i;
và người ơi.
cho đến khi ngày mai đến, khi ánh sáng le lói cho đời ta tươi đẹp. mong người đừng khóc, mong người đừng lặng im. cho tình ta nở rộ như hoa, như mưa đầu mùa mãi chẳng dứt.
tình em vỏn vẹn đủ đầy cũng chẳng cứu vớt lấy hơi thở thoi thóp, chẳng cứu vãn nổi sự tiều tụy của người. yêu người, thương người đức ngài trên cao chẳng thấy.
em thấy mai, em và người cùng đến nơi đầy gió. nơi ta yêu nhau, nơi chẳng còn đau đớn, vĩnh viễn chẳng phai.
và rồi ta chết đi, chết đi trong những đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro