Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

latumi(517-520)

Chương 517 Ta có thể đi theo ngươi

- Tiên sinh, ngài cuối cùng cũng đã trở về!

Gã người Ấn Độ đứng chờ ở cửa nhìn thấy Hướng Nhật trở về, không khỏi thở dài một hơi.

- A, xảy ra chuyện gì?

Nhìn vẻ mặt gã gác cổng người Ấn Độ này tỏ ra có chút lo lắng, Hướng Nhật liền hỏi.

- Ông chủ chờ ngài đã lâu.

Mặc dù trong lòng rất sốt ruột, nhưng gã gác cổng người Ấn Độ không dám kéo Hướng Nhật, vừa nói xong liền đi trước dẫn Hướng Nhật tiến vào bên trong.

Trong đại sảnh, Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch đều đã ở đây, giữa đôi lông mày trên mặt hai người nhăn lại thật sâu, dường như gặp cái vấn đề gì rất khó giải quyết.

- Có phiền phức sao?

Hướng Nhật vừa mới bước vào đại sảnh đã hỏi ngay.

Thấy Hướng Nhật đi vào, hai người đều thu hồi vẻ lo lắng, Trương Thái Bạch giả vờ thoải mái mà nói:

- Chỉ là một vấn đề nhỏ không tính là phiền phức, đã giải quyết rồi.

Đương nhiên, cái này chỉ có thể đi lừa gạt người khác, Hướng Nhật là huynh đệ với bọn chúng lâu như vậy, tự nhiên không thể không biết tính tình hai người họ, khẳng định là bởi vì không muốn bản thân nhúng tay vào, cho nên tùy tiện trả lời cho có lệ.

Bất quá, Hướng Nhật cũng biết, nếu muốn ép buộc bọn họ từ trong miệng nói ra chuyện gì, đó là không có khả năng, hắn cũng không miễn cưỡng, nói sang chuyện khác:

- Nghe nói các ngươi tìm ta có việc?

- Là như vậy, chúng ta đã giúp ngươi đặt một phòng trong khách sạn rồi, ngươi hiện tại có thể dọn qua đó.

Trương Thái Bạch nói có chút vội vàng.

- Các ngươi đã giúp ta đặt trước được rồi?

Hướng Nhật vẻ mặt kinh ngạc.

- Bản thân ta đã tìm được một khách sạn rồi, ở Manhattan đại lộ số 5 bên kia.

Hướng Nhật trong miệng thì nói như vậy, trong lòng cũng rất cảm động, hắn đã đoán được, Du, Trương hai người khẳng định là bởi vì sợ liên lụy đến mình, vì vậy muốn sớm đem mình đến ở trong khách sạn.

Mà hắn căn cứ vào kế hoạch của mình, đúng là cũng đã tìm được khách sạn cho mình rồi, cách nơi này cũng không xa lắm, sở dĩ nói là ở tại Manhattan đại lộ số 5 phía bên kia, mục đích chính là vì muốn cho hai người Du, Trương bớt đi lo lắng.

Quả nhiên, nghe Hướng Nhật nói tìm được nơi ở rồi nhưng lại không ở phạm vi phố người Hoa thì hai người Du, Trương mới thở dài một hơi.

Du Tiểu Cường rất trực tiếp mà hỏi:

- Tiền có đủ không? Nếu như thiếu thì cứ nói.

Hướng Nhật ha ha cười, cắt đứt lời Du Tiểu Cường.

- Ta nghèo đến nỗi chỉ còn lại có tiền thôi.

Hắn biết Du Tiểu Cường lo lắng cho vấn đề kinh tế của mình, nhưng mà, đối với thực lực của hắn, đừng nói ở trong một khách sạn nho nhỏ, coi như là ở trong tròng Vip của cao ốc Empire cũng không có chút vấn đề nào, chỉ có điều Hướng Nhật sẽ không ném tiền dễ dàng qua cửa sổ như vậy thôi.

Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch không tiện nói thêm nữa, trong lòng cũng có chút hổ thẹn, huynh đệ của Hướng lão đại tới, nhưng hầu như bọn họ hoàn toàn không giúp được gì, trái lại thiếu chút nữa làm cho hắn rơi vào trong nguy hiểm, khiến cho bọn họ thấy có lỗi với Hướng lão đại ở dưới suối vàng.

Bầu không khí nhất thời có chút nặng nề, Hướng Nhật cũng nghĩ đến chính mình thực sự không phải là cái người "Hướng lão đại" mà hai người Du, Trương quen thuộc kia. Hắn biết một câu nói vui đùa của mình khiến cho hai người cảm thấy rất không thoải mái, may lại nghĩ tới cái gì đó, liền mở chủ đề nói:

- Được rồi, mới vừa rồi trên đường trở về ta đụng phải một số người kỳ quái.

- Người kỳ quái nào?

Du Tiểu Cường trong mắt tinh quang chợt lóe, Trương Thái Bạch thì nhìn chăm chú vào Hướng Nhật.

- Là có người muốn mời ta đi làm khách.

Hướng Nhật nói một chút rồi dừng lại, hắn tin tưởng với sự nhanh trí của hai người Du, Trương thì họ sẽ đoán được đám người nào theo dõi mình là ai, nhưng phỏng chừng bọn họ cũng không nghĩ tới đối phương lại xuống tay nhanh như vậy mà thôi.

Quả nhiên, sắc mặt hai người Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch đều đại biến, trước tiên liên tưởng đến phiền phức gần nhất và thủ đoạn hành sự của đối phương, cũng không phải sẽ không làm ra cái loại sự tình này.

Nhìn vẻ mặt hai người, Hướng Nhật đã biết trong lòng bọn họ nghĩ là cái gì, cũng không tiếp tục cố làm ra vẻ huyền bí gì nữa, nhẹ nhàng nói:

- Bọn họ là người của ' Trường Nhạc Thanh Niên Bang '.

Vừa nghe Hướng Nhật đọc ra năm chữ kia, Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch không khỏi khẩn trương lên.

- Ngươi. . . đều đã biết rồi ư?

- Ta tự mình đi hỏi Lâm lão bản.

Hướng Nhật cũng không giấu diếm, lại đem chuyện tình bị người khác chặn đường trong con hẻm nhỏ nói ra một lần, ngay cả tướng mạo của tên thanh niên cầm đầu kia cũng không bỏ qua.

- Là hắn!

Trương Thái Bạch rõ ràng đối với tên thanh niên kia rất quen thuộc, vẻ mặt lạnh lẽo, hừ một tiếng nói.

- Tay của Điền Khôn cũng hơi duỗi quá dài rồi đó.

- Tên đó là Điền Khôn?

Hướng Nhật vội vàng hỏi, trong lòng có chút hối hận, nếu sớm biết rằng tên kia là Điền Khôn, hắn sẽ không thể chỉ hỏi vài câu mà để cho đối phương đi.

- Không, hắn là thủ hạ của Điền Khôn , chính là đại tướng số hai gọi là Lâm Thanh.

Trương Thái Bạch hình như không quá nguyện ý nhắc tới đối phương, nói ra tên rồi lại chuyển đề tài.

- Những người đó hiện tại thế nào?

Hướng Nhật biết hắn hỏi chính là bản thân xử lý những người của 'Trường Nhạc Thanh Niên Bang' ra sao, rất tự tin đáp:

- Phỏng chừng đều đã nằm trong bệnh viện.

Vốn Alice muốn trực tiếp đem những người đó tống vào trong đồn cảnh sát, nhưng Hướng Nhật cũng không có làm như vậy, mà chỉ hỏi ra tin tức bản thân muốn biết, sau mặc đám người bị thương đó nằm dưới đất rồi rời đi.

Lúc này đã qua đi lâu như vậy, người chỉ cần không phải ngốc nghếch đau nhức đến độ thần kinh phản ứng cũng không có, đều đã đi viếng thăm một bệnh viện nào đó rồi.

Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch tự nhiên rõ ràng ý tứ trong lời nói của Hướng Nhật, đối với chuyện một mình hắn có thể tiêu diệt mười mấy người bọn họ tuyệt không kinh ngạc, trước đây bọn họ đã nhìn thấy một màn còn khủng khiếp hơn, đó là chuyện Hướng lão đại một người đánh ngã hơn một trăm người, đã thế còn cực kỳ dễ dàng. Làm em họ của hắn, không có khả năng không thể đánh ngã mấy tên đó.

- Được rồi, có khả năng là bọn chúng liên thủ cùng với Trương gia.

Hướng Nhật đem suy đoán của mình nói ra, tiếp theo lại đem đáp án từ trong miệng của tên thanh niên kia nói cho hai người nghe.

- Trương gia?

Trương Thái Bạch rơi vào trầm tư, ánh mắt nhìn ra cửa chính, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Còn Du Tiểu Cường vẻ mặt giận dữ, hắn đương nhiên là có lý do tức giận, thế gia( gia đình quyền thế) cùng bang phái từ xưa đến nay đều là nước giếng không phạm nước sông, không nghĩ tới lần này đámTrương gia bụng dạ không đáy lại có dũng khí bất chấp mọi thứ, liên thủ với một bang phái đối phó với bang phái, đây đã là phá hủy quy củ ban đầu của phố người Hoa.

Đúng lúc này, gã gác cổng người Ấn Độ vừa đi ra ngoài lại quay lại, âm thanh trong miệng còn còn lớn hơn cãi nhau:

- Ông chủ, không xong rồi, bên ngoài có rất nhiều người vây quanh.

Tiếng Trung phát âm rất rõ ràng khiến cho Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch từ trong kinh ngạc cùng phẫn nộ tỉnh táo lại, Du Tiểu Cường vung tay lên:

- Đi, ta muốn nhìn xem, người nào dám tụ tập vây quanh tổng đường của "Võ Lâm Hội".

Sau khi đám Du Trương mấy người tất cả đi ra ngoài, Hướng Nhật tự nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa hắn mơ hồ ý thức được là ai vây ở bên ngoài.

Ra khỏi đại sảnh, quả nhiên phát hiện bên ngoài sân vây quanh rất nhiều người, khoảng hơn 40, 50 người, mặc dù mỗi người đều tay không, nhưng vẻ mặt bọn họ đều toát ra vẻ hung hổ, chỉ còn thiếu chưa viết lên mấy chữ "Ta tới để đòi người ".

Đứng ở đằng trước đám người là một thanh niên 27, 28 tuổi, thân hình to lớn, để mái tóc húi cua, hai con mắt bừng bừng mở to, cả người thoạt nhìn rất có khí thế. Không biết có phải do di truyền không nhưng kẻ này da cũng rất đen, như là quanh năm trên thuyền bôn ba trên biển để kiếm ăn vậy.

Du Tiểu Cường thoáng nhìn lướt qua hơn mười cặp mắt bất thiện của đám người này, trong mắt hiện lên một tia lửa giận, nói với thanh niên mái tóc húi cua:

- Điền lão bản, ngươi có ý gì?

Vừa nghe Du Tiểu Cường xưng hô, Hướng Nhật đã biết gã tóc húi cua này là bang chủ Điền Khôn của 'Trường Nhạc Thanh Niên Bang'.

Điền Khôn dường như không có nghe được ngữ khí chất vấn trong lời nói của Du Tiểu Cường, liếc mắt sang Hướng Nhật đứng bên cạnh, sau đó lập tức dời ánh mắt, thái độ khinh khỉnh nói:

- Hoá ra Du lão bản cùng Trương lão bản đều ở đây, vậy thật tốt quá.

Trương Thái Bạch khẽ kéo Du Tiểu Cường phía trước người lại, ngăn cản hắn tiếp tục nói, nhìn Điền Khôn nói:

- Nghe ý tứ trong lời nói của Điền lão bản, chẳng lẽ là có cái vụ làm ăn gì cần chiếu cố phải không?

Điền Khôn cười hắc hắc.

- Chiếu cố không dám nhận, chẳng qua là muốn hướng Trương lão bản đòi một công đạo.

Trương Thái Bạch chợp mắt một cái, trong lòng đã rõ ràng ý đồ của đối phương, trong miệng lại nói: - Không biết Điền lão bản muốn đòi cái công đạo gì?

Điền Khôn cười lạnh nói:

- Người của ngươi đánh thủ hạ của ta, lẽ nào ta không nên lấy lại công đạo hay sao?

- Người của ta đánh thủ hạ của ngươi? Điền lão bản, ngươi nói đùa sao?

Trương Thái Bạch vẻ mặt có chút khoa trương.

- Có phải là nói giỡn hay không, ngươi lập tức sẽ biết!

Nói đến đây, Điền Khôn thuận tay vung lên, chỉ thấy một người ban đầu trốn ở trong đám người đột nhiên đi ra.

Hướng Nhật tập trung nhìn vào hắn, thì ra chính là tên thanh niên trước đó không lâu bị bản thân một cước đá bay vào trong đám người, nhìn thần sắc hiện tại của hắn có chút uể oải, hiển nhiên là còn chưa có khôi phục lại từ một đòn nghiêm trọng kia, nhưng vẫn bị Điền Khôn lôi đi ra từ bệnh viện.

Hướng Nhật không khỏi có chút thông cảm, làm thủ hạ của ác nhân cũng không phải dễ dàng gì.

- Người đánh ngươi là ai? Ngươi nói rõ trước mặt Du lão bản cùng Trương lão bản đi, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không làm ngươi bị chịu dòn oan uổng, nhất định sẽ trả lại cho ngươi một cái công đạo.

Điền Khôn chỉ vào hai người Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch mà nói, tuy ý tứ trong lời nói là để cho hai người Du, Trương làm chủ, nhưng ngữ khí lại rất cứng rắn, dường như đã sớm khẳng định rằng hai người Du, Trương sẽ làm theo ý mình vậy.

Trương Thái Bạch trong mắt tràn đầy cười nhạt, còn Du Tiểu Cường nắm chặt nắm tay.

- Chính là hắn!

Có lão đại bên cạnh, tên thanh niên kia cũng khôi phục lại chút uy phong lúc trước, chỉ vào Hướng Nhật nói.

- Nghe rõ chưa, Trương lão bản, Du lão bản?

Trên mặt Điền Khôn tràn đầy đắc ý, trực tiếp không để ý đến sắc mặt khó coi của hai người Du, Trương.

- Hiện tại có đúng là nên đem thủ hạ của ngươi giao ra đây hay không?

Trương Thái Bạch hướng phía trước đi tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm Điền Khôn đang đắc ý dào dạt:

- Hắn không phải là thủ hạ của ta.

Điền Khôn tựa hồ đã sớm ngờ tới Trương Thái Bạch sẽ nói như vậy, nét mặt không có một tia kinh ngạc.

- Vậy tiện quá, nếu không phải thủ hạ của ngươi, vậy đem người giao cho ta, chúng ta cũng không có làm khó dễ gì.

- Tuy nhiên lại là khách của chúng ta.

Trương Thái Bạch bổ sung nói, trong lời nói đã có tầng hàm nghĩa cực kì rõ ràng khác.

Nếu là khách của ta, đương nhiên sẽ không cho ngươi mang đi.

- Nói như vậy, ngươi không để cho Điền mỗ ta chút mặt mũi phải không, dự định che chở cho tiểu tử này hử?

Điền Khôn biểu tình có chút điên cuồng, thủ hạ phía sau hắn cũng đều kêu gào lên, hung hăng la hét "Giao người ".

Trương Thái Bạch tuyệt không e ngại, trong mắt bắn ra hàn ý lạnh lẽo.

- Điền lão bản dự định ỷ vào nhiều người muốn đoạt khách của ta sao?

- Trương lão bản hay nói giỡn sao? Ta ỷ vào nhiều người ư? Ai chẳng biết 'Võ Lâm Hội' các ngươi có rất nhiều nhân tài.

Điền Khôn trong mắt tràn đầy trào phúng, như là bắt được cái nhược điểm gì của đối phương.

Trương Thái Bạch ngữ khí bị kiềm hãm, muốn phản bác cũng không biết nói từ đâu.

Tuy nói người của "Võ Lâm Hội" cũng không ít, nhưng "Võ Lâm Hội" cũng không phải là một bang phái chân chính theo ý nghĩa cúa nó, mọi người trong hội đều có nghề nghiệp của bản thân, bọn họ cũng không giống như đám người lưu manh du côn của "Trường Nhạc Thanh Niên Bang" ăn ngủ cũng tìm người khác gây phiền phức. Chỉ có đến khi phát sinh sự kiện trọng đại mới có thể tụ cùng một chỗ, nhất trí đối ngoại.

Mắt thấy Trương Thái Bạch bị mình hỏi mà không lời nào để nói, Điền Khôn lại tiếp tục lộ rõ vẻ uy hiếp.

- Ta khuyên Trương lão bản nên lý trí một chút, không nên vì một người 'ngoại nhân' mà khiến cho hai phái chúng ta trở mặt, đến lúc đó phát sinh những 'việc ngoài ý muốn' mà chúng ta người nào cũng không muốn gặp, vậy thì không tốt đâu.

- Ta nghĩ 'việc ngoài ý muốn' rất nhanh sẽ sẽ phát sinh.

Một thanh âm xen vào, là của Hướng Nhật, chỉ thấy hắn chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt Điền Khôn, khóe miệng mang theo một tia cười nhạt không đổi.

- Ngươi không phải muốn mời ta đi ở phòng tổng thống hay sao? Ta hiện tại có thể đi theo ngươi.

Chương 518 Xoá tên

Điền Khôn ngạc nhiên lẫn nghi ngờ nhìn Hướng Nhật trước mặt đang đi đến, hắn đúng là nghe thủ hạ nói qua trình độ lợi hại của người thanh niên thoạt nhìn không có gì uy hiếp ở trước mắt này, lại đã từng thấy tình trạng bi thảm của đám thủ hạ, biết người thanh niên trước mặt này không dễ đối phó. Trên thực tế, lần này hắn đến, cũng không có ý muốn động thủ, bằng không cũng sẽ không mang theo ít người như thế. Đã điều tra qua người xa lạ Hướng Nhật đột nhiên ở đâu xuất hiện, biết tầm quan trọng của Hướng Nhật đối với hai người Du, Trương, cho nên đã sớm chắc chắn bọn họ sẽ không giao ra người. Mục đích thật sự của hắn, chỉ muốn tìm một cái cớ để hai bang phái gây chiến, miễn cho người khác "lời ong tiếng ve" nói hắn. Bởi vì quy củ của phố người Hoa rất nhiều, một điểm đặc biệt quan trọng đó là con dân Trung Hoa không được tàn sát lẫn nhau, bằng không sẽ bị toàn bộ thế lực ở trong phố người Hoa cùng công kích. Nhưng có lý do "hợp lý" sẽ không giống như vậy, Điền Khôn hắn là vì thay thủ hạ đòi lại "công đạo", người khác không có quyền can thiệp.

Nhưng mà ngoài ý liệu chính là, "người khởi xướng" sự kiện lại tự mình đi ra, còn nói nguyện ý đi cùng hắn.

Điền Khôn có chút phản ứng không kịp, tuy nhiên ý nghĩ vừa xoay chuyển, đây hình như cũng không phải một chuyện xấu.

Đối phương sở dĩ nguyện ý đi cùng mình, khẳng định là hắn ỷ vào có thực lực dũng mãnh, cho rằng bản thân không làm gì được hắn, tuy nhiên cho dù bản thân có lợi hay có hại như thế nào, chỉ cần tới địa bàn của mình rồi, có rất nhiều cách có thể khắc chế hắn.

Phải biết rằng, hiện tại là thời đại của vũ khí nóng hoành hành, cũng không phải là thời cổ đại xài thứ vũ khí lạnh cầm đao cầm kiếm.

Võ công cao tới đâu, chỉ cần một viên đạn sẽ giải quyết hết.

Về phần mượn cớ cùng "Võ Lâm Hội" sống mái với nhau, bất cứ lúc nào đều có khả năng, nhất thời không cần vội vã, con mắt Điền Khôn càng ngày càng phát sáng, tuy rằng còn không rõ ràng lắm quan hệ của người thanh niên trước mắt với hai người Du, Trương, nhưng nhìn thực lực của hắn đã biết khẳng định sẽ không là tiểu nhân vật gì, giải quyết được hắn, không khác chặt đứt một cái cánh tay của hai người Du, Trương, hắn cớ sao mà lại không làm chứ? Vừa nghĩ như thế Điền Khôn cũng bỏ ngoài tai câu Hướng Nhật nói lúc trước "Ngoài ý muốn rất nhanh sẽ sẽ phát sinh", chuyển hướng sang hai người Du, Trương bên cạnh nói:

- Du lão bản, Trương lão bản, các ngươi đều thấy rồi đó, cũng không phải ta ép buộc dẫn người đi mà là bản thân vị tiểu huynh đệ này nguyện ý đi theo chúng ta.

- Hướng huynh đệ!

Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch không kiềm chế được cùng hô to, Điền Khôn là ai, bọn họ đều rõ ràng hơn ai hết, người rơi vào trong tay hắn hầu như không có một người còn hoàn chỉnh.

Trong lòng bọn họ nghĩ đến, Hướng Nhật muốn hi sinh bản thân nhằm bảo toàn bọn họ, trước không nói có phần tình nghĩa này, bọn họ không muốn trơ mắt nhìn Hướng Nhật rơi vào miệng hổ, nói đơn giản Hướng Nhật chính là em họ của Hướng lão đại, chỉ điểm ấy thôi bọn họ sẽ không có thể thờ ơ.

- Yên tâm đi. Điền lão bản thật tâm mời ta đi làm khách, sẽ không có chuyện gì.

Hướng Nhật trừng mắt nhìn bọn họ, trên mặt mang theo sự tự tin mạnh mẽ.

Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch thấy sửng sốt, loại vẻ mặt này tựa hồ đã gặp qua ở đâu? Điều này làm cho nghĩ tới Hướng lão đại năm đó, mỗi khi hắn lộ ra biểu tình như vậy thì mọi chuyện đã hoàn toàn nằm ở trong lòng bàn tay hắn.

Nhớ tới quan hệ của vị Hướng huynh đệ trước mắt này cùng Hướng lão đại, Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch bỗng nhiên đối với hắn có một lòng tin trước nay chưa từng có, hướng huynh đệ nhất định sẽ không có việc gì! Mắt thấy hai người Du, Trương cũng không có phản đối gì nữa, Điền Khôn nhân cơ hội liền nói:

- Nếu Trương lão bản cùng Du lão bản không có ý kiến, vậy ta đây muốn mang người đi.

Nhất là nói xong vài lời cuối cùng thì ngữ khí Điền Khôn nặng thêm không ít, rõ ràng là muốn khiêu khích hai người Du, Trương. Đồng thời Điền Khôn cũng cực kỳ đắc ý, cái gì "Thần hộ mệnh" của phố người Hoa, còn không phải để cho mình mang người đi ngay trước mặt bọn họ hay sao.

Sau đó, Điền Khôn cũng không thèm nhìn Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch, quay đầu nói với Hướng Nhật bên cạnh:

- Tiểu huynh đệ, chúng ta đi thôi. Yên tâm, nởi ở của ta tuyệt đối so với cái trong cái nhà đơn sơ ngươi đang ở này tốt hơn nhiều.

- Ta biết mà, ở phòng tổng thống đúng không?

Hướng Nhật cũng mỉm cười đáp lại, trong mắt mang theo một tia đùa cợt.

Điền Khôn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống, ý tứ châm chọc của Hướng Nhật hắn để một bên như nghe mà không hiểu? Được, hiện tại cho ngươi đắc ý một hồi, đợi đến địa bàn của ta, xem ngươi chết như thế nào! Ngồi trên xe Điền Khôn, Hướng Nhật như là không xem sự có mặt của hai thành viên "Trường Nhạc Thanh Niên Bang" ngồi ở bên cạnh mình giống như đang áp giải phạm nhân, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cảnh tượng bận rộn của phố người Hoa ngoài cửa sổ xe.

Qua hơn mười phút, ô tô ngừng lại phía trước một kho hàng, vài chiếc xe phía sau cũng cùng nhau dừng lại.

Sau khi những người đó vừa mới lần lượt xuống xe, có hai người tới mở cửa xe Hướng Nhật.

- Tiểu huynh đệ, mời!

Điền Khôn xuống xe sớm nhất, quay về cánh cửa kho hàng đang mở rộng đưa tay ra hiệu, biểu tình trên mặt lại cực kỳ âm lãnh.

- Đây là phòng tổng thống sao? Ta xem không giống mà.

Hướng Nhật cau mày xuống xe, vừa nói vừa đi vào trong kho hàng.

Khi ô tô dừng lại, hắn cũng đã quan sát được vị trí địa lý ở đây, xung quanh không có bất cứ nơi náo nhiệt gì, thoạt nhìn là một địa phương rất tốt để giết người hủy thi thể.

- Con mẹ mày còn giả ngu sao?

Một thanh âm bừa bãi của một người vang lên, là của thanh niên ngổ ngáo kia, bởi vì bị Hướng Nhật đánh cho hầu như thành trọng thương, lúc này tới địa bàn của mình rồi, hắn cũng không tiếp tục nhẫn nhịn được nữa.

Mà Điền Khôn cũng không có ý tứ can thiệp chút nào, trong miệng vừa mới kêu thân thiết "tiểu huynh đệ", hiện tại nhìn đối phương cùng thủ hạ của mình phát sinh xung đột, dường như cũng cực kỳ hài lòng khi thấy cảnh này.

Hướng Nhật hơi liếc nhìn hắn một cái rồi đưa ánh mắt chuyển hướng sang phía gã thanh niên ngổ ngáo kia, bỗng nhiên bước tới từng bước, tát qua một cái.

Thanh niên ngổ ngáo kia căn bản không có dự liệu đến Hướng Nhật ở địa bàn của mình lại còn dám động thủ, "Ba" một tiếng, không kịp có phản ứng gì, cả người bị văng xa mấy mét, trên mặt đất lăn vài vòng, ngất đi, khuôn mặt bị tát sưng lên so với bánh màn thầu còn lớn hơn.

Người bên cạnh cũng bị hoảng sợ, tiếp theo mới chợt hiểu ra, hùng hổ vây quanh Hướng Nhật ở chính giữa.

Có thể bọn họ cũng gặp qua những đồng bạn không may bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện, biết người thanh niên gầy yếu trước mắt này cũng không phải là quả hồng mềm mại người nào đều có thể vân vê, chẳng qua là vây bắt, cũng không có thực sự động thủ.

Điền Khôn cũng hơi chút sửng sốt một chút, sau đó cũng không thèm nhìn thanh niên bưu hãn đang hôn mê nằm dưới đất một cái, chỉ là lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hướng Nhật:

- Dám động thủ ở trước mặt tao, mày quả nhiên rất có gan a.

Hướng Nhật cũng không cùng hắn nói lời thừa:

- Chuyện của chúng ta cũng cùng nhau giải quyết đi, nói thật, tao rất ghét phiền phức.

Dù sao cũng đã cùng đám "Trường Nhạc Thanh Niên Bang " tới nơi vắng vẻ như vầy, Hướng Nhật cũng không sợ bản thân động thủ sẽ bị người khác thấy được, cảnh sát nước Mỹ cũng sẽ không ở thời gian "không thích hợp " này mà đi ra quấy rối.

- Đừng tưởng rằng trong tay có chút công phu thì có thể kiêu ngạo.

Điền Khôn trên mặt hiện rõ vẻ tức giận, Hướng Nhật kiêu ngạo khiến hắn vô cùng khó chịu, thuận tay từ bên hông rút ra một khẩu súng, nhắm ngay Hướng Nhật nói: - Mày biết đây là cái gì không?

- Súng.

Hướng Nhật nhàn nhạt nở nụ cười, tuyệt không đem uy hiếp của khẩu súng để vào mắt.

- Biết là tốt rồi.

Điền Khôn trong mắt lộ ra vẻ đắc ý.

- Chẳng qua vậy thì sao? Đối với tao đó chỉ là một món đồ chơi của một đứa trẻ con mà thôi.

Hướng Nhật nói tiếp không nể tình chút nào .

- Món đồ chơi của một đứa trẻ con?

Ánh mắt Điền Khôn co rụt lại, biểu tình cũng trở nên điên cuồng, mở chốt an toàn súng, nòng súng vẫn nhắm ngay Hướng Nhật như cũ:

- Tao chỉ hỏi màymột vấn đề, mày tốt nhất thành thật trả lời. Mày có quan hệ gì với bọn Trương Thái Bạch?

Điền Khôn cẩn thận hỏi, bản thân hắn mới cùng "Võ Lâm Hội" trở mặt không lâu sau, Hướng Nhật lại "đúng lúc" chạy tới, đây cũng không tránh khỏi có chút trùng hợp.

Cho nên hắn hoài nghi Hướng Nhật là do bọn Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch mời tới để trợ giúp, bởi vậy hắn muốn hỏi cho rõ ràng, xem còn có "địch nhân" nào tiếp tục tới nữa hay không.

Hướng Nhật bâng quơ đáp:

- Quan hệ thì khá tốt, trên cơ bản vì bọn họ có thể đem cái ' Trường Nhạc Thanh Niên Bang ' chó má của bọn mày xóa tên là được.

- Mày nghĩ rằng tao không dám nổ súng hay sao?

Nhìn biểu hiện của Hướng Nhật bình tĩnh như vậy, Điền Khôn giận giữ nói, hắn tưởng rằng Hướng Nhật cho là bản thân không dám nổ súng, cho nên mới không chút nào cố kỵ làm cho mình tức giận.

- Nhưng tao chưa từng có cho rằng như vậy mà.

Hướng Nhật nhún vai, thái độ biểu hiện như việc của Diền Khôn cùng bản thân không có quan hệ gì.

Thấy một màn này, trong lòng Điền Khôn bắt đầu nảy sinh ác độc, mắt bắn ra sát ý nồng đậm, mạnh mẽ khống chế xúc động cho đối phương một phát súng, gằn giọng nói:

- Giết mày tuy rằng có chút phiền phức, tuy nhiên mày đừng quên đây là chỗ của tao, chỉ cần xử lý sạch sẽ một chút, tuyệt đối không có bất cứ cái vấn đề gì.

Hơn nữa hắc hắc, tao vì sao muốn giết mày chứ? Đem tứ chi của mày cắt đứt cũng không phải chơi rất vui sao?

Nói xong, hắn đem nòng súng nhắm ngay vào bắp đùi phải của Hướng Nhật.

Vẻ mặt Hướng Nhật không biến đổi chút nào, nhìn đối phương giống như đang nhìn người ngu ngốc:

- Mày nói nhảm nhiều quá, muốn nổ súng thì nhanh đi, ca ca không có nhiều thời gian để chơi với mày.

Nói xong, bước lên phía trước từng bước.

Chết đến nơi còn dám kiêu ngạo như thế, Điền Khôn cũng không quản được nhiều như vậy nữa, liền bóp cò bắn một phát.

Cự ly gần như thế, đương nhiên không có khả năng bắn lệch.

Chỉ nghe "Bùm" Một tiếng, đạn bắn trúng bắp đùi phải của Hướng Nhật.

Nhưng mà ngoại trừ trên mặt quần lưu lại một vết đạn nho nhỏ bên ngoài, máu đang mong chờ cũng không có chảy ra.

- Làm sao có thể chứ?

Đám lưu manh ở sát đó, bởi vì vây Hướng Nhật ở chính giữa, cự ly cũng gần, cho nên thấy càng rõ ràng, tất cả vẻ mặt đều khiếp sợ không dám tin.

Điền Khôn cũng ngẩn người, mình rõ ràng bắn trúng đối phương, thế nhưng, vì sao đối phương lại không có việc gì? Điền Khôn không tin lại liên tục bắn vài phát súng nữa.

Tuy nhiên Hướng Nhật cũng sẽ không ngốc như vậy mà đứng yên làm cái bia bắn, tuy rằng đối với thân thể không tổn hao chút nào, nhưng khi quay trở lại mà quần áo thủng lỗ chỗ thì hắn cũng không mong muốn chút nào.

Vừa mới chịu một phát súng kia, chỉ là vì muốn làm kinh sợ đối phương một chút, thuận tiện cũng chứng minh lời vừa mới nói của mình- súng đối với hắn mà nói quả thực chỉ là một món đồ chơi của đám trẻ con mà thôi.

Một cái thuấn di đến bên cạnh người Điền Khôn, một tay bóp cổ hắn nâng lên lạnh lùng nói:

- Tao nói rồi, muốn xoá tên ' Trường Nhạc Thanh Niên Bang ' thì nhất định sẽ làm được!

Nói xong, năm ngón tay hắn bóp chặt lại, Điền Khôn tức khắc mặt đỏ lên, ngay cả đầu lưỡi cùng lòi ra.

Nhưng Hướng Nhật cũng không có giết hắn, nếu thực sự giết đi Điền Khôn, như vậy 40, 50 thành viên của "Trường Nhạc Thanh Niên Bang" xung quanh cũng khẳng định không để chạy thoát được.

Tuy nhiên đây chính là nước Mỹ, thoáng cái chết nhiều người như vậy, chính phủ nước Mỹ nhất định sẽ không thể để yên được. Hắn cũng không e ngại lắm, nhưng đối với kế hoạch kế tiếp đối phó với thế lực phía sau màn kia rất không có lợi.

Hơn nữa, hắn cũng không muốn bởi vì sự kiện này mà liên lụy đến Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch, hai bang phái gần đây đang xung đột với nhau, "Trường Nhạc Thanh Niên Bang" chết nhiều người như vậy, vậy thì "Võ Lâm Hội" chinh là đối tượng trọng điểm để FBI phải điều tra.

Đương nhiên, Hướng Nhật cũng không phải cái dạng thiện nam tín nữ, cứu vớt vạn dân để giữ gìn hòa bình thế giới, việc ngốc như vậy hắn cũng sẽ không đi làm, mà thả đi cừu nhân sẽ bất lợi đối với huynh đệ của mình đây cũng không phải là nguyên tắc làm người của hắn.

Mặc dù không thể giết bọn họ, nhưng làm người phải có nguyên tắc, nói muốn xoá tên "Trường Nhạc Thanh Niên Bang" thì nhất định không thể để nó tiếp tục tồn tại trên thế giới này.

Dù sao Hướng Nhật cũng còn có sở trường hay ho kia, đem 40, 50 thành viên "Trường Nhạc Thanh Niên Bang" cùng lão đại bọn chúng biến thành ngu ngốc, đối với hắn mà nói, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng, chỉ cần không phải là việc chết nhiều người quá mức, chính phủ nước Mỹ cũng nhất định sẽ không làm to chuyện, huống chi những người này cũng chỉ là Hoa kiều.

Chương 519: Điện thoại của nữ cảnh quan

Chưa đến một giờ sau, Hướng Nhật đã quay trở lại, điều này khiến cho Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch thở dài nhẹ nhõm, đồng thời cũng giật mình không thôi, bọn họ đều biết tính tình của Điền Khôn, không thể nào có chuyện dễ dàng thả người như vậy được.

- Qua hôm nay, "Trường Lạc Thanh Niên bang" sẽ không còn tồn tại nữa.

Hướng Nhật thản nhiên cười nói, trông rất là bí hiểm.

- Cậu giết bọn chúng rồi sao?

Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch biến sắc, lời của Hướng Nhật không khỏi làm bọn họ liên tưởng đến điều này, đồng thời trong lòng cũng chấn động, chỉ mới đi một lát mà đã giết hết từng ấy người hay sao.

- Không, tôi dùng một phương pháp khác, nó càng dễ được mọi người chấp nhận.

Hướng Nhật cắt ngng dòng tưởng tượng của bọn họ.

- Hả?

Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch nghe Hướng Nhật nói mà chả hiểu gì, nhìn hắn bằng vẻ mặt dò hỏi.

Hướng Nhật nói rành rọt từng tiếng một:

- Nếu những kẻ vừa rồi đều biến thành ngu ngốc, vậy "Trường Lạc Thanh Niên bang" coi như là đã bị xoá tên, đúng không?

- Ngu ngốc?

Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch lại càng nghi hoặc, nhưng bọn họ vẫn hiểu được ý tứ của Hướng Nhật, nếu những kẻ đó thật sự biến thành ngu ngốc hết, "Trường Lạc Thanh Niên bang" không phải coi như đã bị xoá tên , mà khẳng định là đã bị xoá tên.

Hướng Nhật biết bọn họ còn có chút nghi hoặc, chuyện nhiều người đang yên đang lành như vậy lại biến thành ngu ngốc đương nhiên khiến bọn họ thấy khó tin, hắn vừa cười vừa nói:

- Hai người yên tâm đi, những kẻ đó thật sự đã biến thành ngu ngốc, đây chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ của tôi mà thôi.

May mà Du, Trương hai người mặc dù là huynh đệ của "mình" trước kia, nhưng cái "Thủ đoạn nho nhỏ" biến người ta thành ngu ngốc này cũng chưa từng để lộ ra trước mặt bọn họ , cho nên cũng không cần sợ bị nhận ra.

Nhìn điệu bộ Hướng Nhật cũng không giống như đùa, Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch mặc dù trong lòng còn hết sức nghi hoặc, nhưng lại tin vào lời của hắn, dù sao Hướng Nhật đang đứng sờ sờ trước mặt bọn họ, mà với tính tình của Điền Khôn thì không thể nào bỏ qua một cơ hội có thể uy hiếp bọn họ tốt như thế này.

Hướng Nhật tiếp tục dặn dò:

- Chuyện này hai người biết là được, tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài bất cứ điều gì. Tôi nghĩ mấy ngày này cảnh sát nhất định sẽ rất chú ý tới hai người.

Tuy không giết người nào, nhưng Hướng Nhật cũng biết chính phủ Mỹ không thể nào không có hành động gì, nhưng mà hắn rất yên tâm, những kẻ đó đều bị hắn dùng thủ đoạn đặc biệt biến thành ngu ngốc , nhìn từ bề ngoài không hề có dấu hiệu bị dính đòn nghiêm trọng, cho dù kiểm tra ra đại não không bình thường, cũng sẽ không hoài nghi đấy là do "Người làm".

Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch gật gật đầu, bọn họ cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, bỗng chốc có nhiều người biến thành ngu ngốc như vậy, ai cũng biết trong này có điểm cổ quái. Chính phủ Mỹ cũng không phải heo, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ người của "Võ lâm hội", ai bảo hai bang phái này gần đây luôn xảy ra xung đột. Nhưng trong lòng hai người cũng không quá lo lắng, chính phủ Mỹ nhiều lắm cũng chỉ hoài nghi bọn họ mà thôi, không có chứng cớ thì căn bản sẽ không thật sự có hành động gì. Đồng thời lại cảm thấy như là đang nằm mơ, một vấn đề vốn luôn làm bọn họ nhức đầu lại được giải quyết dễ như trở bàn tay.

oIo

Lấy cớ quay về khách sạn, từ biệt hai người Du, Trương, Hướng Nhật lại tới cao ốc Empire State. Lần này hắn cũng không phải tới dò đường , cũng không có tâm tư lên sân thượng thưởng thức cảnh sắc New York, mà là tới tìm nữ hoàng Teru Tonnay.

Nữ hoàng ngụ trong khách sạn sang trọng của cao ốc Đế Quốc, nói thật, trong lòng Hướng Nhật có phần thấy có lỗi với nàng, đối phương đã nhiệt tình ra sân bay đón mình như vậy, sau khi bị "cho đi tàu bay giấy" lại không có nửa câu oán hận mà còn vội vàng đến gặp mình, nhưng mình thì từ sau lần gặp mặt tối qua vẫn không hỏi thăm người ta lấy một câu. Cho nên lần này đến, đầu tiên là để bù lại thiếu sót của mình, sau nữa là buổi tối còn có việc nhờ đến các nàng.

Mặc dù buổi sáng đã lên kế hoạch là tối nay nhảy từ tầng cao nhất xuống để đột nhập vào công ty "Phleps", nhưng dù sao tầng cao nhất cũng là sân thượng ngắm cảnh, đến tối nhất định cũng sẽ có du khách ở trên đó, vạn nhất bị người ta nhìn thấy thì sẽ có chút phiền phức. Nhưng nếu nhảy từ cửa sổ khách sạn ở tầng nào đó, vậy sẽ không lo ngại điều này nữa, mà vừa hay nữ hoàng lại ngụ trong khách sạn sang trọng ở tầng 6s, đây tuyệt đối là địa điểm thích hợp nhất để "Nhảy lầu".

Qua điện thoại đã sớm biết được nữ hoàng ở phòng số mấy trong khách sạn, đi tới trước cữa phòng, Hướng Nhật nhẹ nhàng gõ cửa.

Từ bên trong cánh cửa lập tức truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh sau đó cửa được mở ra, là cô nàng da đen Susan cầm đầu nhóm bảo tiêu, nàng sa sầm mặt nói:

- Hướng tiên sinh, anh đã đến.

Hướng Nhật cười ha hả:

- Susan tiểu thư, cô khỏe chứ? Teru tiểu thư có nhà hay không?

Cô nàng bảo tiêu da đen không trả lời, chỉ lùi lại nhường lối, ý tứ rất rõ ràng.

Hướng Nhật cũng không so đo nhiều với nàng, cất bước đi thẳng vào.

- Hướng tiên sinh.

Trong phòng khách , nữ hoàng từ ghế sô pha đứng lên, lịch sự mỉm cười và lên tiếng chào hỏi Hướng Nhật.

- Chào buổi tối, Teru tiểu thư.

Hướng Nhật chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, có thể là vì ở trong khách sạn không ra ngoài, toàn thân nữ hoàng chỉ mặc một bộ trang phục ở nhà rộng rãi, mặc dù trông ít đi vài phần quyến rũ, nhưng lại thêm mấy phần dịu dàng. Trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ nụ cười tao nhã, làm cho người ta thấy như được tắm trong gió xuân.

- Hướng tiên sinh, anh đang nhìn gì vậy?

Bị Hướng Nhật nhìn mãi không thôi, nữ hoàng có chút mất tự nhiên, nhưng nàng cũng không có vẻ xấu hổ, ngược lại còn hỏi một cách tự nhiên.

- A, thật ngại quá, tôi bị mê hoặc bởi sắc đẹp của Teru tiểu thư.

Hướng Nhật nửa đùa nửa thật.

Nữ hoàng là mỹ nữ ngoại quốc phong tình nhất mà hắn từng gặp, hơn nữa khác với Fiona Lois và Anna, toàn thân nữ hoàng tràn ngập khí chất quý phái, làm cho người ta thấy có chút tự ti.

Trên mặt nữ hoàng càng cười tươi hơn:

- Hướng tiên sinh, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao có nhiều cô gái xinh đẹp thích anh đến vậy.

Hướng Nhật cảm thấy hơi xấu hổ, đương nhiên hắn nghe ra được sự ám chỉ của nữ hoàng, nhưng mình mà giống loại người dùng lời ngon tiếng ngọt làm vui lòng nữ nhân hay sao?

- Teru tiểu thư đừng hiểu lầm, thật ra vị tiểu thư mà tối hôm qua các cô gặp chính là người được tôi nhường dù trên máy bay.

Hướng Nhật thuật lại vắn tắt sự "Hiểu lầm" giữa mình và Alice, nhưng đương nhiên là không nhắc đến những lời buồn nôn của mình lúc máy bay gặp sự cố.

- Thì ra là như vậy.

Nữ hoàng khẽ gật gật đầu, sau đó lại đổi giọng:

- Nhưng Hướng tiên sinh làm như vậy, chỉ sợ sẽ khiến vị tiểu thư kia yêu anh mất, ta nhớ người Trung Quốc các anh có một câu nói, "ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp", ta nghĩ vị tiểu thư kia đúng là có ý nghĩ ấy.

Hướng Nhật cũng cười khổ không thôi, có lẽ không chỉ là ơn cứu mạng đơn giản như vậy, trên máy bay, hắn còn bày ra mấy lời nói dối "siêu hạng", lại thêm màn kịch xả thân vì người khác kia, cô nàng Alice mới quấn rít lấy mình, có điều đây đều là do mình tự tìm lấy phiền não, cũng chẳng trách người khác được.

Đang muốn chuyển đề tài, di động trên người lại reo lên. Hướng Nhật nhìn lướt qua màn hình di động, lập tức nhấn nút nghe. Là nữ cảnh quan từ quốc nội xa xôi gọi tới.

Nữ hoàng cũng biết Hướng Nhật có điện thoại, không lên tiếng quấy rầy.

- Hướng Quỳ.

Giọng nhỏ nhẹ của nữ cảnh quan truyền tới.

Hướng Nhật lập tức ba hoa:

- Bà xã, anh rất nhớ các em.

- Có quỷ mới tin anh, nói nhớ chúng em sao không sớm gọi điện thoại cho em, anh có biết chúng em lo lắng cho anh đến nhường nào không?

Nữ cảnh quan bất mãn nói.

- Sao vậy?

Nghe ra được sự hờn giận trong lời của nữ cảnh quan, Hướng Nhật ngạc nhiên hỏi.

Hắn vẫn không biết mình đã trở thành "Danh nhân", tuy không bị người ta chụp ảnh từ chính diện, nhưng điều này cũng không ngăn được chuyện quốc nội đưa tin hoài niệm hắn, đồng thời tuyên bố phải học tập theo hắn nhiều hơn.

- Sau khi máy bay gặp sự cố, sao không gọi điện thoại cho chúng em?

Nữ cảnh quan chất vấn.

- Còn nữa, anh thấy mình vĩ đại lắm sao? Lúc nhường dù dù cho người khác, anh có nghĩ cho chúng em không, trong bụng em còn có đứa con chưa chào đời của chúng mình, vạn nhất anh không còn thì em và đám Sở Sở biết làm thế nào bây giờ?

Nghe một hồi, Hướng Nhật cuối cùng cũng minh bạch, nhưng hắn vốn chưa từng nghĩ tới phương diện này, cho nên cũng không biết mấy vị đại tiểu thư trong nhà lo lắng cho hắn.

- Xin lỗi , Tiểu Uyển, anh không biết...

- Không biết? Rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện giấu chúng em! Tại sao chuyện anh biết bay không nói cho chúng em biết, mà Thải Hồng lại biết?

Nói tới câu cuối cùng, giọng đã có mùi ghen tuông.

Hướng Nhật nghe mà sởn tóc gáy, hắn không ngờ bà điên kia lại không giữ lời hứa, đi nói ra "Dị năng" biết bay của mình, nhưng lúc này không phải thời điểm truy cứu trách nhiệm, chỉ có thể khóc lóc nói:

- Là anh không muốn bị các em xem như là quái vật.

Nghe được hai chữ "Quái vật", giọng của nữ cảnh quan trong điện thoại có phần dịu đi, hừ một tiếng, nàng nói:

- Anh vốn chính là quái vật! Em cảnh cáo anh, sau khi trở về, anh phải nói cho chúng em biết đầu đuôi ngọn nguồn, bằng không anh cứ vĩnh viễn ngủ sofa đi.

Hướng Nhật liên tục gật đầu ưng thuận, đang muốn dỗ dành thêm mấy câu rồi cúp điện thoại, không ngờ nữ hoàng vốn đã ngồi trở lại sofa xem TV đột nhiên nhìn thấy màn biểu diễn ăn rắn trên màn hình TV nên khẽ "A" một tiếng, nữ cảnh quan ở đầu dây bên kia lập tức nghe được âm thanh bất thường này.

- Có nữ nhân phải không?

Nhìn khuôn mặt nữ hoàng đang tỏ vẻ xin lỗi , Hướng Nhật trong lòng thầm kêu khổ, nếu chối sẽ chỉ làm nữ cảnh quan càng thêm hoài nghi, đành thừa nhận:

- À, là nữ hoàng bệ hạ, em cũng quen mà.

- Teru tiểu thư? Sao anh lại ở cùng cô ấy?

Nữ cảnh quan buột miệng đáp, ngay sau đó hỏi dồn.

- Cô ấy tới New York nghỉ ngơi, chúng ta tình cờ gặp mặt nhau.

- Trùng hợp vậy sao? Không phải anh và cô ấy đã sớm hẹn hò đấy chứ?

Giọng cảnh giác của nữ cảnh quan truyền tới, hiển nhiên là hoài nghi vào sự trùng hợp này.

Hướng Nhật lập tức giải thích:

- Tiểu Uyển, em đừng nói lung tung, người ta đứng đầu một quốc gia, sao lại để ý tới loại người như anh. Đấy là vì anh ở Bắc Hải đã giúp cô ấy, cho nên lần này cô ấy định báo đáp anh, tuyệt đối không có ý kia!

Nữ cảnh quan cũng không biết chuyện nữ hoàng đã nhường hoàng vị cho em trai của nàng, Hướng Nhật lại có thể dựa vào điểm ấy để thanh minh.

- Được rồi, lần này em tạm tin anh, nhưng giờ em muốn nói chuyện cùng Teru tiểu thư, anh đưa điện thoại cho cô ấy đi.

Giọng điệu của nữ cảnh quan có vẻ không còn hoài nghi nữa.

Nhưng Hướng Nhật biết ngoài miệng nàng nói tin, thật ra trong lòng vẫn chưa hết nghi ngờ, bằng không cũng sẽ không kêu mình đưa điện thoại cho nữ hoàng, nàng là muốn kiểm chứng xem có phải mình thật sự ở cùng nữ hoàng hay không. Tuy nhiên trong lòng Hướng Nhật không có quỷ, đương nhiên không sợ, đưa điện thoại cho nữ hoàng đang ở một bên.

Nữ hoàng có chút giật mình, nhưng vẫn nhận điện thoại, chỉ lát sau liền cùng nữ cảnh quan ở đầu dây bên kia tán gẫu tưng bừng.

Chương 520: Chiếc rương cổ quái

Màn đêm buông xuống, trong một phòng thí nghiệm dưới lòng đất ở trung tâm thành phố New York.

Vài người mặc áo khoác trắng đang bận rộn tiến hành thí nghiệm, trong đó một lão nhân da trắng râu tóc bạc phơ cứ phút chốc lại nhìn chằm chằm lên màn hình lớn của máy vi tính.

- Có kết quả chưa?

Cánh cửa kim loại của phòng thí nghiệm mở ra, một đoàn người bước vào , đi đầu là trung niên mặc quân phục thượng tướng , phía sau còn có vài sĩ quan quân đội đi theo.

- Tôi hoài nghi đây là một loại vũ khí kiểu mới mà chúng ta chưa từng thấy qua.

Lão nhân da trắng quay đầu lại, sắc mặt nghiêm túc.

Mắt vị thượng tướng bừng sáng:

- Là vũ khí có thể cùng lúc đưa mấy chục người vào bệnh viện tâm thần?

- Đúng vậy, thưa tướng quân.

Lão nhân da trắng nói xong, lại hướng sự tập trung lên màn hình máy vi tính, trên màn hình là một loạt số liệu đang không ngừng được phân tích.

- Nhất định phải tìm ra người sử dụng loại vũ khí này.

Vị thượng tướng lẩm bẩm, rồi đột nhiên gọi một sĩ quan quân đội ở phía sau:

- Worster!

- Có, thưa tướng quân.

Một thanh niên cấp bậc thượng tá chừng hơn 30 tuổi tiến lên trước kính cẩn nói.

Thượng tướng rất vừa lòng với biểu hiện của thượng tá, nghiêm nghị hỏi:

- Kết quả điều tra thế nào?

- Mục tiêu không có gì khác thường, tuy nhiên chúng tôi vẫn đang tiếp tục theo dõi ,thưa tướng quân.

Vị thượng tá đáp rất tỉ mỉ.

- Làm tốt lắm, thượng tá.

Thượng tướng gật đầu nói.

- Ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, tóm lại phải tìm ra người sử dụng loại vũ khí này, nhất định không thể để nó lọt vào trong tay người phương đông, rõ chưa, thượng tá Worster?

- Yes, sir!

olo

Dùng bữa tối tại phòng của nữ hoàng trong khách sạn, là Hướng Nhật mời khách, chủ yếu là muốn bày tỏ phần nào thành ý xin lỗi của mình đến nữ hoàng.

Nữ hoàng dường như cũng đọc được suy nghĩ của Hướng Nhật, từ đầu đến cuối bữa cơm thủy chung vẫn giữ nụ cười khoan thai trên mặt.

Chờ đến khi nhân viên phục vụ dọn xong bàn ăn, nhìn nữ hoàng đang dùng khăn ăn lau thật kỹ khóe môi vốn không dính bất cứ thứ gì, Hướng Nhật bèn nói ra kế hoạch mà mình đã dự định:

- Teru tiểu thư, có chuyện này tôi muốn nhờ cô.

- Hướng tiên sinh cứ nói.

Nữ hoàng mỉm cười.

Hướng Nhật nói:

- Là thế này, tối nay tôi có thể mượn phòng ngủ của cô một lát được không?

Hướng Nhật đã quan sát rất kĩ, phòng ngủ của nữ hoàng ở hướng nam, vừa hay lại nằm cùng hướng với công ty Phleps mà sáng nay hắn đi thăm dò, từ cửa sổ phòng ngủ của nữ hoàng nhảy xuống là tiện nhất.

Mặt nữ hoàng hơi ửng đỏ, cũng không biết đấy là "hội chứng" do vừa rồi uống vang đỏ hay là vì mấy lời có phần ám muội của Hướng Nhật khiến nàng liên tưởng đến cái khác.

- Hướng tiên sinh, nếu anh không ngại, ta có thể giúp anh đặt một phòng.

Hướng Nhật biết nàng hiểu lầm ý mình, đang định giải thích, cô nàng da đen đứng đầu nhóm bảo tiêu nãy giờ vẫn theo bên người nữ hoàng lại trợn mắt với hắn:

- Ngươi dám vô lễ với tiểu thư, cút ra ngoài cho ta!

Nói xong, còn muốn rút súng ra.

- Susan!

Nữ hoàng lập tức quát vị nữ bảo tiêu trung thành và tận tụy của mình, nàng cũng cảm thấy mình hơi quá nhạy cảm.

- Các cô hiểu lầm rồi, thật ra tôi cũng không có cái ý kia.

Hướng Nhật cười khổ, vừa nói tới đây, đột nhiên lại phát hiện lời giải thích của mình chỉ làm cho bầu không khí càng thêm xấu hổ, vội vàng đổi đề tài:

- Teru tiểu thư, cô có muốn biết vì sao tôi từ máy bay ở trên cao như vậy nhảy xuống mà vẫn bình yên vô sự không?

- Hướng tiên sinh chịu nói cho ta biết sao?

Nữ hoàng mắt sáng lên, vẻ mặt có chút hoan hỉ. Nàng còn nhớ lần đầu hỏi thì nam nhân từ chối trả lời, giờ lại chủ động nói cho mình biết, đương nhiên là cảm thấy hoan hỉ rồi.

- Đúng vậy, Teru tiểu thư, nhưng phải mượn phòng ngủ của cô để làm thí nghiệm.

Nghe nam nhân nói vẫn muốn mượn phòng ngủ của mình, trên mặt nữ hoàng có hơi do dự.

Mà cô nàng bảo tiêu da đen bên cạnh lại nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật, dường như chỉ cần hắn lộ ra điểm gì đó bất thường thì sẽ rút súng ra bắn chết hắn.

- Nếu không được thì thôi vậy.

Thấy nữ hoàng giống như có gì đó khó nói, Hướng Nhật cũng không tiếp tục miễn cưỡng nàng, cùng lắm lát nữa khi nhảy từ cửa sổ xuống bay vòng quanh thêm một vòng là được.

- Không, Hướng tiên sinh đừng hiểu lầm, xin mời theo ta.

Nữ hoàng khẽ cắn môi, từ ghế sofa đứng lên, sau đó đi về hướng phòng ngủ của mình.

Hướng Nhật vội vàng đi theo, nữ hoàng bằng lòng hợp tác, vậy tất nhiên là không thể tốt hơn, như vậy có thể hạ thấp nguy cơ bị người ta phát hiện.

Mà cô nàng bảo tiêu da đen lại căm hận dõi theo bóng lưng Hướng Nhật, tay đã đặt lên chuôi súng bên hông.

Đi theo nữ hoàng vào phòng ngủ của nàng, buồng ngủ của phòng tổng thống đương nhiên sẽ không kém, ở giữa đặt một chiếc giường ngủ sang trọng đủ cho tám mười người cùng ngủ. Hướng Nhật có chút cảm khái, rồi lại vô tình liếc thấy vài thứ trên giường , đó là mấy chiếc quần lót bán trong suốt, trong đó thậm chí còn có một chiếc quần lót chữ "T". Hướng Nhật trong lòng không khỏi rúng động, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao vừa rồi nữ hoàng lại ngại ngùng như vậy, có lẽ chính những chiếc quần lót này mới là nguyên nhân khiến nàng do dự. Chỉ là câu nói kia của mình làm cho nàng không còn có cách nào khác, cho nên mới đáp ứng mình. Hướng Nhật áy náy không thôi, nữ hoàng thật đúng là một người bạn tốt đến không còn gì để nói, chỉ vì không muốn làm cho hắn thất vọng mà ngay cả bí mật riêng tư của mình cũng không bận tâm.

Để khỏi xấu hổ, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không dại dột hướng ánh mắt lên giường, mà đi tới phía trước cửa sổ, đánh trống lảng:

- Teru tiểu thư, hy vọng lát nữa hành động của tôi sẽ không làm các cô quá ngạc nhiên.

Nữ hoàng phát hiện Hướng Nhật không hề chú ý đến những vật phẩm riêng tư của nàng trên giường, thở dài nhẹ nhõm, sau đó nói đùa:

- Đương nhiên, Hướng tiên sinh đã từng làm cho chúng ta rất ngạc nhiên, cho dù lại thực hiện hành động quái dị gì thì chúng ta cũng có thể cho đấy là bình thường .

Nữ hoàng nói như vậy khiến Hướng Nhật nhớ lại hành động kinh người lúc trước của mình, khi ấy ở trước mặt các nàng hắn đã đấm ba quyền làm bể cả một bức tường. Thế là hắn cười ha hả:

- Teru tiểu thư, mời xem động tác của tôi.

Nói xong, Hướng Nhật mở cửa sổ ra, nhẹ nhàng nhảy lên thành cửa.

- Hướng tiên sinh, anh làm gì vậy?

Nữ hoàng biến sắc, chỗ này cao đến mấy chục tầng, té xuống nhất định sẽ mất mạng.

Ngay cả cô nàng bảo tiêu da đen đứng một bên cũng kinh hãi nhìn Hướng Nhật, vẻ cảnh giác ban đầu sớm đã biến mất tiêu, ngược lại còn trông giống như muốn xông lên cứu người.

Hướng Nhật cười ha ha:

- Teru tiểu thư không cần lo lắng, cô quên rồi sao? Tôi nhảy từ độ cao mấy ngàn mét xuống còn không chết, huống chi chỗ này chỉ cao hơn trăm mét!

Nữ hoàng lúc này mới hiểu ra tại sao Hướng Nhật muốn mượn phòng ngủ của mình, hóa ra là định tự mình làm mẫu cho mình xem, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng:

- Hướng tiên sinh, ta tin lời của anh rồi, anh không cần phải chứng minh như vậy đâu.

- Không, Teru tiểu thư, cô không biết đâu, tôi mượn phòng ngủ của cô cũng không phải chỉ vì muốn chứng minh cho cô xem, mà tôi còn có một chuyện đặc biệt muốn làm, từ chỗ của cô nhảy xuống là tiện nhất.

Hướng Nhật cương quyết nói.

- Chuyện đặc biệt gì?

Nữ hoàng có hơi ngây người, nàng thật không hiểu, rốt cuộc là chuyện đặc biệt gì mà phải dùng "Nhảy lầu" để giải quyết.

- Được rồi, giờ tôi xuống đã, nếu có thể, tôi sẽ lên đây nhanh thôi, cảm phiền Teru tiểu thư đừng đóng cửa sổ , bằng không tôi vào không được mất.

Nói xong, Hướng Nhật tung mình xuống.

Nữ hoàng la hoảng một tiếng, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang rơi thẳng xuống, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Đến khi phát hiện bóng người kia không rơi thẳng xuống, mà dừng lại ở tầng nào đó, lúc này nàng mới yên lòng. Nhưng trong lòng lại càng thêm kinh ngạc, vị Hướng tiên sinh này lần nào cũng làm cho người ta bất ngờ, lần trước đấm ba quyền bể cả một bức tường đã làm cho người ta có cảm giác hắn không phải người, không ngờ lần này lại có thể bay.

Cô nàng bảo tiêu da đen cũng đến bên cửa sổ, khi thấy bóng người kia có thể dừng lại giữa không trung, trong đầu lập tức hiện lên một câu hỏi: hắn còn là người sao?

olo

Hướng Nhật lại một lần nữa hưởng thụ cảm giác bay lượn trên không trung, chỉ là không được kích thích như lúc từ máy bay ở độ cao mấy nghìn mét nhảy xuống, nhưng cũng có một loại cảm thụ khác.

Trong lòng thầm đếm số tầng, khi đến tầng 39, Hướng Nhật đột ngột dừng lại, sau đó áp người bên mép một cánh cửa sổ, mặc dù chỗ ấy chỉ rộng có nửa bàn tay, nhưng đối với hắn thì đã là điểm dừng chân tốt nhất rồi.

Lúc này chưa hề muộn, cũng vừa mới lên đèn, rất nhiều người thậm chí còn chưa dùng bữa tối. Nhưng trong lòng Hướng Nhật đã sớm lên kế hoạch, hắn xuống lần này cũng không phải định động thủ luôn, chỉ là muốn dò đường một chút, tạo thuận lợi cho việc hắn ra tay đêm nay. Bằng không hắn cũng sẽ không nói với nữ hoàng là có thể nhanh chóng trở lại.

Song kế hoạch thì luôn có thể thay đổi, vốn tưởng rằng bên trong công ty Phleps phải còn sáng đèn, nhưng trên thực tế lại tối thui, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có, hoàn toàn không giống cảnh tượng một công ty đang làm việc.

Hướng Nhật trong lòng nẩy ra một ý, nếu không có ai, vậy mình nhân cơ hội này tiến vào xem thế nào, dù sao cũng đã xuống đây rồi. Hơn nữa, những công ty khác đèn điện sáng trưng, duy chỉ có công ty Phleps này tối thui, quả là lúc thích hợp cho hắn ra tay.

Nhưng tất cả các cửa sổ của công ty Phleps đều khóa kín, xem ra phải động tay động chân một chút mới có thể tiến vào.

Đeo đôi găng mỏng đã chuẩn bị sẵn vào hai bàn tay, Hướng Nhật khe khẽ đè tay lên cửa sổ thủy tinh trước người . Chỉ nghe tiếng "Răng rắc" vang lên, âm thanh nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy được, trong nháy mắt, chiếc cửa sổ thủy tinh chắc chắn cứ như được làm từ bùn vậy, để tay Hướng Nhật dễ dàng xuyên qua.

Hướng Nhật cố gắng làm mọi động tác thật chậm, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cánh cửa sổ thủy tinh đã vỡ một lỗ lớn, chậm rãi đặt xuống sàn nhà bên trong cửa sổ, đồng thời nhào cả người vào như một con báo.

Nương theo ánh sáng bên ngoài, hơn nữa mắt của Hướng Nhật vốn đã dần quen với bóng tối, hắn chỉ cần liếc qua là thấy rõ hoàn cảnh trong phòng. Nơi này rõ ràng là một căn phòng họp, từ việc giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn thật dài cùng mấy chục chiếc ghế xếp quanh bàn là có thể kết luận như vậy.

Hướng Nhật thầm kêu xui xẻo, một căn phòng họp thì có thứ gì mình cần cơ chứ, đang muốn quay người rời đi, định sang phòng khác xem thế nào.

Nhưng đột nhiên hắn lại chú ý tới một vật gì đó nhô lên giữa bàn trông rất cổ quái. Khe khẽ bước tới, Hướng Nhật cẩn thận quan sát vật nhô ra kia, nó cũng không phải một phần của chiếc bàn tròn, nếu như không phải vừa rồi hắn tiện mắt nhìn thấy, e rằng sẽ không phát hiện trên bàn còn có vật này. Trông rất giống một cái nút nhân tạo, chẳng lẽ nơi này có cơ quan gì hay sao?

Hướng Nhật không nén nổi lòng hiếu kỳ, hơn nữa kẻ tài cao gan cũng lớn, cho dù có vấn đề gì, hắn cũng có thể từ cửa sổ nhảy ra ngoài ngay tức khắc. Thế là, không chần chờ chút nào, Hướng Nhật vươn ngón tay đặt lên vật nhô ra kia.

Chỉ nghe một loạt âm thanh khe khẽ như là tiếng máy móc chuyển động vang lên, sau đó vách tường bên trái vị trí chủ tọa bỗng từ từ tách ra. Một căn phòng họp nhỏ hơn căn phòng họp này hiện ra, bài trí cũng gần giống phòng họp lớn, tuy nhiên chỉ có một ít ghế xếp quanh chiếc bàn tròn, chừng bảy cái, hiển nhiên trong này là phòng họp của các nhân vật cao cấp của thế lực phía sau màn kia, thậm chí có thể là nhân vật trực tiếp đưa ra quyết sách.

Phát hiện bí mật này , Hướng Nhật đương nhiên sẽ không khách khí, thuấn di vào trong phòng họp nhỏ. Nhưng khác với phòng họp lớn, phòng họp nhỏ không đơn giản chỉ bày bàn tròn cùng vài chiếc ghế, bên cạnh còn có một chiếc tủ to bằng nửa người! Không! Phải nói là một chiếc rương mới chính xác.

Thấy chiếc rương được đặt tênh hênh ở chỗ ấy, Hướng Nhật cũng không có hứng đi kiểm tra xem bên trong có gì, nhưng đảo mắt một cái hắn lại nghĩ, phòng họp nhỏ này vốn là một nơi bí mật, vật đặt bên trong sao có thể đơn giản được? Nghĩ như vậy, Hướng Nhật lại có hứng thú, bước tới trước mặt chiếc rương, đưa tay mở cửa rương.

Song một dòng điện cực mạnh đột nhiên từ tay cầm của chiếc rương truyền ra, Hướng Nhật bị điện giật, toàn thân tê rần , cả người tê liệt đến nỗi suýt ngã xuống đất, hắn vội vàng thu tay về.

Nhìn chiếc găng mỏng biến thành một đống đen thui dính lên tay, Hướng Nhật trong lòng thầm chửi một câu, dòng điện này chắc phải cao đến kinh người, đừng nói là người thường bị điện giật sẽ cháy thành than trong nháy mắt, chỉ sợ có là dị năng giả cũng không thể may mắn thoát được. Nếu không phải vừa mới trong nháy mắt mình phát động lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể bao quanh bàn tay, e rằng nó đã có kết cục như chiếc găng tay.

Hướng Nhật đã từng giao thủ với một kẻ phóng lôi điện, lúc ấy là ở ngay trong nhà Sở Sở, một dị năng giả gọi là "Cá Mập Trắng". Hắn sau đó cũng nghe Liễu Y Y nói qua, điên áp trên người tên kia ít nhất cũng 10 vạn vôn, nhưng so với chiếc rương cổ quái này thì hình như còn kém hơn rất nhiều.

Có sự ngăn trở này, Hướng Nhật càng tin rằng trong chiếc rương này có gì đó hay ho, mặc dù điện áp trên nó rất cao, hắn mà không phòng bị thì có thể bị điện giật cháy thành than ngay, nhưng chỉ cần hắn dùng lực lượng trong cơ thể bao bọc lấy bàn tay, sau đó mới mở rương, vậy sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa, vân tay cũng sẽ không lưu lại, về điểm ấy, hắn đã quá thành thạo.

Nhưng Hướng Nhật không thể ngờ rằng, khi tay hắn vừa chạm vào tay cầm của chiếc rương, toàn bộ đèn trong cao ốc Empire State tối sầm lại, cũng không tắt hẳn, chỉ là ánh sáng phát ra mờ hơn hẳn so với bình thường. Mà khi Hướng Nhật thu tay về, đèn trong cao ốc Empire State lại sáng lại bình thường. May là chỉ vụt qua chưa đến hai giây, cho nên cũng không gây nhiều rối loạn.

Nhưng thế cũng đủ khiến cho vài người chú ý, tỷ như một nhóm người đang dùng cơm trong một nhà hàng ở tầng nào đó của cao ốc Empire State, trong nhóm người này còn có hai gã mang gương mặt phương đông, nếu Hướng Nhật ở nơi này, nhất định sẽ nhận ra đấy là hai người quen, Thiên Hồ và Ba Lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hieu