Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Duyệt Hi nghịch tập ký


Duyệt Hi là một người làm nhiệm vụ, cho tới nay đã xuyên qua vài thế giới nên xem như có chút kinh nghiệm.

Lần này cô vào vai phu nhân của vị tướng quân nổi danh Hạ Tiêu, người không lâu sau sẽ trở thành hoàng đế. Góp công vào hành trình đăng cơ của hắn tất nhiên không thể thiếu hậu thuẫn mạnh mẽ từ gia tộc Duyệt Hi, lại thêm chế độ đương thời mục nát, lòng dân xôn xao nên hắn càng dễ dàng đảo chính cầm quyền.

Nhưng giống như bao hoàng đế đa nghi vô tình khác, sau khi Hạ Tiêu lên ngôi thì lạnh nhạt với Duyệt Hi rất nhiều, luôn tìm cách chèn ép thế lực nhà ngoại, cũng chẳng để tâm đến hậu cung. Mãi cho tới khi một cô gái xuyên không mang theo hệ thống sủng phi xuyên tới thì hắn như biến thành một con người khác, cả ngày chỉ biết chìm đắm trong tình yêu vô lý đến khó hiểu, vì dọn đường cho nàng ta mà hắn không tiếc xử lý chính những phi tần đã từng hậu thuẫn khi mình chưa giành ngôi vương. Cuối cùng Hạ Tiêu còn giải tán hậu cung, khiến những phi tần an phận nhất không tranh với đời cũng phải xuống tóc đi tu. Hắn tốt với nữ chính không có điểm nào để chê, nhưng đối với những người khác lại quá tàn nhẫn. Không phải ai cũng may mắn như nữ chính, có thể mãi mãi vui vẻ sung sướng không cần lo nghĩ cho đến cuối đời vẫn có người bảo bọc, Duyệt Hi đứng đây cũng là vì nguyên chủ không cam lòng dâng ra thọ mệnh để nghịch tập.

Thời điểm Duyệt Hi xuyên đến hẵng còn khá sớm, vừa hay vào lúc Hạ Tiêu chưa đăng cơ, nguyên chủ còn đang tất bật chuẩn bị tuyển thê thiếp cho hắn. Nói nạp thiếp nhưng thực chất vẫn là vay mượn thế lực, mang hào quang nam chính lại là tướng quân danh xứng với thực nên tất nhiên nhan trị lẫn khí chất của Hạ Tiêu là điều không cần bàn cãi, có không ít quý nữ gia thế không tồi sẵn sàng làm thiếp của hắn.

Duyệt Hi nghĩ, nếu đã biết Hạ Tiêu sẽ trở nên vô tình bạc nghĩa như vậy thì để hắn nạp thiếp chẳng khác nào hại đời thiếu nữ nhà người ta, chi bằng tìm người đến trị hắn. Cô phất tay cho những người đang háo hức chờ được gọi tên lui hết, lại bảo hạ nhân chọn vài vị công tử con thứ không quá được sủng ái tới đây, nhan sắc đương nhiên có thể càng xinh đẹp càng tốt, mặc phục trang của nữ tử cũng dễ lừa gạt hơn.

Nhìn bọn họ ngơ ngác kéo đến đứng trước mặt mình, Duyệt Hi cố nén tâm trạng phấn khởi sắp được xem kịch vui mà nặn ra vẻ khổ tâm, nhỏ giọng nói với những vị công tử. Kỳ thực Hạ Tiêu trông hung mãnh soái khí nhưng lại chỉ thích nằm ở thế hạ phong, cho nên dù cô và hắn thành hôn đã gần một năm nhưng vẫn chưa từng hành phòng. Cô cũng đau khổ một thời gian lâu mới đi đến quyết định này, dẫu sao bọn họ đã là vợ chồng không thay đổi được, đáp ứng niềm vui cho hắn là nghĩa vụ của cô.

Mấy vị công tử nghe xong mà mắt tròn mắt dẹt, không thể tưởng tượng được hình ảnh tướng quân oai vệ mà dân chúng hô tụng lại có mặt khác người như thế. Bọn họ không hảo nam phong, nhưng vốn có xuất thân thấp kém bị chính phòng chèn ép mới tới bước đường này. Hơn nữa chỉ cần biết nhìn nhận thế cuộc một chút đều biết Hạ Tiêu có dã tâm rất lớn lại đang chiếm được lòng dân, đi theo hắn chắc chắn về sau không cần lo nghĩ, đối với bọn họ đây đã là cơ hội rất tốt, đành chấp nhận nghe theo sắp xếp của Duyệt Hi vào tướng quân phủ làm thiếp.

Không lâu sau đó Hạ Tiêu vừa đi dẹp loạn về thì phủ cũng xuất hiện thêm vài người, ai nấy đều là mỹ nhân xuất chúng nhưng hắn không buồn liếc mắt, giữ vững thân thể vàng ngọc chờ nữ chính như bao bộ khiết văn khác.

Nhưng Duyệt Hi ở đây không phải để Hạ Tiêu sống quá thuận lợi vui vẻ, cô lợi dụng thời gian chào đón vị tướng quân nọ về nhà dán đạo cụ đổi từ hệ thống lên người hắn, sau đó ngồi một bên uống trà chờ trò vui.

Tối đến, Hạ Tiêu như thường lệ lật xem những mật báo đến từ những thuộc hạ hắn cài cắm vào người trong cung, gương mặt sắc lạnh nghiêm túc. Khí thế bức người đó khiến hai vị mỹ nhân trang điểm nhẹ nhàng mà không kém phần nhu mị đứng ngoài cửa chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bước vào.

'Bổn tướng cho gọi các ngươi sao?' Hạ Tiêu liếc bọn họ, giọng nói trầm vang mang theo uy lực.

Lý Vy và Mục Trân bị hắn trừng tới sợ muốn mất mật, bọn họ chỉ là những công tử bị ghẻ lạnh, năng lực không có lại nhát gan vô cùng, vốn dĩ dám bước vào đây cũng là do phu nhân khuyến khích. Mục Trân dạn dĩ hơn một chút, trước khi bọn họ được kẻ hầu đưa tới phu nhân đã dặn đi dặn lại rằng Hạ Tiêu thường nói ngược với lòng, biểu hiện càng hung hăng chứng tỏ trong lòng càng thích, bọn họ chạm vào hắn sẽ không phản kháng. Y hít một hơi rồi đi tới ngồi cạnh Hạ Tiêu, mềm giọng nói.

'Trời đã khuya, để thiếp thân hầu hạ ngài nghỉ ngơi.'

Hạ Tiêu không ngờ kẻ này còn dám lớn mật chạm vào người mình, vung tay muốn hất y ra, thế nhưng chẳng hiểu sao bình thường hắn võ lực xuất chúng ra đòn sát phạt, đụng vào người Mục Trân lại chỉ giống một đòn đánh vào bông. Mục Trân thấy hắn giơ tay mà sợ hãi, nhưng khi phát hiện chỉ là cái đẩy nhẹ không chút sức lực thì thầm nghĩ quả nhiên phu nhân không gạt người, tính cách vị tướng quân này có điểm biệt nữu. Y cũng bạo gan hơn, bắt đầu sấn tới cởi đồ hắn ra.

Dáng người Hạ Tiêu phải nói là rất tốt, săn chắc khỏe mạnh, nước da mật sắc dưới ánh nến càng trở nên bóng loáng ngon miệng, đặc biệt là phần ngực căng phồng, bỏ giáp ra không càng to lớn bất thường. Bọn họ chưa từng nghĩ sẽ qua lại với đàn ông, còn là người nam tính mười phần như hắn, thân thể hắn nóng hổi lại mềm dẻo, giống như một loại ma lực hút hồn hai người. Lý Vy nhìn bàn tay trắng của Mục Trân du tẩu trên thịt ngực co dãn của Hạ Tiêu mà thoáng nuốt nước bọt, như được tiếp thêm dũng khí cũng tiến lại gần hắn.

'Làm càn! Mau buông tay!'

Hạ Tiêu muốn giãy giụa nhưng những nữ nhân này có sức lực mạnh đến quái dị, hắn đẩy thế nào cũng không ra. Hắn cảnh giác nghĩ chẳng lẽ bọn họ là sát thủ được phái đến, cảm thấy Duyệt Hi vô năng ngu ngốc tới mức rước sói vào nhà. Hắn hô to gọi người, nhưng đáp lại là một mảnh tĩnh lặng. Duyệt Hi đã đề phòng từ trước mà dùng hệ thống giới hạn tiếng vang không để lọt ra ngoài, cô đang ngồi trong phòng thì bỗng hắt xì một cái, cũng không để ý mà tiếp tục lật thoại bản đọc giải trí.

Một bên nhàn hạ vui vẻ, một bên thì lại cực kỳ chật vật. Lần đầu tiên Hạ Tiêu thất thố như vậy, mông hắn bị niết mạnh, mặt hắn vì tức giận mà cũng trở nên đỏ bừng. Hắn bị hai người lôi lôi kéo kéo lên giường, cảm nhận có thứ gì ướt lạnh trượt qua kẽ mông, theo sau đó là ngón tay thọc vào, sắc mặt hắn tái mét la lên, giãy giụa cũng càng thêm dùng sức. 'Các ngươi điên rồi!'

Nhưng dường như mọi chống đối với những kẻ đối diện đều không chút sát thương, hai chân hắn bị lực mạnh ấn chặt không thể nhúc nhích, càng thuận tiện cho Mục Trân khuếch trương.

Mục Trân không ngờ tướng quân lại thích diễn trò cưỡng gian này, hiển nhiên từ chiều cao thể trọng tới sức lực hắn đều vượt xa bọn họ rất nhiều, thế nhưng lúc này chỉ biết mắng chửi yếu ớt phản kháng, rõ ràng là dục cự còn nghênh. Tưởng tượng vị tướng quân cao cao tại thượng được người người kính nể lúc này chỉ có thể nằm dưới chân mình giãy giụa, y bị gợi lên dục vọng, ngón tay quấy đảo càng dùng sức.

Điểm gồ lên bị kích thích khiến Hạ Tiêu hoảng hốt run rẩy, không còn vẻ cương nghị lạnh lẽo ngày thường mà ánh mắt dần mất tiêu cự, dương vật phía trước cũng từ từ đứng dậy.

Lý Vy không muốn chịu thua, vừa nâng cằm Hạ Tiêu hôn vừa xoa nắn dương vật nửa cương cứng của hắn. Hạ Tiêu chưa từng trải nghiệm kích thích nào lớn như vậy, chỉ biết há miệng thở gấp, dù thủ pháp của bọn họ cũng không gọi là tốt, nhưng đối với hắn đã quá mức chịu đựng. Hắn bị sờ hôn loạn khắp người, nơi nào cũng bị kích thích tới run rẩy, chẳng mấy chốc đã bắn ra. Còn chưa hoàn hồn, Hạ Tiêu cảm nhận có thứ gì nóng hổi chống lên miệng huyệt, theo bản năng cúi xuống xem.

'Ngươi-' Hạ Tiêu trợn mắt nhìn cự vật không hề tương xứng với gương mặt xinh đẹp của Mục Trân, trong thoáng chốc không nghĩ được tại sao nữ nhân lại có thứ đồ vật này. Y bị phản ứng ngô nghê của hắn lấy lòng, thở hổn hển đẩy eo tiến vào.

Tới lúc này nếu Hạ Tiêu còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì hắn đúng là kẻ ngốc, hắn tức giận tới khó thở, nhấc chân muốn đạp Mục Trân. 'Tên khốn! Mau rút ra!'

Mặc dù đòn đánh không chút sức lực nhưng nghe hắn chửi rủa Mục Trân cũng thấy đau đầu, bèn thuận thế lấp kín miệng hắn. Phía dưới Hạ Tiêu căng trướng khó chịu, hắn muốn ép đẩy dị vật ra bên ngoài nhưng giống như càng hầu hạ y thoải mái hơn, y cong eo đẩy nhanh tốc độ, vốn là lần đầu nên cũng chỉ biết lung tung cắm loạn. Trong lúc đâm rút vô tình y lướt qua tao điểm khiến cả người Hạ Tiêu như nhũn ra, hắn chỉ biết kêu hừ hừ trong cổ họng rồi bị y nuốt vào miệng.

Lý Vy ngồi một bên xem mà dương vật muốn nổ mạnh, chỉ có thể vừa tự an ủi vừa cắn môi nói với Mục Trân. 'Ngươi mau nhanh chút, không thể một mình độc hưởng như vậy a.'

Hạ Tiêu liếc mắt nhìn Lý Vy với hạ thân bừng bừng sức sống ngồi cạnh, nhận ra chuyện hoang đường đêm nay không chỉ đơn giản một lần là kết thúc. Quả thực muốn điên rồi. Hắn muốn giết hai kẻ này, hắn muốn giết Duyệt Hi!!

.

Sáng hôm sau, lúc Duyệt Hi còn đang thư thái ngồi để hạ nhân chải tóc cho mình thì Hạ Tiêu đã đen mặt xông vào tẩm điện của cô, nhìn dáng đi khập khiễng lẫn thần sắc đều cực kỳ tệ.

'Rốt cuộc ngươi đã tuyển những kẻ quái quỷ gì về đây?'

'Tướng quân, ngài không vừa ý sao? Ta cảm thấy từ khi cưới quan hệ của chúng ta rất lạnh nhạt, còn không hứng thú với nữ nhân nên ta mới cho rằng bọn họ có thể làm ngài hài lòng.' Duyệt Hi chớp mắt tỏ vẻ vô tội, cực kỳ thiện giải nhân ý nói ra suy đoán. 'Xem ra quả thực đúng vậy, ngài để bọn họ chạm vào còn không phải rất thích sao?'

'Là do bọn họ nội công cao cường! Ngươi tuyển những kẻ nguy hiểm như vậy không biết bản thân đang rước họa sao?'

'Sao có thể? Bọn họ chỉ là những công tử chân yếu tay mềm, không tin ngài tự mình xem xét.' Duyệt Hi cầm quyển sách ghi chép xuất thân từng người đưa tới trước mặt Hạ Tiêu, nhanh nhảu phân trần.

Hạ Tiêu cầm xấp tài liệu mà siết chặt bàn tay, ra lệnh cho người đi điều tra. Kết quả đúng thật là bọn họ không có điểm gì bất thường, hơn nữa nếu thực sự muốn ám sát hắn thì đêm qua không thiếu cơ hội. Nghĩ đến chuyện đã xảy ra, Hạ Tiêu lại thấy lồng ngực tức tối muốn thổ huyết. Hắn dẫn vài thị vệ thân cận đến tìm hai kẻ nọ, bọn họ đã khôi phục dáng vẻ nhu nhược ban đầu, khép nép đứng trong phòng. Trông thấy hắn thì ánh mắt cả hai sáng lên, khi tỉnh dậy không thấy Hạ Tiêu đâu, có chút vắng vẻ.

Nhìn gương mặt mang đầy tính lừa gạt của bọn họ, Hạ Tiêu lại nhức hết cả trứng.

'Ngươi, đánh hắn.' Hạ Tiêu chỉ vào Mục Trân, quay sang nói với thị vệ đứng cạnh.

'Tướng quân?' Thị vệ kinh hoảng nhìn hai vị phu nhân mỹ lệ đang đứng đối diện, nội tâm sớm đã bay lên trời, tướng quân có máu gia bạo? Còn muốn để thuộc hạ đánh tì thiếp của mình? Chuyện này cũng quá tàn nhẫn rồi, hai vị phu nhân nhìn kiểu gì cũng là người hiền lành dễ bị chà đạp, dù đắc tội hắn thế nào vẫn không đến mức chịu đánh chứ?

'Giằng co cái gì? Còn không mau ra tay!'

Thị vệ lúng túng hồi lâu cũng chỉ biết nhận mệnh, nhưng gã cũng không dám quá mức mà chỉ đẩy vai hai người trước mặt khiến bọn họ ngã nhào.

Không giống với với sức lực mạnh tới kỳ quái như tối qua, Mục Trân lẫn Lý Vy đều dễ dàng bị xô ngã, cả người yếu ớt va chạm với nền đất thô ráp tới trầy xước chảy máu. Bọn họ rơm rớm nước mắt nhìn Hạ Tiêu đầy ủy khuất, rõ ràng hôm qua bọn họ đã hầu hạ hắn rất thoải mái, vì sao hiện tại lại cho người đánh bọn họ. Hạ Tiêu cảm thấy khó hiểu, võ công của hắn cao hơn thị vệ rất nhiều, không thể nào lại dễ dàng bị những kẻ yếu liễu đào tơ này áp chế.

'Tướng quân!' Duyệt Hi vội vã đuổi tới, không ngờ cô mới vắng mặt chưa bao lâu mà Hạ Tiêu đã cho người hành hung mấy mỹ nam hiếm có cô cất công tìm tới, tố chất này đúng thật xứng đáng làm cẩu độc thân cả đời. 'Nếu ngài không vừa lòng với những tì thiếp ta tuyển chọn thì cũng không cần làm khó dễ bọn họ! Họ đều là những cô nương vô tội!'

Hạ Tiêu nghe hai từ cô nương mà nghẹn khuất, trừng mắt nhìn Duyệt Hi đang cố nặn ra biểu tình khổ sở, trước mặt thuộc hạ hắn không thể tỏ ra quá khắt nghiệt với chính thê hay để lộ chuyện mình ngủ với nam nhân, chỉ đành cho thị vệ lui xuống trước. Khi người nọ đã rời khỏi, hắn liếc nhìn Duyệt Hi, nét mặt hằn học. 'Đừng làm trò vô nghĩa nữa, ta không muốn nhìn thấy bọn họ ở chỗ ta lần thứ hai.'

Duyệt Hi cười ha hả trong lòng, đã mượn thế lực nhà cô mà còn dám lên mặt với cô, thầm nghĩ tối nay nhất định phải chỉnh chết hắn.

Tối hôm đó Duyệt Hi lại đưa hai người trang điểm lộng lẫy tới phòng Hạ Tiêu, thấy có vài thị vệ đang đứng chắn trước cửa. Cô bỗng nghĩ có chút buồn cười, Hạ Tiêu ngoài mặt lúc nào cũng hằm hằm sát khí như la sát sống, chẳng ai dám dụng, hiện tại lại giống như khuê nữ sợ bị hái hoa tặc đột nhập nên phải cho người canh gác khắp nơi.

'Phu nhân.. tướng quân nói hôm nay bận rộn công vụ, không thể để ai vào.' Một vị thị vệ tiến lên giải thích.

'Ta đã biết, nhưng quá mệt nhọc không tốt cho sức khỏe. Hơn nữa tướng quân phần lớn thời gian phải xông pha chiến trận, cũng cần coi trọng con nối dõi.' Duyệt Hi nửa mềm mỏng nửa uy nghiêm nói. 'Một năm nay ta không thể làm tròn nghĩa vụ, tự thấy hổ thẹn với gia tiên. Hiện tại đưa bọn họ đến cũng vì lo nghĩ cho hậu duệ của tướng quân. Ta đương nhiên sẽ không làm chậm trễ công sự, cứ để bọn họ vào hầu hạ đi.'

Thị vệ canh gác tự thấy đuối lý, phu nhân là chính thê lời nói đương nhiên có trọng lượng, nếu có vấn đề thì tự phu thê hai người biết cách giải quyết chứ đâu đến lượt kẻ hèn gã nhúng tay. Nghĩ rồi gã cúi đầu né đường để các vị thiếp thất tiến vào.

Hạ Tiêu đang ngồi soạn chiến lược, thấy hai bóng người lả lướt bước tới thì có chút hoảng loạn, vô thức làm rơi cả bút gỗ trong tay. Thế nhưng ngoài mặt vẫn cường trấn tĩnh. 'Ta cho phép các ngươi vào sao?'

'Tướng quân.. sáng nay ngài vô tình như vậy khiến Trân Nhi rất đau lòng.' Mục Trân giọng nói mềm ngọt, quen thuộc áp lại gần hắn. Sau ngày hôm qua y cũng coi như thực tủy biết vị, hai tay vội vã cởi lớp áo vướng víu trên người Hạ Tiêu để lộ cặp ngực đẫy đà khiến y nhung nhớ hồi lâu, nhào nắn một hồi rồi mới cúi đầu hút vào miệng.

'Tránh ra!' Trán Hạ Tiêu nổi đầy gân xanh, nhưng hắn bi ai phát hiện mọi chuyện lại diễn biến y hệt tối hôm trước, dù có đánh đấm thế nào vào người hai kẻ nọ cũng là vô ích, đều không mang chút sức lực nào mà còn như đang cố tình tỏ vẻ yếu ớt để người đến chiếm hữu. Buồn cười ở chỗ hai chữ yếu ớt cùng Hạ Tiêu không chút dính dáng. Nhưng có lẽ cũng vì vậy khi có thể áp chế được hắn lại khiến những người thấp cổ bé họng vốn tự ti như Mục Trân hay Lý Vy thỏa mãn rất nhiều.

Hạ Tiêu nhận thấy có thứ đồ vật đang chọc vào kẽ mông mình, hắn không muốn phải lặp lại cảnh bị bọn họ đè ép chỉ biết kêu rên như hôm qua, hốt hoảng la lên. 'Người đâu! Mau vào đây!' Đến lúc này thì Hạ Tiêu cũng chẳng quan tâm việc bị thuộc hạ nhìn thấy dáng vẻ chật vật, chỉ mong sớm thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này. Nhưng bên ngoài lại tĩnh lặng như thể hiện tại cả phủ chỉ còn ba người bọn họ sinh sống, không chút hồi âm.

Rõ ràng là có chuyện quỷ dị. Sáng nay hắn đã tỉ thí với thuộc hạ, vấn đề không phải ở sức khỏe của hắn, mà đang có thứ gì đó hạn chế khiến hắn không thể phát huy, thậm chí hiện tại kêu gào cũng không ai nghe thấy. Trong lòng Hạ Tiêu đổ mồ hôi lạnh, mặc dù không biết bản thân đã chọc phải thần thánh phương nào, trước mắt cứ thoát ra rồi tính tiếp.

Hắn cố giãy giụa chạy về phía cửa ra vào, lại bị Lý Vy dễ dàng giữ chặt eo. Bỗng chốc hắn thấy hai mông mát lạnh, quần bị kéo xuống để lộ hậu huyệt sưng to đỏ thẫm, mới qua một ngày mà đã biến thành bộ dáng cơ đãng như bị sử dụng quá độ.

'Tướng quân, ngài đừng vặn mông như vậy, ta nhịn không được.' Lý Vy cắn môi, bị mông hắn cọ loạn qua lại làm dương vật gã trướng đau, nếu không phải sợ làm hắn bị thương thì gã đã trực tiếp đâm vào.

Gã đổ ít thuốc mỡ lên xoa nắn khắp thành ruột, quen thuộc ấn tới điểm nhạy cảm khiến Hạ Tiêu sung sướng co rúm hai chân. Ở phía trước Mục Trân cũng đang nhiệt tình liếm mút đầu ngực to mọng, người hắn thoạt nhìn thô ráp nhưng sờ lên lại thấy co dãn dính tay, đặc biệt là quầng vú mềm như muốn tan trong miệng, y cảm giác bản thân có thể chôn đầu trong ngực Hạ Tiêu cả ngày. 

Đến khi khuếch trương ổn thỏa, Lý Vy đỡ dương vật tiến vào, Nhẫn nhịn đã lâu nên gã chỉ biết lo sung sướng cho bản thân mà thô lỗ đâm chọc, Hạ Tiêu bị hắn xóc nảy tới buồn nôn, theo bản năng cố đẩy kẻ đang dán chặt sau lưng mình điên cuồng nhấp hông kia. Nhưng tất nhiên vô ích, giãy giụa chỉ khiến hắn sớm mất sức hơn.

'Giống như có thứ gì đó?' Trong lúc Lý Vy lung tung đâm loạn thì dương vật trượt vào một cái miệng nhỏ kỳ quái, mỗi khi tiếp xúc nó đều quyến luyến mút chặt lấy quy đầu nhạy cảm khiến gã sảng khoái tới hạ thân nóng bừng. Gã cố ý đâm mạnh hơn như muốn thọc xuyên lỗ nhỏ kia, cả người Hạ Tiêu co rúm, có không ít chất lỏng trong suốt nhầy nhụa cứ thế chảy ra từ nơi giao hợp. Rõ ràng hôm qua bọn họ làm cả đêm cũng không thấy chuyện như vậy, hậu huyệt chật khít vốn không sinh ra để giao hoan, Mục Trân thường xuyên phải thêm chất bôi trơn để không khiến hắn đổ máu.

Hiện tại thế nhưng Hạ Tiêu tự phun dâm dịch?

Không chỉ Lý Vy cảm nhận được quái lạ, Hạ Tiêu đương nhiên càng rõ cơ thể mình hơn, hắn nghĩ chuyện quỷ dị này cùng việc hắn mất hết sức lực hay không ai tới cứu đều có liên quan, nội tâm hắn sợ hãi, không rõ cơ thể mình còn có thể bị đùa bỡn thành mức nào.

Còn chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã bị Lý Vy nắm chặt eo mạnh mẽ xuyên xỏ, hắn cũng không biết bên trong mình đã xảy ra gì, chỉ thấy vừa toan vừa sảng, dâm dịch cứ thế ồ ạt chảy xuống ướt đẫm hai bắp đùi săn chắc. Phía trước hắn dương vật không ai đụng chạm cũng bị kích thích đến muốn bắn tinh. 

'Không cần.. mau rút ra!' Hạ Tiêu hoảng hốt la lên, hắn bị đâm cho cả người lảo đảo chỉ có thể dựa vào Mục Trân mà miễn cưỡng không ngã xuống. Nào còn dáng vẻ uy nghiêm ngày thường, hai chân dang rộng chịu thao, quần áo lỏng lẻo để lộ thịt nhũ đầy đặn, bộ dáng còn lang thang hơn không ít kỹ nữ lầu xanh.

Mục Trân nhìn hai người bọn họ dính chặt lấy nhau kịch liệt giao cấu thì hơi thở cũng gấp gáp hơn, bóp mặt Hạ Tiêu ép hắn đối diện với dương vật cương cứng của mình.

'Tướng quân.. bọn ta hầu hạ ngài coi như tận tâm, giờ đến lượt ngài.'

Mùi dịch thể tanh nồng khiến Hạ Tiêu ghê tởm muốn quay mặt đi, nhưng bị Mục Trân bóp chặt cằm không thể nhúc nhích, dương vật thô to cứ thế ngang tàng nhét vào. Hắn nôn khan, cố dùng lưỡi đẩy thứ kinh tởm trong miệng ra, nhưng chẳng khác nào càng làm Mục Trân thoải mái hơn. Y ấn chặt gáy Hạ Tiêu ép hắn sát vào giữa hai chân mình, cũng dựa theo tần suất thao lộng của Lý Vy mà rút ra cắm vào. Nhìn hắn chỉ biết khó khăn phun nuốt côn thịt dữ tợn của mình mà không thể phản kháng khiến y càng thêm làm càn, không còn vẻ khép nép run sợ ban đầu, chèn ép được người có quyền lực khí thế cao ngất như Hạ Tiêu khiến nội tâm tự ti của y được thỏa mãn vô hạn. Tướng quân thì đã sao chứ, cũng chỉ là thứ y dùng để tiết dục.

Bọn họ cứ thế lựa chọn tư thế khiến bản thân thoải mái nhất, sau đó không màng Hạ Tiêu khóc kêu thay phiên nhau lấp đầy hai cái miệng bị thao tới không thể khép lại.

.

Duyệt Hi ngồi trong phòng đọc sách, nghe hệ thống báo cáo tình hình thì tạm coi như vừa lòng, tra nam tất nhiên không thể sống tốt, ngày mai cô sẽ lại đưa thêm những người khác tới phục vụ hắn hết mình.

Để xem dưới sự dạy dỗ của bọn họ thì sau này gặp nữ chính Hạ Tiêu và nàng ta còn có thể tu thành chánh quả hay không. Cô chỉ cần ngồi một bên xem kịch hay là được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro