Chương 4
CHƯƠNG 4:
Tác giả: Tử Trừng
Editor: nàng Thiên Nhi lão quỷ~
Beta: Hiểu Phương các chủ ta đây chứ ai~
Nguồn: tangthuvien
"Khá tốt a, chương trình lần này làm rất thành công, ông chủ góp vốn không có nửa câu phê bình, tôi thấy ông ta quả thực vừa lòng a!".
Hai người đàn ông cao lớn đi vào khách sạn, chuẩn bị hưởng dụng một bữa tiệc đứng phong phú, một người mặc áo vest quàng vai một người ăn mặc đơn giản thoải mái, thoạt nhìn tình cảm rất tốt.
"Nói thì nói, đừng có quàng vai như vậy." Nhíu mày đẩy tay bạn ra, Diêm Tử Hậu không có thói quen cùng người khác tiếp xúc gần, đặc biệt ở nơi công cộng, càng không nói đến đối phương là đàn ông.
"Ông nói chuyện luôn lạnh lùng như vậy." Anh chàng xoa xoa miệng ngượng ngùng thu cánh tay, thuận tiện phủi phủi tay áo. "Khó trách ông không muốn cùng mọi người đến công ty làm việc, thích nhốt ở nhà một mình viết chương trình."
"Chúng ta không chỉ một lần nói qua vấn đề này, Húc Khang." Tìm đến một vị trí, Diêm Tử Hậu chỉ chỉ ghế đối diện. "Tôi không thích bị ràng buộc ở văn phòng, nếu ông không hài lòng có thể nói thẳng."
Những chuyện kia ảnh hưởng đến lúc anh sáng tác, cho nên anh không thích.
"Tôi đâu dám không hài lòng?" Chu Húc Khang gọi bồi bàn đến, trên mặt vẫn là ý cười. "Ông giúp công ty kiếm nhiều tiền như vậy, tôi không vừa lòng cũng phải nhịn."
Từ lúc bồi bàn đến rồi đi, lông mày của Diêm Tử Hậu luôn luôn chưa giãn ra.
"Nghe ông nói vậy, giống như rất uất ức?" Chu Húc Khang là bạn học của Diêm Tử Hậu kiêm bạn hùn vốn, bọn họ cùng sáng lập ra một công ty thiết kế internet vừa mới có chút danh tiếng trong ngành.
Trên cơ bản, hai người hợp tác cũng tốt trừ bỏ chuyện anh không muốn đến công ty làm. Vì chuyện này, anh cùng Chu Húc Khang phụ trách mở rộng nghiệp vụ tranh luận kịch liệt rất nhiều lần, cuối cùng vĩnh viễn thỏa hiệp đều là Chu Húc Khang.
"Không, không, không, tôi một chút uất ức cũng không có." Uất ức là đồng nghiệp nữ trong công ty. "Tôi chỉ hy vọng ông rảnh có thể ở công ty 'lắc lắc' nhiều lần." Chu Húc Khang có điều ám chỉ.
Diêm Tử Hậu nội tâm trầm ổn lại có tài hoa, trong công ty có không biết bao nhiêu đồng nghiệp nữ hâm mộ anh, nhưng anh luôn tới vội vàng, đi càng vội vàng; căn bản ngay cả nữa điểm cơ hội cũng không cho người ta, làm hại các nữ đồng nghiệp khóc lem hết khăn tay, lại thủy chung không chiếm được một cái liếc mắt chiếu cố của người trong mộng.
"Gần đây ông rất rảnh nhỉ?" Anh lạnh lạnh liếc anh chàng một cái, anh đứng dậy đi đến khu thức ăn, trước đó lấy một cái đĩa.
"Ách, sao lại nói như vậy?" Chu Húc Khang đã quen mặt thúi của anh, lơ đễnh đuổi kịp anh, cũng cầm một cái đĩa. "Tôi là không hiểu, trong công ty đồng nghiệp nữ người người như hoa như ngọc, mỗi một cái đếu tha thiết nhìn thèm nhỏ dãi sự ưu ái của ông, vì sao ông luôn khinh thường như vậy?"
"Cho nên nói ông rất rảnh." Gắp lên một ít rau xanh, anh buông cái kẹp rau xuống. "Rảnh đến nhàm chán cực kỳ, vọng tưởng muốn làm người mai mối." Giống như bà mối vậy.
"Tôi nghĩ a, nếu không phải ông có bí mật chơi gay, thì chính là trong lòng ông sớm đã có đối tượng." Chu Húc Khang tự làm mất mặt mình, đưa tới vài ánh mắt hiểu chuyện của vài người xung quanh.
Diêm Tử Hậu chấn động trùng trùng, mày nhíu chặt lại. "Ông nói bậy cái gì đó?"
"Quen biết ông nhiều năm như vậy, tôi còn hoạt bát khỏe mạnh nè, có thể thấy chúng ta có thể loại bỏ khả năng thứ nhất." Trên thực tế, không ít đồng nghiệp nam đối anh có vẻ hứng thú, đáng tiếc anh không có xu hướng tính này.
Đàn ông nha, không có một người tốt như Giang Tây (1), nếu như ông không phải sớm có người trong lòng, không có khả năng đối với đàn bà không có 'thú tính'; không sợ Diêm Tử Hậu tức giận, anh ta nói cực kỳ rõ ràng.
"Ông mới không phải là đàn ông nha?" Tự nhiên bị tổn thất tôn nghiêm đàn ông? Diêm Tử Hậu dành cho anh một cái xem thường.
"Hắc hắc, lên án này nghiêm trọng nha." Chu Húc Khang lộ ra răng trắng bóc, cười hì hì gắp một khối thịt bò nướng. "Ngay cả đứa nhỏ tôi cũng có, làm sao có thể không phải là đàn ông?" Tuy rằng, anh cùng Diêm Tử Hậu bằng tuổi, nhưng con anh cũng đã bốn tuổi, so với Diêm Tử Hậu làm cha sớm hơn một bước.
Nhàm chán nhún vai, Diêm Tử Hậu từ chối cho ý kiến. "Ông xác định đứa nhỏ là con của ông?"
"Chết tiệt ông nói cái quỷ gì thế?!" Bị hỏi một câu, hai mắt Chu Húc Khang trừng lên, vẻ mặt không dám tin. Đàn ông nào chịu được khi bị hỏi như vậy, anh chàng giống như một con hổ bị kích thích.
"Nói đùa thôi, không cần khẩn trương như vậy?" Ngoáy ngoáy lỗ tai, anh trấn an vỗ vỗ lưng Chu Húc Khang, lại không chú ý đụng trúng người đằng sau.
"A!" Người bị đụng không có chuẩn bị tâm lý, đĩa ăn trên tay rớt mạnh xuống thảm.
"Thực xin lỗi?!" Phát hiện lỗi của mình, Diêm Tử Hậu xoay người đỡ lấy người con gái bị anh đụng đến lảo đảo. "Tôi không chú ý... Dưa Hấu?!" Cô gái ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, thấy rõ gương mặt cô gái, anh tránh không khỏi ngạc nhiên.
"Khỉ?" Lúc này La Khải Giám mới thấy rõ người con trai đụng mình, không phải con khỉ thúi kia thì còn ai nữa? Cô cùng anh đúng là oan gia ngõ hẹp. "Khỉ thúi chết tiệt, người nào ông không đụng cố tình chạy tới đụng tôi?!"
"Tôi làm sao mà biết bà ở chỗ này?" Đến phiên Chu Húc Khang nhìn anh không có một chút ý tốt, Diêm Tử Hậu rùng mình, vội vàng buông tay đang đỡ cô.
"Ôi!" Không ngờ anh vừa buông tay, La Khải Giám không kịp đứng vững, toàn bộ cơ thể tiến sát vào lòng anh. "Suýt chết a, sao ông lại đột nhiên buông tay!" Cô tức giận đánh anh cho hết giận.
"Lớn người như vậy, bà không đi dứng tốt một chút sao?" Diêm Tử Hậu chống lại ánh mắt tràn đầy hứng thú của Chu Húc Khang, chỉ có thể cười khổ mà đối phó.
"Thực xui xẻo, sao lại gặp ông ở trong này chứ?" Cô cùng Vương Chí Tuấn hẹn ở đây đẻ bàn chi tiết chuyện bảo hiểm, ngàn tính vạn tính, tính không đến lại gặp oan gia, hại cô làm mất đi hình tượng thục nữ mà cô cố công tạo ra chỉ trong chốc lát.
"Lần sau phiền ông đưa lịch làm việc cho tôi, để cho tôi tận lực tránh ông."
Chu Húc Khang không nhịn được cười ra tiếng, đối với phản ứng của La Khải Giám cảm thấy vô cùng thú vị.
"Anh là ai a? Người ta nói chuyện anh cười cái gì?" La Khải Giám liếc mắt, tức giận đẩy Diêm Tử Hậu ra.
"Xin chào cô." Nở ra nụ cười điên dảo chúng sinh, Chu Húc Khang chủ động vươn tay phải. "Tôi là đồng nghiệp của Diêm Tử Hậu, không biết nên xưng hô với cô thế nào?"
La Khải Giám nhìn khuôn mặt tươi cười của anh chàng, không nhịn được lưng run lẩy bẩy, cảm giác thấy mình nổi da gà. Cô nhìn đến Diêm Tử Hậu bên cạnh, lôi kéo góc áo anh.
"Ách, Khỉ, bạn của ông là lạ sao á, không có chuyện gì cười nhiệt tình như vậy làm gì?" Hơn nữa cô cũng không thân, một người kỳ quái!
"Anh ta chính là như vậy, không có ác ý."
"Khải Giám?" Vương Chí Tuấn ở chỗ ngồi khá lâu mà không thấy La Khải Giám, anh ta không chịu nổi theo tiếng nói tìm đến.
"Vương tiên sinh, anh cũng tới lấy cơm a?" La Khải Giám vừa thấy Vương Chí Tuấn đến gần, lập tức hiện ra khuôn mặt tươi cười chuyên nghiệp.
"Hai vị này là..." Nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn mà xa lạ, Vương Chí Tuấn dù không muốn chú ý cũng phải chú ý họ.
"Tôi là..."
"Anh ta là hàng xóm của tôi, chúng tôi cùng lớn lên." Không cho Diêm Tử Hậu có thời gian nói chuyện, La Khải Giám khẩn trương giới thiệu, đỡ cho Khỉ thúi có thời gian chỉnh cô.
"Diêm Tử Hậu, vị này là phó tổng công ty Khoa học kỹ thuật Tín Hoành - Vương Chí Tuấn tiên sinh, là khách của tôi."
"Rất hân hạnh." Ngượng ngùng vươn tay, đối với sự giới thiệu của cô Diêm Tử Hậu bất mãn đến cực điểm.
"Rất hân hạnh." Vương Chí Tuấn tự nhiên rộng rãi bắt tay anh, lực chú ý chuyển đến trên người Chu Húc Khang. "Còn vị này là?"
"Tôi là Chu Húc Khang, đồng nghiệp của Diêm Tử Hậu?" Không hổ là người làm ăn, Chu Húc Khang lập tức dâng lên một tấm danh thiếp. "Hy vọng có cơ hội giúp chút gì cho anh."
"Không dám, không dám." Vương Chí Tuấn tiếp nhận danh thiếp, thuận tay cũng rút ra danh thiếp của mình cho Chu Húc Khang. "Đây là danh thiếp của tôi. Chi bằng hai vị dùng cơm cùng chúng tôi?"
Anh khách khí đưa ra lời mời.
"..."
"Không cần." Lúc Chu Húc Khang còn chưa kịp đem từ 'tốt' phát ra hoàn toàn, Diêm Tử Hậu ra tiếng cắt đứt quyền phát biểu của anh chàng. "Chúng tôi rất không tiện lại quấy rầy hai vị bàn chuyện."
Đã là khách hàng của La Khải Giám, liền chắc rằng họ đang nói chuyện bảo hiểm, bọn họ rất không thích hợp tham gia.
"Đừng có nói như vậy." Vương Chí Tuấn cười liếc nhìn La Khải Giám một cái, có thâm ý nói: "Bạn của La Khải Giám cũng là bạn của tôi, tin rằng chúng ta còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt."
Diêm Tử Hậu híp mắt, ánh mắt nhìn Vương Chí Tuấn sắc bén hơn.
"Phải không? Vậy không quấy rầy. Tạm biệt." Tốt nhất vĩnh viễn 'sẽ không'. Anh lạnh nhạt nói xong xoay người bước đi. Bưng đĩa đầy thức ăn trở về chỗ ngồi, đột nhiên anh cảm thấy không thèm ăn nữa...
"Thì ra cô gái kia là 'Thanh mai' cùng ông lớn lên a." Chu Húc Khang cười ngồi vào, nụ cười giả tạo trên mặt dường như biết được điều gì. "Quen biết ông lâu vậy, tôi còn không biết bên cạnh ông có một cô 'Thanh mai' thẳng tính như vậy, Trúc mã tiên sinh." Anh ta nhàn nhạt chế nhạo.
"Chuyện không liên quan đến ông." Rõ ràng là Diêm Tử Hậu không muốn nói đến cô.
"Ân- thịt bò nướng ở nơi này rất chính gốc, rất ngon miệng." Rút tờ khăn giấy lau khóe miệng, Chu Húc Khang còn chưa nói xong. "Muốn để tôi đoán chút hay không vị 'Thanh mai' này trong lòng ông có bao nhiêu quan trọng? Tiểu Trúc mã."
Chỉ nhìn cách Diêm Tử Hậu đơn thuần bảo vệ cô đến không còn một khe hở có thể thấy, tên nhóc này nếu không phải không có ý gì với người ta, thì chính là để ý đến chết. Nhìn anh, xem ra giả thiết thứ hai chiếm nhiều phần thắng, bằng không nhóc con này đối với con gái khác sao một chút hứng thú cũng không có...
"Ông ăn đi, nhiều chuyện!" Ảo não mà trừng mắt liếc nhìn anh chàng một cái, Diêm Tử Hậu cầm lấy lọ muối, rắc lên đĩa ăn của Chu Húc Khang một đống muối.
"Uy uy---" Chu Húc Khang cứu không kịp, sững sờ nhìn một đống muối như núi nhỏ trên đĩa thức ăn. Không cần chỉnh tới như vậy đi? Anh bất quá là tò mò thôi, nói nhiều thôi, có cần thừa nhận sự đối đãi như vậy đâu?
"Câm miệng!" Nhìn tư thế ăn cơm tao nhã của cô, che miệng mà cười mềm mại đáng yêu hấp dẫn, hoàn toàn không phải La Khải Giám mà anh quen thuộc. Cô phải ăn thật mạnh bạo, kêu to cười lớn như đàn ông. Bộ dáng cùng cô bây giờ hoàn toàn không giống!
Nhìn Vương Chí Tuấn đang trò chuyện vui vẻ, tâm tình Diêm Tử Hậu không tránh khỏi ấm ức lên.
Khó được một ngày nghỉ, người trong nhà hẹn đi ra ngoài đạp thanh, còn có La Khải Thiến cùng chồng cô Tô Thành Uyên cũng bị gọi về. Tuy rằng Diêm Tử Hậu là 'người ngoài' nhưng bởi vì hiện tại ở cùng một nhà, tự nhiên cũng là một trong binh đoàn.
"Nóng chết người!" Kéo âu phục vải chiffon trên người, La Khải Giám giống như con chó nhỏ thè luỗi ra ngoài. "Cái thời tiết quỷ quái! Nóng chết người không đền mạng."
"Ai biểu bà không mặc quần áo nhẹ nhàng tiện lợi một chút?" Diêm Tử Hậu lạnh lạnh nhìn cô đang đỏ mồ hôi, không nhịn được lấy khăn giấy đưa cho cô. "Cầm lau, đầy đầu đày mặt đều là mồ hôi, thối chết!"
"Ngại thối a?" Lấy qua khăn tay anh đưa, cô thật không khách khí lau mồ hôi. "Ngại thối thì cút xa một chút đi? Ai cần ông phải đi bên cạnh tôi." Cô tức giận lẩm bẩm.
"Bà bị bỏ lại sau cùng, tôi mà không đi theo bà, đến lúc bà đi lạc mất thì sao giờ?" Cô nàng này có tiếng là 'mù đường', lỡ không may mất dấu mọi người, tuyệt đối không có cách một mình tìm được đường về nhà.
"Làm ơn! Tôi có tiền, không biết tự đi taxi về nhà sao?" Cô trợn mắt, cố gắng đi đến con đường phía trước.
"Nơi này là đường rừng, taxi sẽ không lên." Anh lạnh lạnh nói một câu.
"Tôi không thể đi xuống núi sao?" Trừng mắt liếc nhìn anh một cái, cước bộ cô nhanh hơn. "Dưới núi luôn có taxi đi."
Chau chau chân mày, tiếng nói của anh tràn ngập nghi ngờ. "Tôi nghi là bà ngay cả đường xuống núi như thế nào cũng không biết được." Tuy rằng có bảng hướng dẫn cùng với đường nhỏ rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, anh vẫn không dám cho cô đi loạn một mình.
"Khỉ thúi, ông có biết là ông làm cho người ta rất chán ghét không?" Cô nhíu mày, luôn đá không ra bước chân vững vàng của anh. "Ông không cần luôn luôn đi theo tôi, chính mình tôi biết đi!"
Sắc mặt Diêm Tử Hậu trầm xuống. "Tôi nói, bà sẽ lạc đường."
"Đợi chừng nào thực sự lạc đường nói sau a!" Anh cứ như vậy theo đến cùng, cô không có tâm tình ngắm phong cảnh. "Ông đi trước, tôi cam đoan theo sau là đến!"
Diêm Tử Hậu phức tạp nhìn cô một cái, im lặng dời bước, rất nhanh liền bỏ cô lại phía sau.
"Tử Hậu?" La Khải Thiến là người đầu tiên phát hiện một mình anh đuổi kịp mà Khải Giám cũng không thấy bóng dáng. "Khải Giám đâu? Em ấy không phải đi cùng em sao?"
"Cô ấy nói có thể đi một mình." Trên thực tế là cô ngại anh phiền, cô luôn như vậy, hoàn toàn không bao giờ suy nghĩ đã nói ra lời làm bị thương người, nếu không phải da mặt anh dày, trái tim đủ khỏe, đã sớm... không để ý tới cô.
"Đi sau! Nó một mình không được a!" Trương Ngọc Quyên vừa nghe đã khẩn trương. Đứa con này của bà, từ nhỏ đã không biết đi lạc bao nhiêu lần, không hơn không kém là cái mù đường đi, xem sao được, không có Tử Hậu đi cùng khoảng 20 phút, cô sẽ kêu cha gọi mẹ.
"Tử Hậu, Con cũng không phải không biết khả năng phân biệt hướng của nó, sao lại để nó đi một mình?" Trương Ngọc Quyên nhịn không dược trách cứ anh.
"Con đã nói rồi, cô ấy không nghe." Lấy nước khoáng từ trong balo, anh căm tức mà uống một ngụm to.
La Khải Thiến cười lôi kéo Trương Ngọc Quyên. "Mẹ, chắc tám phần là Khải Giám lại cùng Tử Hậu giận dỗi, để cho nó đi một mình cũng tốt." Mọi người là ra ngoài đi chơi, nhưng đừng vì vậy mà làm mất hứng.
"Nha đầu kia chính là không ngoan, làm cho nó nếm chút đâu khổ cũng tốt". Trái tim La Tường Thanh là trời, nghiêm trọng ngả về Diêm Tử Hậu. Ông đã sớm đem Diêm Tử Hậu đối đãi như con rể, để cho ngày tháng con gái gả vào nhà họ Diêm sống tốt chút, bây giờ nhiều nịnh nọt một chút là được?
"Ông già, ông là nói Tiểu Giám nhà mình nhất định lạc đường nha?" Trương Ngọc Quyên hoảng hốt...
"Sẽ không a, mẹ." Tô Thành Uyên cười hì hì trấn an Trương Ngọc Quyên. "Tiểu Giám đã không còn là con nít, nó sẽ xem bảng đồ theo kịp, chúng ta ở trên núi chờ, nó tuyệt đối không thành vấn đề."
Tuyệt đối không thành vấn đề, mới là lạ! Diêm Tử Hậu và La Khải Thiến nhìn thoáng qua nhau, thực đối với những lời này không có gì tin tưởng.
"Được rồi, mẹ, chúng ta đến trên núi chờ thôi, không cần bao lâu, Tiểu Giám sẽ cung chúng ta gặp lại." La Khải Thiến dối lòng nói dối. Cô không phải không lo lắng em gái đi lạc, mà là cô biết, lỡ như Tiểu Giám thực đi lạc, luôn luôn có người chịu không nổi đi tìm cô trở về.
"Thật không?" Trong lòng Trương Ngọc Quyên chính là không nỡ, không nhịn được hỏi nhiều một câu.
"Thật a, thật a, bà chính là lo lắng thái quá." La Tường Thanh không kiên nhẫn kéo tay vợ hướng đỉnh núi đi, gống như không đem sự an toàn của con gái đặt trong lòng.
Một đoàn người lại hì hì đùa đùa hướng mục tiêu là đỉnh núi mà rảo bước đi. Dường như mọi ngươi đều muốn La Khải Giám có thể bình yên đến đỉnh núi là chuyện đương nhiên, dọc đường đi, chỉ có Diêm Tử Hậu liên tiếp quay đầu, nhưng thế nào cũng không nhìn đến cô gái quen thuộc đó.
Lạc đường! Cô thực sự lạc đường!
Khỉ thúi chết tiệt, đều là cái miệng quạ đen của anh, nhìn đi nhìn đi, bây giờ trở thành sự thật rồi?
Kỳ lạ, rõ ràng là cô đi theo bảng đồ một đường mà đi lên, cũng không biết sai chỗ nào, càng đi càng hẻo lánh, càng chạy càng hoang vắng, hại lòng cô không tự chủ được run lên. A di đà phật, Quán thế âm bồ tát, Jehovah, Thích ca mâu ni... Cô vô lực dựa vào gốc cây to, níu chặt khăn tay mà lúc nãy Diêm Tử Hậu đưa cho.
Mở miệng thì theo, đem hết tất cả các thần linh mà cô biết điều 'triệu hồi' qua một lần, nhưng trái tim vẫn không ngừng lo sợ loạn đập loạn.
Trời ơi! Đây cái chỗ chim không đẻ trứng cứt chó nào a, vì sao ngay cả một người cũng không có.
Dường như một con chim bị dọa, đột ngột lao khỏi ngọn cây, lướt qua đỉnh đầu cô, giật mình cô thét chói tai. "A----!" Cô ôm đầu ngồi xổm dưới tàng cây, hai vai không ngừng run run, nghe thấy âm thanh của chính cô quanh quẫn trong rừng cây yên tĩnh... Thật lâu mới lấy lại tinh thần.
"Mẹ? Ba..." Cô càng ngày càng lo sợ, bắt đầu thử tìm đường đi ra mê cung rừng cây. "Chị, anh rể?" Từng thân nhân mà cô biết cô đều gọi qua, cô chính là không gọi cái người quan tâm cô nhất.
"Có ai không? Có ai đến giúp tôi không?" Chân của cô càng mỏi, ánh mắt hoảng sợ không tự chủ nhìn về chỗ sâu phía rừng cây u ám, sợ rằng không biết khi nào sẽ có một con vật lạ tấn công cô.
"Ba... anh rể..." Quên đi, cho dù mẹ cùng chị đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ đỡ không nổi cô. Cô thật sự rất mệt, vẫn là chấp nhận số mệnh, chỉ kêu người thân là nam tốt hơn, ít nhất bọn họ còn có sức cõng cô xuống núi. "Các người ai tới mang con đi ra ngoài đi?"
Cô ở trong rừng cây đã được một thời gian, bởi vì không có mang đồng hồ, cảm giác thời gian trôi qua thật lâu, dường như so với một thế kỉ còn lâu. Thanh âm của cô trong rừng cây càng ngày càng nhỏ, bắt dầu xúc động muốn khóc.
Làm sao bây giờ? Lỡ như không ai phát hiện ra cô trong rừng cây này, một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc là cô, không phải sẽ bị chôn ở nơi này?
Không cần a! Cô còn chưa trải qua tình yêu oanh oanh liệt liệt, còn chưa có hôn môi qua, càng không có hưởng thụ cái loại hương vị tình dục - dục tiên dục tử (2) mà bạn bè nói.
Đó là một trong những quá trình mà con người sẽ trải qua, cô còn chưa nếm thử qua, cô không muốn chết sớm như vậy!
Cho dù thật sự phải chết, cô cũng muốn được hỏa táng, không cần dùng phương thức nguyên thủy chôn ở trong này, tùy ý cho thân thể xinh đẹp sinh trùng, giòi, thẩm chí có khả năng có chuột, rắn a, rồi chui qua xương cốt cô, hốc mắt nữa. Chỉ cần nghĩ như vậy, liền đủ làm cô không kìm chế được thét chói tai.
"Khỉ thúi, đều tại ông... đều tại ông a?" Toàn thân mệt mỏi cô dựa vào một gốc cây to không biết tên, ngay cả sức lực nói chuyện cũng dùng hết. Vô lực ngồi chồm hỗm trên đất bùn nâu vàng.
"Cũng chỉ biết ăn hiếp tôi, ông có biết hay không tôi sẽ chết ở trong ngọn núi này..."
Bùn đất làm dơ âu phục vải chiffon của cô, lúc gạt nước mắt, bùn đất trên tay làm cho mặt cô bị bẩn một vệt, nhưng một chút cô cũng không để ý.
Dù sao cũng sắp chết, còn để ý cái gì chứ?
"Rốt cuộc có ai có thể tới cứu tôi?" Cô dùng sức gầm rú, kỳ thực thanh âm kêu lên, chỉ so với mèo kêu tốt hơn một chút, thật đáng buồn là ngay cả tiếng vang đều tạo không nổi.
Dùng tay đấm mặt đất cho hả giận, cô khóc lem hết mắt, tầm mắt mơ hồ, xoay người, một con chuột xám to từ mặt cỏ gần chỗ cô ngồi lao tới, chạy ngang qua đôi giày xăng đan lộ ngón chân của cô. Cái đuôi ghê tởm màu da thoáng qua tầm mắt cô, làm cô sợ tới mức dùng hết sức lực mà thét lên. "A----!"
"Tiểu Giám!" Một vòng tay ấm áp có lực kịp thời ôm lấy thân hình run run của cô, không ngừng ở bên tai cô trấn an: "Không có việc gì, tôi tìm được bà, không có việc gì..."
"Không cần!" Cô không kìm chế được đánh cái vật thể 'không xác định' đang ôm cô, cho rằng đó là đầu trâu mặt người đến bắt hồn phách cô. "Không cần bắt tôi! Không cần! Tôi không cần chết sớm như vậy! Buông tôi ra!"
"Là tôi! Là tôi a!" Diêm Tử Hậu gần như không bắt được hai tay đang đánh lung tung của cô, vài lần bị 'thiết sa chưởng' của cô đánh trúng. "Tiểu Giám là tôi, tôi là Khỉ nè." Anh không ngừng nói ra thân phận.
"Không cần! Tôi không cần chết ở trong này! Tôi... Ngô!" Cô không nghe được bất kỳ ngôn ngữ nào, ngay cả giọng nói cô quen thuộc đều nghe không vào, cho đến khi có một đôi môi mềm mại cắn nuốt miệng đang kêu gào của cô, cô chợt ngẩn ra.
Ai? Ai đang hôn cô? Sao mà đầu trâu mặt ngựa cũng hôn môi người phàm à?
Diêm Tử hậu đậu hôn cô. Anh không biết khống chế được con gái đang hoản loạn, sức lực so với đàn ông còn lớn hơn, ở tình huống không có kế sách nào thực thi được, anh chỉ có thể chọn phương thức nguyên thủy làm cô yên tĩnh lại, cho dù lòng tran đầy sầu lo cũng không ngăn anh...
Phát hiện cô đã thôi giãy dụa, thả lỏng xụi lơ trong lòng mình, lý trí nói cho anh, anh nên ngừng lại nụ hôn này, nhưng anh dừng không được. Anh đợi nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đợi được cơ hội thực hiện ước nguyện trong lòng, anh luyến tiếc.
Đỡ lấy cái gáy của cô, anh theo đuổi sự phiêu lưu của lý trí, bỏ hết những vội vàng xao động mà hôn sâu hơn. Anh vươn đầu lưỡi tiến vào hàm răng hé mở vì kinh ngạc của cô, còn làm càn mút lấy mỗi một chất lỏng ngọt ngào trong khoang miệng cô, cho đến khi cánh tay nhỏ bé của cô run lên, anh mới không cam tâm tình nguyện (3) buông cô ra.
"Khỉ a?" Thanh âm của cô khàn khàn, bởi vì khóc và hô to mà yết hầu cô bị mất nước và khát. Cô mờ mịt khẽ vuốt gương mặt anh, cho rằng anh trước mắt cô chỉ là ảo giác.
"Là tôi!" Cảm tạ ông trời! Ít nhất cô còn nhận ra anh. "Khát không? Uống miếng nước không?" Vội vàng lấy nước khoáng trong balo ra, để sát vào miệng đút cô uống.
"Thực ngọt..." Cô tham lam hút lấy chất lỏng đang cuồn cuộn chảy ra, môi khô nứt dễ chịu hơn, đã khôi phục chút màu hồng.
Ánh mắt Diêm Tử Hậu chăm chú nhìn đôi môi như cánh hoa của cô trở nên sâu hơn, anh nhẹ nhàng quay đầu sang một bên, cảm giác thân nhiệt đang tăng lên.
Cuối cùng, là Diêm Tử Hậu cõng cô xuống núi ven đường bọn họ không mở miệng nói qua một câu gì. Không ai nhắc tới cái hôn kia, không có ai chất vấn sai lầm của đối phương, bọn họ chỉ lẳng lặng đi, dường như trong đất trời chỉ còn lại anh cùng cô....
La Khải Giám mệt mỏi nằm sấp ở trên lưng anh, ý thức mơ hồ dần, bước đi của anh trầm ổn mà kiên định, hết sức không tạo cho cô có cảm giác xóc nảy, bình yên cõng cô đến chân núi.
"Ông trời ơi! May mắn tìm được con!" Chờ ở dưới núi, Trương Ngọc Quyên khóc ầm lên, không thể tưởng được con gái mình đến 26 tuổi còn có thể lạc đường, nước mắt kia thật không hiểu là vì lo lắng nhiều hơn hay xấu hổ nhiều hơn một chút? "Tiểu Giám, con dọa chết mẹ."
"Không phải tôi sớm đã nói là không chuyện gì sao? Chính là bà hay lo lắng thái quá." La Tường Thanh thở ra một hơi, chân mày cũng giãn ra, lau nước mắt của bạn già, không hiểu sao mũi ông cũng lên men.
"Tử Hậu." Nhìn La Khải Giám mệt mỏi ngủ, trái tim La Khải Thiến rơi vào vị trí bình thường. "Ở đâu gặp được em ấy?". Dù sao cô chũng phải gánh chút trách nhiệm, nhưng khoa trương nhất, vậy mà Tiểu Giám thật sự đi lạc. Cô thề, bọn họ tuyệt đối không cố ý nguyền rủa Tiểu Giám!"
"Trong rừng cây." Cho tới bây giờ, bên tai anh còn vang tiếng thét chói tai của cô, thê lương như thế, hoảng sợ như thế, làm cho lục phủ ngũ tạng (4) của anh cũng đau lên. "Tám phần là đi lối rẽ chuyển tới đường mòn." Đây là giả thiết, cũng là khả năng lớn nhất.
"Trở về là tốt rồi." Trấn an vỗ vỗ lưng vợ, Tô Thành Uyên cũng không biết cho mình nên nói cái gì cho tốt. "Em ấy mệt muốn chết rồi, sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi!"
Đoàn người chậm rãi kết thúc hành trình đạp thanh, chính là dọc theo đường đi, la Khải Giám cũng không từng tỉnh lại...
(1)
(2) Giang Tây: chắc là giống Liễu Hạ Huệ (mọi người tự tìm hiểu nhen)
(3) Dục tiên dục tử: cảm giác khi quan hệ tình dục, một cảm giác thăng hoa đến muốn thoát ra thành tiên lại giày vó muốn chết đi.
(4) Nguyên tác "tâm không cam, tình không nguyện" (không cam tâm tình nguyện): cảm giác rất không muốn làm việc gì đó.
(5) Lục phủ ngũ tạng:
· Tạng gồm có : Tâm, Can, Tỳ, phế, Thận, Tâm Bào.
· Phủ gồm có : Tiểu Trường, Ðại Trường, Ðởm, Vỵ, Bàng Quang, Tam Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro