Chương 5
Chương 5
- Pete -
Sau khi Vegas rời khỏi căn phòng, tôi luôn tìm đủ mọi cách trốn thoát. Tôi muốn nhảy từ ban công xuống nhưng sợi dây xích trên cổ tay đã giữ tôi lại. Tôi đã thử đập cổ tay vào tường nhiều lần, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy nó sẽ bật ra.
Nó có vẻ ngu ngốc, tôi biết, nhưng tôi đã thử mọi cách nghĩ ra trong đầu. Những đồ vật nhọn và cứng, bất cứ thứ gì có thể mở khóa gần như không tồn tại trong căn phòng này. Vì vậy, tôi mới nghĩ ra một cách ngu ngốc, đó là thử kéo bàn tay của mình ra khỏi sợi dây xích lớn. Nó thật sự khó và rất đau.
Thời gian dần trôi qua cho đến đêm khuya. Tôi vẫn không bỏ cuộc và tiếp tục tìm kiếm trong mọi ngóc ngách, gầm giường, ngăn tủ, nhưng chẳng kiếm được thứ gì. Tôi thử mở tủ quần áo lớn và tìm kiếm những vật sắc nhọn nhưng ... không có gì cả. Quan trọng nhất là tôi cần gấp quần áo và xếp ngăn nắp lại như cũ. Toàn bộ tủ quần áo đều rất ngăn nắp và gọn gàng. Vừa quay lại, tôi chợt trông thấy một số thứ kỳ lạ khiến tôi phải chạy quay trở lại giường ngay lập tức.
"Cái quái gì thế này?" Tôi thì thầm với chính mình khi lấy một số thứ ra khỏi ngăn kéo tủ.
"Woah, chết tiệt! Chết tiệt!" Tôi nguyền rủa trong sự hoài nghi.
Mẹ kiếp, Vegas! Đồ biến thái, dị hợm! Tôi cầm những đồ vật đó lên một cách ghê tởm. Có dây xích, roi, còng tay, và nhiều đồ chơi tình dục khác nhau. Nhiều thứ đến nỗi tôi nổi da gà khắp người.
"Đồ khốn! Biến thái! Chết tiệt! Trong đầu toàn thứ xấu xa, dâm đãng. Đồ khốn nạn!"
Tôi ném chúng trở lại ngăn kéo và sợ hãi xoa xoa hai cánh tay. Tôi không muốn ở đây nữa!!!
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng cửa mở từ bên ngoài, vì vậy tôi lập tức chạy lại và leo lên giường nằm yên, giả vờ như đang ngủ.
Ngay sau đó, cửa phòng ngủ mở ra và mùi rượu thoang thoảng bay vào phòng. Tôi có thể cảm nhận được bóng dáng của Vegas đang từ từ tiến lại giường. Tôi kinh hãi, tim bắt đầu đập thình thịch. Chỉ cần nghĩ rằng hắn đang quanh quẩn gần đây cũng khiến nỗi sợ hãi trong tôi dâng lên không thể kiểm soát được.
Bịch!
Một cú đổ ập xuống giường khiến tôi giật thót mình và nhắm chặt mắt lại. Tôi điên cuồng cầu xin đức Phật từ bi thương xót trong lòng. Tôi gần như tắt thở trong giây lát khi nhận ra rằng hắn đang nằm ngay bên cạnh mình.
Nhưng ... Tại sao hắn lại im lặng như vậy? Mọi thứ vẫn lặng yên như cũ. Tôi thở phào nhẹ nhõm và từ từ hé mắt, ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh.
Gã khốn Vegas đang nằm úp mặt xuống giường, trên gương mặt có vết mờ mờ hình bàn tay và những vết bầm tím trên môi. Có lẽ là do hành động của ngài Gun khi họ tranh cãi gay gắt ngày hôm nay. Tôi nhỏm dậy khỏi giường và im lặng nhìn hắn. Vegas vẫn nhắm nghiền mắt và nằm yên, không nhúc nhích.
Người này, nếu nhìn từ bên ngoài, dường như là một người bình thường về mọi mặt. Mặc dù khuôn mặt có một chút gian xảo, nhưng mỗi lần chạm mặt, tôi đều thấy hắn đang nở một nụ cười. Ánh mắt tốt bụng và thân thiện. Vegas là một người bình thường trong mắt tôi. Đôi khi tôi nghe cậu Khun và cậu Kinn kể về sự xấu xa, quỷ quyệt của hắn, nhưng vì tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy nên không bị thuyết phục.
Nhưng bây giờ, tôi đã có thể khẳng định, hắn ta vượt xa với những gì tôi nghĩ, ngoài sức tưởng tượng của tôi. Hắn ta giống như một tên cai trị, một kẻ có hai nhân cách đáng sợ. Tôi sẽ không bao giờ biết được con người thật của hắn ẩn chứa những điều xấu xa và những ý tưởng khó hiểu đến nhường nào.
"Mày vẫn chưa ngủ à?"
Vegas thì thào cất giọng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Tôi do dự trước khi ngay lập tức nằm xuống phía bên kia giường.
"..."
"Hừ, mày sợ tao thế à?"
Vegas nói, nén một tiếng cười khan. Hắn ta vẫn đang nằm úp xuống giường.
"Anh đang cố gắng để ai đó giết mình à?" Tôi nói, co và ôm chặt đầu gối.
"Nhưng tao còn chưa có giết mày." Vegas nói với giọng trầm. Tôi ngoảnh mặt đi vì không muốn nhìn thấy mặt hắn ta. Bởi càng càng nhìn hắn, tôi càng cảm thấy khó chịu.
"Ghét tao lắm, đúng không?" Vegas vẫn nhìn tôi chằm chằm.
"Phải! Ghét, ghét vô cùng!" Tôi quay lại và hét vào mặt Vegas, nhưng hắn chỉ khẽ nhếch miệng với một tiếng cười khan.
"Ừ, phải như vậy. Mọi người đều ghét tao. Ngay cả cha tao cũng ghét tao nữa." Vegas trầm giọng nói.
"..." Tôi cụp mắt xuống và giả vờ nhìn về hướng khác.
"Mày biết không ... Cha tao! Mày có biết ông ta đã tổn thương tao như thế nào không? Từ nhỏ đến giờ, tao đều bị mắng suốt."
Tôi nheo mắt nhìn Vegas, lúc này đang mơ hồ nhìn xa xăm. Đôi mắt dường như trống rỗng nhưng ngập tràn run rẩy và yếu đuối, đến mức không thể khép lại hoàn toàn.
"..."
Tôi mím chặt môi, không dám cử động quá nhiều vì tôi cảm thấy căng thẳng trước biểu hiện của Vegas. Tôi không biết trong lòng mình đang cảm thấy gì.
"Lúc nào cũng so sánh tao với Kinn. Ai sẽ thích điều này chứ? Chính Gia thì sao? Hừ, nhưng dù sao đi nữa, sinh ra ở Thứ Gia, ngay cả cái tên cũng là thứ hai. Tại sao ông ta không tự trách bản thân mình? Tại sao ông ta lại sinh ra là con thứ của Agong?" Vegas tiếp tục lẩm bẩm.
Tôi đã có thể hiểu sơ được phần đầu và phần cuối câu chuyện. Thực ra, tình thương gia đình ở Thứ Gia chỉ là vỏ bọc, Vegas và Macau chỉ là những quân cờ của ngài Gun mà thôi.
"..."
"Hừ, Kinn có tất cả mọi thứ. Hắn ta là kẻ may mắn, may mắn từ khi sinh ra. Được sinh ra trong gia đình Chính, hắn không phải chịu đựng việc sinh ra trong một gia đình Phụ bất chính như tao." Vegas trút hết ra suy nghĩ của mình.
Giá như ngài Gun yêu thương và quan tâm đến các con của mình một chút thì đã không xảy ra chuyện như thế này. Vegas dường như không hòa thuận với cha mình chút nào. Có lẽ hắn bị đánh như thế này thường xuyên.
"..."
"Tao không biết nữa. Thứ Gia có gì thua kém khi so với Chính Gia? Các chi nhánh kinh doanh tốt hơn. Đầu tư thông minh linh hoạt vào những khoản mục có thể kinh doanh lâu dài. Nhưng nhìn vào gia đình tao mà xem, tao lại chẳng thể làm gì với nó được. Haha, có lẽ tao chỉ biết có một điều thôi ... Đó là sự giả dối. Mày thấy đấy, Pete, trước mặt người khác, cha tao luôn tỏ ra rằng ông ấy yêu Macau và tao vô cùng. Nhưng thực tế, tao chỉ là một con rối. Nếu ông ấy muốn tao đi bên trái, tao phải đi bên trái. Nếu ông ta muốn tao đi bên phải, tôi phải bước sang phải. Nếu tao cố gắng chống cự, ông ta sẽ đổ lỗi cho tao."
Nếu là lúc bình thường, tôi sẽ cảm thấy tội nghiệp cho Vegas. Nhưng hắn ta không nên dùng nỗi đau của mình để làm tổn thương người khác. Anh phải dùng lý trí để phân biệt mọi chuyện, đừng hành động như một đứa trẻ con và để cảm xúc của mình lấn át lý trí, nếu không anh sẽ chẳng khác gì cha mình đâu.
"..."
"Bác Korn, ...ông ấy là một người cha tốt. Khun, Kinn, Kim, dù chúng có cư xử tồi tệ thế nào ông ấy cũng để ý. Hơn nữa, ông ấy cũng không cưới vợ bé về nhà sống chung với con. Mày có nghĩ thế không ? " Hắn ta nheo mắt hỏi ý kiến tôi.
"Ừ ..." Tôi đáp lại một cách tử tế. .
"Thứ Gia thật bất hạnh! Chỉ vì tao là gay, cha tao đã suýt giết tao và ghét tao như thể tao là một con quái vật. Tại sao?! Tao ghét phụ nữ. Đàn bà chết tiệt! Chúng chỉ ham tiền, muốn có được tất cả. "
Tôi biết mọi người đều có lý do riêng cho hành động của mình. Vegas cũng vậy, nhưng hắn ta lại đang đi lầm đường.
"Không phải ai cũng như vậy." Tôi vô tình nói ra điều mình đang nghĩ. Tôi vội mím môi để để không đưa ra thêm bất cứ ý kiến gì nữa.
"Nhưng những gì tao thấy là ... kinh tởm. Thật kinh tởm!" Vegas tiếp tục bộc bạch hết cảm xúc của mình.
"Điều đó tùy thuộc vào mỗi người. Bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều có người xấu kẻ tốt. Logic của anh là sai rồi."
Tôi chẳng muốn cứu Vegas khỏi địa ngục nhưng nếu vẫn tiếp tục có suy nghĩ này, hắn ta sẽ đi sai đường trong suốt phần đời còn lại của mình.
"Vậy... Mày định nói rằng tao thích đàn ông là sai, phải không?"
"Không..."
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và ngừng giảng giải cho Vegas. Ở một góc khác trong trái tim tôi muốn nói 'mày muốn xuống địa ngục thì cứ việc đi một mình. Hãy cứ đắm chìm trong cái tôi ngu ngốc của mình đi. Tao rất vui lòng.'
"Hừ, tao hiểu là tùy từng người. Nhưng tao ghét... ghét những con đàn bà đó vô cùng. Từ lúc tao sinh ra, tao đã phải chứng kiến mẹ rơi nước mắt vì những người đàn bà đó không biết bao nhiêu lần."
"..."
"Căm hận, tao căm hận những kẻ đó.. Tao căm hận họ không thua gì Chính Gia. Tao căm hận tất cả những kẻ đã khiến cuộc sống của tao trở nên như thế này."
"Chính Gia đã làm gì anh?" Khi nghe anh ta nói vậy, tôi không thể không hỏi.
"Họ đã vu khống mẹ tao. Đó là lý do khiến mẹ tao tự tử, mày biết không? "
"Nhưng ... Anh phải tách bạch chuyện đó ra. Đó là chuyện của người lớn, và nó đã xảy ra cũng lâu rồi."
Tôi lập tức vặn lại. Tên khốn này ăn cơm hay ăn cỏ mà lớn vậy. Sao không nghĩ mọi việc giản đơn đi mà cứ thích chết chìm trong bóng tối tới kiếp sau như vậy.
"Hừ ... Mày thực sự rất trung thành với Chính Gia ... Tao hỏi thật. Mày là vợ Kinn à?"
"Chỉ có anh mới có cái suy nghĩ ngu ngốc đó thôi." Đôi khi, tôi muốn nhấc chân và đá hắn ta một cái. Cậu Kinn là một người tốt hơn anh nghĩ nhiều.
"Hừ, tao thật ghen tị với Kinn. Trong mọi việc, cho dù tao có cố gắng đến đâu, tất cả vẫn chỉ là số hai – y như cái tên gọi của gia đình. Nhìn xem, ngay cả Porsche cũng không hề yêu tao. Dù tao có làm tốt đến đâu, có hi sinh cho cậu ấy thế nào thì đến cuối cùng cậu ấy vẫn luôn chọn Kinn! "
Vegas chết tiệt! Suy nghĩ ăn thua và bắt nạt như thế này, anh thật giống một đứa trẻ chưa trưởng thành.
"Nếu anh không muốn người khác so sánh mình với cậu Kinn ... Vậy tại sao anh lại đi so sánh chính bản thân mình?"
"Tại sao mày lại cho rằng tao đang so sánh mình với Kinn? Haha..."
Đôi mắt đã từng trống rỗng và xa xăm của Vegas chợt quay lại nhìn tôi một lúc lâu. Tôi lo lắng nuốt ực nước bọt. Tên khốn này! Hắn từ đâu đến vậy?
"..."
Tôi nhìn Vegas với vẻ hoài nghi khi thấy hắn nhổm dậy khỏi giường và trườn về phía tôi.
"Và mày ... chính mày cũng đang so sánh tao với Kinn sao?"
Tôi cố gắng bước xuống giường và chạy trốn, nhưng Vegas đã vòng tay ôm và giữ tôi lại.
"Đồ khốn Vegas!"
Tôi hét vào mặt hắn và bắt đầu run rẩy vì biểu cảm đáng sợ trên khuôn mặt hắn.
"Hừ... Mày cũng dễ thương đấy."
Gã khốn Vegas nói, hơi thở đầy mùi rượu của anh ta phả vào tôi. Anh ta muốn đi tắm hay định trêu chọc tôi vậy?
"Tránh ra!!"
Tôi đẩy mạnh Vegas khiến hắn ngã trở lại vị trí cũ. Vegas khẽ cựa mình. Tôi đứng trên mặt đất và ôm chặt một chiếc gối trước ngực như một tấm lá chắn phòng trường hợp hắn ta định giở trò xấu với tôi.
"..."
Nhưng mọi thứ vẫn chìm trong im lặng. Vegas nằm trên giường, quay mặt về hướng khác. Hắn nằm yên không nhúc nhích cho đến khi tôi phải kiểm tra xem hắn còn sống hay không.
"V...Vegas." tôi hoài nghi gọi tên hắn ta. "Vegas ... Vegas." Tôi nhấc chân và đá vào cẳng tay hắn, nhưng không có phản ứng.
"Chết ... anh ... anh! Hừ! Anh đi chết đi!"
Tôi đã vô tình đá mạnh đến nỗi khiến Vegas lăn đi. Tôi nhảy dựng lên, vội tựa lưng vào tường, tưởng rằng hắn sẽ tỉnh lại. Chết tiệt! Tôi càng lúc càng hoang tưởng hơn! Tự nhiên lại yếu bóng vía quá!
Hừ! Mình sẽ đè cái gối này lên mặt để cho hắn chết ngạt ... không được ... Nếu mình giết hắn, thuộc hạ của hắn sẽ biết, mình bị tóm và bị giết là cái chắc... Hay là mình lấy gối đè chết hắn và nói rằng hắn ta chết do cao huyết áp vì uống quá nhiều rượu ... Hừm ... không thực tế lắm. Cha hắn chắc chắn sẽ làm gỏi mình... Mình phải làm sao đây? Tao muốn giết mày, muốn giết mày vô cùng! Nhưng tao không muốn trở thành một kẻ giết người! Argh!.
Tôi đắm chìm trong suy nghĩ của mình một lúc lâu trước khi gục xuống giường, rồi thất vọng nhìn theo bóng lưng của Vegas.
Đột nhiên, tôi nghĩ ra một điều gì đó. Vegas phải có điện thoại. Tôi có thể sử dụng điện thoại của hắn để liên lạc với ai đó. Nghĩ là làm, tôi bò lên giường và tìm kiếm cả hai túi quần của Vegas, nhưng nó trống rỗng. Tôi lại bước xuống giường và mở chiếc túi đắt tiền của hắn ra. Tôi cố gắng làm mọi việc nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng tôi chẳng tìm thấy gì cả. Argh! Cẩn thận quá mức! Chắc chắn hắn ta đã để điện thoại trên bàn làm việc bên ngoài.
"Chết tiệt!" Tôi tuôn ra một tràng chửi rủa và ngồi phịch xuống giường.
"Kẻ như mày là đồ ngu ngốc! Đồ khốn nạn thiếu thốn tình thương!"
Tôi dùng cả hai chân đá Vegas bay ra khỏi giường vì tôi không muốn nhìn thấy bản mặt hắn nữa.
Bịch!
Cơ thể của Vegas lăn khỏi giường và rơi xuống sàn. Tôi hài lòng khi nhìn cảnh tượng đó. Tôi có thể trả thù hắn như thế nào ư? Từng chút một, hắn sẽ được tận hưởng thôi!
"Ồ! Là do mày tự ngã đấy nhé. Đáng đời tên khốn kiếp! Ngủ ngon nhé." Sau đó tôi vùi mình dưới chăn và vươn tay tắt đèn đầu giường.
Phù! Tôi không biết cảm giác chiến thắng như thế nào. Nhưng tôi sẽ làm như thế này. Tốt nhất là khuyến khích hắn ta uống rượu thường xuyên hơn để tôi có thể đá hắn ra khỏi giường khi hắn ta say. Và nếu điều này xảy ra thường xuyên, hắn ta sẽ bầm dập đến chết. Hehe, nghe cũng được đấy chứ nhỉ.
Hở? Cái kế hoạch ngu ngốc gì vậy? Chắc là do tôi ở cạnh Khun nhiều quá đây mà. Đúng là cái ý tưởng nông cạn và điên rồ.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cơ thể đau nhức bởi thân thể tôi vẫn chưa hồi phục. Chết tiệt! Tôi không thể ngủ ngon. Mà thực ra tôi đâu có ngủ đâu chứ? Tôi đã nằm lên kế hoạch giết Vegas suốt đêm qua.
Chết tiệt!! Sợi dây xích vẫn quấn chặt quanh cổ tay tôi và tôi vẫn bị mắc kẹt ở đây. Vô dụng thôi! Nếu tôi có thể giết được hắn nhưng vẫn còn bị trói như thế này thì tôi cũng chết một cách uổng phí mà thôi. Tôi lại nhớ đến gương mặt của bà tôi. Tôi nhớ bà rất nhiều! Bất kể tôi định làm gì, tôi cũng phải tìm cách sống sót trước đã.
Phịch! Bang!!!
"Mày đã để tuột hết những khách hàng quan trọng khỏi tay mình mà không thể tìm ra cách giải quyết. Vậy mà vẫn dám vác mặt đến gặp tao? Hả!"
Một giọng nói lớn hét lên cùng tiếng đồ vật bị ném xuống sàn. Nó khiến tôi phải rời khỏi giường, ngẩng đầu lên và nhìn ra ngoài qua tấm kính mờ đục.
Chết tiệt, Vegas lại nổi cơn thịnh nộ nữa à? Lúc này, hắn đang đứng chỉ vào hai tên thuộc hạ của mình đang đứng cúi gằm mặt.
"Khách hàng này đã liên lạc với Big. Tôi đã thử đề cập đến thỏa thuận một lần nữa, nhưng lão ta từ chối ký hợp đồng." Một tên thuộc hạ của Vegas nói với vẻ sợ hãi.
"Mẹ kiếp! Thằng khốn Big đâu mất rồi?! Chúng mày cút khỏi tầm mắt của tao ngay! Cút!"
Mắt thấy hai tên thuộc hạ vội vã bước ra khỏi phòng và Vegas đang đi về phía phòng ngủ, tôi vội vã ngã xuống giường và giả vờ như đang ngủ.
Khò~
"Mày không cần phải giả vờ ngủ, Pete! Tao biết mày có thể nghe thấy tao."
Dưới tấm chăn, tay tôi nắm chặt thành nắm đấm. Tôi hít một hơi thật sâu, biết rõ rằng Vegas đang trong tâm trạng tồi tệ.
"..."
"Đứng dậy!"
Vegas kéo chăn ra khỏi người tôi. Chân tôi tự động di chuyển, và tôi dùng toàn lực đá vào bụng hắn ta.
"Chết tiệt, Pete! Sao mày dám?!"
Đôi mắt Vegas bùng lên lửa giận. Tôi lập tức cau mày. Tôi không cố ý đốt ngọn lửa để làm cho nó nóng hơn trước. Tôi biết rằng khi Vegas tức giận, không ai có thể ngăn cản được hắn ta. Bất cứ thứ gì ở gần hắn đều sẽ phải lĩnh đủ. Nhưng lúc đó tôi đã bị giật mình và cơ thể tôi tự động phản ứng.
"Tôi... tôi không cố ý."
Tôi bật dậy khỏi giường và nói bằng giọng lo lắng. Vegas hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bùng lên một cơn thịnh nộ.
"Hừ... mày biết là tao đang tức giận."
Vegas tóm lấy cả hai cánh tay của tôi và ấn vào đầu giường. Tôi không thể làm gì khác ngoài quẫy đạp lung tung.
"Thả tôi ra!"
"Nếu tao đang tức giận, đừng có khiến tao thêm bực mình. Nhưng mày đã làm gì? Hả ?!"
Sức mạnh của hắn quá lớn khiến tôi không thể chống lại. Con quỷ bên trong Vegas đã lại trỗi dậy.
"Tôi đã nói là tôi không cố ý!" Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng gạt anh ta ra khỏi người tôi.
"Và một điều nữa, Pete! Tại sao đêm qua tao lại nằm trên sàn nhà? Mày đã làm gì tao?!"
Tên khốn ép sát lại. Cả người hắn ép chặt vào người tôi khiến chân tôi không thể nhúc nhích.
"Lúc đó anh say rồi, tôi không biết!"
"Mày đang nghĩ đến chuyện giết tao đúng không! Nhưng tao nói cho mà biết, nếu tao không chết, người phải chết sẽ là mày ... nhưng sẽ là sống dở chết dở, mày biết chưa, hả?"
Tên khốn Vegas trượt mặt xuống cổ tôi khiến tôi sởn da gà khắp người.
"Vegas, buông tao ra, đồ khốn! Buông ra!"
Tôi dùng hết sức vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp cho đến khi cả người tê dại, cố gắng tìm cách để tồn tại.
"Đừng vùng vẫy nữa! Mày càng giãy giụa, tao lại càng kích thích hơn. Hay là mày giúp tao trút bỏ cảm xúc một chút. Tao đang bực bội đến mức không thể chịu đựng được."
Vegas thì thầm vào tai tôi. Tôi lập tức cảm thấy ghê tởm hơn.
"Thả tao ra! Mày không thể làm điều này một lần nữa với tao!"
Tôi vẫn không bỏ cuộc. Bất kể chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ để mình bị làm nhục thêm một lần nữa.
"Hừ."
"Làm sao một kẻ như mày lại khốn nạn đến nhường này. Không một ai muốn yêu thương mày... Đồ khốn nạn thiếu tình thương! Chó má! Mau buông ra!" Tôi nhắm mắt, chống cự bằng mọi cách có thể.
"Mày nói cái quái gì vậy?!" Vegas buông cổ tay tôi và ấn mạnh đầu tôi vào giường vì tức giận.
"Chết tiệt, Vegas! Thả tao ra!"
Tôi đã cố gắng đánh mạnh vào tay Vegas. Một tay hắn đè mạnh trên mặt tôi trong khi tay kia siết cổ tôi.
"Nói lại lần nữa! Mày vừa nói cái gì?! NÓI!!"
Vegas gầm lên, hắn siết cổ tôi ngày càng chặt.
"T...thả tao ra ... Ư ..."
Tôi kiệt sức vì nghẹt thở. Tôi cảm thấy mình như người bị nhấn chìm trong dầu, đau đớn cho đến khi ý thức của tôi bắt đầu mờ đi.
"Kẻ như mày nên chết đi!"
Tôi nheo mắt nhìn Vegas một cách mờ mịt. Nước mắt tôi bắt đầu chảy vì đau đớn. Ánh mắt Vegas như một sát thủ sẵn sàng đoạt mạng tôi.
Cộc! Cộc!
"Cậu Vegas, lại xảy ra chuyện rồi. Cậu Macau và ngài Gun lại cãi nhau."
Một vệ sĩ hét lên từ bên ngoài. Tên khốn Vegas nhanh chóng nới lỏng bàn tay đang siết cổ tôi. Tôi nằm thở hổn hển cố hớp lấy không khí vào buồng phổi sắp suy kiệt oxy của mình.
"Mày định... làm... làm gì ...?"
Tôi khàn giọng hỏi. Tên khốn Vegas bước tới và lấy một chiếc còng tay từ ngăn kéo sau đó hắn tóm lấy hai cánh tay tôi và khóa chặt vào cột đầu giường.
"Vegas ... Đừng ... Thả tao ra!"
Tôi trợn mắt nói. Cả hai cổ tay tôi bị khóa chặt kèm một sợi dây xích lớn gắn vào khóa.
"Mồm miệng tốt lắm. Cái này là dành cho mày!" Hắn ta vứt lại một câu trước khi bước ra khỏi phòng.
"Đồ khốn nạn Vegas! Đồ quái vật độc ác! Mày đi chết đi, chết tiệt!" Tôi hét với theo hắn ta. Tôi cố gắng kéo cổ tay ra khỏi chiếc còng nhưng vô ích. Tôi lại bị xích vào như thế này, không thể đi lại cũng không nằm được, chỉ có thể ngồi trên giường.
"Thả tao ra!!" Tôi tiếp tục la hét một lúc lâu như người mất trí. Tôi mới được tự do để đi loanh quanh được một lát, và bây giờ, tôi lại bị nhốt lại chính nơi mà tôi đã phải chịu đựng. Mẹ kiếp!
Tôi không biết đã qua bao lâu rồi. Tên khốn Vegas chỉ vào phòng một lần để thay đồng phục sau đó khoác túi xách đi ra ngoài.
"Thả tôi ra! Vegas!" Mặc kệ tôi có gọi thế nào đi nữa, hắn ta cũng không thèm ngoảnh lại nhìn tôi lấy một cái.
Tôi dùng chân đá vào giường và kéo cổ tay ra nhưng vô ích. Cơ thể tôi vẫn chưa sẵn sàng, thể lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Mọi việc cứ lặp đi lặp lại như thế này mỗi ngày, tôi bắt đầu nghĩ người bị bầm dập đến chết sẽ là tôi mất. Tôi thực sự sắp chết.
Cạch ~
Tiếng cửa kính trượt mở khiến mắt tôi sáng lên. Một người bước vào và bưng khay cơm đến, người mà tôi biết rất rõ mặt.
"Nop ... Giúp tôi với!"
Tôi gọi tên ngay khi nó bước vào. Nop là một vệ sĩ cũ của Chính Gia, bây giờ đã trở thành thuộc hạ cho Thứ Gia.
"Giúp tao!"
Mặc dù chúng tôi không thích nhau, nhưng nó và tôi chưa bao giờ xảy ra xích mích. Tôi hy vọng nó sẽ thông cảm cho tôi một chút.
"Ăn đi, cơm đấy."
Nop đặt khay đồ ăn lên bàn cạnh giường. Tôi nhìn Nop với ánh mắt bàng hoàng, cầu xin nó giúp tôi.
"Nop... thả tao ra.... Hãy giúp tao... làm ơn..." Tôi đăm đăm nhìn nó.
Nop nhìn tình trạng của tôi, thân trên trần trụi và chỉ mặc độc một chiếc quần thể thao. Nó khẽ lắc đầu và nhìn sang hướng khác, như thể cũng không chịu đựng được khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Pete... Không thể tin được là tao sẽ gặp lại mày trong hoàn cảnh này." Nop nói với giọng mệt mỏi.
"Vậy thì mày phải giúp tao. Tao hứa sẽ không khiến mày gặp rắc rối." Tôi lập tức nói, thề thốt để sống sót.
"Tao không thể giúp gì cho mày được, Pete. Mày... mày đừng suy nghĩ nhiều nữa, cứ để nó qua đi."
"Chết tiệt! Mày cũng thấy hắn đã làm những gì với tao đấy. Mày phải giúp tao!" Tôi không ngừng cố gắng thuyết phục Nop giúp tôi. Tôi xem nó như là tia ánh sáng hy vọng. Mặc dù đây là một cố gắng thật thảm hại, nhưng ít nhất có thể giúp tôi trốn thoát.
"Muốn thoát ra khỏi ngôi nhà này sao ... chỉ có một con đường chết... mày nên biết điều này."
Tôi cắn chặt môi. Tôi biết Thứ Gia tàn bạo hơn Chính Gia rất nhiều. Ông chủ Gun coi mạng người như con cá mớ rau. Tôi hiểu được Nop đang muốn nói điều gì.
"Vậy thì bảo hắn giết taođi!" Tôi tức giận nói. Nếu mày nói rằng không thể cứu tao thì cũng bảo hắn đừng hành hạ tao như thế này nữa.
"... Chắc chắn hắn sẽ giết mày. Hắn sẽ không để mày yên đâu."
"Vậy là mày sẽ để tao nằm dài chờ chết mà không làm gì cả?"
"Điều duy nhất tao có thể nói với mày lúc này là mày nên để Vegas làm bất cứ điều gì hắn muốn. Người như Vegas rất dễ chán. Một khi đã chán, hắn ta có thể sẽ thương hại và thả mày đi. Hãy coi đó như câu giờ. Đó là tất cả những gì tao có thể giúp mày ..." Và khi Nop bước đi, ánh sáng hy vọng duy nhất của tôi cũng đã vụt tắt.
"Này! Quay lại đã! Ít nhất phải cởi trói cho tao chứ. Tao ăn cơm kiểu gì đây, hả?!"
Ồ, được lắm! Tên chết tiệt này, nó bày cơm ra cho tôi ngắm à? Mày bảo tao phải câu giờ, ít nhất cũng phải để cho tao ăn chút cơm đã chứ. Tao sắp chết đói rồi đây!
Tôi nhìn xuống đĩa cơm. Dù suy nghĩ trong đầu đang rất hỗn độn nhưng tôi vẫn muốn lấy lại sức lực và hy vọng cho bản thân. Tôi phải trở về và gặp bà tôi. Tôi không thể chết ở đây được!
Đồ ăn ở ngay trước mặt tôi mà lại như xa tít chân trời. Cốc nước ở ngay trong tầm với nhưng tôi không có cách nào uống nổi. Chết tiệt Nop! Đồ lừa đảo! Mày mang đồ ăn tới cúng cho tao đấy à? Sao không cắm vài cây nhang và niệm Phật cầu siêu cho tao luôn đi!!
Tên khốn Nop biến mất cả ngày hôm đó. Tôi sắp chết khát. Cổ họng tôi khô khốc như bị rắc bột. Tôi kiệt quệ đến mức gần như không thể ngồi dậy được. Tôi gục đầu vào thành giường thiếp đi trong mệt mỏi.
Xoạt!
Tôi giật mình khi Vegas bước vào phòng. Tôi vô thức nhúc nhích người, và dựa trán vào cột giường vì bụng tôi đau. Tôi đói và tôi cũng muốn đi tiểu... Nhưng tôi không dám mở miệng với Vegas. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của hắn đã khiến tôi run sợ.
Bây giờ, Vegas có vẻ không còn tức giận như lúc sáng, sắc mặt hắn ta trông bình thường. Vegas cởi đồng phục trường học và tiếp tục làm việc. Hắn coi tôi như không khí vậy. Mẹ kiếp!
"Màymất miệng rồi à?" Vegas nói sau vài phút im lặng.
"..."
"Nếu mày muốn thử làm điều gì khiến tao khó chịu lần nữa, mày sẽ bị đánh nhiều hơn." Giọng Vegas dịu lại, vẻ nghiêm túc trên mặt biến mất như chưa hề tồn tại. Tên khốn này chắc chắn là lưỡng cực! Cảm xúc quá thất thường. Đúng là cạn lời!
"..."
"Tao không phải là kẻ xấu xa, đúng không?"
"Ờ.." tôi đáp lại một cách khô khan. Tôi cố ép mình không tranh cãi với hắn ta nữa vì sợ rằng hắn sẽ lại nổi khùng lên.
"Nếu mày cư xử tốt, tao cũng đâu có tệ, đúng không?" Hắn ta nói, tiến lại gần tôi.
"Không."
"Vậy mày định giở trò ngu ngốc gì khi không chịu ăn? Mày ngồi ngu ở đó làm cái quái gì vậy? Ồ ... Mày xem quá nhiều phim truyền hình với anh cả rồi phải không? Đừng chống đối nữa!" Vegas tiến lại gần, vắt chéo chân đứng cạnh tôi. Tôi ngước nhìn hắn với vẻ mặt kinh tởm.
"Đừng mắng tôi nữa và thả tôi ra." Tôi mệt mỏi nói.
"Ồ! Thằng Nop không thả mày ra à?" Vegas ngạc nhiên nói.
" Thả cái đé* gì? Nó chỉ để đây một ít cơm và bỏ đi.".
"Hừ, đúng là điên rồ mà." Vegas cười và lắc đầu. Lúc này tâm trạng hắn thực sự tốt. Những biểu hiện sáng nay đã biến mất như thể đây là một người hoàn toàn khác.
"Anh là đồ tâm thần." Tôi thì thào nói.
"Hừm, lại đây."
Vegas rút chìa khóa ra khỏi túi quần của mình và sau đó mở khóa dây xích. Tôi nhanh chóng rút cổ tay của mình ra và xoa xoa vì đau.
"Nhưng hãy nhớ! Từ giờ trở đi, hãy cư xử cho tốt."
Tôi nghe hắn nói, nhưng vài chỗ thì bỏ ngoài tai. Tôi rót nước vào cốc và uống một hơi cạn sạch trước khi lao ra khỏi giường và chạy vào phòng tắm. Tôi xử lý việc cá nhân trong phòng tắm một lúc lâu vì tôi đã nhịn đi tiểu từ sáng tới giờ và bàng quang tôi đau tức đến sắp vỡ đến nơi.
Tôi rửa mặt mũi một hồi lâu bởi tôi không muốn đi ra ngoài đối mặt với Vegas. Nhưng lúc này, tôi đói đến xé ruột, vậy là tôi thu hết can đảm đi ra ngoài, cầm lấy đĩa cơm, ngồi trên giường với vẻ mặt thất thần.
"Đi ra ghế sofa ăn đi. Đừng có lộn xộn trên giường." Vegas đang nằm trên giường nghịch điện thoại nói, hắn hung hăng trừng tôi.
"..."
Tôi lười nói, lười phản bác, liền ngoan ngoãn đi ra sofa ngồi. Tôi từng có ý nghĩ rằng, nếu tôi đã có thể ở cạnh Tankhun từng ấy thời gian, thì tôi có thể chịu đựng bất kỳ ai khác trên thế giới này. Nhưng không! Tôi chắc chắn không bao giờ có thể chịu được tên khốn này.
Sau khi ăn xong, tôi lập tức đi tắm vì cả người tôi cứ dính dính nhớp nháp. Thành thật mà nói, là do tôi không muốn hít thở chung bầu không khí với Vegas lâu hơn nữa. Tôi đã dành gần hai giờ để đi bộ, ngồi xổm, tắm và làm những việc linh tinh trong phòng tắm trước khi gom hết can đảm để bước ra ngoài một lần nữa. Nơi an toàn nhất của tôi lúc này có lẽ là phòng tắm. Vì vậy, tôi muốn dành nhiều thời gian ở đó nhất có thể.
Bước ra ngoài, tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy phòng ngủ trống không. Tôi nhìn ra ngoài lớp kính mờ đục và phát hiện Vegas đang ngồi chăm chú đọc sách trong phòng làm việc. Mọi thứ tốt như vậy tự nhiên lại khiến tôi cảm thấy hơi lo lắng. Tôi nằm xuống giường và nỗi sợ hãi khác lại nảy sinh. Tối nay tôi có bị trói nữa không? Tôi thật muốn có thứ gì đó đập vào đầu khiến tôi ngất lịm đi và ngủ luôn. Tôi lười phải nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa.
Khi tôi đi loanh quanh trong phòng, tìm một thứ gì đó thì ai đó đột nhiên mở cửa văn phòng của Vegas.
"Anh..."
Một bóng dáng nhỏ bé chạy tới, ôm lấy anh trai cưng chiều. Tôi nhìn người đó với ánh mắt đầy hy vọng.
Đó là Macau.
"Cứu với! Cậu Macau, xin hãy giúp tôi!" Tôi hét lớn, cố kéo cánh tay bị trói bằng xích ra cửa, nhưng không được.
"..."
Tôi không biết cậu Macau đã nghe thấy tôi chưa nhưng Vegas đã đẩy mặt em trai vào ngực hắn trước khi bước ra khỏi phòng. Vegas quay lại, nhếch mép cười với tôi bằng ánh mắt chế nhạo trước khi đóng sầm cửa lại. Ôi không!
"Chết tiệt! Phòng này có cách âm không vậy?" Tôi giận dữ chửi rủa.
Tôi bồn chồn, đi đi lại lại quanh phòng. Vegas chắc chắn sẽ xử tôi. Hắn sẽ quay lại ngay thôi. Tôi nhìn trái nhìn phải, cố gắng tìm bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí để tự vệ, nhưng chẳng thấy gì. Chiếc đèn đầu giường đã cố định trên tường chặt đến mức tôi không thể kéo nó ra. Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi vội vàng nhặt một chiếc gối và ôm nó thật chặt.
Cạch ~
Tôi nhảy lên ghế sofa và đứng dậy, bày ra một tư thế phòng thủ, sẵn sàng nhấc chân và đá ngay khi hắn đến gần tôi. Mặc dù cơ thể tôi vẫn còn đau, nhưng tôi sẽ không để hắn đến gần tôi!
"Ờ ... Mày đây rồi. Mày luôn thích tìm kiếm rắc rối cho chính mình nhỉ." Vegas nói trong khi nhếch miệng cười. Hắn trượt mở cửa kính và đi về phía tôi.
"Đừng có tới gần! Không là tôi sẽ siết cổ anh bằng sợi xích này!" Tôi ném cái gối ra và kéo sợi dây xích quấn quanh tay mình.
"Hừ... biết gì không? Mày có biết mày đã làm bao nhiêu chuyện khiến tao khó chịu chỉ trong một ngày không?" Vegas sải bước về phía tôi đầy hăm dọa.
"Đừng có lại gần." Tôi nhìn trái nhìn phải tìm đường trốn thoát.
"Pete, đồ ngu ngốc. Mày nghĩ rằng một người như mày có thể thương lượng với tao sao? Hả!"
Tên khốn Vegas lao đến chỗ tôi. Tôi nhấc chân định đá hắn, nhưng hắn đã kịp tóm lấy cổ chân tôi và kéo mạnh. Cơ thể tôi mất thăng bằng và ngay lập tức ngã xuống, lưng đập vào ghế sofa.
"Hự."
Tôi không thể di chuyển trong một giây và Vegas đã tiến đến, nhanh chóng tóm lấy hai cánh tay tôi và khóa chặt.
"Thả tao ra!" Tôi chật vật tìm cách trốn thoát.
"Gì nào?! Ai vừa định siết cổ tao bằng sợi dây xích này mà nhỉ?! Nào, làm cho tao xem, haha!"
Vegas nói kèm một tràng cười như một kẻ tâm thần khiến tim tôi đập loạn xạ vì sợ hãi.
"Buông tao ra!"
Tôi dùng hết sức để thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, nhưng Vegas đã dùng sợi dây xích quấn vài vòng quanh hai tay và nhấc nó trên đầu tôi. Mặc dù chỉ là một nút lỏng lẻo nhưng nó đủ nặng để giữ cho cánh tay của tôi không thể cử động.
"Mày định hét to đến mức nào? Hét to nữa lên!! Để xem có ai đến giúp mày không nhé!"
Vegas nói trước khi kéo tuột quần của tôi xuống đầu gối và quay sang mở ngăn kéo tủ đầu giường. Chính lúc này, tôi nhấc chân lên và dồn toàn lực đạp vào ngực Vegas.
"Pete chết tiệt!"
Tên khốn Vegas ngã khỏi ghế sofa, hét vào mặt tôi. Ánh mắt hắn bùng lên lửa giận. Hắn ta nhanh chóng đứng dậy và vung tay lên.
Bốp!
Tiếng cái tát vang vọng khắp căn phòng. Tôi choáng váng mặt mày. Mùi máu tanh tràn ngập khắp khoang miệng. Một lúc lâu sau tôi vẫn chưa thể tỉnh táo lại. Tên khốn kiếp Vegas lôi tôi ra khỏi ghế sofa và ném tôi xuống giường.
"Mày! Tao không biết phải nói với kẻ như mày biết bao lần nữa?! Tao đã nói rồi, đừng bao giờ xúc phạm tao! Mày có biết chuyện gì đang chờ đợi mày không, hả?!" Vegas tiến lại gần, chỉ vào mặt tôi một cách giận dữ.
"Thả tao ra, Vegas ... Đừng động vào tao."
Tôi run lên vì sợ hãi. Sâu bên trong, trái tim tôi lại vỡ vụn một lần nữa.
"Người như mày phải bị đánh đến mức nào mới nhớ được?!"
Vegas hét lên, tung một cú đấm nặng nề vào bụng dưới của tôi. Tôi co quắp trong đau đớn. Tôi cắn chặt môi dưới để ngăn không bật ra tiếng kêu đau. Tên khốn Vegas không nói nhiều, hắn tóm lấy và trườn lên, tách hai chân tôi ra và chen vào giữa.
"Á ... Đừng." Tôi cố gắng ngăn anh ta hết mức có thể, nhưng cơn đau ở bụng dưới làm chậm chuyển động của cơ thể tôi.
"Mày luôn làm phiền vì mày không sợ tao, hay vì mày thích cách tao trừng phạt mày?"
Vegas nói. Tôi nheo mắt nhìn hắn ta đầy giận dữ. Một lần nữa, tôi lại phải ngậm đắng nuốt cay trong lòng. Tên khốn nạn xé bao cao su và lấy một lọ gel bôi trơn. Tôi nhắm chặt mắt vì căng thẳng và sợ hãi. Hắn ta không bao giờ trân trọng, không bao giờ dạo đầu, không bao giờ có bất cứ điều gì khác. Hắn chỉ luôn đâm tới và nỗi đau luôn luôn gần như cái chết đối với tôi.
Ngay sau đó, cơn đau ập tới làm tê liệt tủy sống của tôi. Tên khốn Vegas đâm mạnh hạ thân của hắn vào, bất chấp tôi chật vật tới cỡ nào. Nỗi đau đớn và thống khổ nhân lên gấp bội khi hắn dừng lại một lúc rồi lại dùng hết sức đẩy sâu vào cơ thể tôi. Hắn chuyển động chậm rãi một lúc trước khi tăng tốc độ. Nỗi đau dường như quá sức chịu đựng của tôi, khiến tôi như tê liệt mọi cảm giác. Sâu trong tim tôi chỉ còn lại nỗi thống khổ không bao giờ phai nhạt. Tiếng Vegas rên rỉ càng củng cố sự ghê tởm của hành vi mà hắn gây ra cho tôi.
"Aaa... ư ... Tao tới đây."
Tôi đau khổ trừng mắt nhìn hắn. Vegas ngẩng đầu tiếp tục tấn công bên trong tôi. Thỉnh thoảng có những khoảnh khắc cách hắn chuyển động chạm vào một số điểm khiến cơ thể tôi run rẩy, xen lẫn thứ cảm giác khác lạ. Thứ cảm giác tôi chưa từng gặp trước đây.
"Ư ..."
Tôi cắn chặt môi, cố gắng nén lại tiếng rên rỉ. Vegas chết tiệt vẫn tiếp tục di chuyển hông của mình không biết mệt.
"A ... Không thể tin được ... bên trong mày... thật tuyệt."
Vegas nói khiến tôi càng thấy ghê tởm. Vùng thắt lưng của tôi bắt đầu có cảm giác căng tức khi hắn tiếp tục chuyển động. Tôi có thể cảm thấy hạ thân của hắn di chuyển ra vào sau khi cảm giác tê bì bắt đầu biến mất.
"Đ...đủ rồi... Mày... mày là đồ ác quỷ!" Tôi cố gắng mở miệng chửi rủa hắn, nhưng đó chỉ là một giọng yếu ớt.
"Mày cũng có phản ứng..." Vegas nói, ánh mắt lia tới thứ ở giữa hai chân tôi.
Mỗi lần hắn chạm vào điểm nhạy cảm của tôi, cơ thể tôi vẫn phản ứng lại mặc dù tôi không hề muốn điều này. Những cảm giác lạ lùng liên tục xen vào.
"Tao căm thù mày!"
Tôi cắn chặt môi. Tên khốn Vegas bắt đầu tăng tốc độ di chuyển hông của mình khiến cơ thể tôi run rẩy dữ dội.
"Mày có lên không? Tao sẽ đợi." Vegas ngạo nghễ cười đắc thắng.
"Tao ... tôi sẽ không bao giờ lên vì một kẻ như mày."
Tôi dồn hết sức quát vào mặt hắn ta. Nhưng Vegas dường như không quan tâm. Hắn tiếp tục di chuyển ra vào tùy thích với tâm trạng thư thái.
"A ... Lên cho tao ..."
Giọng Vegas vang vọng xung quanh tôi.
Tôi kiệt sức đến mức không thể tranh cãi với hắn. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra sau đó. Mặc dù cơ thể tôi đã có lúc phản ứng, nhưng tôi chắc chắn rằng sự căm ghét vẫn nhiều hơn. Và tôi tin rằng cơ thể tôi sẽ không phản bội lại trái tim nhiều như vậy.
Phải mất một lúc lâu Vegas mới xuất ra. Và ngay khi tôi vừa đứng dậy, hắn lại tóm tôi lại và bắt tôi nằm úp xuống, và đêm nay có thể sẽ không kết thúc với một hiệp. Tôi đau đớn nằm ôm chặt lấy ga trải giường. Tôi chưa bao giờ trải qua điều gì khác ngoài những giọt nước mắt lần nào cũng lặng lẽ rơi. Cơ thể tôi dường như bắt đầu quen dần với những chuyển động của Vegas nhưng trái tim tôi vẫn thường xuyên nhói lên như bị bóp nghẹt. Tất nhiên, tôi đã không xuất bất kỳ một lần nào và sẽ không bao giờ có chuyện đó!
Khốn nạn! Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến hắn phải quỳ lạy dưới chân tôi, tên khốn kiếp!
Tôi thiếp lúc nào không biết. Cơ thể của tôi quá đau đớn nên tôi không thể chịu đựng được dù chỉ mà một cử động nhỏ nhất. Cơn đau ở thắt lưng lan ra khắp cơ thể. Tôi run rẩy, đau nhức tới tận xương. Tôi đang nằm dưới chăn, mặc bộ đồ ngủ mới. Tôi không thể nhớ Vegas đã làm tôi bao nhiêu lần trước khi dừng lại. Tôi chỉ biết rằng nó đã đi đến mức tôi không thể chịu đựng được nữa và rồi ý thức tôi chợt phủ một màu đen.
Cạch ~
Tôi giật mình, lập tức quay về phía cửa kính. Nhưng tôi yên tâm ngay khi thấy Nop bước vào với một khay cơm. Cũng may là hắn không trói tôi như ngày hôm qua nhưng sợi dây vẫn xích chặt lấy cổ tay tôi như cũ.
"Pete! Mày sẽ định làm gì bây giờ?" Nop nói, ái ngại nhìn gương mặt bầm tím của tôi vì cái tát hôm qua.
"Hãy... Hãy...giúp tao..." Tôi từ từ nâng người, dựa vào đầu giường. Nop rót nước vào ly và đưa cho tôi.
"Pete, tao xin lỗi. Tao với mày chưa từng va chạm. Nhưng hãy hiểu cho tao, tao cũng không muốn chết." Nop nói, vẻ mặt thông cảm với tôi. Tôi uống cạn ly nước trước khi nhìn quanh phòng.
"Hắn ta đi đâu rồi?"
"Đến trường đại học, sẽ thi cả tuần. Chắc căng thẳng lắm nên hắn mới làm vậy với mày." Tôi đặt ly trở lại bàn.
"Mày ... Mày không cần phải giúp tao trốn thoát. Nhưng mày có thể gọi tới Chính Gia và báo tin cho họ. Mày có thể nói với Pol hoặc Arm, hoặc là Nont cũng được." Tôi nắm lấy cánh tay Nop và lắc nhẹ.
"Tao đã chuẩn bị một bộ khăn trải giường mới và đặt ở cuối giường. Vegas nói một khi mày thức dậy thì hãy thay ga trải giường." Nop cố gắng thay đổi chủ đề và làm như không quan tâm đến những lời tôi vừa nói.
"Nop ... Tao cầu xin mày." Tôi vẫn chưa chịu từ bỏ hi vọng. Nop thở dài thườn thượt, nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra.
"Pete ... Người như Vegas có thể độc ác với cả thế giới, ngoại trừ người mà hắn ta yêu thương. Và mày sẽ làm điều đó." Và rồi Nop bước ra khỏi phòng, bỏ lại tôi đằng sau với ánh mắt kinh hoàng.
"Độc ác với cả thế giới, ngoại trừ người hắn ta yêu thương. Là vậy sao?"
Tôi lặp đi lặp lại những từ đó trong đầu và nghĩ nó có thể đúng vì Vegas cư xử với Porsche rất rất tốt.
Nhắc đến Porsche, tôi chợt nghĩ đến nó. Nếu mày ở trong tình huống này, mày sẽ làm gì hả, Porsche? Nhưng mày thật may mắn vì đã gặp được cậu Kinn. Cậu ấy yêu mày và mày cũng yêu cậu ấy. Cậu ấy sẽ không bao giờ đối xử với mày như thế này ... phải không?
Vegas – hắn không phải là một con người. Hắn rõ ràng là một con quái vật. Hắn ta có thể tới và hành hạ bất kỳ ai! Mọi người đều có bạn bè và gia đình. Ai ai cũng có cảm xúc của riêng họ. Những kẻ như mày cứ chờ nhân quả đến đi, rồi sẽ có ngày không còn ai ở bên cạnh mày nữa đâu!
Tôi ngồi và suy nghĩ lung tung. Vegas không khác gì một đứa trẻ con nhà giàu hư hỏng. Có điều là hắn ta suy nghĩ sâu xa hơn, bao gồm cả những ý nghĩ xấu xa mà hắn tích lũy từ khi còn nhỏ. Có lẽ là do cha hắn không dành đủ tình yêu thương và đã nuôi dạy con cái sai cách. Vegas hẳn đã xây một bức tường cao và giam cầm một con quỷ độc ác bên trong trái tim mình. Khi gặp ai đó yếu thế hơn, hắn ta có xu hướng giải phóng con ác quỷ bên trong mình. Nếu tôi tiếp tục dấn thân vào trò chơi của hắn, tôi bị hạ gục như thế này, nhưng nếu...
"Haizz, kệ đi. Tâm trạng cậu Kinn mấy ngày nay thậm chí còn tệ hơn. Tao mệt quá."
"Mẹ kiếp! Tại sao cuộc sống của tao lại như thế này?!"
"Mày phải chấp nhận nó thôi."
"Chấp nhận cái gì?"
"Chà, những người như cậu chủ rất thích chiếm hữu. Cứ làm theo ý cậu ấy cho đến khi cậu chủ cảm thấy nhàm chán. Mày càng chống cự, cậu ấy càng muốn khuất phục được mày."
Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả đều vui vẻ? Sẽ thế nào nếu tôi khiến cho hắn cảm thấy nhàm chán? Nếu như tôi không dấn thân vào trò chơi này thì sao? Những lời tôi từng nói với Porsche ngày trước chợt lóe lên trong đầu tôi.
Tôi đã từng dạy Porsche nên làm gì để cậu Kinn cảm thấy chán và thôi hành hạ nó khi cậu Kinn sai khiến nó nhiều như vậy. Tôi bắt đầu nghĩ rằng Vegas cũng giống như Kinn. Những kẻ luôn đòi hỏi sự chú ý và thích chiến thắng!
Mẹ kiếp! Nào! Tôi sẽ chấp hành mọi yêu cầu và không phản kháng lại hắn ta nữa. Đó là cách để tôi sống sót! Ý tôi là, nếu hắn không muốn tôi sống, hắn đã ra lệnh giết tôi rồi.
Làm đi, Pete! Mày chẳng có gì để mất! Thử làm đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro