Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trùng tộc 2

Hạ Thịnh không biết hắn đã về nhà bằng cách nào, lúc thức giấc cả người hắn đau nhức như bị xe tải cán qua, phía dưới bỏng rát đóng mảng tinh dịch đã khô cạn. Lộ Thu là vậy, xong việc thì bỏ đi để mặc hắn trong sự chật vật, đa phần hắn đều bị làm cho không còn sức lực, đến sáng hôm sau tỉnh dậy đã không còn nhìn thấy người đâu. Hạ Thịnh soi mình trong chiếc gương cạnh giường, thấy trên cổ lẫn mặt đều hằn những vết thâm tím do bàn tay để lại, cả người không một chỗ lành lặn. Hắn không rõ chính xác đã có chuyện gì xảy ra, chỉ lờ mờ nhớ rằng Lộ Thu đã rất tức giận còn hắn thì không biết xấu hổ quấn lấy gã chịu ngược.

Bộ dáng này đi ra ngoài đường chỉ khiến người ta chê cười, hắn đành xin nghỉ vài ngày nằm ở nhà tĩnh dưỡng. Trong lúc hắn đang bật ti vi lên coi vài chương trình giải trí thì chuông cửa báo có khách, Hạ Thịnh trùm đống quần áo dài cùng khăn cổ lên người, lò dò bước ra, đối diện hắn là gương mặt lo lắng của Thời Khuynh.

'Xin lỗi cậu- hôm qua cậu đột ngột phát tình khiến tôi không biết phải xử lý ra sao, đều do tôi không tốt, khiến Lộ Thu hiểu nhầm cậu rồi..' Vừa trông thấy hắn y đã rối rít mở miệng xin lỗi, đầu cúi gằm xuống đất chỉ thấy được mái tóc vàng mượt rũ xuống.

'Không sao...' Hạ Thịnh xoa đầu nhớ lại một đêm hoang đường kia, chỉ biết tới lúc y đỡ hắn vào phòng thì ký ức không còn rõ ràng. Nhưng Lộ Thu hẳn là phát tiết lên người hắn khi Thời Khuynh ở gần đó, đối diện với người bạn thân trong tình cảnh xấu hổ làm hắn nhất thời không có lời nào để nói, lâm vào trầm mặc.

Thấy Hạ Thịnh không trách mắng Thời Khuynh mới dám ngước lên, chưa kịp mỉm cười thì sự chú ý chợt va vào dấu vết thâm tím trên mặt hắn, khẽ đưa tay lên chạm nhẹ làm Hạ Thịnh thoáng cau mày vì đau. Y nghiến răng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. 'Là tên đó làm?'

Hắn im lặng cúi đầu thay cho câu trả lời.

'Tôi phải cho hắn một bài học!!'

'Cậu đánh cũng không lại hắn.' Hạ Thịnh xem y hùng hổ xắn tay áo dù không biết phải xông đi đâu có chút buồn cười, hắn không có tình cảm với Lộ Thu, cho nên cũng chẳng cần gã đối xử tốt. 'Này chỉ là chuyện bình thường mà thôi.'

'Không hề! Nếu là tôi tôi nhất định sẽ trân trọng thư quân của mình!'

'Phải phải, ai cưới cậu hẳn rất hạnh phúc.'

Nụ cười không chút để ý của hắn khiến lòng Thời Khuynh khó chịu, y mím môi, lí nhí trong cổ họng. 'Cậu- cậu có thể trở thành người đó...'

Thấy hắn nghiêng đầu như không nghe rõ, mọi khí thế dâng trào của y đều dập tắt, y hiểu tính cách của Hạ Thịnh, lắc đầu. 'Không có gì.'

Trước đây Hạ Thịnh không phải không có người theo đuổi như lời đồn, thậm chí còn từng xem mắt vài lần, chỉ là đều bị y quấy nhiễu phá hỏng. Thời Khuynh đã từng cho rằng hắn nói đúng, vì y quá kén chọn nên mới không vừa mắt ai, cảm thấy bất kỳ kẻ nào cũng đều không xứng với bạn của mình, vì y đã quen có Hạ Thịnh bên cạnh nên mới không muốn người khác bước vào làm rối loạn tình cảm này. Thời Khuynh đã tưởng tình cảm y dành cho Hạ Thịnh chỉ đơn thuần là anh em thân thiết. Mãi đến khi tham dự đám cưới của hắn và Lộ Thu, nhìn hắn mỉm cười trao nhẫn cưới cho gã, y chợt nhận ra bấy lâu nay bản thân ngốc nghếch đến nhường nào.

Đúng lúc hai người đang chìm vào những suy tư riêng thì Lộ Thu trở về, nhìn thấy Thời Khuynh thì mặt gã vốn đã không vui vẻ gì nay càng trở nên âm u, không nói không rằng bước vào nhà đóng sập cửa lại.

'Làm gì vậy?' Hạ Thịnh nhíu mày, trước giờ thái độ Lộ Thu đối với Thời Khuynh không mặn không nhạt, vì y mang nhiều lợi ích nên gã mới thường đến dự tiệc chung thắt chặt mối giao hảo, tỷ như sinh nhật hôm qua. Chẳng hiểu sao bây giờ hắn cứ cảm thấy giữa hai người này sặc mùi thuốc súng, trông thấy nhau là mặt mũi khó coi như thù hằn ghê gớm lắm.

Hắn nhớ tới lời xin lỗi ban nãy của Thời Khuynh, chẳng lẽ Lộ Thu thực sự lầm tưởng hắn và y có gian tình với nhau, nghi ngờ cũng quá không có tính thuyết phục. Hạ Thịnh tính mở cửa xin lỗi y vì sự thô lỗ của Lộ Thu nhưng bị gã giữ tay lại, gã đẩy hắn đập lưng vào thành cửa rồi mạnh mẽ xé toạc chiếc quần ngủ mỏng trên người hắn để lộ đôi chân dài săn chắc cùng mật huyệt đang sưng đỏ. Theo bản năng Hạ Thịnh giật mình che đi hạ bộ, Lộ Thu bẻ tay hắn ra cùng gương mặt tăm tối, hắn biết mình lại sắp phải chịu khổ rồi.

Nếu giờ nhắc tới Thời Khuynh chỉ càng làm gã thêm bạo nộ, chờ gã dịu xuống rồi giải thích sau vậy. Hạ Thịnh xoay lưng về phía Lộ Thu, dùng tay tách hai cánh mông nặng nề phì lũ che giấu hậu huyệt màu nâu nhạt ở bên trong, gã ít khi đụng vào hắn cho nên nơi này cũng chưa từng bị chơi qua. Hắn chẳng rõ có nuốt được thứ thô to của Lộ Thu hay không, nhưng dù sao phía trước hắn đã sưng tấy đau đớn không thể làm thêm.

Tính cách Lộ Thu trước giờ chẳng hề kiên nhẫn, khi hành sự toàn thô lỗ cắm vào chứ không làm tiền diễn, còn may hậu huyệt trùng cái có thể tự phân bố chất lỏng nên Hạ Thịnh không quá đau, đường đi khô khốc dần dần phát ra tiếng nước dính nhớp. Lộ Thu híp mắt tận hưởng ruột thịt nóng ướt bao quanh dương vật, hông eo va chạm mạnh cùng cánh mông nâu đen mềm thịt khiến nó đỏ lên, nộn huyệt phía trước cũng bị tinh hoàn đập cho chảy nước. Hạ Thịnh cắn môi, vốn dĩ hắn lo lắng âm hộ không thể chịu chà đạp nên mới dâng ra hậu huyệt, chẳng ngờ chưa được bao lâu đã thấy phía trước cơ khát ngứa ngáy chỉ mong được lấp đầy, dịch thể trong suốt từ nộn huyệt nhiễu đầy xuống sàn. Mỗi lần Lộ Thu mài đến điểm gồ hắn đều run rẩy lắc mông muốn thoát nhưng bị gã giữ chặt eo lại thừa nhận xâm phạm, vừa sâu vừa thô bạo như đóng cọc, mắt hắn mờ đi, khẽ thò tay xuống xoa nắn phần âm đế vì khoái cảm mà nhô cao.

'Ai cho ngươi tự mình chạm vào!' Lộ Thu tát lên mông Hạ Thịnh, ôm lấy eo hắn trượt xuống sàn nhà trong khi thân dưới vẫn đang dính chặt lấy nhau, gã đẩy hắn quỳ gối chổng mông lên cao còn hai tay thì chế trụ tay hắn trên nền đất, dương vật bắt đầu đẩy nhanh tốc độ. Tư thế này khiến vật thô to cắm sâu hơn nữa, Hạ Thịnh áp mặt ở sàn nhà mà thở dốc, nước miếng trào đầy quanh miệng.

Cảm nhận cơn cao trào sắp đến, Lộ Thu dán sát lưng hắn rồi vòng tay ôm siết lấy phần ngực ngồn ngộn muốn tràn ra khỏi lớp áo mỏng, gã giống như là ký sinh lên người Hạ Thịnh ra sức nhấp hông, dịch lỏng từ kẽ mông hòa cùng dâm thủy chảy thành dòng xuống sàn.

Hạ Thịnh nghe tiếng rên rỉ gầm nhẹ của Lộ Thu quanh quẩn bên tai, hơi nóng từ gã phả vào cổ khiến hắn nhạy cảm tê rần cả người, hậu huyệt co rút kịch liệt hơn. Chỉ nghe gã hừ một tiếng, hắn bỗng bị lật lại đối diện với cự vật ngẩng cao nổi đầy gân xanh, Lộ Thu đặt quy đầu màu tím đỏ lên trước mặt Hạ Thịnh rồi bắn ra thứ đặc sệt tanh nồng nóng hổi, tinh dịch tràn qua hai cánh môi đầy đặn xuống cằm hắn.

Ánh mắt gã hiện lên vẻ phức tạp, mặc lại quần áo chỉnh tề như chưa từng xảy ra chuyện gì, Lộ Thu khẽ lẩm bẩm. 'Sắp kết thúc rồi.'

Phải tới mấy ngày sau đó hắn mới hiểu câu nói ấy có ý nghĩa gì.

Đầu tuần ai nấy đều bận rộn còn Hạ Thịnh vẫn nằm ở nhà, chưa kịp nghỉ ngơi cho khỏe người thì hắn đã nghe tin cha đang bị bắt giữ, tin tức Khương tướng quân lẫy lừng bị chính hùng chủ của mình tố cáo gã đã hành hạ bạn đời tàn nhẫn kinh khủng ra sao khiến cả đế quốc dậy sóng phẫn nộ, gương mặt đáng thương của Hạ Lẫm xuất hiện phủ kín các trang bìa báo chí. Hạ Thịnh thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lòng dạ bồn chồn nảy lửa phóng xe chạy thật nhanh về nhà cũ, nơi đó người tập trung đông đúc chen kín con đường.

Trông thấy hắn, trùng đực với nhan sắc thanh tú cùng thân hình mảnh mai nhu nhược khẽ thở dài. Trùng tộc có tuổi thọ hơn hai trăm năm, sau khi thành niên thì sẽ lão hóa rất chậm, Hạ Lẫm tuy đã trăm tuổi nhưng trông cũng chỉ già hơn Hạ Thịnh đôi chút.

'Tôi cần không gian riêng, cám ơn mọi người.' Hạ Lẫm gạt tay kêu đám đông tránh đường cho hắn bước vào nhà, đóng cửa khỏi những lời ồn ào cùng ánh sáng chói lóa từ máy chụp ngoài kia.

Đứng giữa căn phòng đơn sơ lạnh lẽo, Hạ Thịnh cứ ấp úng không biết mở lời ra sao, y bèn cất lời trước như giải đáp thắc mắc trong lòng hắn. 'Là ta chủ đích làm vậy, không ai ép buộc.'

'Phụ thân... Tại sao người lại đối xử với cha như vậy?' Mới tháng trước đó bọn họ còn đi du lịch cùng nhau vui vẻ gửi hình cho hắn, Hạ Thịnh thật không hiểu nổi vì cớ gì phụ thân lại trở mặt nhanh đến thế.

'Tất nhiên là vì ta không phải phụ thân của ngươi.' Hạ Lẫm đi đến chiếc bàn bên cạnh cầm một xấp giấy ném xuống trước mặt hắn, là kết quả xét nghiệm, hai người bọn họ không cùng huyết thống. Thái độ bình tĩnh đủ để cho thấy y đã phát hiện và dự mưu từ lâu.

Hạ Thịnh như không tin được, bàn tay nắm chặt tờ giấy run rẩy, thứ này không phải làm giả. Mãi một lúc lâu sau mới hộc ra được một câu. 'Kể cả khi không phải ruột thịt- nhưng bao năm qua tình cảm giữa người và con đâu phải giả dối...'

'Nói thì dễ, ngươi cũng đâu phải kẻ bị hắn lừa suốt bảy chục năm nay.' Hạ Lẫm nhếch môi cười khô khốc nhìn trùng cái đã từng là đứa con mà gã yêu thương nhất, trong lòng không rõ là tư vị gì. 'Ta và hắn đính hôn từ khi còn bé, thành niên đã lập tức cưới nhau. Ngày đó hắn vội vã làm đám cưới ta còn tưởng hắn nôn nóng muốn rước ta về, ai ngờ chỉ để che giấu cho đứa con hoang trong bụng.'

Hai từ con hoang nhấn mạnh khiến lòng Hạ Thịnh đau đớn, nhưng hắn không có thời gian để buồn bã, hắn cần thiết phải nghĩ cách giải quyết cục diện rối rắm này. 'Người biết chuyện này là nhờ đâu?'

'Ta chưa từng một lần nghi ngờ Khương Bằng, nếu không phải Lộ Thu đột nhiên phát hiện máu của ta và ngươi không hề có liên quan đến nhau thì chắc ta vẫn sẽ tiếp tục làm kẻ ngốc cho cha ngươi lừa gạt.'

Lộ Thu... Gương mặt vốn hung ác của Hạ Thịnh nay càng trở nên giận dữ hơn bao giờ hết. Đúng là cha hắn đã sai, nhưng hắn biết phụ thân là người đơn giản, sẽ không nghĩ đến mấy thủ đoạn trả thù làm cha hắn phải rơi vào cảnh tù tội. Nhất định đều do Lộ Thu vẽ đường, rốt cuộc gã có mưu đồ gì?

Trong cơn hoang mang pha lẫn tức giận, hắn đi tìm Lộ Thu để chất vấn. Hạ Lẫm trả thù vì bị phản bội hắn có thể hiểu được, nhưng Lộ Thu thì sao? Nhà hắn chưa từng một lần bạc đãi hay không quan tâm gã, hết lòng đối đãi chăm sóc, cha hắn còn là người nâng đỡ gã rất nhiều trong những ngày đầu mới bước vào quân ngũ, rốt cuộc là vì cớ gì gã lại muốn hủy hoại tất cả?

Đối diện với Lộ Thu giữa cục diện rối loạn, lần đầu tiên Hạ Thịnh được chứng kiến gương mặt thật của gã, không còn sự lạnh nhạt cao cao tại thượng, chỉ có thù hận. Lộ Thu nói rằng cha hắn đã hại chết phụ thân gã, còn ép gã cưới một kẻ không ai thèm như hắn, cho nên những gì gã làm chỉ là trả lại mọi nhẫn nhục gã đã phải chịu đựng suốt thời gian qua cho bọn họ thể nghiệm mà thôi.

Nghe lời oán hận, Hạ Thịnh chỉ cảm thấy thật nực cười. 'Nếu như ngươi không muốn cưới, tại sao ngày ấy không từ chối? Rõ ràng đó là sự lựa chọn của ngươi, cha ta chẳng hề dí dao vào cổ bắt ngươi đồng ý, ngươi giả vờ nhu thuận để được sự tin tưởng nâng đỡ của gia đình ta, dựa vào đó từng bước leo lên vị trí ngày hôm nay, ngươi có tư cách gì để chỉ trích??'

'Phụ thân ta còn sống thì ta cũng không thứ bố thí giả tạo kinh tởm này của các ngươi! Đây đều là các ngươi thiếu ta!'

'Vậy ngươi nói xem, phụ thân ngươi thầm yêu cha ta là do cha ta thiếu ngươi ư?! Ngươi dùng ta làm bàn đạp để thăng tiến cũng là do ta thiếu ngươi ư??'

Việc Lộ Cầm dù đã kết hôn với người khác nhưng vẫn ngày đêm tơ tưởng Khương Bằng để rồi khiến thư quân của mình hậm hực mà chết vẫn luôn là cái gai trong lòng Lộ Thu, gã không thể chấp nhận phụ thân mình là nguyên nhân chính dẫn đến cảnh cửa nát nhà tan, gã chỉ có thể đổ lỗi cho Khương Bằng. Càng nghĩ cơn bạo nộ trong lòng Lộ Thu càng dâng trào, gã bất ngờ nhào tới vật ngã Hạ Thịnh xuống nền đất lạnh, dùng cả hai tay siết chặt lấy cổ hắn. 'Ngươi với cha ngươi thật không khác gì nhau. Đều là đồ đĩ chuyên đi dạng chân câu dẫn kẻ khác, ngươi có biết phụ thân thật sự của ngươi là ai không? Ha ha, đê tiện bẩn thỉu đến mức khiến cho ta kinh tởm!'

Hạ Thịnh tức giận khi cha mình bị sỉ nhục, dùng hết mọi sức lực đấm vào mặt Lộ Thu làm gã ngã lăn, nhân lúc gã choáng váng thì bật dậy đấm mạnh thêm mấy phát khiến mồm gã chảy máu, trước đây là hắn nhường nhịn nên gã mới có cơ hội chiếm thế thượng phong. Nhưng hiện tại, hắn chẳng thèm quan tâm mấy thứ luật lệ bảo vệ trùng đực chết tiệt kia nữa mà dùng hết sức lực vào đòn đánh, mỗi cú đấm đều nặng nề uy lực giống như búa tạ giáng xuống. Lộ Thu cũng không phải đèn cạn dầu, bọn họ lao vào đánh nhau như những con thú dữ để phát tiết hết mọi bão tố trong lòng, hai mắt đỏ lừ nổi đầy gân máu.

Không lâu sau đội ngũ cảnh sát xông vào tách hai người ra, Hạ Thịnh bị khống chế áp giải về đồn, thấy tinh thần trùng cái không được bình tĩnh nên bọn họ chích thuốc mê vào sau gáy hắn.

Lúc hắn tỉnh lại thì trông thấy gương mặt lo lắng của Thời Khuynh, y vừa bảo lãnh cho hắn. Vì hành động xốc nổi của mình mà hiện tại Hạ Thịnh đã bị cách chức, đáng ra hắn còn phải đối mặt với phiên tòa xét xử và có thể bị tống vào tù bất cứ lúc nào, nhưng Lộ Thu đột nhiên không muốn truy cứu nữa nên Thời Khuynh mới dễ dàng đưa hắn về.

'Cha của tôi... cậu có biết tình hình thế nào không?'

'Không tốt lắm, phụ thân cậu nhất quyết muốn lưu đày ông ấy.'

'Tôi... tôi biết là mình quá phận, nhưng vẫn còn cách mà đúng không? Cậu có thể giúp cha tôi lần này không? Xin cậu...' Hạ Thịnh khó khăn cầu xin, Thời Khuynh nắm giữ kho sản xuất vũ khí tân tiến độc quyền nhất đế quốc, thế lực rất lớn, trùng hoàng cũng phải nể mặt vài phần.

'Đương nhiên có thể.. Chỉ là, cậu tính trả ơn tôi bằng cái gì đây?'

Đã từng kiêu ngạo, đã từng tôn nghiêm, lúc này hắn lại chỉ có thể quỳ gối phủ phục như những tên nô lệ thấp hèn. 'Dù phải làm trâu làm ngựa tôi đều sẵn lòng!'

'Không đến mức đó.' Y nắm cằm hắn ép hắn ngước lên, khẽ nhếch khóe miệng. 'Cậu chỉ cần- làm người của tôi.'

Hạ Thịnh thoáng sững lại, hắn nhớ đến lời sỉ nhục cùng nghi ngờ của Lộ Thu, không ngờ kẻ thô thiển như hắn cũng có lúc rơi vào cảnh phải bán thân để đạt được mục đích. Đối tượng còn là người bạn hắn hết lòng tin tưởng, hắn cúi đầu không rõ cảm xúc. Số phận trêu ngươi, cuộc sống vốn êm đẹp của hắn chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã bị đảo lộn hoàn toàn.

Hắn kết thúc sự trầm lặng bằng một tiếng cười mỉa mai. 'Nếu Thời thiếu gia không chê tôi tiếng xấu đầy mình, tôi không lý nào lại từ chối.'

Thời Khuynh không thích thái độ trào phúng của hắn, nhưng từ lúc y nhận ra tình cảm của bản thân thì con đường phía trước đã định sẵn chỉ có hai ngả, hoặc là y làm tổn thương hắn, hoặc là bọn họ mãi mãi chỉ là bạn bè. Y cúi xuống ngậm lấy cánh môi dày mềm mại của Hạ Thịnh, cạy miệng hắn đẩy lưỡi vào mạnh mẽ khuấy đảo, nụ hôn cuồng nhiệt triền miên khiến hắn khó thở.

Hắn chợt nhận ra Lộ Thu chưa từng hôn mình, hắn cũng nhận ra trái tim hắn quá lạnh lùng để có thể đón nhận nụ hôn chan chứa tình cảm của y. Hắn quay đầu tránh né, Thời Khuynh không mất hứng mà chuyển xuống ngậm lấy đầu vú vểnh cao khiến hắn thoáng rùng mình. Trong lúc y ra sức nhào nắn mông hắn thì hai chân hắn cũng bị tách ra, cảm nhận vật cứng chống trước miệng huyệt, hắn nhận mệnh nhắm mắt lại.

Thời Khuynh giúp hắn đưa cha đến một tinh cầu khác lánh nạn, trước khi chia tay hắn chỉ nhắc nhở cha bảo trọng, chuyện ngày xưa đã là quá khứ, Hạ Thịnh không muốn truy hỏi.

Hắn cũng không có dự tính sau này, bởi vì cha hắn đã biến thành nhược điểm khiến hắn không thoát được khỏi bàn tay của Thời Khuynh. Mất đi vị trí trong quân ngũ cuộc sống của hắn trở nên nhàm chán rất nhiều, cả ngày hết ăn uống luyện tập xem chương trình giải trí rồi lại ngủ, chờ đến khi Thời Khuynh về nhà thì phải thỏa mãn nhu cầu sinh lý quá mức dư thừa của y.

Làm xong Thời Khuynh sẽ thường đỏ mặt gối đầu lên vai hắn mệt nhọc thở một lúc rồi dần chìm vào giấc ngủ, cứ vậy để mặc dương bật chôn bên trong nộn huyệt lầy lội tới sáng. Bọn họ đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, tiệc cưới không được tổ chức nên chẳng nhiều người biết chuyện. Hạ Thịnh vốn trầm mặc, đối diện với tình cảnh lúc này càng là không biết phản ứng, chỉ mặc Thời Khuynh tùy ý lộng hành.

Hắn cứ mơ mơ hồ hồ sống qua ngày cho đến một hôm món ăn chiên xào khoái khẩu làm hắn buồn nôn dữ dội, triệu chứng chưa từng có khiến lòng hắn dấy lên nỗi lo sợ vô hình. Lén mua que thử thì đúng thật là hắn đã mang thai. Hạ Thịnh bóp nát thứ trong tay, hắn không thể bình tĩnh nổi nữa.

Hắn bỏ chạy, mặc kệ hết thảy và cũng chẳng biết mình phải đi đâu, hắn chỉ muốn trốn khỏi thực tại. Trong vô thức hắn đi tới quân doanh hắn từng làm việc khi xưa, ngoài căn biệt thự cũ mà cha và phụ thân Hạ Thịnh cùng chung sống thì đây là nơi duy nhất hắn coi là nhà. Hắn khó chịu nhíu mày, tại sao mọi thứ không thể cứ yên ổn giống trước đây?

Ngay lúc hắn định rời đi thì Lộ Thu chợt lái xe ngang qua cổng ra vào, gã cũng trông thấy hắn, chẳng biết nghĩ gì mà đảo xe dừng trước mặt Hạ Thịnh.

'Ta mới đọc thấy tin Thời Khuynh dán thông báo truy tìm ngươi, vẫn nhàn nhã đứng đây được ư.' Gã nhếch miệng cười, nhìn bộ dáng thất thểu của hắn như đang xem trò vui.

Hạ Thịnh không để vào tai, quay lưng định bụng bỏ đi. Đã lâu không gặp, hắn cảm thấy giữa gã và hắn trở nên xa lạ rất nhiều.

'Ta có thể giúp ngươi, dù sao đi xe vẫn hơn là chạy bộ chứ.'

Hắn vẫn bước đi không thèm ngoảnh lại, không hiểu gã lại lên cơn muốn làm gì. Lộ Thu bị ngó lơ thì phóng xe về phía Hạ Thịnh, lúc tạt ngang vươn tay ra ôm ngang hắn kéo lên xe ngồi ngay trên đùi mình. Hắn quả thực bị thao tác này làm cho ngây người, giãy giụa muốn nhảy xuống.

'Ngoan ngoãn chút! Bằng không ta nhịn không được làm ngươi.' Lộ Thu chuyển chế độ xe thành tự động, dùng toàn sức để ôm lấy eo Hạ Thịnh, cặp mông phì mềm của hắn cứ cọ xát qua lại khiến thứ dưới háng gã bắt đầu có xu thế đứng dậy.

'Ngươi có bệnh hả?' Hại nhà hắn tan vỡ rồi bỗng dưng bày ra dáng vẻ hứng thú với hắn cho ai xem, Hạ Thịnh nghi ngờ kẻ này là ai khác chứ không phải Lộ Thu tràn đầy căm hận trước đây.

Lộ Thu cũng tự thấy bản thân phạm tiện, lúc Hạ Thịnh còn phục tùng nghe lời thì khinh thường coi hắn như cỏ rác, đến lúc hắn rơi vào ôm ấp của Thời Khuynh lại muốn tìm mọi cách đem hắn trở về. Gã sớm đã quen có Hạ Thịnh như vật sở hữu, dù có đối xử với hắn ra sao thì cũng là chuyện giữa gã và hắn, một kẻ dưng như Thời Khuynh không có tư cách xen vào. Trả thù đã trả thù rồi, từ giờ về sau nếu Hạ Thịnh biết điều một chút khiến gã vui vẻ thì gã cũng sẽ không bạc đãi hắn.

Nghĩ thông suốt khiến gã càng không nể nang gì nhào nắn cặp vú dâm đãng của người ngồi trong lòng, cứ như kẻ đã đệ đơn ly hôn rồi đá cha vợ vào tù cách đây nửa năm không phải gã vậy.

Hạ Thịnh muốn quay lại đấm cho tên thần kinh Lộ Thu vài phát, chợt phát hiện cả người mềm nhũn không chút sức lực.

'A, thắc mắc tại sao không phản kháng được chứ gì. Nửa năm trước do ngươi hành hung ta nên bọn họ đã quyết định tiêm loại thuốc khiến ngươi không thể chống trả trùng đực, chậc, nếu không có ta ở đây thì có lẽ ngươi dễ dàng bị mấy tên ẻo lả yếu đuối ngoài kia cưỡng gian cũng không biết chừng.' Lộ Thu ôm hắn ra khoang sau, chậm rãi cởi thắt lưng, ban đầu gã chỉ định dọa Hạ Thịnh nhưng khi nhìn thấy nét mặt biến đổi đa dạng từ kỳ thị chán ghét cho tới lo sợ của hắn khiến Lộ Thu cảm thấy mới lạ. Gã nâng chân hắn lên rồi kéo phắt quần quăng đi, hai cái lỗ nhỏ sưng to không thể khép lại vì bị sử dụng quá độ lộ ra trước mắt gã, lòng gã tức giận nhưng dương vật lại không thể vượt qua sức hút mà căng trướng phát đau.

Hạ Thịnh nhìn cây gậy thịt màu tím sậm xấu xí đặt giữa hai chân bị ép căng rộng của mình, nghĩ tới sự thô bạo của Lộ Thu mỗi khi làm tình, hắn sợ gã sẽ làm hại sinh linh nhỏ bé còn chưa thành hình, che bụng bất an nói. 'Dừng lại! Ta, ta có thai..'

Mặc dù Hạ Thịnh không mong muốn đứa nhỏ này, bản tính trùng cái vẫn luôn che chở con.

'Có thai?' Ánh mắt Lộ Thu trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết, tất nhiên sẽ không vì chuyện này mà buông tha hắn, thậm chí còn bạo ngược hơn. Gã nắm cằm Hạ Thịnh bắt hắn nhìn mình, miệng cười điên cuồng. 'Vậy thì ta phải làm cho nghiệt chủng đó sảy khỏi bụng ngươi!'

Dương vật như cũ thô lỗ cắm vào khiến Hạ Thịnh đau đớn, Lộ Thu nắm chặt eo hắn ra sức va chạm giống như thực sự muốn chọc thủng tử cung hắn đem quả trứng kia đập vỡ, hắn lại không thể phản kháng.

Sợ hãi quá mức làm thần trí hắn mơ hồ, hắn cắn răng nức nở. 'Không muốn.. không cần giết nó- Ô...'

Lộ Thu xem hắn đỏ hoe mắt khóc lóc, gương mặt vốn hung ác bỗng trở nên yếu đuối lạ thường, không khỏi mủi lòng vớt cơ thể mềm nhũn của hắn ôm vào vòng tay.

'Vậy ngoan một chút, ta sẽ không làm hại nó.'

Hạ Thịnh cúi đầu hôn gã như lấy lòng, quả nhiên động tác đâm rút của Lộ Thu đã trở nên nhẹ nhàng hơn. Hơi thở gấp gáp của giống đực quanh quẩn bên tai hắn cùng hạ thân dính nhớp bất kham, hắn đờ đẫn dựa vào vai Lộ Thu chịu đựng, chỉ thấy thật ghê tởm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro