Chap 8: Mảnh Giấy Định Mệnh
Sau rừng cây âm u hiu quạnh là một túp lều nhỏ. Đủ để cho hai người sống bình dị qua ngày. Cách vài tiếng trước Hinata đã đồng ý đi theo Hayame như một con mèo con tội nghiệp lem luốc đến căn nhà lụp xụp này. Cô được cho ăn một bữa ăn đơn giản, nếu không muốn nói là quá thiếu thốn. Vài ổ bánh mì khô và một ít nước lọc mà Hayame còn lại trong túi. Bữa ăn đủ để Hinata cảm thấy tốt hơn. Mặc dù ban đầu cô từ chối yêu cầu của người phụ nữ, như đã nói trước đó, Hinata không muốn bất cứ thứ gì được đưa vào dạ dày rỗng tuếch của mình. Nhưng Hayame đã kiên quyết, ban đầu là thô bạo hét vào mặt cô và lầm bầm vài câu như Hinata thật là một đứa trẻ "bướng bỉnh và ngu ngốc". Tuy nhiên nhận thấy cô bé vẫn cứng đầu cứng cổ, lầm lì và không có vẻ gì là khuất phục nên Hayame bắt đầu dịu giọng lại, dỗ ngọt và hứa với cô rằng nếu Hinata ăn xong cô ta sẽ cho Hinata một điều ước. Với trí óc ngây thơ của mình, cô đã nói vói giọng nghẹn ngào, nức nở, đôi mắt đỏ hoe không kìm được mà rơi những giọt nước mắt ướt đẫm. Hinata đã yêu cầu được gặp lại gia đình của mình, cô ước họ quay trở lại và cô có một cuộc sống ý nghĩa hơn. "Cô-có-thể đưa tôi đi gặp gia đình của mình được không ?". Cúi gằm mặt xuống đất, Hinata thì thào yếu ớt, cô ghét như thế này, mọi thứ xung quanh cô đều xa lạ tuyệt đối. Cô đơn và lạc lõng, cô không biết mình sẽ đi đâu và về đâu, không một ai cần đứa trẻ mồ côi cả. Không một ai.
Ban đầu biểu cảm nét mặt của Hayame tối sầm lại. Cô cau có với đứa trẻ, đôi mắt nheo lại thành một đường mỏng. Mím chặt môi, khoảng vài phút Hayame lại day day thái dương một lần. Sau đó cũng thở dài và hạ giọng với Hinata. "Được thôi, nếu ngươi ăn uống chút gì đó ta có thể thử". Và cùng với đó Hinata kìm lại những giọt nước mắt của mình. Cô lấy ống tay áo đầy bụi bẩn lau đi phần nước mắt ướt nhẹp. Cắn chặt tiếng nức, cô cắn một miếng bánh mì, rồi uống thêm một ngụm nước. Cứ như thế cho đến khi đêm muộn, đứa trẻ kiệt sức chìm sâu vào giấc ngủ, trong một góc phòng lạnh lẽo. Hi vọng rằng khi mở mắt ra sẽ là nụ cười âu yếm và cái ôm ấm áp của cha mẹ cô.
Hayame đã ra ngoài trong thời gian đó. Cô không thích con nít và càng không hiểu chúng có gì đáng để phải cưng chiều, dỗ dành. Đứa trẻ này thật phiền phức và cô ta sẽ không giữ nó lại lâu. Nếu món hàng quá yếu đuối và còi cọc sẽ không có ai mua cô bé nữa. Vậy thì vấn đề của Hayame sẽ không được giải quyết, và cô phải ôm của nợ này về lâu về dài.Sẽ sớm thôi, chỉ cần chờ cho tinh thần của đứa trẻ ổn định hơn một chút cô sẽ hành động.
Nhắm nghiền đôi mắt xếch lại, cô ta ngâm nga một giai điệu vui vẻ khi ngồi bên cạnh con suối nhỏ kêu róc rách gần đó. Vui vẻ, cảm giác thật sự rất phấn khích khi chuẩn bị làm một điều xấu xa gì đó. Sảng khoái.
XXXXXXXXXX
Đêm nhanh chóng lụi tàn, màu trời chuyển từ sắc tối huyền bí sang màu cam hồng rực rỡ. Mặt trời nhấp nhô cuối đường chân trời theo nhịp độ, vẫn chưa lên cao. Những con chim nhỏ bay lượn qua lại kêu ríu rít với nhau tạo thành một bản hòa ca ồn ào. Hinata hít một hơi thật sâu, cô ngồi co ro trong một góc của đống rơm được lót làm giường tạm. Lạnh quá, sợ quá, nhiều máu quá, tiếng hét và tiếng khóc. Cô đã thấy chúng, những nhát kiếm kinh tởm đâm vào cơ thể của cha mẹ cô. Sau đó là khuôn mặt của họ, tên cướp tàn nhẫn, hắn ta điên cuồng bẻ gãy chân tay của họ và lấy hết vàng bạc, tài sản quý giá mà hắn kiếm được. Những tên man rợ đó. Giết người không chớp mắt, nỗi ám ảnh về những khuôn mặt bệnh hoạn của chúng đã tạo nên vết sẹo lồi lõm bên trong Hinata. Trước khi ngủ cô đã ghi nhớ rằng Hayame hứa sẽ cho cô gặp lại gia đình. Dù một phần nhỏ cô đã hi vong rằng điều đó có thể, nhưng nó đã không. Cô không nên bám víu vào những mơ mộng hão huyền nữa. Cô không nên cần bất kỳ sự trấn an nào từ một người lạ không biết mình. Điều đó chỉ thể hiện rằng cô là một đứa trẻ ấu trĩ nông cạn cần được vỗ về.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ được mở ra. Ánh nắng yếu ớt len lỏi vào trong khe hở của căn nhà nhỏ. Hinata lấy tay che đi đôi mắt chưa thích nghi kịp với tia sáng đột ngột. Cô nghe thấy tiếng bước chân lại gần phía mình. Lờ mờ lấy lại tầm nhìn, Hinata thấy người phụ nữ đêm qua đã cố gắng đưa chút gì đó cho cô ăn.
- Ngươi! Ở yên đây, ta sẽ kiếm cho ngươi một bộ đồ dễ chịu hơn để mặc!
- T-tôi T-tôi mặc như vậy cũng được! Không sao đâu!
- Ngươi có biết bộ dạng của ngươi bây giờ như một đứa trẻ ăn xin không ?
- T-tôi t-tôi không muốn làm phiền!.- cô ngước đôi mắt oải hương lên, tròng trắng chạm vào ánh tím sắc bén của Hayame.
- Ngươi nói nhiều quá, thật phiền phức! Bây giờ ta sẽ đi ra ngoài khoảng vài giờ. Ngươi hãy ngồi yên đó và không được ra khỏi đây, nghe rõ chưa!
Cảm thấy đuối sức và không muốn tranh cãi với Hayame nữa. Cô gật đầu một cái và thì thầm
- V-vâng.
XXXXXXXXX
Cách căn nhà nhỏ vài dặm theo hướng tây bắc, là một thị trấn nhỏ. Nơi đây khá nhộn nhịp vào buổi tối, với các lễ hội nhỏ và người dân thường vui vẻ nhảy múa bên các ngọn lửa được thắp sáng. Ban ngày thường vắng lặng hơn, mỗi người đều tập trung vào công việc riêng và cố gắng kiếm sống cho mình. Mặc dù vậy, để đánh giá, cuộc sống ở đây khá ổn, ai cũng hòa đồng vui vẻ, sống chan hòa bên nhau.
Một thị trấn yên bình.
Hayame đi chậm rãi giữa đường phố, vì không muốn bị phát hiện tung tích vào giữa ngày, nên cô chọn cho mình một chiếc áo choàng đen lớn, đủ để che đi tầm vóc vừa phải và chiếc mũ chùm là lợi thế không sợ bị lộ khuôn mặt.
Một người đàn ông chạy nhanh qua Hayame, vô tình đẩy mạnh vào bả vai cô ấy, khiến Hayame loạng choạng lùi lại vài bước, đôi môi cô thì thầm những điều chửi rủa về người đàn ông ngu ngốc.
Đảo mắt quay lại hướng người đàn ông chạy theo trước đó. Hayame thấy một đám đông lớn, tụ tập và bàn tán xôn xao, trên một bức tường đá bê tông có dán một vài tờ giấy gì đó. Cảm thấy tò mò, cô đến đó nhanh hơn, chen chúc vào đám người để xem liệu đó là thứ gì.
Căng đôi mắt tím ra, Hayame đọc lướt qua dòng chữ. Biểu cảm đầu tiên của cô ấy đầu tiên là nhíu mày, sau đó giãn nở vết nhăn trên vầng trán ra, một nụ cười nhếch mép đặc trưng mưu mô ẩn hiện. Đôi mắt tím xếch lóe lên một ý nghĩ về Hinata. Chắc chắn cô ta đã có được thứ mình muốn.
Thong thả xé một tờ giấy ra khỏi bức tường, Hayame kéo mũ trùm đầu xuống thấp hơn một chút. Gấp gọn lại tờ giấy trong tay, cô nhét nó vào phần viền mép áo bên trong chiếc áo choàng. Đảo mắt qua lại quan sát xem có gì nguy hiểm không, Hayame đi đến một cửa hàng bán đồ ăn ở cuối góc phố, lấy một ít tiền còn xót lại trong túi, đủ để mua vài món ngon béo bổ cho Hinata. Và sắm cho cô một bộ Kimono mới. Lắc đầu, cô cười nhếch mép khi tưởng tượng đến số tiền mà mình sắp nhận được khi bán cô bé vào phủ Uchiha.
. XXXXXXXX
Ngồi co chân vào một góc, Hinata nhìn chằm chằm vào nền đất lạnh, chỉ là cô quá mệt mỏi với những suy nghĩ tiêu cực, mất mát và đau buồn. Vì vậy cô chỉ ngồi ở đây, trong một đống rơm rời rạc dưới đất, đôi mắt oải hương sưng tấy và đỏ hoe không buồn một cái chớp mắt, chỉ ngồi yên ở đó thẩn thờ nhìn chằm chằm vào khoảng không mù mịt. Rốt cuộc Hinata đã ngồi như thế này bao lâu, cô không biết. Cô chỉ không có tâm trạng để đếm từng giây từng phút trôi qua.
Thấp thỏm trong lòng, cuối cùng Hinata ngước đôi mắt về phía cửa sổ rách rưới. Đủ hé mở để cô biết bên ngoài sắc trời đã chuyển về hoàng hôn, màu cam và hồng hòa quyện vào nhau tạo thành một vòng xoáy ốc uốn lượn, thật đẹp đẽ, yên bình và có chút lạc lõng. Người ta thường nói, đôi khi hoàng hôn thật đẹp và thơ mộng, phản chiếu rõ ràng của kết thúc đôi khi cũng có lúc tốt đẹp.
Nheo lông mi lại vào nhau, cô cúi gằm mặt vào hai đầu gối co ro, nghiêng đầu về bên tay trái, quan sát thật kỹ về phía bầu trời. Tưởng tượng ra viễn cảnh cha mẹ cô ấy đang mỉm cười ngọt ngào và vẫy tay với Hinata trên những tầng mây cao vút đậm màu hồng lợt trên kia.
Tiếng kêu kẻo kẹt đưa cô lại với thực tế, Hinata cau mày khi nghe tước bước chân về phía nơi cô đang ngồi. Theo bản năng, sự sợ hãi của Hinata lại dâng lên. Cô nhanh chóng gom đống rơm lại vào một góc ghế, chuẩn bị che lấp chúng và rúc phía dưới gầm bàn với rơm rạ phủ quanh khung hình bé nhỏ. Nhưng Hinata đã không kịp, đôi chân cô ấy bị kéo lại và cô hoảng hồn nhìn ra phía sau, tim đập thình thịch và đôi môi nhợt nhạt mím chặt vào nhau. Không nhận ra một cái nhăn mày trên vầng trán của Hayame khi cô ấy nói.
- Ngươi đang làm cái gì vậy ?
- T-tôi, tôi sợ!.- Hinata rụt chân lại, tiếp tục thu mình vào một góc, không dám ngước mắt lên nhìn người phụ nữ đang cau có với cô.
- Tại sao ?.-Hayame ngồi vào một đống rơm bên cạnh, nhìn kỹ vào khuôn mặt của Hinata, cô không chớp mắt khi nhìn thấy môi cô bé mấp máy qua lại. Việc đó chỉ càng khiến Hayame thiếu kiên nhẫn hơn
- T-tôi sợ phải gặp người lạ. Tôi sợ họ sẽ bắt tôi. Tôi không có can đảm sau-sau-tất cả đã xảy ra.- Hinata hít một hơi thật sâu, kết thúc câu nói đơn giản của mình như một cực hình, cố kìm nén những giọt nước mắt chực trào có thể tuôn ra bất cứ lúc nào.
- Heh! Ngươi nói sao cũng được! Dù gì ta cũng chẳng quan tâm.- Hayame liếc nhìn qua chỗ khác, cô chán ngấy với những câu chuyện bi thương, nó thật buồn tẻ và cô không có bản tính bao dung để ngồi và lắng nghe nó. Cô móc bên trong chiếc áo choàng ra, lấy một bộ đồ Kimono bằng vải loại thường, một vài gói bạc đồ ăn có mùi thơm hấp dẫn, đẩy nó về phía Hinata. Hayame thờ ơ nói.
- Hãy thay một bồ đồ mới, và ăn chút gì đó ngon lành, sau đó ngủ một giấc, ngày mai ta và ngươi sẽ vào thị trấn.
Đôi mắt oải hương thể hiện sự tò mò không thể giấu được. Cô muốn hỏi Hayame rất nhiều thứ, nhưng nhìn thấy sắc thái lạnh lùng của cô. Hinata biết mình nên im lặng sẽ tốt hơn, dù gì cô ấy cũng không thuộc tuýp người nói nhiều. Khẽ gật đầu Hinata ậm hự qua kẽ răng.
- V-vâng
XXXXXXXXXXXXXXXXX
Đừng thiếu kiên nhẫn với tôi. Tôi phải làm rõ lai lịch của nhân vật mới có thể dẫn dắt vào câu chuyện được. Các bạn hãy cố gắng chờ đợi. Bởi vì một quả chanh tương lai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro