Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

|2| Dạo bờ biển

[Req 2: MarkSung| @wyne] 

~o~

Tháng năm của năm học thứ ba cao trung, ánh sáng hôm nay có chút kì lạ.

Ào, tiếng sóng vỗ mạnh vào nền cát vàng rực dưới cái nắng hạ oi bức của tháng năm. Cảnh tượng hùng vĩ như trong những cơn mơ hoang vu khi tôi còn chập chững bước trên nền cát khô hanh ráp hết cả chân. Giống như đi trên con đường dát một lớp vàng, chân tôi mềm nhũn, những kí ức vụn vặt trôi tuột theo cơn sóng vỗ về mãnh liệt. Bàn tay chạm vào mặt nước trong veo màu trời xanh, nhà tôi gần biển, kí ức của tôi cũng thuộc về biển.

Mùa hạ tháng năm năm ấy, tôi gặp một chàng trai. 

~o~

Con trai của nhà Park bị tai nạn đấy, biết không? 

Tôi bước chậm chạp trên đường về nhà, cái nắng khô hanh chạm vào làn da đã sẫm màu của đứa con trai cả ngày vùi mình ngoài biển. Lướt ngang qua những người hàng xóm, họ đang bàn tán về cái gì đấy, về một người nào đó vô cùng nổi tiếng, có lẽ vậy. Khu phố ngoại ô này đã luôn như thế từ rất rất lâu về trước, yên tĩnh, dịu dàng và chật hẹp làm sao. Có lẽ chỉ nơi sóng vỗ kia là có tí tự do nhỏ nhặt mà tôi có thể đã tìm thấy. À thật thứ lỗi, quên mất, tôi là Mark.

Chậm thật chậm, đứa con trai nghe mùi khí trời thoang thoảng trong tầng bình lưu ngột ngạt. Nhắm mắt lại một chút, tôi nghe tiếng sóng và tiếng của cơn gió biển đang thổi ngược vào đất liền. Ánh mặt trời buổi chiều đang hạ dần, những con người xa lạ cũng lui về mái ấm của riêng bản thân. Chiều tàn theo từng phút thời gian trôi, tôi vẫn chậm chạp bước, hôm nay ở nhà không có ai.

Đứa nhỏ ấy lại về một mình à, tội nghiệp thật, những đứa trẻ mồ côi ấy.

Tôi nghe ai đó nói, khẽ cắn răng, nỗi đau chợt dấy lên theo từng bước chân nhẹ tênh chạm đất.  Cha mẹ tôi đã mất hai ngày trước, trong một vụ tai nạn giao thông, sau buổi tang lễ hôm thứ ba vừa rồi và đến hiện tại, tôi sống một mình. Không ai có đủ can đảm để nhận một đứa nhỏ đang sắp trưởng thành về nhà cả, họ không muốn mang gánh nặng trên vai và chính tôi cũng chẳng muốn làm gánh nặng. Tất cả số mệnh quay về với con số không tròn trĩnh, những kí ức bắt đầu bị lãng quên. Tôi vẫn chậm rãi bước đi, ngôi nhà phía xa xa tắt đèn tối mịt.

Sáng, ánh nắng lại len lỏi vào từ khung cửa sổ đóng không kín. Tôi ngồi dậy với hàng tá vết thương trên người, ngày hôm qua chú tôi đã đến đây, trong cơn say quên cả trời đất. Tôi không biết vì sao ông ta đến, chỉ biết bản thân vừa về đã nhận một cú đánh đau điếng xuống đầu và những cú đá khiến tôi văng cả vào vách tường bên. Khi tỉnh lại thì ông ta cũng rời đi, số tiền tiết kiệm trong tủ gỗ cũng biến mất theo hình bóng người đàn ông ấy. Cả thân thể đau đớn đến không đứng nổi, rồi tôi mặc kệ. Đây là số phận mà kẻ bất hạnh nào cũng phải trải qua. Tôi là một kẻ bất hạnh, và còn hơn cả thế. 

Hôm nay là ngày cuối cùng đến trường, vẫn lối mòn hàng ngày đi qua, cùng cơn sóng loanh quanh mãi bên tai.

Này, ông không định viết nó à?

Tên Lucas ngó xuống với vẻ mặt khó hiểu, tờ giấy trên bàn tôi vẫn trắng tinh tươm một màu. Bọn họ nói rằng tôi nên chọn một nghề nghiệp đi thôi và tôi vẫn im lặng cho đến tận bây giờ. Không biết nên ghi gì vào, tôi nên làm gì khi ra trường? Một câu hỏi khó mãi mãi không có lời đáp.

Lắc đầu nhìn Lucas rồi vơ hết tập vở vào ba lô, tôi đứng lên rời đi. Tên bạn vẫn gọi theo bằng cái giọng ồm ồm của cậu ta, vẫn chưa đến giờ về nhưng mà hôm nay thế là đủ. 

Tôi lại đến với những cơn sóng chập chờn nơi bờ biển xinh đẹp, tôi có một sở thích nho nhỏ, một sở thích gần như trở nên hiếm hoi với một kẻ như tôi. Mark thích dạo bờ biển.

Cảm giác gió luồn vào từng sợi tóc rồi len vào gáy, mùi khí trời bình lặng của những buổi chiều xinh đẹp mùa hạ, lớp cát khô ráp dưới chân, từng áng mây trắng như màu giấy. Tất cả trở nên hùng vĩ trong mắt tôi, khẽ nhìn đến nơi chói chang nọ, cảm giác bình yên hiếm có. 

Mark ngồi phịch xuống đất, cậu ta vẫn ngửa đầu nhìn trời rồi nhìn trái nhìn phải cho đến khi một bóng hình chậm chạp rơi vào đáy mắt. Có ai đó ở phía xa, cậu ta ngồi trên chiếc xe lăn âm thầm gấp từng chiếc máy bay giấy phóng thẳng lên bầu trời. Mark Lee nhíu mày, cậu vội đứng bật dậy chạy thẳng đến chỗ người nọ. 

Này cậu kia, không được xả rác đâu đấy. Bờ biển sẽ bẩn mất. 

A thật xin lỗi, tôi sẽ dọn ngay.

Park Jisung giật mình quay lại nhìn Mark, cậu gượng cười gãi đầu, đôi mắt híp lại thành hai vầng trăng mong manh. Mark hơi giật mình, cậu ta ngồi xe lăn thì nhặt bằng cách nào chứ?

Cậu không tiện, để tôi giúp cậu.

Chậm rãi nói với người kia xong, cậu ta chạy vụt đi, trước những cơn sóng vỗ về mạnh mẽ cúi người nhặt từng chiếc máy bay rơi. Park Jisung nhìn theo bóng dáng gầy gò trên người dán đầy băng gạc, trong lòng đột nhiên cảm thấy sôi sục kì lạ. Cậu ôm lấy bánh xe bằng bàn tay gầy gò di chuyển đến gần cơn sóng, khẽ giọng hỏi.

Cậu là ai?

Mark.

Mark Lee và Park Jisung, từ hôm đó trở đi luôn tình cờ gặp nhau vào những buổi chiều tháng năm đầy nắng, bên cạnh bờ biển, đôi khi chuyện trò, đôi khi nghịch ngợm và rồi khi cuối ngày đến, họ cùng nhau dạo hết cả con đường cát dài đằng đẵng.

Vậy ra cha mẹ anh đã mất rồi sao?

Còn nhóc, hôm nào cũng đến đây nhưng trước kia anh không thấy nhóc bao giờ cả.

À, sau khi bị như này thì em mới đến. Dù sao cũng cần hít thở một chút khí trời.

Mark liếc qua đôi chân vẫn băng chặt của Jisung trên xe lăn, khẽ thở dài.

Vì sao lại như này?

Hôm đó em về nhà cùng bố thì có một chiếc xe nọ mất thăng bằng ngã vào xe của gia đình em, nhưng mà may thay cha có thể bẻ lái ngược lại. Chỉ có điều, người trên xe kia họ lại không qua khỏi.

Đôi đồng tử dãn nở qua từng lời thốt ra từ miệng Jisung, Mark cắn chặt răng không dám ngước nhìn. Cậu âm thầm nhớ đến lời người cảnh sát đã nói. 

"Xe của cha mẹ cậu mất thăng bằng ngã vào xe người khác, nhưng do lực tác động quá mạnh chiếc xe kia lại vừa trở tay kịp nên họ đã lao thẳng xuống vách núi."

Hôm ấy cậu ta tạm biệt Jisung rồi về nhà, tờ giấy trắng hướng nghiệp vẫn đặt trên bàn. Mark nhớ đến khi chiều Jisung có nói.

"Em thật hy vọng mình chóng khỏi, em muốn dạo bờ biển với anh bằng chính đôi chân mình chứ không phải trên chiếc xe chết tiệt này. Có lẽ em đã nói điều này nhiều lần nhưng mà, có Mark làm bạn thật tốt làm sao."

Siết chặt tờ giấy trong tay mình, Mark ôm ba lô rời khỏi nhà. Cậu ta muốn đến Seoul.

Ngày hôm sau, Park Jisung đợi thật lâu nơi bờ biển nhưng lại chẳng có ai đến. Cậu khẽ thở dài, đôi mắt híp lướt qua tầng không rồi nhẹ nhàng khép lại, một dòng nước mắt nhạt màu rơi xuống gò má. Mark hôm nay không đến, anh ấy đã bỏ đi rồi.

~o~

Gần đây tôi đã luôn chú ý một người, anh ấy ở đối diện nhà tôi, hơn tôi ba tuổi. 

Đó là một chàng trai luôn mang vẻ thờ ơ kì lạ, tôi cảm thấy anh cũng kì lạ như cái cách anh biểu đạt cảm xúc ấy. Người đó luôn ra ngoài rất sớm rồi trở về khi tối muộn, dù ở ngay đối diện nhưng tôi chưa bao giờ có thể đến làm bạn với anh ấy. Anh ấy quá khác biệt, không giống như những đứa trẻ bình thường giống tôi đây. 

Mùa hạ tháng năm năm cuối sơ trung, tôi gặp tai nạn. Khi biết người gây tai nạn đã mất và họ là cha mẹ của chàng trai ở ngay đối diện nhà làm tôi bàng hoàng. Một con người kì lạ như anh ấy bây giờ lại trở thành một người cô đơn, hẳn sẽ đau buồn lắm đúng không? Tôi tha thiết nghĩ, tôi muốn làm bạn với anh ấy và tôi đã thật sự đến bờ biển kia. Trong một lần tình cờ đạp xe ngang nơi hoang vu ấy, tôi đã nhìn thấy bóng lưng của người hằng ngày tôi đều dõi theo, của người con trai với vẻ ngoài kì lạ. 

Chúng tôi đã thật sự làm quen theo một cách ngớ ngẩn nào đó và tôi cùng anh ấy trở nên thân thiết như những gì tôi mong mỏi. Cứ chiều về, tôi lại guồng bánh xe lăn đến mức tay cũng phồng hết cả, đến nơi bờ biển đầy nắng vàng chậm rãi chờ đợi chàng trai kì lạ tên Mark Lee. Cứ như vậy trôi qua hai tháng, ngày nào chúng tôi cũng đi cùng nhau. 

Em thật hy vọng mình chóng khỏi, em muốn dạo bờ biển với anh bằng chính đôi chân mình chứ không phải trên chiếc xe chết tiệt này. Có lẽ em đã nói điều này nhiều lần nhưng mà, có Mark làm bạn thật tốt làm sao.

Tôi đã nói với anh ấy như thế, dù trong lòng không hoàn toàn muốn như thế. Tôi muốn nói với anh, tôi lỡ thích anh mất rồi.

Nhưng mà, hôm sau ấy, nơi bờ biển lại chẳng có ai. Hôm ấy anh đã không đến. 

Từng ngày một trôi qua, tôi vẫn luôn chờ Mark nơi bờ biển. Tôi đi dạo một mình, ngắm mặt trời lặng một mình và gấp máy bay giấy một mình.

Mark à, em đang xả rác lung tung này. Xuất hiện mắng em đi chứ.

Tiếng gió đáp lại lời chàng trai, không có ai ở đây cả. Jisung đã thuộc nằm lòng tất cả lối mòn nơi bờ biển, cậu đã ở đây hàng ngày như cách trước đây Mark đã từng. Cho đến khi chân cậu đã khỏi hẳn, cứ đi học về lại đến bờ biển như một thói quen, nhưng vẫn chẳng có ai ở đó cả. Hai năm sau cũng vào tháng năm, Jisung nhận được một phong thư từ Mark, anh đã đến Seoul từ rất lâu rồi và gửi lời xin lỗi đến Jisung. Mark bảo rằng cậu đừng chờ nữa đi thôi, anh sẽ không quay về. 

Gió thổi vù, tán cây phía xa xao động. Jisung gấp lá thư thành chiếc máy bay giấy nhỏ thả trôi nó xuống cơn sóng đang đón chờ. 

Lại hai năm sau, Park Jisung một mình đến Seoul. 

Cậu vẫn không cam lòng kẻ rời đi không nói tiếng nào kia nên tên cứng đầu ấy lặn lội đến Seoul chỉ để tìm người nọ nói rõ ràng, cậu miệt mài ba tháng trời cuối cùng cũng tìm được thông tin của Mark. Chậm rãi hít vào một hơi, trong lòng căng thẳng tột cùng. 

Anh không nghĩ nhóc sẽ đến đây.

Mở cửa nhìn, Mark thờ ơ để Jisung vào nhà rồi chậm chạp vào theo cậu. Cả hai ngồi đối diện nhau giữa phòng khách tịch mịch, Jisung cúi đầu nhìn thảm trải dưới chân mình, giọng hơi nghèn nghẹt.

Anh đã bỏ đi không nói lời nào, còn muốn em không chờ anh.

Mark im lặng, đôi mắt mệt mỏi ẩn đi nỗi đau nhìn Jisung. Anh đưa tay xoa đầu cậu, chậm rãi nói.

Anh đã nhận ra tình cảm của mình, thật sự anh cảm thấy có lỗi. Họ đã mất, nhưng nếu tai nạn đó không xảy ra, họ đã sống, em cũng không phải ngồi xe lăn. Nhưng tai nạn đó đã xảy ra và anh cảm thấy mình có lỗi.

Vì sao anh lại là người có lỗi?

Vì anh đã bảo họ đi chết đi.

Mark khàn giọng, anh đưa tay xoa trán mình, có vẻ không muốn nói tiếp. Nhưng đột nhiên anh lại bật dậy nhìn thẳng vào Jisung.

Anh đã thích em. Có lẽ em sẽ thấy ghê tởm, và điều đó cũng là lý do anh không muốn gặp lại em. Nhưng mà, số mệnh đã như vậy anh cũng phải thú nhận, anh thích em.

Bên ngoài chợt vang lên tiếng biển rì rào lãng du trong miền kí ức đặc quánh của Jisung, về những ngày mà họ cùng nhau dạo chơi bên bờ biển đầy nắng.

Nhưng mà, em cũng thích anh.

Mark trợn tròn mắt, rồi lại ôm mặt, khẽ cười.

Tiếng sóng biển rì rào, ra là chúng ta đều thích nhau. Chuyện gì cũng nên bỏ qua đi thôi nhỉ?

~o~

P/s: Oneshot này lối viết có lẽ hơi kì lạ, nhưng phía sau nó có rất nhiều câu chuyện. Trong tương lai có lẽ oneshot này sẽ trở thành shortfic đầu tay của mình về MarkSung. Hãy đọc nó bằng cảm nhận ban đầu, không cần suy nghĩ quá sâu về một câu thoại nào cả vì oneshot này viết theo mạch cảm xúc (the first emotion) nên mình cũng mong mọi người có thể đọc nó như thế nha.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nct#oneshot