Chương 22: Khoảng Cách An Toàn
Tề Phàm luôn như thế, chuyện không thoải mái luôn quên rất nhanh.
Nhìn thấy tin tức Đinh Cừ kết hôn với Tô Tình, hơn nữa Lạc Kì và Tô Tình gặp mặt, về phương diện này, Tề Phàm mơ hồ đoán được vài phần.
Cô không khổ sở cho mình, chỉ đau long cho Lạc Kì.
Đinh Cừ rời khỏi Tương Hân, Tề Phàm biết cô cũng sắp phải chia tay Lạc Kì.
Người định không bằng trời định, tính thế nào cũng không tính đến, người yêu mười năm ,một đôi đẹp toàn vẹn, cũng đã đính hôn, nói chia tay liền chia tay.
Nếu như vậy, cô có phải là người thảm nhất không?
Đã biết như vậy, cô sớm nên có kế hoạch, dù sao điều tệ nhất chính là ly hôn, đơn giản được bên anh thêm ngày nào đối với cô đã là tốt lắm rồi.
Lạc Kì mở mắt ra, nhìn Tề Phàm ngủ bên cạnh, đôi mắt lập tức u ám.
Tối hôm qua cô ngoan thần kỳ, như một con mèo nhỏ ghé vào trên người anh. Gắt gao ôm cổ anh, thân thể vặn vẹo, còn cọ xát trước ngực anh.
Cô thay đổi tư thế, quay đầu thản nhiên cười, anh lại hồi hộp tới mức toàn thân căng cứng.
Anh ôm chầm lấy cô, tay xoa làn da mịn màng, từ từ khích lệ sự mẫn cảm của cô.
Người đang ngủ bị quấy rầy rất là bất mãn, vặn vẹo thân thể chống cự anh xâm phạm, lại không nghĩ rằng thân thể ngẫu nhiên ma sát làm cho anh càng thêm hưng phấn.
"Còn chưa tỉnh?" Lạc Kì cười khẽ, đây là cái khó cô cho anh ư? Anh ra sức khiêu khích như thế, cô cũng không nể mà tình ngủ!
Nheo mắt, vùi vào mặt trong, tìm được thứ mềm mại của cô, một ngụm anh ngậm vào miệng.
"Ai da!"
Tề Phàm vẫn nhắm hai mắt, tay phụ giúp đầu anh. Anh một tay đem hai tay cô giữ trên đầu, tiếp tục ở trên người cô làm xằng làm bậy!
Đầu gối để ở giữa hai chân cô, một chút một ác ý đưa về phía trước .
"Thực khốn..."
Thân thể mềm mại, cô phản ứng rất thành thực với anh.
Khóe miệng giương lên, chọn được tư thế, một cái động thân, cô mạnh mẽ mở mắt ra, một tiếng thét kinh hãi.
"Lạc Kì!"
"Anh đây, bảo bối."
Không một chút đình trệ, mỗi lần va chạm anh đều vào chỗ sâu nhất, lần nào cũng thêm lực.
Tề Phàm nhìn vẻ mặt thỏa mãn trước mắt, trong lòng căm giận!
Chỉ biết anh sẽ không tự nhiên đối xử với cô vậy, anh căn bản chính là lấy việc công làm việc tư, giải quyết cho mình!
Cô ngày hôm qua mệt vậy mà còn phải chủ động lấy lòng anh! Kết quả là bị anh làm tới ngất xỉu hết lần này tới lần khác!
Anh như uống phải máu hươu vậy! Rạng sáng ba giờ mới ngủ, vậy mà giờ còn có tinh thần như vậy!
"Anh không phải người mà! Người ta ngủ, anh cũng làm được!"
Hô hấp rối loạn, cố nén tiếng rên rỉ, nói được một câu cô thiếu chút nữa tắt thở.
"Em ngủ là việc của em, anh làm là chuyện của anh." Lạc Kì hoàn toàn không ngại, thở gấp, đáp cô một câu, cuối cùng còn dùng lực lao vào cô thêm chút nữa, thấy cô trợn tròn mắt trừng lại, anh cười đầy tà ý.
"Anh mà bị người làm thành như vậy còn ngủ được sao!"
"Anh cũng không biết, chưa thử qua. Hay là, lần sau em xem thử xem, anh sẽ rất hoan nghênh."
"Em chưa biến thái được như anh đâu!"
"Em ngoài miệng thì không vui, nhưng thân thể rất thành thực, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của em nói nó rất thích!" Thân thể gục xuống, môi dán vào bên tai cô, ác ý nói từng chữ.
Không để ý đến anh nữa, Tề Phàm nhắm mắt lại, hưởng thụ tra tấn mê người này.
Lạc Kì nhìn cô thật lâu, anh hoài nghi, cô gái này đúng là phù phép anh, bằng không, anh sẽ không vì cô trầm mê đến nỗi vậy!
Mỗi đêm anh như chàng trai niên thiếu mới nếm thử trái cấm, khẩn trương chờ mong cô, khi cô phong tình vạn chủng đứng ở trước mặt anh, anh liền bức thiết như một con sói đói khát bị bỏ đói đã lâu, liều lĩnh lao vào cô cắn xé!
Mỗi một lần thân thể hai người dây dưa đều có thể dùng từ kinh tâm động phách để hình dung! Anh như tìm được thứ hợp cạ trên người cô, chỉ có cô, mới có thể làm cho tâm hồn anh yên ổn.
Không nhớ rõ vì sao lại nói như vậy, linh hồn hai người như đã ước định từ trước, nên kiếp này thân thể mới có thể hấp dẫn lẫn nhau. Mỗi một lần kết thúc, anh đều có một loại xúc động, muốn hẹn tiếp với kiếp sau của cô!
Anh làm sao vậy? Từ khi nào thì bắt đầu có ý thức về cô gái này!
Động tác nhanh chóng chấm dứt tất cả, trong phòng không khí đình trệ. Người dưới thân uể oải không ý thức, môi không tự giác rên khẽ một tiếng, thấp gọi tên của anh.
Ngực lại nảy lên cảm giác bối rối, cô hiện tại dễ dàng chạm tới cảm xúc của anh.
Sau cái chớp mắt không khí bối rối đình trệ, anh xuống giường, vào phòng tắm.
Nước lạnh đánh vào trên người, cắn chặt hai hàm răng đang lập cập, nắm chặt quyền, khắc chế mình lại lao ra ôm cô.
Lâu sau không thấy anh ra, Tề Phàm quấn chiếc chăn mỏng gõ cửa phòng tắm.
"Lạc Kì, anh làm sao vậy?" Giọng nói của cô lộ ra vẻ khàn khàn khiêu gợi, làm cho Lạc Kì vừa mới thoáng bình ổn dục vọng, lại bắt đầu chào cờ.
"Không có việc gì." Lung tung lau lau một chút thân thể, mở cửa ra, không liếc mắt một cái với Tề Phàm bên cạnh.
Chờ khi Tề Phàm vào phòng ngủ, anh đã đổi xong quần áo chuẩn bị rời đi.
"Phải đi?" Tề Phàm cắn môi, cười đến ánh mắt mở thật to ngăn nước mắt lại.
"Có hẹn."
Xem như đã trả lời, Tề Phàm đi lên phía trước, giúp anh sửa sang lại áo, thắt caravat, nhẹ nhàng in trên má anh một cái hôn.
"Phụ nữ à?"
Nụ cười không chê vào đâu được, Lạc Kì lần này quay sang nhìn cô một cái.
"Người anh hẹn có khi nào không phải phụ nữ cơ chứ!" Anh cười, tà mị, giận dỗi.
Tề Phàm tựa đầu trên ngực anh, ngón tay từ từ uyển chuyển xoa xoa: "Lạc Kì, anh đáp ứng em một việc được không?"
Giọng nói ngọt ngào khiến Lạc Kì thoáng chốc hoảng hốt: "Chuyện gì?"
Tay cô, như là trực tiếp đi vào lòng anh, giọng nói của cô không khỏi nhẹ nhàng: "Nếu ngày nào đó anh có gặp quả báo, trăm ngàn lần đừng chết trên giường của người phụ nữ khác! Tuy không có người biết quan hệ của chúng ta, nhưng em vẫn cảm thấy rất mất mặt."
"Sao thế, em hận anh chưa chết à?"
Chỉ biết trong đầu cô giờ đang loạn lên toàn thứ linh tinh!
"Lạc Kì, em yêu anh! Nếu anh chết trên giường em, em sẽ lập tức tự tử cùng anh! Nhưng nếu anh chết trên giường người phụ nữ khác, em sẽ lôi anh từ trong quan tài ra đánh một trận!"
Giọng nói đanh đá, cười mị hoặc, cô hung hăng cắn một phát trên ngực anh, xoay người, tung chăn, lấy phong thái đẹp đẽ nhất đi vào phòng tắm.
Lạc Kì ôm ngực đau đớn, đau chết mất! Khẳng định một điều, tối hôm qua cô dùng miệng làm lâu như vậy, miệng cũng chưa mỏi lắm! Răng nanh còn sắc như vậy!
Khóe miệng cong lên, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô, chết tiệt cô cũng không thấy lạnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro