Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mùi sữa phai-góc nhìn của hyeonjun

Mùa đông năm tôi hai mươi tuổi, tôi gặp Wooje.

Cậu nhóc đứng lạc lõng trước cổng thư viện, ôm cốc hot choco. Mặt đỏ bừng vì lạnh, hơi thở phả ra từng đợt khói trắng. Tôi bước đến, nghe em khẽ hỏi:

"Anh gì ơi chỉ em đường đến ký túc với?"

Đôi mắt em nhìn tôi, trong trẻo đến mức tôi không kịp phòng bị.

Chỉ một cái gật đầu, và thế là cả cuộc đời tôi đã có thêm một người, để rồi, nhiều năm sau, khi nhìn lại, tất cả chỉ còn lại một khoảng trống đau buốt.

Những ngày sau, Wooje như một thói quen êm dịu len vào cuộc sống của tôi.

Căn phòng trọ bé xíu bắt đầu có tiếng cười của em, có vỏ hộp sữa rỗng xếp trong góc. Trên giường là Wooje tròn tròn, trắng trẻo, cuộn trong chăn, ngủ say đến mức không biết ngoài kia mưa đang trút xuống.

Tôi nhớ những buổi chiều, Wooje ngồi lên đùi tôi, tay ôm cốc sữa nóng, đầu tựa vào vai. Mùi sữa ngọt lan ra, hòa với hơi ấm từ cơ thể em, len vào từng kẽ hở trong tim tôi.

Khi đó tôi luôn nghĩ: Nếu tôi ôm em chặt hơn, liệu em có bao giờ rời xa tôi không?

Đêm mưa, Wooje mơ màng lẩm bẩm:

" Hyeonjun... đừng bỏ em..."

Tôi áp môi lên tóc em, thì thầm vào bóng tối:

"Anh sẽ không bỏ em đâu."

Tôi tin vậy. Tôi thật sự tin tình yêu dịu dàng này sẽ đủ để giữ chúng tôi bên nhau.

Ngày Wooje nhận học bổng du học, ánh mắt cậu sáng lên như một đứa trẻ vừa mở cánh cửa mới. Tôi cười, nhưng trong lòng nặng trĩu một nỗi sợ khó gọi tên.

Tối hôm đó, Wooje ngồi trong lòng tôi, tay siết góc áo run rẩy:

"Anh... sẽ đợi em chứ?"

Tôi muốn nói: "Đừng đi, anh sợ mất em lắm"

Nhưng những lời đó mắc kẹt trong cổ họng. Tôi chỉ ôm cậu thật chặt, như thể nếu buông tay, tôi sẽ mất tất cả.

"Anh sẽ đợi." Tôi đã nói dối cả hai chúng tôi như vậy.

Tôi biết mình không thể giữ nổi một người nếu thế giới ngoài kia đang gọi tên họ.

Những tháng đầu xa nhau, tôi sống nhờ vào tin nhắn và cuộc gọi. Wooje gửi ảnh tuyết trắng, ánh đèn vàng trên con phố lạ, nụ cười tươi như nắng.

Nhưng rồi những tin nhắn thưa dần. Những cuộc gọi vội vã. Tôi nhìn màn hình sáng lên rồi tối đi, để lại bóng tôi đổ dài trong căn phòng trọ lạnh buốt.

Mùa đông thứ hai không có Wooje, điện thoại tôi rung lên đúng một lần.

"Em xin lỗi..."

Chỉ ba chữ. Không thêm gì nữa.

Tôi nhìn dòng chữ đó đến khi mắt cay xè. Trong đầu tôi vang lên hàng trăm câu hỏi:

Tại sao em xin lỗi? Liệu em đã gặp ai đó chưa? Hay em mệt rồi?

Nhưng tôi không nhắn lại.

Tôi biết, có những thứ, khi đã rời đi, sẽ không bao giờ quay về.

Đêm đó, tôi ngồi một mình, ôm chiếc gối còn phảng phất mùi sữa đã nhạt phai. Ngoài kia gió mùa đông gào thét. Căn phòng trống rỗng đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình rơi vỡ.

Tôi nhận ra mình đã mất Wooje thật rồi.

Không phải vì ai phản bội ai, mà vì tình yêu đôi khi yếu ớt hơn khoảng cách.

Và sự dịu dàng, không đủ để níu giữ một người.

Nhiều năm sau, tôi trở lại con phố cũ, nơi mùa đông vẫn lạnh như xưa.

Đứng dưới tán ngân hạnh trụi lá, tôi ngửa mặt nhìn bầu trời xám tro. Một phần ký ức của tôi, một phần tuổi trẻ, một phần trái tim vẫn nằm lại nơi này.

Một mùi hương thoảng qua.

Ngọt dịu, quen thuộc đến nhói tim – mùi của em.

Tôi quay đầu.

Giữa dòng người tấp nập, Wooje đứng đó. Vẫn trắng trẻo, tròn tròn, tay ôm cốc hot choco. Ánh mắt em chạm vào tôi một thoáng, đủ để mọi vết thương trong lòng tôi đồng loạt rỉ máu trở lại.

Chúng tôi không nói gì.

Wooje mỉm cười – nụ cười dịu dàng năm ấy, rồi hòa vào đám đông.

Tôi đứng yên. Gió mùa đông lùa qua cổ áo, mang theo mùi sữa nhạt nhòa, để lại trong lòng tôi một khoảng trống không gì lấp nổi.

Hóa ra, có những người chỉ xuất hiện trong đời mình để dạy mình biết thế nào là nhớ- nhớ suốt một đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro