<( ̄︶ ̄)>
Jungkook thức dậy với vẻ mệt mỏi, nhìn xung quanh không thấy bé đâu liền bật người dậy, hoảng hốt tìm bóng dáng nhỏ nhắn ấy.
_ Bé ơi, bé đâu rồi...
Gã lên tiếng, tung chiếc chăn nặng nề qua một bên, đi một vòng quanh nhà. Nhà bếp, phòng ăn, phòng tắm,... Đi tìm không thiếu chỗ nào nhưng vẫn không thấy bé đâu cả. Trầm ngâm một lúc, gã quay người, chạy bịch bịch lên lầu, mắt đảo lên liếc nhìn trần nhà.
_Sao lại bay lên đó vậy ?
Gã thở phào nhẹ nhõm, ngước lên nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
_ Thôi nào, đừng sợ, xuống đây với ta
Gã vẫn kiên nhẫn chờ Jimin trả lời, Jimin nghe thấy vậy cũng cảm thấy nên tin tưởng một chút, mở rộng cánh nhỏ bay xuống ngồi vào lòng bàn tay gã, thút thít .
_ Kẹo..kẹo của bé. Ngài dấu ở đâu?! Bé tìm mãi mà không thấy
Jimin mè nheo, mếu máo gần khóc. Jungkook nghe nói vậy thì liền phì cười, nựng má nhỏ hồng hồng, móc trong túi áo ra một viên kẹo đường đỏ, lên tiếng :
_ Đây, của bé đây
Jungkook đưa viên kẹo cho Jimin, bé tiểu quỷ thấy kẹo thì sáng mắt ra, bóc vỏ rồi cho vào miệng ăn ngon lành, cái má hồng nộn núng nính đó làm gã gần xỉu tới nơi, trong đầu nổ ầm một tiếng " DỄ THƯƠNG " .
Jimin đang nhóp nhép ăn kẹo, cảm thấy sau lưng lạnh toát hết mồ hôi, dự cảm điều không lành liền bay ngay lập tức lên trần nhà. Gã thấy bé bay lên liền gào lớn, mắt lấp lánh nhìn bé, thốt lên một câu :
_ Làm ơn đi, để ta 'CẮN' một cái thôi...chỉ một cái thôi mà. Không được sao ?
Jimin lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ không đồng ý với điều đó. Má bé là để thơm, không phải cắn.
_ Không được cắn má, đau lắm, ngài chỉ được thơm thôi
Jimin ngồi phía trên la lên, chỉ vào má ra hiệu.
_ Đ- được rồi
Thất vọng tràn trề, gã cuồng bé như thế mà bé lại đề phòng gã cao như vậy. Thôi thì thơm cũng được, còn hơn là không được gì. Cái này lời chứ không lỗ.
Jimin rụt rè bay xuống ngồi trên bàn nhỏ, chìa má ra, đúng là dưới cái nhìn của gã, hai má của bé phồng lên, hồng hồng, thập phần đáng yêu .
" Chụt "
Jungkook thơm nhẹ lên má bé một cái chóc, thoáng qua còn ngửi được mùi ngọt của kẹo, sau đó...gã liền bất tỉnh nhân sự, nằm phịch xuống giường.
_ Cái, cái quái gì vậy, sao lại ngất luôn rồi
Há hốc mồm, tiểu quỷ bực tức túm cổ áo Jungkook xóc lên, nhưng gã nặng như vậy có mười Jimin cũng không thể nào xách nổi, giận quá hoá rồ, bé tát gã ba phát liền cho bỏ tức.
"Số kẹo còn lại ngài dấu ở đâu, chưa khai ra mà ngất là không được ahh"
Jimin khóc thầm trong lòng .
Một lát sau, gã tỉnh lại với hai má đỏ chót, cú tát đầy mạnh mẽ đó thật đáng sợ . Khổ nỗi gã cũng uất ức lắm mà không làm gì được Jimin. Jungkook xoa má, rồi dẫn bé đi đánh răng, vệ sinh cá nhân thay quần áo. Những bộ quần áo mà Jungkook dặn trước đó được xếp vào hộc tủ đã đến lúc phải lấy ra. Jungkook cười cười, chỉ dạy Jimin về tất cả mọi thứ ở đây cũng như việc không thể để lộ nguyên hình cho mọi người trong thị trấn thấy. Jimin gật gù như gà con mổ thóc nghe gã giảng dạy.
_ Ngài Jeon ơi
_ Hả, bé hỏi gì ta sao ?
_ Ngài dấu hết kẹo ở đâu rồi, ngài chia cho bé một nửa đi
Jimin làm nũng, tiến về phía Jungkook áp bàn tay lên cánh tay gã, dụi dụi tóc vào đó. Cuối cùng gã cũng bất lực gật đầu đồng ý chia đôi kẹo nhưng với điều kiện phải cho gã thơm. Mỉm cười thật tươi, Jungkook trưng ra vẻ mặt đắc ý, mừng thầm một trận trong lòng.
_ Một ngày chỉ được thơm một cái thôi đấy, thơm nhiều xệ má, xấu lắm
Đạt được mục đích, Jungkook chìa tay ra đưa cho Jimin số kẹo như đã hứa, Jimin hì hục bốc lấy bốc để cho vào túi quần, nhưng vì quá nhiều nên hễ đi một bước thì một viên rơi xuống, cứ vậy chẳng đi được bao nhiêu Jimin đã nằm ăn vạ gã, dãy nảy vì cái túi quần quá nhỏ.
Và ... tiểu quỷ này không chỉ đáng yêu và dễ thương thôi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro