Chương 1: Khóa xích tỏa tâm liên
Chương 1: Khóa xích tỏa tâm liên
Đầu mùa đông, năm Uy Võ thứ mười ba. Châu Thành, Thanh Thiên phủ.
Một nhóm bổ khoái vừa trở về nha phủ sau khi truy bắt tên tội phạm lẩn trốn qua tỉnh kế bên. Dẫn đầu nhóm là một thanh niên tuấn tú, niên kỷ có lẽ chỉ mới đôi mươi, nhưng đã được mang khoái đao, nghĩa là được phong làm Danh Bổ, chức bộ đầu đứng nhất toàn tỉnh. Chàng chính là bổ khoái danh trấn Châu Thành, Phan Trung Lương.
Một lão công chạy ra đón các vị bổ khoái.
- Phan bổ đầu, Hà bổ đầu, Đới bổ đầu, Tân bổ đầu! Các vị đường xa mệt nhọc! – Nói xong câu, lão công liền đón lấy bao hành lý của mỗi người rồi chạy nhanh tiếp vào nội đường hét to. – Người đâu? Mau châm trà cho các vị bổ khoái.
- Các huynh cứ vào nội đường nghỉ ngơi trước, đệ sẽ đến bẩm báo với tri phủ đại nhân tình hình bắt giữ tội phạm. – Phan Trung Lương, vị danh bổ tuy tuổi còn trẻ nhưng lại là trưởng trách một nhóm. Tuy vậy hắn luôn nói chuyện kính trọng với các vị đồng liêu của mình.
- Vậy làm phiền đệ rồi! – Cả ba người còn lại đồng loạt cúi chào.
Khi Trung Lương vừa đi khuất sau khúc rẽ thì cả ba cũng đã vào đến nội đường. Mỗi người bưng lấy một tách trà thơm. Uống ngụm nào thì mát lòng ngụm ấy.
- Haizz, bộ hắn không biết mệt là gì sao !? – Hà bộ khoái mở đầu.
- Thật là ... treo cổ cũng phải nghỉ lấy hơi chứ. Vừa về đến, uống tách trà rồi vào phụng mệnh cũng được chứ sao. – Tân bổ khoái thêm lời.
- Làm cùng với hắn, chúng ta chỉ có nước mệt chết. Lúc nào cũng phải chăm chăm làm việc. Như vụ lần này cũng vậy, theo dấu tội phạm qua đến tỉnh kế bên. Mà tên đó là loại tội phạm gì chứ? Chỉ là một tên trộm vặt! – Đới bộ khoái than van.
- Người ta phải làm việc ‘danh xứng như thực’ chứ. Đã được phong hiệu là Danh Bổ, thì phải nhiệt tình công tác. Đâu phải như huynh, đã ba mươi mà vẫn chỉ là một bổ khoái quèn. – Tân bổ đầu vừa nói vừa châm chọc.
- Ta thà làm một bổ đầu quèn, tuần tra nhận tiền tháng của mấy người bán hàng. Còn hơn là tên Danh Bổ như hắn, bổng lộc không tăng được bao nhiêu mà việc làm thì càng nhiều. Làm tốt không ai khen, hễ phạm tí lỗi là tức khắc bị người khác săm soi, bới lông tìm vết. – Đới bổ đầu không hề tức giận trước lời cạnh khóe của Tân bổ đầu.
- Hắn chỉ là trẻ người háo danh. Cứ mặc kệ hắn. Chỉ cần không liên lụy đến chúng ta khổ là được. – Hà bổ đầu đúc kết câu chuyện.
- Đúng vậy, đúng vậy, Hà huynh nói chí phải. – Hai người kia gật gù.
Tuy là đồng liêu xưng huynh gọi đệ, nhưng lại không biết thông hiểu nhau, bằng mặt không bằng lòng. Mấy người này chỉ là hạng tiểu nhân, cầu an phúc, không có chí tiến thủ. Thật tội nghiệp cho anh chàng Phan Trung Lương, con người chính trực luôn nhiệt tình với việc nghĩa công.
^_^
Nội đường tri phủ.
Tăng tri phủ với thân hình béo múp míp, khó khăn lắm mới vừa chợp mắt ngủ giữa cơn nắng trưa oi ả. Chợt có tiếng gia nhân bên ngoài cửa.
- Lão gia, Phan bổ đầu cầu kiến, nói là cần bẩm báo công vụ.
Tăng tri phủ bị kêu giật mình tỉnh dậy. “Lại là cái tên Phan bổ đầu không biết lý lẽ kia, có chuyện gì thì để chiều bẩm báo, lại làm phiền ta vào lúc nghỉ ngơi thế này!” Tăng tri phủ bực bội thầm nghĩ. Ông trở mình một cái, mồ hôi chảy nhễ nhại trên tấm thân đầy mỡ, bây giờ thì khó mà có thể ngủ tiếp lại được.
- Bảo hắn chờ ta ở thư phòng!
Tăng tri phủ nói to cho tên gia nhân bên ngoài nghe thấy, rồi mới ụt ịt lê tấm thân mập mạp đứng dậy mặc quan bào, không quên lẩm bẩm “Tên phiền phức!”
Được đưa vào thư phòng, Trung Lương bổ khoái đi đi lại lại nhìn ra cửa sổ chờ Tăng tri phủ. Anh đang vô cùng nôn nóng muốn báo cáo cho đại nhân nghe về quá trình truy tìm tội phạm xuyên qua hai tỉnh thành của mình.
Tên thật như người, Trung Lương từ nhỏ đã được dạy dỗ sao cho khi lớn lên trở thành một người trung nghĩa, lương thiện. Con người luôn tràn đầy chính khí. Đối với anh, cuộc sống chỉ có đúng hoặc sai, đen hoặc trắng, phạm tội dù lớn hay nhỏ đều là phạm tội. Cũng giống như vụ truy bắt lần này, các vị đồng liêu luôn khuyên anh “Tại sao phải mất công truy bắt một tên trộm vặt như thế?” hay “Bắt hắn rồi chắc cũng không thể thu lại đồ, mà chỉ có thể giam ba mươi ngày rồi thả. Sao phải phí công như thế?” Nhưng anh biết điều họ nói không đúng, dù không thể thu lại tang vật thì vẫn phải bắt tên trộm lại giam ba mươi ngày. Bởi vì hình phạt đó xứng đáng với hắn, đó chính là để trừng phạt tội lỗi của hắn. Anh tin rằng luật pháp của hoàng đế luôn công minh.
Có tiếng tách trà đặt xuống bàn. Trung Lương giật mình quay lại. Người đến gần vậy mà anh không hề nghe tiếng bước chân. Người vừa để tách trà xuống có một bàn tay trắng trẻo nhỏ xinh. Một tiểu cô nương nhỏ nhắn với hai búi tóc xinh xinh, vận một bộ váy hồng dành cho tì nữ. Một tiểu tì nữ lạ mặt, trước đây Trung Lương chưa từng gặp. Anh có thói quen nhớ mặt nhiều người, do ảnh hưởng của công tác điều tra tội phạm. Vì vậy anh có thể khẳng định, trước đây anh chưa từng gặp qua tiểu cô nương này. Trung Lương nhíu mày một cái. (>’’<)
Tiểu cô nương ngẩn mặt lên nhìn, phát hiện Trung Lương đang nhìn mình thì mỉm cười e thẹn. Cái môi hồng của nàng chúm chím nụ cười bẽn lẽn, khiến anh không khỏi ngẩn ngơ phải cười theo. Dường như trên người nàng thứ gì cũng nhỏ nhỏ xinh xinh, cũng như nàng vậy. Chưa hẳn có thể nói nàng có nét đẹp kiều mị mà phải nói là xinh xắn như nụ hoa vừa hé. Trung Lương cảm thấy lòng mình đang như mặt hồ phẳng lặng, chợt bị một cơn gió xuân thổi qua, lăn tăn gợn sóng.
Tiểu tỳ nữ sau khi để lại chén trà thì lui vào mà không mời trà tiếng nào. Trung Lương cảm thấy phật lòng. Không biết có phải vì nàng vô phép không mời trà, hay vì nàng đã đi mất mà anh vẫn chưa được nghe tiếng nói. Trung Lương ngồi xuống, đưa chén trà lên môi, uống một hớp, cảm thấy mùi quế thơm lan vào mũi, còn vị ngọt thì thấm tận trong tim.
Từ trong nội đường đi ra, Tăng tri phủ vẫn chưa hết nét mặt cau có.
- Phan bổ đầu có gì cứ báo, bổn phủ đang bận duyệt công văn nên hãy nói ngắn gọn thôi! – Ông ngồi xuống vị trí bàn làm việc.
- Bẩm đại nhân! – Trung Lương đứng lên, thủ tay cúi chào theo lễ. – Đạo tặc Trương Tam làm công cho tiệm gạo An Phúc, tháng trước đã trộm năm lạng bạc của chủ tiệm rồi bỏ trốn. Sau khi điều tra truy xét, chúng thuộc hạ đã lần theo manh mối về đến quê nhà của hắn là Trương Gia thôn, tỉnh Tây hồ. Tại đây bắt giữ thì hắn khai đã dùng năm lượng bạc tiêu hết trên đường, không thu về được tang vật nhưng hắn đã khai nhận, nên chúng thuộc đã áp giải hắn về Thanh Thiên phủ giam vào đại lao ba mươi ngày, không qua xét xử. Dạ, trình đại nhân, đây là tờ khai của tội phạm và tờ chứng của thôn trưởng Trương Gia thôn. Ngoài ra còn có tờ báo cáo thuộc hạ đã viết trong lúc đi đường. – Trung Lương dõng dạc báo cáo với Tăng tri phủ.
- Chỉ vì năm lượng bạc mà ngươi truy bắt hắn qua tỉnh khác , mất thời gian đi đường là hai tuần lễ, quan phí công vụ mất mười lượng bạc. – Tăng tri phủ đọc báo cáo đi đường của Trung Lương thì giãy nãy cả lên. Cả giận, lấy tay đập bàn một cái. – Vậy ngươi còn bắt hắn về đây làm gì? Làm tốn cơm nước của phủ ta nuôi hắn thêm ba mươi ngày.
Tăng tri phủ hét to đến đỏ mặt tía tai.
- Trung Lương ơi Trung Lương, cái tên ngốc bổ khoái nhà người! Phá án tuy hàng đầu nhưng tất cả đều là án nhỏ. Tiêu tốn của nha phủ không biết bao nhiêu là quan phí công vụ. Ngươi có biết thiên hạ rối ren, quan phí cấp cho phủ ta ngày một ít. Ngươi nhìn xem cả mái ngói công đường cũng đã xanh một màu rêu mà ta còn chưa cho thay ngói đỏ lại được. Sao ngươi không giống các huynh đệ ngươi, mỗi ngày đi tuần chợ, thu về tiền chỗ để cải thiện thu nhập cho nha môn, mà cứ suốt ngày lao đầu vào phá án. Núi cao hoàng đế xa. Ngươi cứ làm cực khổ như vậy, ngoài một cái hiệu Danh Bổ, được ban một cái khoái đao thì ngươi có được lợi ích gì? – Tăng tri phủ tức giận nói liền một hơi.
- Nhưng thu tiền của người ngoài chợ là của bất nghĩa. Trong luật pháp của Thần Châu ta không có quy định đó.
Trung Lương cứng rắn bảo vệ lập trường của mình. Trước giờ anh hoàn toàn coi việc thu tiền chợ là sai trái nên không làm và cũng cấm các bổ khoái khác làm. Nhưng anh không biết sau lưng mình, họ vẫn lén lút thu tiền chỗ của mấy người bán ngoài chợ, tiền bảo kê của sòng bạc và lầu xanh. Tăng tri phủ tức giận đứng dậy, dùng ngón tay sỉ thẳng vào trán của Phan Bổ đầu.
- Cái tên đầu đá nhà ngươi ... Làm nhiều thì sai nhiều, làm ít thì cũng ít sai. Người ta thấy phủ mình phá án nhiều như thế, càng nổi lên nhiều thì công việc càng đổ nhiều về phủ của ta. Mọi người nói phủ ta có một Danh bộ, nên có vụ án nào không phá được cũng đều đưa về đây. Ngươi xem, cả mấy vụ án hai mươi năm trước phi tặc Hoắc Ưng tại kinh thành cũng mang giao cho ta. Không phải là hại người sao? – Tăng tri phủ tức giận, đập mạnh tờ công văn xuống bàn trước mặt Trung Lương.
Không nghĩ ngợi lấy hồi lâu.
- Vậy xin đại nhân hãy giao cho thuộc hạ vụ án này. Ty chức nhất định cố gắng phá án! – Trung Lương cảm thấy vô cùng hứng thú khi có điều kiện điều tra những vụ án lớn.
Tăng tri phủ chợt giật mình, sao trước giờ ta lại không nghĩ ra ý chủ kiến này. Trước tiên, giao cho Trung Lương một vụ án khó vậy, hắn sẽ bận rộn một thời gian dài, không có thời gian bắt tội phạm, hay cản trở mọi người trong nha phủ kiếm tiền. “Thật là một diệu kế!” Tăng tri phủ mở cờ trong bụng.
- Được, tốt, tốt! Vậy cứ giao vụ án này cho ngươi làm vậy! – Tăng tri phủ cầm tờ công văn giao tận tay Trung Lương, cũng không quên dặn dò. – Hãy từ từ, cẩn thận, tỉ mỉ điều tra! Dù sao án tình phức tạp lại xảy ra đã lâu, dù điều tra có lâu mau thế nào cũng không ai trách ngươi. – Lão vỗ vỗ vai Trung Lương ra chiều thông cảm.
- Vậy thuộc chức xin lui ra.
Trung Lương nôn nóng muốn bắt đầu điều tra nên chào cáo từ Tăng tri phủ. Trong lòng không khỏi thắc mắc tại sao lão lúc nóng lúc lạnh, vừa mới bực tức đó lại chuyển ngay sang vui vẻ. Anh cho rằng việc bổ đầu nhận điều tra các vụ án là điều hoàn toàn tự nhiên.
^_^
Đêm đã khuya mà đèn trong phòng Phan bổ đầu vẫn còn sáng.
Thông thường, phía bên trong nha môn được chia làm bốn khu. Đông môn là cửa chính của nha môn, nơi đặt công đường, phòng xử án, phòng văn lại, thư lục... Nối liền với khu phía tây là nơi giam giữ tội phạm, khu pháp chứng và nơi giữ xác của các án mạng. Phía bên trái công đường là thư phòng làm việc của tri phủ đại nhân, trong đó có cửa thông qua nội đường ở phía nam, là nơi ở của Tăng tri phủ và gia quyến. Khu nội đường có cổng đi riêng ra ngoài , còn được gọi là Nam viện. Khu Bắc viện nằm bên tay phải, là khu vực phòng ốc dành để đón tiếp quan sai đi công vụ ngang qua phủ. Tại triều đại này của Thần Châu thì đây cách xây dựng phủ nha theo chuẩn mực nhất.
Trong nha phủ , ngoại trừ gia đình của tri phủ thì không có ngoại nhân nào được ở lại, ngoại trừ những người có công vụ phải ở lại trực gác. Riêng Trung Lương, từ khi nhậm chức anh đã xin chuyển vào ở trong nha môn, kiêm luôn vị trí cảnh giới ban đêm ở lao phòng. Bởi vì việc anh bắt giữ quá nhiều phạm nhân vào trong nhà lao, khiến nhân lực không đủ để chia phiên gác trực. Còn bản thân Trung Lương cũng khá đơn chiếc, cha mẹ đều đã mất, anh lại chưa thành thân. Căn nhà Trung Lương ở thì lại tận xa ở ngoại thành gần đến bìa rừng, khá là xa xôi và hoang vắng. Vì vậy việc chuyển vào ở khu phía tây của nha môn khiến anh thuận tiện trong làm việc, mà nha môn cũng tiết kiệm được một phần tiền lương để thuê thêm người cảnh giới ban đêm cho đại lao. Phòng hiện nay mà Trung Lương đang ở, được ngăn ra một phần từ phòng pháp chứng, gần với phòng của ngõ tác. Cửa phòng có hướng nhìn lối đi duy nhất ra vào nhà lao, thật là một vị trí thuận tiện để canh giữ nha môn.
Trung Lương lần giở từng trang công văn liên quan đến đạo tặc Hoắc Ưng chấn động kinh thành hai mươi năm về trước. Sau khi phụng mệnh Tăng đại nhân nhận điều tra vụ án, Trung Lương đã đến lục phòng để lấy hồ sơ về nghiên cứu. Thì ra hồ sơ vụ án này đã nhiều đến nỗi được chất đầy cả một rương. Toàn bộ được tập họp từ tất cả các tỉnh thành trong cả nước và được chuyển đến Thanh Thiên phủ từ bộ Giám Lục, nơi lưu trữ hồ sơ của quốc gia.
Đầu tiên, anh lấy hết toàn bộ giấy tờ trong rương ra, chia ra thành từng vụ án và sắp xếp theo trình tự thời gian.
Vụ đầu tiên bắt đầu từ hai mươi lăm năm trước, Hoắc Ưng vét sạch nhà phú hộ ở tỉnh Biện Giác xa tận biển phía nam. Sau đó, tang vật được phát hiện ở hầu hết tất cả các hộ dân trong thành. Điều đó có nghĩa là sau khi vét sạch nhà phú hộ nọ, thì Hoắc Ưng cũng đồng thời đem toàn bộ số của cải phân phát khắp nơi trong thành. “Hắn không giữ lại tài sản gì sao?”, “Hành động khó hiểu!” Trung Lương tự mình lẩm bẩm, cảm thấy mù mờ về động cơ kẻ đạo tặc.
Về sau, hành động của Hoắc Ưng kéo dài suốt từ nam chí bắc, không ai từng bắt gặp hắn, chỉ dựa vào hiện trường vụ trộm mà đặt cho hắn cái tên Hoắc Ưng. Vào thời kỳ đó, hầu như vụ trộm nào không bắt được đều ghi lại là do Hoắc Ưng làm. Điều nực cười là có những vụ đồng thời xảy ra ở Đông Sa và Phong Lâm, cách nhau hàng ngàn dặm đều ghi là do Hoắc Ưng làm. Trung Lương thở dài. Dường như Hoắc Ưng là cái tên người ta dựng nên, chỉ để đổ vào đó những vụ trộm không bắt được.
Đông Hồ không bắt được Hoắc Ưng thì Tây Hồ để vuột thì không có gì là tắc trách. Lỗi là lỗi toàn bộ ở Hoắc Ưng, toàn bộ các tỉnh thành trong cả nước không bắt được trộm thì không có gì là sai cả. Trung Lương dựa người vào ghế, anh cảm thấy chán nản, khi chỉ vừa mới bắt tay vào điều tra thì đã lạc lối vào mớ bòng bong rối rắm.
Loại dần các vụ án nhỏ lẻ lặt vặt: Hồ thúc mất tờ chi phiếu hai mươi lượng, cô Ba mất một cái yếm đỏ ... Anh tập trung vào các vụ trọng án, có những đặc trưng chung nhất với nhau. Khối tài sản lớn và dân làng xung quanh bỗng tự nhiên sung túc hơn. Liệu đây có phải là một loại ‘hiệp đạo’ như trong giang hồ thường nói? Trung Lương bỗng trở nên quyết tâm bắt Hoắc Ưng, đối với anh, dù là hiệp đạo thì tặc vẫn là tặc, vẫn là đi trộm đồ của người khác, nên phải bị bắt mới xứng tội.
Điều đặc biệt là những tài sản bị trộm cắp sau đó đều được tìm thấy trong thị trường chợ đen. Khi những lão dân nghèo khó đem bán những món đồ ‘trời ban cho’, ‘tự nhiên có’ trong nhà, thì cũng vẫn có một số tài vật không bao giờ được tìm thấy. Đó toàn bộ là những món đồ quý giá tột cùng, độc nhất vô nhị trên thế gian.
Mùng một tháng năm năm Phúc Văn thứ sáu , Lâm gia trang ở Bình Quang bị trộm , toàn bộ gia sản và một cây Tử Ngọc Trúc gia truyền bị lấy trộm. Mười lăm tháng bảy, Lôi Lạc bang bị trộm mất điển tịch võ công bí truyền. Mười bảy tháng tám , Lục Hợp phái bị mất cây Ngân Tiên bảo vật trấn phái ... Có thể nói chưa từng có vụ nào mà Hoắc Ưng thất bại. Hắn ra vào các nơi hiểm địa như đi dạo vườn hoa, các món bảo vật đều được cất dấu ở những nơi ‘con người’ hầu như không thể ra vào được. Hoắc Ưng đã thu thập gần như toàn bộ các món bảo vật của các bang phái nổi danh, làm chọc giận không biết bao nhiêu người. Trên giang hồ, số tiền treo thưởng để bắt hắn còn cao gấp mười lần triều đình đưa ra. Số tiền lớn khủng khiếp đó có thể đủ cho cả một gia đình sống sung sướng cả một đời.
Trung Lương đặt hồ sơ xuống bàn, anh nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, cảm thấy cay xè. Có lẽ cần phải nghỉ ngơi một chút. Chuyến đi bắt tội phạm vừa qua đã làm anh mệt mỏi không ít. Trung Lương thổi tắt đèn rồi leo lên giường nghỉ.
Bên ngoài, một bóng đen ẩn trong bóng tối của mái nhà nãy giờ vẫn quan sát cẩn thận anh. Đó là ai mà ngay cả một cao thủ như Trung Lương cũng không thể phát hiện ra? Chờ một hồi lâu, áng chừng Trung Lương đã ngủ sâu, bóng đen nhảy xuống đất êm ru, nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi, rồi thoăn thoắt tiến về phía lao phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro