Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tra nam không dễ dàng


Vẫn là chôn có lài, từ ngày khai phá tag này kiễu cứ 3 truyện là hết 2 truyện viết chôn có lài rồi không dứt được =)) Vẫn là pỏn không não Φ ω Φ

===

Sau mùa khoa cử, tin tức về hôn lễ giữa Tân Trạng nguyên và Lưu Ly Công chúa lan rộng khắp nơi. Kẻ không biết thì ghen tị hâm mộ, người rõ chuyện lại trách kẻ nọ đạt tới quyền thế địa vị liền quên vợ cũ, trở mặt vô tình.

Trình Tử ban đầu vẫn không tin, nhưng những lá thư y gửi gắm mọi tâm tư nhung nhớ cho hắn kể từ lúc chia xa đều chưa từng một lần được hồi đáp, căn nhà cũng dần trở nên lạnh lẽo. Từ khi tên tuổi Tân Trạng nguyên được thông cáo, Hạ Mạch không hề quay trở lại đây. Hy vọng với y cứ thế tắt dần.

Dân làng nhìn dáng vẻ tiều tụy của y mà đau lòng, Trình Tử có điểm nào không tốt chứ? Trong mắt bọn họ Trình Tử là một người vợ hiền thục đúng chuẩn, dù lớn hơn Hạ Mạch vài tuổi nhưng ít nhiều cũng là thanh mai trúc mã với hắn, kể từ khi kết hôn thì ra sức làm lụng nuôi hắn vượt qua mấy năm đèn sách, còn sinh hạ cho hắn một đứa con, người đẹp mà tính tình dịu dàng được lòng mọi người. Điểm duy nhất không tốt, có lẽ là đặt lòng tin nhầm người cho kẻ bạch nhãn lang như Hạ Mạch.

Trình Tử ôm đứa con nhỏ đã hơn ba tuổi, thằng nhóc có nước da màu bánh mật kế thừa từ Hạ Mạch, béo tốt kháu khỉnh khiến y yêu thích bế không rời tay. Đây là kết tinh giữa bọn họ, càng thương yêu đứa nhỏ bao nhiêu, Trình Tử lại càng hận Hạ Mạch bấy nhiêu. Vì giúp che giấu cơ thể dị dạng của hắn, y không ngại sắm vai người phụ nữ hiền lành tần tảo suốt nhiều năm liền. Vốn dĩ cha mẹ Hạ Mạch ghét bỏ hắn là quái thai nên vứt bỏ từ sớm, hắn được gia tộc Trình Tử phát hiện rồi rủ lòng thương nhận nuôi. Càng lớn Trình Tử lại càng mê muội Hạ Mạch, cũng bất chấp cấm cản tư bôn cùng hắn. Bọn họ định cư tại một thôn xóm hẻo lánh, từ đây mọi việc đều do Trình Tử gánh vác.

Tất nhiên y không một lời oán thán, kết hôn xong y càng cưng chiều hắn như bảo bối, chút việc nhà cũng không cho đụng, tiền cũng là y mở tiệm cơm kiếm được. Trái lại Hạ Mạch lại chẳng hề biết điều, đến cả việc nằm yên chịu thao cũng kiều khí, sinh con xong càng nũng nịu nói không chịu nổi đau, phải kiêng cữ. Uổng cho thân thể chắc nịch khỏe mạnh lại chỉ biết nằm dưới thân hầu hạ đàn ông, hơn nữa còn luôn tránh nặng tìm nhẹ, nhưng vì yêu hắn nên y vẫn luôn nhẫn nhịn.

Thế rồi hắn nói chạy là chạy, đến cả đứa con bản thân đẻ ra cũng không cần. Quả thực bạc tình bội nghĩa đến cùng cực.

Giống như bao kịch bản người vợ tào khang bị tra nam hám lợi hắt hủi, Trình Tử tạm gác lại công việc, ôm con lặn lội đường xa lên kinh thành tìm lại công đạo. Y đảo muốn nhìn xem hắn có thể giấu giếm đến bao giờ.

.

Màn đêm buông xuống, Hạ Mạch sau khi bị chuốc không ít rượu thì đẩy cửa hôn phòng, thấy công chúa trong phục trang đỏ thẫm lộng lẫy đang ngồi chờ mình. Công chúa vừa bước vào độ tuổi trăng tròn đẹp nhất, dung nhan mỹ lệ lại sinh ra trong nhung lụa, được bảo bọc kỹ lưỡng không nhiễm chút tục khí nhân gian, nhìn một ánh mắt là có thể khiến người khác nhớ mãi không quên. Quyền thế, tiền bạc hay nhan sắc đều vượt bậc hơn người, thực sự là thỏa mãn thói hư vinh của Hạ Mạch.

Đáng tiếc hắn cũng chỉ có thể nhìn.

Người hầu thấy hắn bước vào, giúp hắn cùng công chúa thực hiện nốt những nghi thức cuối cùng của hôn lễ, sau đó hai người nắm tay nhau ngồi trên giường rải đầy hoa đỏ. Lưu Ly ngượng ngùng cúi đầu, hai má thoáng ửng đỏ sau khi uống rượu giao bôi, giống như đang chờ hắn chủ động.

Hạ Mạch mím môi, cuối cùng vỗ tay nàng ta nói.

'Công chúa.. Người hẵng còn nhỏ tuổi, ta lại là kẻ hèn chân tay vụng về sợ thất lễ với ngươi, chờ ngươi trưởng thành hơn một chút rồi chúng ta viên phòng. Được không?' Hắn tỏ vẻ thâm tình, chất giọng trầm ấm từ tính khiến người nghe đỏ mặt, hoàn toàn là bộ dáng lo nghĩ cho công chúa. Công chúa ngây thơ thường ngày thích nhất là được hắn nâng niu như đóa hoa dễ vỡ trong bàn tay, chắc hẳn sẽ mềm lòng.

Lưu Ly ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh. 'Ngươi thực sự lo lắng cho bổn cung như vậy?'

Hạ Mạch nhu hòa hôn lên trán nàng ta, tương kính như tân đỡ công chúa nằm xuống giường.

Nhưng lúc này công chúa lại bật cười quái dị, nghiêng mặt cười tinh nghịch với hắn. 'Bổn cung nghĩ lại rồi, nếu ngươi không tới được thì để bổn cung tới đi, dù sao chúng ta đã kết nghĩa phu thê, bổn cung hầu hạ ngươi là lẽ đương nhiên.' Nói đoạn nàng ta xoay người nằm đè lên hắn, hai tay vạch những lớp áo đỏ vướng víu tiến vào trong, sờ tới ngực nhũ mềm mụp đẫy đà của hắn.

'Công chúa! Người- người thân thể vàng ngọc, sao có thể hạ mình với kẻ hèn như ta!' Hạ Mạch không nghĩ tới Lưu Ly lại bạo dạn như vậy, hắn bị nàng ta sờ cho dựng tóc gáy.

Vốn dĩ hắn tính toán lừa gạt công chúa nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện. Nếu sau chuyện thân thể hắn có lộ tẩy thì cũng đã tại vị ở chức phò mã này, chỉ cần nỗ lực lập công xây dựng hình ảnh, tiếng tăm hắn càng phủ rộng thì công chúa càng khó nhổ cái gai là hắn. Nàng ta không muốn mất thanh danh sẽ tự tìm cách lấp liếm giúp hắn. Hắn cũng không rõ bản thân tìm từ đâu ra tự tin lớn như vậy, có lẽ là ngay từ đầu công chúa đã thể hiện đối hắn nhất kiến chung tình, kiên quyết không lấy ai ngoài hắn. Vậy nên chuyện về sau nàng ta phải tự gánh lấy.

Chỉ là hiện tại công chúa trở nên không thích hợp, vẫn là nụ cười mị hoặc nhân tâm đó, nay lại khiến hắn rét lạnh sống lưng. Thấy hắn cứ giãy giụa không yên, nụ cười trên môi Lưu Ly tắt ngấm. 'Câm miệng!'

'Ngươi có quyền gì trao đổi với bổn cung.' Gã véo mạnh đầu vú hắn, sau đó nhét vào miệng Hạ Mạch một viên thuốc lạ. Mấy tháng qua tươi cười giả tạo cùng hắn diễn kịch đã là kiên nhẫn lớn nhất của gã, gã sớm đã chán ngấy. 'Tiện nhân, ngươi cho rằng bổn cung không biết sao?'

Hạ Mạch muốn cạy họng nôn ra viên thuốc, lại bị giọng nói đột nhiên biến đổi thành giọng thiếu niên của người đối diện làm cho sợ hãi, không khỏi lắp bắp. 'C- công chúa?'

Lưu Ly liếc mắt nhìn hắn, từ từ gỡ những trang sức rối rắm trên đầu. Từ tốn lại diễm lệ, xõa tóc xuống giống như yêu tinh hút hồn người. Nhưng lúc này Hạ Mạch đã không còn tâm trạng thưởng thức nhan sắc đó. Hắn nghe gã nói. 'Ngươi cho rằng ai cũng ngu ngốc dễ dàng bị ngươi lừa gạt, giống tên chồng cũ vô năng kia của ngươi, hửm?'

Hạ Mạch nghe mà đơ cứng cả người, không ngờ cái gì gã cũng biết. Rõ ràng ngay từ đầu gã đã cố tình để hắn tiếp cận. Cho nên nói, hắn có thể ngu ngốc tự cao đến cỡ nào, người hoàng thất sao có thể tồn tại kẻ đơn thuần? Sau một lúc trầm mặc, hắn không giả ngu nữa. 'Ngươi muốn gì ở ta?'

Lưu Ly bật cười, giọng nói lanh lảnh như chuông ngân, nhưng lời lẽ thì chẳng khác gì ma quỷ. 'Thứ hữu dụng duy nhất của ngươi, ngoài thân thể dị dạng này ra còn gì khác đâu?'

Thân sinh ra Lưu Ly chỉ là một vị phi tần không được coi trọng, lại sợ bị những người khác nhắm tới sẽ không bảo hộ được gã nên chỉ có thể dùng hạ sách che giấu giới tính này. Còn may nàng ta là cháu họ Thái hậu, được bà giúp đỡ mới có thể giữ mọi chuyện kín kẽ tới tận bây giờ. Gã cứ vậy được nuôi lớn như một công chúa, đúng là có thể tránh né được những đấu đá ám hại giữa các hoàng tử, nhưng đến tuổi gả chồng thì bí mật cũng không giữ được. Khắp nơi đều như hổ rình mồi, cho dù có Thái hậu chống đỡ thì chuyện này lộ ra ắt mang đến tai họa.

Trùng hợp làm sao Hạ Mạch lại xuất hiện, là mảnh ghép hoàn hảo mà gã còn thiếu. Lưu Ly không chỉ muốn một người có điểm yếu dễ dàng bị thao túng, gã còn muốn có con thừa tự. Hiện tại các hoàng tử đều đã trưởng thành, chỉ lo tính toán lẫn nhau nên con nối dõi ít ỏi, nếu gã có thể sinh vài đứa thì con đường sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Hạ Mạch vừa hay có thể đáp ứng hết mọi điều gã trù tính, cho nên hắn chỉ có thể xui xẻo nằm đây chịu trận.

Mặc dù Lưu Ly không nói gì thêm, Hạ Mạch vẫn có thể đoán được ý đồ của gã từ chính thân phận khó xử mà gã đang ngụy trang, nếu đã là loại quan hệ lợi dụng lẫn nhau thì hắn cũng không sợ bị thủ tiêu. Chừng nào còn có lợi ích thì chừng đó hắn vẫn còn cơ hội trở mình.

Hắn chán ghét thân thể dị dạng này, chán ghét phải dùng nó lấy lòng người khác. Nực cười thay từ trước tới giờ ngoài hầu hạ đàn ông ra, hắn cũng chẳng làm được gì khác.

Hạ Mạch muốn bò dậy nhưng cả người vô lực, rõ ràng là công hiệu của viên thuốc kia. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Ly kéo quần mình xuống. Hoa huyệt hắn lộ ra, đỏ diễm ẩm ướt, giống như tùy tiện là có thể cắm lộng.

Lưu Ly dễ dàng cho vào hai ngón, cảm nhận huyệt thịt mềm mại hút lấy tay mình khiến cả người gã hưng phấn. 'A, quả nhiên bị chơi nát. Thứ hàng phế phẩm như ngươi được bổn cung để ý đã là phúc phần lớn. Còn nghĩ muốn dùng bổn cung trèo cao? Quả thực nằm mơ.'

Hạ Mạch bị gã đâm vào nỗi đau mà không thể phản bác, chỉ biết đỏ hốc mắt tức giận nhìn lại. Lưu Ly bị hắn nhìn tới dương vật trướng đau. 'Kỹ nữ, tỏ vẻ oan uổng cái gì.' Gã có chút vội vã cởi đai lưng, thân hình mảnh mai cùng đôi chân dài lộ ra, đẹp như tiên nữ trong họa cảnh. Đó là cho tới khi gã kéo nốt những mảnh vải cuối cùng còn sót để lộ dương vật với kích cỡ dọa người, Lưu Ly tự đắc cưỡi lên người hắn, quy đầu trơn bóng nhắm ở miệng huyệt cứ thế cắm vào.

Hạ Mạch đã lâu không viên phòng lại bị gã thô lỗ đâm chọc chẳng chút kỹ thuật, đáng lý phải khó chịu, thế nhưng âm hộ không biết cố gắng từ lúc sinh xong vẫn luôn dễ dàng triều xuy, chỉ cần cắm một chút là tự động chảy nước. Rõ ràng bị nhục nhã như vậy nhưng dâm huyệt lại càng hưởng ứng phun nước dầm dề, phản ứng đê tiện của bản thân khiến hắn xấu hổ giận dữ không thôi.

'Ha, đều mềm nhũn như vậy, đợi đến khi sinh đứa nữa chẳng lẽ muốn không khép lại được?' Lưu Ly vừa đẩy hông vừa châm chọc nói, thế nhưng bị miệng huyệt mềm mại hút cho sảng khoái cả người, chỉ hận không thể nhét nốt tinh hoàn vào trong.

Hạ Mạch không thể cử động hay giãy giụa nên chỉ có thể nhắm mắt nhẫn nhịn, thái độ tràn đầy không kiên nhẫn. Cảm giác bất lực tùy người bày bố khiến hắn nhớ lại lần đầu tiên bị Trình Tử lừa gạt. Cái gì mà uyên ương bỏ trốn, lúc đó hắn căn bản không hề yêu Trình Tử. Hắn lớn lên như tùy tùng của y, kiến thức cũng hạn hẹp, vốn không biết bản thân là dị loại. Chẳng qua vẫn luôn theo hầu Trình Tử nên bí mật này chỉ có y và người nhận nuôi hắn biết.

Trình Tử lợi dụng hắn ngây ngốc không hiểu chuyện, thường thường đêm tối kéo hắn vào phòng vụng trộm. Vì trời quá tối lại thiếu tri thức, hắn chẳng rõ Trình Tử đang làm gì, chỉ biết luôn có vật nóng hổi cứng rắn ra vào nơi đi tiểu của hắn. Hắn không quá thích chuyện này, mỗi lần bị y làm xong phía dưới đều sưng tấy khó chịu, nhưng hắn không có quyền lựa chọn. Hắn mang ơn Trình gia, cho nên Trình Tử làm gì với hắn cũng được.

Sau này đến khi hắn nôn nghén bụng nổi lên bất thường thì chuyện mới bị vỡ lở, Trình gia vốn định nạp hắn làm thiếp cho Trình Tử, nhưng y nhất quyết không chịu, còn muốn hủy hôn với vị tiểu thư môn đăng hộ đối mà gia tộc đã an bài. Sau cùng Trình Tử dẫn hắn tư bôn. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi cuộc đời hắn cứ vậy bị cột lại với một người.

Đi tới vùng đất mới không còn bị quản chế, Trình Tử càng tùy hứng làm càn, thời gian mang thai hắn cũng không yên ổn với y. Nộn huyệt lúc nào cũng bị đùa bỡn sưng đỏ ướt sũng, Trình Tử còn không cho hắn mặc quần lót, chỉ cần ngồi ở đâu hắn cũng sẽ để lại từng vệt dâm thủy chảy dài, lúc đó y sẽ đỏ mắt ôm chặt lấy hắn không ngừng giao cấu.

Có trách cũng trách thân thể Hạ Mạch khỏe mạnh cực kỳ, chịu tần suất thao lộng kịch liệt mà tim thai vẫn ổn định, hắn vốn cao lớn nên càng khiến cho bào thai trông nhỏ nhắn hơn, lúc hắn hoài thai bảy tám tháng không khác phụ nữ mới hoài bốn tháng là bao. Trình Tử chơi đủ loại đa dạng mà không cần sợ đi quá đà, đương nhiên chẳng cần nói cũng biết y có thể càn rỡ tới mức nào.

Hạ Mạch quả thực tâm mệt, khi đó hắn cũng mới chỉ chập chững bước qua tuổi mười bảy. Chỉ có thể dựa vào Trình Tử, lại không chịu nổi sự biến thái của y. Nói chán ghét thì đúng ra hắn không ghét Trình Tử, nhưng nếu được lựa chọn thì hắn muốn tìm cho mình cuộc sống tự do thoải mái hơn.

Sau này biết đến con đường thi cử thì hắn cũng đã bớt ngờ nghệch rất nhiều, miệng lưỡi trở nên ba hoa không xương, rục rịch lấy lòng muốn Trình Tử dạy chữ cho mình. Ban đầu Trình Tử còn cảm thấy cuộc sống hiện tại không có gì để chê, nhưng sau bị hắn thuyết phục đợi hắn đỗ đạt công danh nhất định sẽ cho kiệu hoa tám người nâng y về kinh thành, cho y một đám cưới chân chính, y nghe liền cảm động, giống như chỉ hận không thể lập tức truyền hết mọi thứ mình biết cho hắn.

Đến nỗi mọi chuyện sau này, hắn chẳng hề áy náy khi phản bội Trình Tử. Làm gì có chuyện mưa dầm thấm đất, từ đầu hắn không yêu y, có dây dưa thêm vẫn là như vậy. Hắn cảm thấy thời điểm hắn còn chưa rõ sự đời bị y lừa cưới, hiện giờ hắn phụ bạc cũng coi như trả lại cho y. Bọn họ không còn nợ nần gì. 

Chỉ không nghĩ hao công tổn sức suốt bấy lâu, bước đến vị trí Phò mã Hạ Mạch vẫn là không tránh được cảnh bị người đùa bỡn. Hắn quả thực phiền chán thân thể này.

Lưu Ly phì phò ra vào trên người Hạ Mạch, thấy hắn thẫn thờ nhìn đi nơi khác không chút phản ứng thì có chút bực mình, gã nâng chân Hạ Mạch lên cao, dùng lực mạnh đâm thật sâu vào trong. Miệng tử cung bị thọc tới khiến hắn mở to mắt, bắp đùi run rẩy, phía dưới lại có không ít dịch nhầy phun ra tưới đầy lên dương vật Lưu Ly. 

Gã như tìm được thú vị, liên tục đâm tới tấp như muốn mài nát miệng tử cung yếu ớt. Từ tư thế này gã có thể nhìn dương vật mình ra vào bên trong nộn huyệt kéo theo không ít dâm dịch trong suốt sáng bóng, hơi thở trở nên hỗn loạn, gã chỉ biết điên cuồng đẩy hông không màng gì khác. Ban đầu gã còn ngại Hạ Mạch từng bị người dùng qua thật bẩn, hiện giờ mới thấy thục phụ này cũng có vài ưu điểm. Âm hộ trải qua sinh nở lỏng đi đôi chút, nhưng để kẹp dương vật thô to hơn người của Lưu Ly thì rất vừa vặn, lại còn biết phun nước, chỉ cần gã muốn là có thể tùy thời đè Hạ Mạch ra thao, đến khi hắn thụ thai mới thôi. Thân thể chắc nịch khỏe mạnh, cơ bắp lưu sướng, cũng không sợ đem hắn chơi hỏng.

Gã vừa nhấp nhô đâm rút vừa xoa nắn đầu nhũ sưng to cùng quầng vú lan rộng của người dưới thân. thịt ngực đẫy đà tràn qua kẽ tay gã, chỉ véo nhẹ cũng khiến nó đỏ ửng lên. Lưu Ly moi đào một lúc, bỗng thấy từ nhũ khổng có ít dịch trắng ngà tràn ra.

Lưu Ly có chút kinh hỉ, không nghĩ tới giờ hắn vẫn còn sữa. Gã vén tóc cúi thấp người ngậm lấy quầng vú to ra sức hút. Sữa không có nhiều lắm, vị cũng không ngọt, chỉ là mùi hương giống với dâm dịch phía dưới, có thể khiến gã động dục không ngừng.

Gã mút một lúc thì không còn gì, chưa đã thèm liếm môi, nhất định phải kêu người tiêm thêm thuốc cho hắn, để hắn lúc nào cũng tích sữa căng đầy cho gã thoải mái uống giải khát. Chỉ cần nghĩ Hạ Mạch ôm hai vú sưng tấy tích đầy sữa đưa tới trước miệng mình, bụng dưới Lưu Ly lại nóng bừng. Gã đổi tư thế cho thoải mái hơn, bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.

Nơi giao hợp giữa hai người vang lên tiếng nước òm ọp, Hạ Mạch cũng bị cắm cho thoải mái đỏ bừng mặt. Hắn không rõ đã cao trào mấy lần, chỉ biết nước phun ra đã tẩm ướt ga giường, chảy đầy trên hạ bụng trắng nõn cùng bắp đùi gầy của Lưu Ly. 

Vừa mới khai trai là lúc túng dục vô độ nhất, Lưu Ly bắn xong không bao lâu đã gấp rút tiến thêm lần nữa. Hạ Mạch nằm sấp trên giường chịu đựng từng nhịp thúc đẩy mạnh mẽ từ phía sau, ánh mắt mơ hồ mệt mỏi, chỉ có thể rên hừ hừ vài tiếng trầm thấp. Lưu Ly lại bắn, hắn lại triều xuy. Khăn trải giường cũng quần áo của cả hai sớm đã là một mảnh hỗn độn.

Những nô tài hầu cận của Lưu Ly đứng bưng nước sẵn ở bên ngoài, chờ mãi vẫn chưa thấy hiệu lệnh bước vào dọn dẹp mà chỉ nghe tiếng giao hợp dính nhớp, tiếng mắng chửi sỉ vả của Lưu Ly cùng chút âm thanh kháng nghị yếu ớt của Hạ Mạch. Bọn họ cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không khỏi đỏ mặt thương cảm cho vị Phò mã xấu số. 

.

Khúc sau chắc là chính thất tới oánh ghen =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro