu môi ghét bỏ.

"Vì sao?"

Không nghĩ tới cô trả lời thẳng thắn vậy, anh nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.

"Bởi vì không phải thứ em muốn."

Lại đi sát vào trong lòng anh, Tề Phàm dựa vào ngực anh, rầu rĩ nói.

"Vậy em muốn cái gì, anh mua cho em."

Có phải vì không mở điều hòa không? Sao trong phòng lại nóng vậy?

"Nếu, em nói em muốn một lễ vật, là anh, anh có cho em không?"

"Phàm Phàm, giọng hài hước của em, anh thật sự không dám khen tặng."

Dịch dần ra phía sau từng bước, cô nâng đầu, thẳng tắp nhìn về phía anh: "Lạc Kì, em không hay nói giỡn, thứ em muốn chính là anh."

"Thôi nào, Phàm Phàm, đừng làm loạn."

Buông tay cô ra, Lạc Kì cũng lui về phía sau từng bước một. Cô không gọi anh là anh Tiểu Kì nữa, mà dám gọi thẳng tên của anh, làm cho tâm anh không chịu được xốn xang.

"Lạc Kì, em thật sự không có hay nói giỡn, anh chờ một chút."

Nói xong, cô nhấc váy chạy lên tầng. Một lát sau lại nhẹ nhàng quay lại, đứng ở trước mặt anh. Vừa chạy nên có chút thở gấp, ngực phập phồng, anh nhìn mà miệng lưỡi khô khốc.

"Lạc Kì, em nói thật. Anh xem, ngay cả thứ này em cũng chuẩn bị rồi."

Nhìn thứ trong tay cô, mặt Lạc Kì bỗng mất tự nhiên mà hồng hồng. Thực buồn cười, đại công tử đào hoa là thế, vậy mà chỉ vì nhìn thấy "đồ dùng phổ biến" kia mà đỏ mặt, cái này mà truyền ra ngoài, người ta cười anh đến chết mất.

"Phàm Phàm, xin lỗi. Giờ không còn sớm, anh nghĩ cần phải trở về, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Ho nhẹ một tiếng, anh chật vật xoay người, định rời đi thì...

"Lạc Kì, anh nhìn em này, em có gì mà không thể?"

Giọng nói của cô kéo Lạc Kì quay người lại.

Tề Phàm đứng trước mặt anh, hóa ra dưới bộ lễ phục kia, không mặc gì ư?

Nghĩ cô cả đêm mặc bộ quần áo như vậy ngay trong gian phòng lúc ẩn lúc hiện, còn cùng người khác khiêu vũ, anh thật sự xúc động tới mức muốn bóp chết cô.

Ánh mắt từ trên xuống dưới, không e dè lưu luyến trên người cô. Tầm mắt rơi xuống khu rừng rậm u tối kia, con ngươi anh sẫm lại.

Anh nhìn chăm chú, làm cho tâm Tề Phàm rất muốn rớt ra ngoài. Giả bộ trấn định, cô cố lấy dũng khí bước tới gần anh.

Lạc Kì nắm chặt tay, khắc chế trong lòng không biết là lửa giận hay là dục vọng nữa. Ngực anh phập phồng, trong long thầm cổ vũ cô. Khi cô lại gần anh, tự chủ của anh chính thức tuyên bố tan rã.

Mặt vùi vào lồng ngực rắn chắc, cảm giác được anh cứng ngắc, Tề Phàm cười đắc ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro