(2) chớm nở
[ hãy chắc chắn rằng bạn đã đọc kĩ warnings ]
---[o]---
Một buổi sáng đẹp trời lại bắt đầu ở thành phố Long Xuyên. Nắng nhảy nhót trên những tán cây xào xạc, chim hót véo von. Nắng chen chúc trên các ngã đường đầy xe, len lỏi qua từng góc nhà, khe cửa, rơi trên mí mắt Tinh Lâm, gọi cậu thức giấc. Tinh Lâm nhỏm dậy, ngáp dài một hơi thật sảng khoái. Trong lòng háo hức vạch ra một lịch trình bận rộn cho ngày mới, song lại quên để ý chiếc giường lạ dưới mông mình. Nhận ra điểm khác thường, Tinh Lâm giật bắn người, trợn mắt ngó nghiêng.
" Cậu dậy rồi à? "
Chàng thanh niên áo đỏ đứng ở cửa phòng, tay bê theo khay đồ ăn sáng gồm trứng ốp la, bánh mì và một ly bạc xỉu. Trên môi anh ta lại treo lên nụ cười ngọt lịm như mật. Làn da trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Sóng mũi thanh cao, sắc môi hồng hào. Bờ mi dày ngự trên hai hòn hắc ngọc chứa đầy tinh tú. Gương mặt tuyệt mĩ đọ thắng cả hào quang vũ trụ. Tinh Lâm phải đắm đuối trong vẻ đẹp rực rỡ ấy hơn nửa phút mới đủ hoàn hồn. Cố hóa giải sự lúng túng, cậu gãi gãi đầu, giọng ấp úng.
" T... Tui ngủ quên hả? "
" Ừ, thấy cậu có vẻ mệt quá nên tôi đã đưa cậu vào đây ngủ cho đỡ lạnh. Nè, lại đây ăn đi. Trông cậu èo uột quá. " – Anh ta vẫy tay, đoạn đặt khay thức ăn xuống chiếc bàn gỗ kê cạnh đó, sát bên bức tường màu bí đỏ. Giữa tường treo một tấm tranh hoa hướng dương. Không gian ấm sắc mơ màng, song chẳng rõ vì lẽ gì mà nhuốm chút nỗi sầu vu vơ.
" Tôi cũng khóa hộ cửa nhà cậu rồi, bằng ổ khóa của tôi. Chìa khóa tôi để ở đầu giường đó. "
Tinh Lâm quay sang nhìn chiếc chìa khóa đặt trên kệ đầu giường, nghệch mặt ra. Một chiếc chìa loại cổ điển bằng đồng, thân dài, đuôi chạm trổ hình vòng tròn dreamcatcher, rất nghệ thuật. Nhưng đó không phải là nguyên nhân làm cậu thấy băn khoăn.
Huỳnh Lập, anh ta chăm sóc cậu ân cần như chăm một đứa trẻ vậy. Cho cậu ngủ nhờ, đãi ăn sáng, còn trông nhà thay. Trên đời này vẫn còn có người tử tế đến thế sao? Trong lúc nghi ngờ lòng tốt của người khác, Tinh Lâm bỗng tự soi lại chính mình. Cũng không thể hiểu nổi tại sao cậu lại vô tư ngủ gật ở nhà người ta, tệ hơn nữa là ngủ say như chết. Bị bế từ sofa phòng khách vào tận giường phòng ngủ mà vẫn mê man không chịu tỉnh. Mờ ám! Trước đó cậu còn nốc hẳn một cốc trà cơ mà.
Huỳnh Lập đang tranh thủ nhấp ngụm cà phê thì phát hiện ánh mắt Tinh Lâm lộ vẻ đầy dò xét, bèn chột dạ khua tay.
" Đừng nhìn tôi như thế. Tối qua tôi ngủ ngoài sofa. "
" Không phải chuyện đó. " – Trong bụng Tinh Lâm muốn hỏi rốt cuộc cốc nước đêm qua có vấn đề gì, nhưng ngẫm tới sự thật rằng Huỳnh Lập đối xử với cậu vô cùng chu đáo, bèn miễn cưỡng lắc lắc đầu, tự phủ định chính mình. Nếu thực sự anh ta đã giở trò thì giờ này hẳn cậu phải nằm chèo queo trên chuyến xe khách nào đó, chuẩn bị đi qua biên giới rồi tỉnh dậy trong tình trạng mất nửa cặp phổi hoặc bay màu cả hai quả thận mới đúng.
Nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, Tinh Lâm chỉ đành trấn an bản thân là do dạo này cơ thể bị kiệt sức nên đôi lúc hơi khó kiểm soát được hành vi. Cậu sẽ chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn chút. Chắc chẳng có vấn đề gì đáng ngại, ngoại trừ cảm giác xấu hổ quá.
" Cám ơn anh nhiều lắm! "
Vừa ngại ngùng rời khỏi giường, Tinh Lâm vừa nhe răng cười, thành kính biết ơn. Nào ngờ sức khỏe rệu rã, vì đột ngột đứng dậy mà bị hạ huyết áp, hoa mắt ù tai khiến cả cơ thể loạng choạng đổ sụp xuống, may mà có Huỳnh Lập vội vàng đỡ cho một tay. Chính anh ta cũng rất hoảng hồn, quơ quào hậu đậu, vô tình kéo luôn Tinh Lâm ngã vào lòng. Thình thịch. Mọi thứ bỗng chốc đóng băng. Vạn vật chìm vào thinh lặng tuyệt đối, trả cho đôi trẻ bầu không khí vốn ban đầu đã vô cùng gượng gạo, giờ lại càng thêm kì cục.
Cảm nhận rõ mồn một mùi nước xả hương anh đào thoang thoảng nơi tấm áo haori, lẫn tiếng đập khe khẽ của trái tim đang nhôn nhao trong lồng ngực rộng và ấm áp của đối phương, mặt Tinh Lâm bất giác đỏ ửng như quả cà chua.
Ngược lại, khóe miệng Huỳnh Lập thì len lén cong lên, đắc ý.
" Người cậu nóng quá... " – Mặc dù thừa biết là vì nguyên nhân gì, hắn vẫn muốn buông một câu trêu ghẹo.
" T... Tui đi về! "
Bối rối chớp chớp mắt ngọc, Tinh Lâm gấp gáp muốn thoát khỏi vòng tay kẻ lạ. Nhưng vì cựa quậy không đúng lúc, người đẩy ra kẻ níu lại, khiến Huỳnh Lập bị mất thăng bằng, hại cả hai cùng ôm nhau bổ ngửa trên sàn. Tinh Lâm đè lên cơ thể của Huỳnh Lập, mặt đối mặt. Tình huống lúc này còn khó xử hơn gấp bội.
" Gần quá... "
Từ sâu tận đáy lòng dấy lên một xúc cảm rộn ràng khó tả, trước giờ chưa từng được Tinh Lâm khai phá. Hơi thở nồng nàn ấy, đôi mắt đen láy to tròn, sáng như bầu trời đêm sao, cánh môi hồng thơm mùi cà phê nữa, sao mà bỗng dưng quyến rũ lạ lùng, làm cho hồn người liêu xiêu, khơi dậy tà tâm dục vọng.
Tinh Lâm cũng không biết mình bị làm sao nữa!
Hai má đỏ gay rồi, Tinh Lâm đã bắt đầu thở dốc. Sợ rằng nếu còn cố gắng gần gũi nhiều thêm, cậu chàng Tinh Lâm này sẽ lên tăng xông mất. Nghĩ đoạn, Huỳnh Lập bèn cục cựa người, đỡ Tinh Lâm gượng dậy, lay tỉnh não bộ đang căng cứng tựa dây đàn của cậu. Tinh Lâm cũng ngại ngùng nhận ra rằng mình xem Huỳnh Lập làm đệm nằm hơi lâu.
" TINH LÂM! TINH LÂM ƠI! CÓ NHÀ KHÔNG?? TINH LÂM!! "
Hai người chưa kịp đứng lên hoàn toàn, đã nghe thấy tiếng Liên Thanh đập cửa nhà Tinh Lâm, dồn dập khẩn trương. Lập tức lấy lại thần trí, chàng pháp sư vội vã chạy về, quên mang theo cả chiếc chìa khóa ở đầu giường.
Liên Thanh trố mắt ngạc nhiên khi Tinh Lâm xuất hiện từ cửa nhà đối diện, song chuyện đó chẳng hề quan trọng bằng việc cô sắp nói. Cô xông tới nắm lấy cổ tay Tinh Lâm, vẻ mặt nghiêm túc, biểu lộ tình hình nguy cấp.
" Thụy Du xảy ra chuyện rồi! "
---[o]---
Toi có đăng truyện trên wordpress phòng khi wattpad lên cơn nha quý dị:
lislalon.wordpress.com/2021/09/09/lua-nuot-phu-du-2/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro