Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

 CHƯƠNG 5:

Tác giả: Tử Trừng

Editor: nàng Thiên Nhi lão quỷ~

Beta: Hiểu Phương các chủ ta đây chứ ai~

Nguồn: tangthuvien

"A---" Tiếng kêu sợ hãi bén nhọn làm toàn bộ người nhà họ La bừng tỉnh, từng phòng sáng bừng lên, chỉ có căn phòng truyền ra tiếng thét chói tai là không có bật đèn.

Diêm Tử Hậu từ trên giường nhảy dựng lên, lấy tốc độ cực nhanh hướng về phòng cách vách, trước lúc đẩy cửa phòng cách vách ra, nghe từ dưới lầu truyền đến tiếng bước chân vội vã, anh không thể không hướng dưới lầu hô:

"Ba La, má La, Tiểu Giám để con chăm sóc là được, hai người không cần lên đây."

"Được không đó?" Tiếng bước chân ngừng lại truyền đến âm thanh giãy dụa của Trương Ngọc Quyên.

"Yên tâm, con sẽ trấn an cô ấy." Trong tai nghe được tiếng khóc nức nở của cô, anh gấp đến độ toát ra mồ hôi.

"Không thành vấn đề, giao cho Tử Hậu là được." Tiếng nói nhẹ của La Tường Thanh hiển nhiên là đang an ủi vợ, một lát sau, dưới lầu truyền đến thanh âm của ông. "Tử Hậu, vậy Tiểu Giám liền giao cho con."

"Ngủ ngon." Tay anh đặt ở chốt của phòng La Khải Giám, không quên lễ phép chào tạm biệt với người lớn.

"Được, được." Hai vợ chồng nâng đỡ lẫn nhau, rốt cuộc yên tâm mà trở về phòng nghỉ ngơi.

Diêm Tử Hậu nhẹ nhàng linh hoạt tiến vào phòng La Khải Giám, anh đóng cửa lại, không muốn để bất kỳ tiếng vang nào lại lọt ra, làm cho hai vợ chồng La thị ở dưới lầu lo lắng.

Anh nheo mắt lại, nương theo ánh trăng mờ ảo tìm kiếm bóng hình cô. "Tiểu Giám? Đừng sợ, tôi là Khỉ nè!"

Người trên giường vặn vẹo không yên, lại không bởi vì thanh âm của anh mà sinh ra phản ứng, tiếng nức nở đau khổ đứt quãng quanh quẩn trong căn phòng không lớn lắm, làm đau lòng người.

"Tiểu Giám?" Dần dần thích ứng với ánh sáng trong phòng, anh thấy rõ cô đang vặn vẹo không yên trên giường. "Bà có khỏe không?" Trời! Cô đang gặp ác mộng, từ từ nhắm lại hai mắt đang khóc.

Cho tới bây giờ chưa thấy qua cô khóc lần nào, lại trong cùng một ngày nhìn thấy hai lần, nước mắt cô như axit có tính ăn mòn mạnh, từng giọt từng giọt ăn mòn trái tim anh.

"Tỉnh tỉnh, bà mơ thấy ác mộng, tỉnh tỉnh!" Không thể tùy ý để cô bị ác mộng cắn nuốt, anh nhẫn tâm dùng sức vỗ đôi má La Khải Giám, muốn đem cô từ trong ác mộng thoát ra tỉnh lại.

"Ô..." Theo bản năng vung hai tay ngăn cản bàn tay to đang vỗ đôi má cô, hai con mắt hồng ướt nước mắt của La Khải Giám mạnh mở ra. "Không cần bắt tôi! Không cần----"

"Bà tỉnh lại một chút! Dưa Hấu to!" Anh hiểu được bây giờ phải cho cô gặp kích thích mạnh nhất, như vậy cô mới có thể rất nhanh từ trong cảnh mơ trở lại thực tế, bởi vậy, anh không thể không dùng thuốc mạnh, dùng tên mà cô ghét nhất để gọi cô.

"Không ai muốn bắt bà, bà chính là mơ ác mộng thôi!" Anh quắp lấy đầu vai cô, dùng sức lắc mạnh.

"Ông..." Ánh mắt mơ hồ dần khôi phục tiêu cự, khóe mắt lộ ra giọt nước mắt điềm đạm đáng yêu, giờ phút này nhìn càng nhu nhược bất lực. "Là...Khỉ?"

"Là tôi." Anh nhẹ nhàng thở ra, đem gối đầu đặt vào sau thắt lưng của cô.

"Sao ông lại ở trong phòng tôi?" Cô khó khăn hỏi, trong lúc nhất thời không phân rõ cảnh trong mơ cùng thực tế.

"Chúng tôi nghe bà thét chói tai, cho nên lại đây xem bà." Anh bình thản nói, lo lắng cô đá rơi chăn mỏng, một lần nữa đắp lên hai chân cô.

"Chúng tôi?" Tim đập nhanh và loạn nhịp, cô nói nhỏ.

"Ba La và má La, còn có tôi." Nhẹ nhàng chậm chạp thở hắt ra, thiếu chút dọa cô chết khiếp. "Tôi để bọn họ ngủ trước, một mình đến xem tình huống của bà."

"Vừa rồi sao ông lại đánh tôi?" Cảm giác trên mặt nóng nóng, cô mới nghĩ đến chính mình đã ăn mấy bạt tai của anh. "Đau quá nha!" Có lẽ bởi vì anh cõng cô một đoạn, thế nhưng không tự giác nói như làm nũng với anh.

"Ách... Tại kêu hoài bà không tỉnh..." Anh có chút chột dạ, nhưng anh tuyệt đối không phải lấy việc công trả thù riêng, thuần túy là vì tốt cho cô.

"Tôi không sao a." Trừ bỏ tim đập nhanh chút, thân thể mệt mỏi chút, cũng bình thường không có gì.

"Ân, vậy là tốt." Trên thực tế, cô tệ hết biết rồi. Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt tái nhợt, sắc mặt hồng nhuận ngày thường không thấy, xoa mái tóc đen đầy mồ hôi dính ở trên mặt, thoạt nhìn thật là rất tội nghiệp.

"Nhất định là quá mệt mỏi, bà mới có thể mơ thấy ác mộng, ngủ một giấc cho tốt, ngày mai tỉnh dậy là không sao nữa, ân?"

"Ân." Cô gật đầu, ngoài ý muốn phát hiện sự dịu dàng của anh.

Diêm Tử Hậu săn sóc đỡ lấy lưng cô làm cho cô nằm xuống, đem chăn mỏng trên chân kéo đến ngực, còn dùng tay sờ trán của cô, xác định cô không phát sốt hay không khẻ xong, quyết định làm cho cô nghỉ ngơi thật tốt.

"Ngủ đi, đừng suy nghĩ chuyện cũ nữa, miễn cho lại mơ ác mộng, ngủ ngon."

Chăm chú nhìn bóng lưng anh dần dần rời xa, tất cả cảm giác an toàn giống như cùng sự di động của anh mà rời đi, thoáng chốc La Khải Giám không biết rõ một dòng thủy triều vừa lạnh vừa nóng đang lên trong lòng là cảm xúc gì.

Ở trên núi, lúc anh tìm được cô, vì sao lại hôn cô. Lấy tính tình thích chọc ghẹo cô của anh, cho cô một cái tát không phải nhanh hơn sao? Vì sao anh lại dùng phương thức... làm người ta mặt đỏ tim đập như thế để thức tỉnh cô lúc không khống chế được?

Hơn nữa, ngày đó anh đặc biệt không giống với, còn cõng cô xuống núi, nửa đêm không ngủ đã chạy tới an ủi cô... này... là ý nghĩa gì?

"Có lẽ, ăn hiếp chỉ là một loại thủ đoạn khiến cho đối phương chú ý"-- đột nhiên, lời nói của La Khải Thiến nhảy vào trong đầu cô, tức thì làm cho mặt cô nóng lên.

"Khỉ." Bất tri bất giác, cô lên tiếng gọi anh.

"Ân?" Tay anh đụng vào chốt của, theo tiếng cô mà ngừng lại. "Chuyện gì?"

Chuyện gì? Cô cũng không biết chính mình kêu anh vì chuyện gì, nhưng dường như miệng là có ý tự chủ, bất giác thốt ra. "Ông có thể ở lại với tôi không?"

Diêm Tử Hậu không dám tin mở to hai mắt, anh nhanh chóng xoay người, lại vì ánh sáng lờ mờ không thấy rõ mắt của cô.

"Bà..., bà biết chính mình đang nói cái gì không?" Chân mày anh nhăn chặt lại, yết hầu không được thoải mái khô khốc thanh âm trở nên khàn khàn mà thô.

"Tôi biết a." Phát hiện anh cứng ngắc buộc chặt, cô không nhịn được. "Hồi nhỏ chúng ta không phải ngủ cùng nhau sao? Chúng ta còn từng tắm chung đâu!"

Cô không biết lời của cô tạo ra nhiều làn sóng, nhưng đối với Diêm Tử Hậu mà nói, anh sắp bị sóng triều đang ào ạt dìm chết đuối.

"Đó là hồi nhỏ!" Hô hấp của anh trở nên nồng trọc, thanh âm càng thêm khàn khàn. "Bây giờ chúng ta trưởng thành, không thể lại làm như vậy!" Trời ơi! Cho anh sức mạnh, cho anh có thể chống cự dụ hoặc ngọt ngào mà anh không một chút muốn từ chối.

"Tôi lại không có muốn ông làm cái gì, chính là muốn ông ở lại với tôi mà thôi." Cô vuốt sau gáy, vẻ mặt mê mang vô tội giống như cô bé đang lạc đường!

Trời! Ông trời! Ông trời ơi! Con làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt?! Trong lòng anh đang hò hét 'không được'. Không tự chủ được mà đi trở về kế bên giường cô, anh sờ soạng ngồi xuống ghế dự bên giường.

"Được, tôi ở đây với bà." Khẽ thở dài một cái, anh tin tưởng, khoảng cách này đối với họ mà nói, đã là cực hạn an toàn cuối cùng.

"Ông không đi?" Cô không xác định hỏi.

"Không đi." Sờ sờ trán của cô, anh lại thở dài. "Ngủ đi."

Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh trước ác mộng của cô, an tĩnh nghe thấy hô hấp cùng tiếng tim đập của nhau, kỳ dị hòa tan thành giai điệu ổn định tâm thần.

"Khỉ." Không biết qua bao lâu, lời thì thầm của cô đánh vỡ ký hiệu ngừng lại, bất giác làm cho không khí trở nên khẩn trương.

"Ân?" Anh tựa lưng vào ghế ngồi từ từ nhắm hai mắt chợp mắt, bên tai truyền đến âm thanh của cô. "Thế nào còn chưa ngủ?"

"Tôi không ngủ được." Thị giác của cô sớm quen thuộc với bóng tối, có thể trong tình huống không bật đèn, thấy rõ ngũ quan tuấn tú đầy quan tâm của anh. "Ông mệt mỏi không?" Nhìn anh đóng chặt mắt, giận hôn đầu, trong lòng cô có chút áy náy.

Nếu không phải cô yêu cầu anh lưu lại, bây giờ chắc anh sớm đã không biết ở trong phòng ngủ đến đoạn thứ mấy rồi. Bây giờ còn phải cực kỳ tội nghiệp như vậy, còn phải ngủ gật trên ghế gỗ.

Lần đầu cô cảm thấy phiền toái của anh là cô cố tình gây sự.

"Hoàn hảo." Anh đáp lời.

Kỳ thực anh mệt muốn chết rồi, tuy rằng đi đạp thanh không mất bao nhiêu thể lực, nhưng từ trên núi trong rừng cây anh cõng cô xuống núi, lại về thẳng nhà, thực lại mất không ít thể lực.

Nhưng với cá tính hướng nội của anh không có khả năng thừa nhận, ít nhất tại giờ phút này.

Bởi vì anh mơ hồ cảm giác cô có thể áy náy-- gặp quỷ! Anh nhất định là mệt mỏi quá mức, bằng không sao lại đem hai chữ 'áy náy' dùng để hình dung phản ứng cảm xúc của cô.

Cô gái này căn bản là động vật máu lạnh, từ nhỏ đến lớn cùng anh ầm ỹ, một lần này không phải là đúng lý hợp tình.

"Làm sao vây?" Tại sao cô lại hỏi vậy.

"Ân...Tôi là tưởng...." Phút chốc cô nói vòng vo, kéo chăn mỏng đến cằm. "Chật như vậy ngủ không tốt đâu, tôi, giường của tôi có thể phân cho ông một nửa." Kỳ quái, cô rõ ràng không có hàm nghĩa khác, vì sao đầu lưỡi không tự chủ mà lắp bắp?"

Diêm Tử Hậu mở hai mắt, hiển nhiên là bị lời nói của cô dọa. Cho rằng anh ngại vị trí của mình không đủ lớn, cô lại di chuyển lại cạnh tường. "Đến a, vị trí này cho ông."

Diêm Tử Hậu hít vào lại hít vào, thiếu chút còn bị cô tức chết. "Bà tưởng tôi là người chết à? Bảo tôi ngủ bên cạnh bà? Đừng quên tôi là đàn ông." Dường như là rít gào, anh vừa giận lại giận gầm nhẹ.

Rốt cuộc cô có hiểu chừng mực giữa nam nữ không? Tùy tiện yêu cầu anh lên giường như thế, nếu không rõ ràng là cô quá mức ngây thơ, anh thực sẽ cho rằng cô đang... mời anh tham dự hành động 'phạm tội' ác độc nào đó.

Nhưng là loại 'hành động ác độc' này lại rất mê người, khiến cho máu toàn thân anh phấn khởi, chảy chậm, anh rất khó kìm chế chính mình không miên man suy nghĩ.

"Tôi nghĩ ông ngủ như vậy không thoải mái thôi!" Ý tốt bị giội nước lạnh, phần tử phản nghịch trong tính cách La Khải Giám bộc phát. "Tôi không có ý tứ khác, vì sao tư tưởng ông nhất định tà ác như vậy."

"Tư tưởng tôi tà ác?!" Đùa giỡn cái gì, muốn anh thực sự tà ác, đã sớm nhảy lên ăn cô! "Bà là con gái mà mở miệng yêu cầu đàn ông lên giường, ý tứ này đại biểu cho cái gì?"

"Người ta rõ ràng không có thôi! Tư tưởng ông không tà ác, tại sao lại xuyên tạc ý tốt của tôi?" Cô tức giận nghiêng người, hai tròng mắt vì tức giận mà tỏa sáng. "Nếu trong lòng ông thực sự không có quỷ, vậy ông lên giường đi a!"

Cô vuốt chỗ giường trống, ánh mắt dường như viết 'có năng lực chứng minh cho tôi xem'.

Diêm Tử Hậu rất muốn, phi thường muốn bóp chết cô! Cô luôn luôn có khả năng buộc anh nổi điên!

"Lên giường thì lên giường, ai sợ ai a!" Cái gọi là người tranh không khí, phật tranh nén hương, đợi anh trèo lên giường sau, lại lập tức không nhịn được ảo não mà than nhẹ.

Đáng chết, trúng phép khích tướng của cô.

Mục đích đạt được, La Khải Giám cười khẽ, ánh mắt mang theo ý cười khép lại. "Ngủ đi."

Ngủ được mới có quỷ! Diêm Tử Hậu không ngừng ở trong lòng nguyền rủa, để chăn mỏng của cô sang một bên để làm ranh giới, thân thể buộc chặt không dám hoạt động, chỉ sợ thú tính trong cơ thể chui ra, kia đã có thể--- thật tốt quá.

Bởi vì thật sự rất mệt mỏi, cho dù trái tim đạp với tốc độ vượt quá bình thường, Diêm Tử Hậu vẫn là mê mê trầm trầm ngủ hôn mê bất tỉnh. Cho đến khi một cảm giác trầm trọng đè ép anh, anh mới không tình nguyện mở mắt ra để tìm tòi. Oa a! Bây giờ là tình huống gì?!

Chỉ thấy thiếu chút nữa là cả người La Khải Giám đè lên người anh, hai tay giống như gối ôm, thoải mái ôm anh ngủ yên ổn. Càng quá đáng là, một chân cô đặt giữa hai chân anh, đầu gối cách 'yếu hại' của anh không đến 10cm, thực sự dọa anh mồ hôi lạnh cả người.

Cô gái này thực quá đáng, anh giữ lễ nghi nam nữ có khác, thân thể đều ngủ ở mép giường, cô còn phá hư 'ranh giới giao tranh' mà anh dựng lên từ trước, thẳng ép đến 'cấm khu ' của địch, thực sự là một chút ý thức đề phòng đều không có.

Xuyên thấu qua rèm cửa sổ, ánh sáng màu xanh lam dần hiện, xem ra trời cũng sắp sáng.

Anh ba chân bốn cẳng, dè dặt cẩn thận mà đem tư thế ngủ của cô trở lại trạng thái 'bình thường'. Sau đó nằm lại chỗ đưa tay gác ở trên trán, chăm chú nhìn trần nhà phun một hơi.

Có lẽ, thừa dịp lúc cô ngủ say trở về phòng, là một cái ý kiến không sai.

Vừa mới nghĩ như vậy, La Khải Giám lại xoay người sag một bên, giống như cục nam châm 'dính' lại trên người anh.

Cô gái chết tiêt! Ngay cả ngủ cũng không để cho anh tốt hơn!

Anh ảo não mà thấp rủa, không hề ngại phiền lại đem tay chân cô để trở về, không ngờ lúc này, anh đánh thức cô.

"Khỉ?" Mở ra con mắt nhập nhèm buồn ngủ, đáy mắt cô tràn đầy nghi ngờ. "Ông đụng vào tôi làm gì?"

Diêm Tử Hậu dùng sức hít vào một hơi, lúc này lý trí đã không còn trong tay anh, mà anh tức giận.

Xem anh như cái gì? Gối ôm sao? Hừ!

"Đủ, tôi muốn trở về phòng." Thô lỗ kéo tay cô ra, anh ngồi dậy liền chuẩn bị xuống giường.

"Ông làm gì?" La Khải Giám mở mắt ra lần nữa, không hiểu rõ nhìn anh, một tay nắm chặt góc áo anh.

"Chính ông nói muốn ở lại với tôi." Anh làm sao có thể nói chuyện không giữ lời.

"Chúng ta ôm ôm ấp ấp như vậy tính cái gì?" Anh thự sự rất muốn bổ đầu cô ra, nhìn xem trừ bã đậu ra còn có cái gì?! "Bà nghe rõ cho tôi, tôi là một người đàn ông bình thường, nếu bà lại ôm tôi như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết."

La Khải Giám vô tội nháy mắt, giống như không phải thực sự hiểu được lời nói của anh. "Sao ông lại tức giận? Đâu có xảy ra chuyện gì a." Cô rất ngây thơ nói.

"Bây giờ không có, không có nghĩa là chờ một chút nữa không có!" Cô gái này là thật sự không hiểu, hay là giả ngu không hiểu?! "Ông đừng lớn tiếng như vậy thôi." Mắt của cô mau nhắm lại.

"Cái gì nên xảy ra thì xảy ra a, tôi cũng không phải người kỳ quái." Chân chất bật cười, cứ như vậy, cô đem chính mình đi bán.

Diêm Tử Hậu không dám tin trừng mắt nhìn cô, miệng không thể khép lại được. "Bà... Nhất định là bà điên rồi..." Nhưng đáng chết là, thế nhưng anh lại cảm thấy mừng như điên.

"Đâu có?" Cô nhíu nhíu mày, hai tay ôm lấy cổ anh. "Nhanh chút đi ngủ thôi!"

'Oanh' một tiếng, cái gì lý trí, bình tĩnh, trong nháy mắt tất cả đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lưu lại chỉ có sự phấn khởi một cách kỳ lạ cùng dục vọng.

Nhiều năm chờ đợi lửa tình dục không thể dập tắt, anh không thuyết phục được chính mình nên buông tay.

"Bà xác định?" Thanh thanh cổ họng, anh còn muốn xác định lại lần cuối.

"Ân." Ngửi hương vị thoải mái trên người anh, cô vô tình cọ cọ xương quai xanh của anh. "Đương nhiên xác định."

Xong rồi! Rốt cuộc anh không kìm chế được dục niệm của mình, máu toàn thân vì câu trả lời khẳng định của cô mà rung động!

Bình tĩnh, Diêm Tử Hậu, anh cần bình tĩnh, không thể rất xúc động hoặc lỗ mãng, ít nhất không thể làm cho cô nhận được chút gì không thoải mái-- Trời! Trời giết con đi, căn bản anh không làm được.

"Bà vì sao lại... chịu theo tôi..." Giãy dụa lại giãy dụa, tóm lại là anh vẫn nắm chặt một chút lý trí.

"Ân?" Cô xoa mắt, sửa sang lại câu hỏi trong đầu không đuôi của anh. "Ông đang nói ngốc cái gí đó? Nhanh chút a!" Người ta muốn ngủ ngay a!

Thật tốt quá! Tất cả suy nghĩ của Diêm Tử Hậu ngừng lại, chỉ có duy nhất ba chữ hiện lên trong óc-- thật tốt quá!

Hạ quyết tâm, tay anh nhẹ nhàng chậm chạp đặt ở giữa lưng cô, xác định không có phản ứng bài xích xuất hiện. Anh nhấp môi khô ráo, bàn tay to không nhịn được dao động trên đường cong của cô.

"Khỉ, đừng giỡn...hi...rất nhột a!" Cho rằng anh đang cùng cô giỡn, La Khải Giám cười khẽ.

"Tôi, tôi nghĩ bà thật lâu." Anh không hiểu được tại sao cô lại chấp nhận cùng anh cùng nhau, nhưng tình cảm loại này nọ, bản chất là không có nguyên tắc, không phải sao?

Thật giống như anh, cũng trong tình huống kỳ diệu, biết được chính mình yêu cô a!

"Nghĩ tôi đã lâu?" Không phải bọn họ mỗi ngày đều gặp mặt sao? Vì sao phải nhớ đâu? Cô không hiểu. "Ông đang nói cái gì a?"

"Không hiểu không sao, về sau chúng ta còn nhiều thời gian mà tìm hiểu lẫn nhau." Chạm nhẹ gương mặt cô, môi anh nở ra một nụ cười thỏa mãn hơn.

"Khỉ." Kỳ quái, sao hôm nay thấy anh đặc biệt đẹp? Có chút gợi cảm, lại có chút lười nhác mang chút nguy hiểm, thoạt nhìn cùng bộ dáng đáng ghét thường ngày khác hẳn, hại tim cô đập rối loạn lên.

"Hư." Cái gọi là không có tiếng dộng chiến thắng, giữa bọn họ, chỉ cần thăm dò lẫn nhau, không cần nói.

Xoay người hôn nhẹ môi cô, ở lúc cô còn không rõ tình huống gì, cái hôn thong thả mềm nhẹ trở nên sâu hơn, bởi vì động tác chạm nhau rất chặt, hai người cảm nhận được tiếng tim đập như nổi trống của nhau.

Mơ hồ đoán được ý đồ của anh, mắt cô giống như cây quạt, không ngừng chớp chớp, trong lòng bắt đầu từ chối.

Anh muốn cô. Cô đã biết, vì cô mãnh liệt cảm nhận được ý nghĩ của anh. Vấn đề là cô muốn hay không?

Cô cùng anh, quen đến không thể thân hơn, đến nỗi cô quên cô và anh là hai người không cùng giới tính, nhưng cố tình bọn họ lại đối lẫn nhau đặc biệt quen thuộc, quen thuộc đến nỗi như một cái bản sao của chính mình,

 có đôi khi thậm chí cô cũng không rõ là anh hiểu biết cô nhiều hơn, vẫn là cô hiểu cô nhiều hơn.

Vì sao đột nhiên anh lại sinh ra dục niệm với cô? Cô không rõ ràng, nhưng là không cách nào phủ nhận, nếu anh muốn, cô chấp nhận cho, về phần vì sao lại là anh? Có lẽ là căn cứ vào cảm giác an toàn đi!

 Cho anh còn tốt hơn cho một người bạn trai 'chưa thân không quen', huống chi cô không có bạn trai.

"Lúc hôn môi tập trung một chút." Anh khẽ cắn môi cô, đem tâm hồn treo ngược cành me của cô kéo lại.

La Khải Giám không nhịn được cười khẽ. Nhìn đi, anh chính là hiểu cô như vậy, ngay cả lúc cô không yên lòng đều rõ như lòng bàn tay.

Anh nhíu nhẹ chân mày, không rõ sao cô lại cười. "Cười cái gì? Tôi hôn không tốt sao?" Đàn ông thì để ý cái này.

Cô lắc đầu, ý cười bên môi càng sâu, cùng bộ dáng đứng đắn của anh khác nhau một trời một vực.

"Vậy bà..."

"Ông muốn tôi không? Khỉ." Níu đầu anh, hai mắt chăm chú nhìn đoi mắt tràn đầy dục vọng của anh, bỗng nhiên cô trở nên đứng đắn theo.

Diêm Tử Hậu quay mặt đỏ bừng sang một bên, tay đặt trên ngực cô dừng lại một chút, "Bà... hối hận?" Động tác của anh nhanh hơn một chút, không nên làm cho cô có cơ hội hối hận.

Di? Phía trước cô có đáp ứng sao? Sao một chút ấn tượng cũng không có? Ai, mặc kệ, giờ phút này tốt nhất không cần 'tẻ ngắt', cô cũng không muốn đêm đầu của mình 'thảm đạm' như vậy.

"Tôi có nói hối hận sao?" Được rồi được rồi, lời nói của anh nghe có chút thuận tai, nhưng không có chứng minh là phía  trước cô đồng ý. "Ông nên cho tôi một lý do đi?" Ít nhất phiến màng trinh kia không tự nhiên dâng tặng ra ngoài.

"Là bà dụ dỗ tôi nha." Anh đáp hợp tình hợp lý, không có chút chột dạ.

"Tôi dụ dỗ ông khi nào?" Mắt cô trừng đến lớn nhất, hoàn toàn không nhớ rõ cô có loại động tác hoặc ngôn ngữ cơ thể, nếu thực sự cô dụ dỗ anh, vậy cô phải có chút ấn tượng chứ, không lý nào chút trí nhớ cũng không có.

Bàn tay to mơn trớn cánh tay của cô, đầu gối cọ xát chân cô, động tác này làm mặt cô đỏ bừng. "Nghĩ tới chưa? Là tay chân bà không nghe lời, cứ quấn quít tôi làm cho tôi không có biện pháp để ngủ, dù sao cũng phải nghĩ đến chuyện để giết thời gian."

"Giết thời gian?" Anh có bệnh không a? Nghĩ đến cô, ít nhất cũng phải nói chút lời ngon tiếng ngọt đi! Anh cũng dám dùng từ 'giết thời gian' đến muốn cô!

"Tôi cũng không phải đồ chơi của ông, làm sao ông có thể 'lợi dụng' tôi để giết thời gian?" Thật sự là tức chết người a.

"Bà là nha!" Cắn nhẹ môi cô, thanh âm của anh khàn khàn mà trầm thấp, đôi mắt sâu khóa chặt cô. "Bà là đồ chơi tôi thích nhất."

Tổn thọ nha! Cô nên nhảy dựng lên phản bác anh hoặc hung hăng đánh anh một chút, nhưng vì sao, mặt cô bởi vì câu này mà nóng lên đâu?

"Tôi muốn bà, rất muốn." Giống như thần chú, anh thì thầm ở bên tai cô.

La Khai Giám nhịn không được run rấy. Cô biết mình trốn không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro