Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1


Laurel Martin bước ra khỏi máy bay trong ánh chạng vạng của buổi hoàng hôn mùa đông. Khí trời lạnh và hanh khôn khiến cho cô cảm thấy rất dễ chịu. Laurel hít một hơi thật sâu. Cô đã biết trước rằng nơi mình sắp đặt chân đến là vùng đất có thời tiết tháng Hai ngập tràn băng tuyết. Thế nhưng Laurel không ngờ rằng khí hậu giá lạnh ở đây lại khiến cho cô khoan khoái đến vậy. Trong cái giá lạnh này, Laurel cảm thấy mình như tỉnh táo, khỏe khoắn hẳn lên.

Ngồi trong ô tô, Laurel nhận thấy ở đây đêm xuống rất nhanh. Chỉ ít phút sau, nứi rừng xung quanh đã bị bao phủ bởi màn đêm dày đặc. Laurel nhìn ra xa, không thấy gì ngoài con đường màu thẫm trải dài dưới ánh đèn pha ô tô, hai bên tuyết phủ trắng xóa. Đèn pha ô tô chiếu vào những thân cây trơ trụi hai bên đường, dần lướt rất nhanh về phía sau.

Bác lái xe to béo cầm lái có vẻ rất ung dung thoải mái. Lúc đón Laurel ở sân bay, bác tự giới thiệu là Cameron, làm quản gia kiêm lái xe của lâu đài. Bác có thái độ rất kính cẩn của gia nhân trong các gia đình quý tộc còn giữ nề nếp cổ xưa.


Mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng về phía trước, bác nói:

- Thưa tiểu thư Martin, chỉ khoảng nửa giờ nữa chúng ta sẽ về tới lâu đài.

- Tôi rất nóng lòng muốn được nhìn thấy nơi đó. - Laurel nói


Lâu đài Winterfire! Đó là lâu đài của dòng họ quý tộc Templar. Đây là lần đầu tiên Laurel đi công tác một mình. Cô chính là chuyên viên phòng Cổ vật của Viện bảo tàng Lịch sử, nhưng trước đây luôn đi cùng những người khác. Thế nên chuyến đi hôm nay gợi lên trong cô những cảm xúc rất trái ngược.


Laurel thực sự rất vui mừng. Nhiệm vụ lần này chính là một vinh dự cho một sinh viên vừa mới tốt nghiệp không lâu như cô. Những việc quan trọng như thế này, trước kia chỉ được giao cho những cán bộ sử học lớn tuổi, già dặn kinh nghiệm. Ban Giám đốc Viện bảo tàng Lịch sử và Tiến sỹ Spence đã phải rất tin tưởng Laurel mới giao cho cô công việc này. Bản thân Laurel cũng tự tin rằng mình đủ sức hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó.


Nhưng mặt khác, Richard Bellamy, người yêu đã đính hôn của cô, luôn miệng nói đến những khó khăn, phức tạp của nhiệm vụ lớn lao lần này, khiến cho Laurel nhiều lúc đã thực sự lo lắng. Thứ cổ vật được cất giấu kĩ trong lâu đài Winterfire của dòng họ Templar là vô giá. Nhiệm vụ của Laurel khi đến đây chính là tiếp nhận kho báu đó, chú ý vận chuyển về Viện bảo tàng sao cho nguyên vẹn.


Richard đã năn nỉ Laurel từ chối chuyến đi lần này. Càng gần đến ngày đi, thái độ phản đối của anh ngày càng quyết liệt. Đó cũng là lí do khiến cho cuộc chia tay giữa hai người tại sân bay quốc tế San Diego sáng nay trở nên rất lạnh nhạt. Lúc ngồi trên máy bay, Laurel vẫn phân vân suy nghĩ mãi về thái độ của Richard. Laurel thấy rất buồn khi Richard không tin tưởng vào khả năng của cô.


Laurel tự nhủ: "Thôi được, không sao hết...". Cô nhún vai, gạt bỏ mọi nỗi lo lắng Richard gợi lên đã phần nào in vào tâm trí cô. Laurel quyết định sẽ chỉ tập trung nghĩ đến công việc sắp tới, cụ thể là những bản thảo cổ xưa còn lưu giữ tại lâu đài của dòng họ Templar. Đó chính là mục đích của cô trong chuyến đi này.


Bộ bản thảo cổ của dòng họ Templar là những văn bản được viết trên da thuộc, bằng một loại ngôn ngữ cổ. Đây đồng thời cũng là công trình nghệ thuật được sáng tạo cách đây gần một ngàn năm tại Châu Âu. Hiện trên thế giới chỉ còn sót lại duy nhất hai bộ. Một bộ vẫn đang được bảo vệ tại Pháp, là sở hữu riêng của một gia đình quý tộc lâu đời và không được công bố rộng rãi ra bên ngoài. Bộ thứ hai do một chi của dòng họ Templar di cư sang Mỹ cách đây hai thế kỷ mang theo, hiện đang lưu giữ tại lâu đài Winterfire này.


Templar là một trong số rất ít dòng họ quý tộc lâu đời nhất tại Châu Âu. Người nắm quyền sở hữu gần đây nhất của bộ bản thảo cổ này là bà cụ Dana Templar, một người phụ nữ chưa từng kết hôn, đã qua đời trước đây không lâu. Trong di chúc của mình, bà cụ bày tỏ nguyện vọng cuối cùng chính là được hiến tặng bộ bản thảo vô giá này cho phòng Cổ vật của Viện bảo tàng Lịch sử, do tình bạn lâu năm giữa bà cụ và Tiến sỹ Sử học Spence, trưởng phòng và đồng thời là cấp trên của Laurel.


Khi biết được nội dung bản di chúc của bà Dana, Tiến sỹ Spence đã rất vui mừng, đồng thời cũng rất bối rối. Bởi với cương vị Tiến sỹ và những công việc bận rộn của ông hiện nay, Spence không thể nào bỏ Viện bảo tàng hàng tháng trời để đích thân đặt chân đến lâu đài Winterfire nhận bộ bản thảo vô giá ấy. Cuối cùng, ông đã trao đổi với Ban Giám đốc, quyết định cử nữ cử nhân Sử học trẻ tuổi Laurel Martin thay ông thực hiện nhiệm vụ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro