Hồi thứ năm mươi bốn
Hồi thứ năm mươi bốn
Phát hiện này của Phùng Thi Thúy đã châm lên ngọn lửa sinh cơ cùng hy vọng tự do của nhiều người, nhưng cũng có nhiều người cực lực phản đối, muốn cùng Nguyệt Trầm Điện đồng sinh cộng tử...Mà người như vậy, phần lớn đều là những phần tử trên thân vẫn còn nợ máu muốn báo thù.
Cuối cùng, Đinh Triết Tương phải hô lớn một tiếng, mới ổn định lại trận tranh cãi ầm ĩ này.
"Dù thế nào thì chúng ta cũng cần dự tính đến chuyện rút lui từ chỗ sơn cốc này, tìm sào huyệt khác."
Trên chủ vị, thanh niên lộ ra thần sắc không kiên nhẫn cùng mệt mỏi, xoa bóp mi tâm, lạnh lùng nói:
"Truyền lệnh xuống, bắt đầu di tản các Phân Bộ cùng nhân mã Khuyển Cung, phân tán đến các Phân Đường chủ chốt. Về phần những kẻ muốn bỏ trốn rời đi, cứ để cho bọn họ đi đi."
Cứ như vậy, các Phân Bộ của Nguyệt Trầm Điện bị giải tán đã thành kết cục đã định.
Đêm đó, toàn bộ Nguyệt Trầm Điện đều bận rộn, đóng gói hành lý, tuần tra tinh không cùng mật đạo, quy hoạch lộ tuyến. Mọi chức vị giai cấp dù cao dù thấp đều chiếu cố hỗ trợ lẫn nhau, nỗ lực sinh tồn.
Bạch Khuê đem công sự trong tay hoàn thành, liền cầm theo một cái đèn lồng đỏ tươi, đi tới trước tẩm điện của Đinh Triết Tương.
"Vào đi." Thanh âm của thanh niên nặng nề cất lên từ bên trong.
Bạch Khuê vừa đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Đinh Triết Tương đang chống đầu, ngồi trên ghế tựa mềm mại xem một đống thư tín như núi.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, thanh niên vừa tắm rửa xong, tóc dài đen nhánh còn vương lại hơi nước, y bào rộng thùng thình, đang ngồi ở chỗ đó, nghiêng đầu trầm mặc nhìn Bạch Khuê vừa tiến vào. Ánh nhìn nhấp nháy, giống như không kiên nhẫn, lại mang theo chút mềm mại.
"Đến đây ngồi đi." Đinh Triết Tương nhẹ giọng nói với nàng.
Bạch Khuê đặt xuống đèn lồng trong tay, ngồi xuống bên canh Đinh Triết Tương, nhíu mày, nhịn không được vươn tay tới, bắt đầu thay thanh niên vẻ mặt mệt mỏi kia mát xa huyệt thái dương.
Thương thế cùng Thích Chử Lưu "vương đối vương" đại chiến lúc trước đã làm cho Đinh Triết Tương ngày càng sa sút.
Thực lực của Đinh Triết Tương tại nơi tràn ngập yêu ma quỷ quái như Nguyệt Trầm Điện này luôn là đứng đầu, không ai địch nổi. Ngay cả thân là yêu quái - Bách Hồ cũng là bại tướng dưới tay Đinh Triết Tương. Chức vị Điện Chủ này quả thực là danh bất hư truyền.
Tuy nhiên, cho dù như vậy, sau khi tại trước mặt Thích Chử Lưu rơi xuống hạ phong, Đinh Triết Tương đã suy yếu không ít. Cho dù Bạch Khuê đã lệnh cho cấp dưới cùng đồng minh đi cầu y khắp giang hồ, kham khổ tìm kiếm đan dược trân quý từ khắp các nơi, Đinh Triết Tương vẫn không thấy khởi sắc.
"Ngươi rất lo lắng sao?" Bỗng nhiên, Đinh Triết Tương nhìn về phía nàng, nhẹ nhàng hỏi một câu như vậy.
Lúc này, Bạch Khuê mới từ trong ưu tư phục hồi lại, gật đầu.
Đinh Triết Tương lại nhẹ nhàng nở nụ cười. Vẻ mặt nhiễm lên hương vị không biết làm sao, thậm chí thập phần khó được, quay sang, tại trên bàn tay đang mát xa huyệt thái dương của nàng, nhắm mắt để lại một cái hôn nhẹ, tràn ngập ý tứ hàm xúc trấn an.
Sau đó, Đinh Triết Tương nhìn về phía nàng, bên khóe miệng vẫn là ý cười lạnh nhạt như trước, nhẹ giọng nói:
"Ngươi đã rất cố gắng, Bạch Khuê."
Không biết thế nào, chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy, lại khiến Bạch Khuê đỏ hốc mắt.
Nếu là người khác, tỷ như Bách Hồ, Phùng Thi Thúy, Mẫn Thượng Hiên, thậm chí là Hà Thanh Thu ít lời nhất, cho dù họ có nói với nàng như vậy, cũng sẽ không làm cho Bạch Khuê cảm thấy kích động, nhưng người nói ra lời này với nàng lại là Đinh Triết Tương.
Một Đinh Triết Tương lúc nào cũng độc miệng độc ngữ, lấy ức hiếp để biểu đạt quan tâm, lại nhẹ nhàng nói với nàng một câu như vậy.
Hắn nói, ngươi đã rất cố gắng.
"Ngươi cũng vậy, hỗn đản." Bạch Khuê ác thanh ác khí đáp trả, nước mắt lại nhịn không được rớt xuống.
Cùng Đinh Triết Tương đứng ở trên đỉnh cao nhất của quyền lực, gắn bó cộng sự lẫn nhau lâu như vậy, hình thức chung đụng của hai người luôn là cứng đối cứng, khinh thường nói những lời sến súa. Nhưng Đinh Triết Tương lại ở trong tử cảnh, tiền đồ mờ mịt này, đột nhiên không tiếp tục độc miệng độc ngữ, mà là bộc bạch tâm tư.
Thật giống như đang cáo biệt, cái này khiến nàng sao có thể cầm trụ được nước mắt.
Nhìn bộ dạng sầu não khổ sở lại muốn ẩn nhẫn kia của Bạch Khuê, Đinh Triết Tương nhịn không được câu lên khóe miệng, duỗi ra bàn tay khẽ vuốt đầu nàng.
Đúng vậy, lúc này Bạch Khuê mới phát hiện, mười năm sau, hai người không còn là thanh mai trúc mã chỉ kém nhau ba tuổi nữa, mà là kém nhau mười ba tuổi.
Mười ba tuổi, thật là một con số đáng sợ!
Nàng vẫn là Bạch Khuê của mười năm trước, Đinh Triết Tương lại là Đinh Triết Tương đã nếm cả mưa gió của mười năm sau.
Cách một tầng lệ quang, Bạch Khuê nhìn tư thái giống như đang che chở hậu bối của Đinh Triết Tương, chợt thấy ngực nghẹn ngào sắp nổ tung. Rất nhiều rất nhiều loại tình cảm bi ai hỗn độn cùng một chỗ, đầu óc cũng loạn thành một đoàn.
Không thể phủ nhận, vị Điện Chủ một tay nàng lấy máu rải đường phụ tá thượng vị này, mặc dù luôn độc mồm độc miệng với nàng, nhưng vẫn thủ vững vàng ở vị trí chiến hữu sau lưng nàng.
Đêm đó, khó có thời điểm trong lúc hai người lời qua tiếng lại, không có nửa điểm bén nhọn, chỉ như vậy cúi đầu, dùng ngữ điệu thì thầm như sắp ngủ đem tất cả những chuyện từ lúc hai người mới quen biết tới nay đều nói qua một lần.
Nói đến thời điểm lúc mới quen, bọn họ luôn thủy hỏa bất dung đấu võ mồm, nói đến lão Điện Chủ năm đó, nói về những biến hóa trong mười năm qua của Nguyệt Trầm Điện...
Sau đó, Bạch Khuê mới phát hiện, bọn họ đã cùng trải qua không biết bao nhiêu thời gian trong đời.
Có lẽ tại thật lâu thật lâu trước kia, Đinh Triết Tương tựa hồ trở thành cốt nhục của nàng, dính liền vào nhau, không thể chia lìa.
Bọn họ hàn huyên suốt cả một đêm. Sau đó, càng khiến cho Bạch Khuê khó có thể tin là, gia hỏa Đinh Triết Tương luôn kiêu ngạo qua đầu, chê bai khinh thường nàng này nọ, lại giống như một đứa nhỏ gối đầu lên đùi nàng nặng nề ngủ, không hề phòng bị.
Nhìn Đinh Triết Tương như vậy, Bạch Khuê cảm thấy, mỗi một tấc trong lòng đều mềm mại.
----------~★~----------
Cách một ngày sau khi cùng Đinh Triết Tương thức trắng đêm tán gẫu, Bạch Khuê ngủ đến tận trưa, mới nặng nề tỉnh dậy.
Sau đó, đưa cặp mắt nhập nhèm nhìn về phía ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, bỗng nhiên, nàng muốn gặp Mẫn Thượng Hiên.
Mẫn Thượng Hiên - từ lúc quay lại Nguyệt Trầm Điện, việc hầu hạ bên người nàng liền không còn cần đến hắn bận tâm. Nhưng chỉ cần Bạch Khuê lười biếng bước ra khỏi biệt viện, liền có thể nhìn thấy Mẫn Thượng Hiên đang an tĩnh chờ ở bên ngoài.
Thấy Bạch Khuê xuất hiện, Mẫn Thượng Hiên sẽ lập tức yên lặng đuổi kịp, theo nàng đi bàng thính hội nghị, hoặc đi xử lý tạp vụ.
Giống như mười năm trước, Mẫn Thượng Hiên vĩnh viễn là hộ pháp ưu tú nhất, ái tướng đắc lực nhất, đồng thời cũng là trợ thủ tâm phúc một tấc cũng không rời của nàng.
Người nọ kín đáo cùng xuất chúng, không ai có thể với tới.
Đảo mắt, từ lúc sống lại tới nay, đã trải qua nhiều tháng ngày như vậy.
Bạch Khuê từ rất sớm liền mềm lòng đối với Bách Hồ, tha thứ hắn. Về phần quỷ chán ghét, tính khí thất thường Đinh Triết Tương kia, Bạch Khuê cũng dần dần thấy rõ sự quan tâm cùng không biết làm sao trong đó. Ngay cả Hà Thanh Thu suýt chút nữa làm cho nàng hồn phi phách tán, nàng cũng không còn bận tâm.
Duy độc Mẫn Thượng Hiên là đến nay Bạch Khuê vẫn đối xử bình bình đạm đạm.
Mấy ngày gần đây, nàng đã dần dần lĩnh ngộ, có lẽ là bởi vì yêu nhất, cho nên mới không có cách gì tha thứ nhất.
Tuy nhiên, tựa như một loại buông lỏng không có cách gì tránh khỏi, Bạch Khuê so với ai khác đều hiểu rõ, trên thế giới này, sẽ không lại có một Mẫn Thượng Hiên thứ hai có thể khiến nàng trút xuống nhiều tâm tư để yêu như vậy.
Muốn làm tổn thương người đó, cũng bởi vì muốn tận mắt chứng kiến, chứng kiến người đó đích thực để ý đến mình.
Mà hiện tại, Mẫn Thượng Hiên dường như đã nguyện ý vứt bỏ tất cả tôn nghiêm, hèn mọn đến gần như thành kính.
Sau đó, Bạch Khuê liền đích thân đi gặp hắn.
Thoáng để cho nha hoàn sửa sang lại bản thân, Bạch Khuê khoác lên áo lông cừu dày cộm, bật mở dù giấy, đi vào trong màn tuyết trắng mùa đông bên ngoài.
Dấu chân uốn lượn trên đường, Bạch Khuê đi vào trước cửa phòng Mẫn Thượng Hiên, gõ một tiếng vang dội.
Mà thời điểm nàng được thuộc hạ dẫn đến trước mặt Mẫn Thượng Hiên, Bạch Khuê có thể thấy rõ ràng, trên chỗ ngồi, Mẫn Thượng Hiên cực kỳ kinh ngạc, giống như không ngờ rằng, nàng lại chủ động tới gặp hắn.
Nhưng rất nhanh, Mẫn Thượng Hiên liền đứng dậy, đến trước mặt nàng nghênh đón.
"Các ngươi đều lui ra đi, chúng ta có chuyện quan trọng muốn nói."
Mẫn Thượng Hiên nhàn nhạt cất lên một câu, khiến cho tất cả cấp dưới vừa mới ở trong sảnh đường nghị sự đều lui xuống. Đảo mắt, cả gian phòng lớn chỉ còn dư lại Mẫn Thượng Hiên cùng nàng hai mặt nhìn nhau.
Nhìn Mẫn Thượng Hiên, Bạch Khuê nghiêng đầu cười cười:
"Ta rốt cuộc rất muốn biết, cái gì đã khiến ngươi thay đổi, so với mười năm trước cải biến tâm ý, nguyện ý yêu ta?"
Câu nói kia vừa ra khỏi miệng, Bạch Khuê liền thấy Mẫn Thượng Hiên nổi lên nụ cười yếu ớt bi ai.
"Đã sớm hãm vào." Mẫn Thượng Hiên nhẹ nhàng đáp.
"Chỉ là ta vẫn không nguyện ý thừa nhận mà thôi."
Bạch Khuê nhìn hắn, an tĩnh lắng nghe, sau đó tiến lên phía trước vòng tay quanh eo Mẫn Thượng Hiên.
Giống như lúc trước, đó là một loại ôm ấp gần như làm nũng, tìm kiếm an ủi cùng ấm áp.
Đã lâu không tiếp tục cả người mang theo gai nhọn, hai người chỉ an tĩnh ôm nhau.
Bạch Khuê nghe thấy Mẫn Thượng Hiên khẽ thở phào một tiếng thật dài bên tai nàng, mang theo một chút run rẩy.
Cảm giác như bọn họ đã loanh quanh luẩn quẩn cả một vòng lớn, mới chân chính trở về nguyên điểm của hai người.
Trong trời đông giá rét âm trầm, cả một gian phòng to như vậy, chỉ có ngọn lửa bếp lò cách đó không xa còn sinh sôi rung động. Mẫn Thượng Hiên đem áo lông cừu bọc kín thân nàng, bế lên, ở ghế dài bên cạnh bếp lò ngồi xuống, sau đó điều chỉnh cho nàng ngồi thoải mái hơn trong ngực hắn, hâm nóng đôi tay đã bị giá rét bên ngoài đông lạnh giống như hàn băng của Bạch Khuê.
Hai người yên lặng nhìn nhau, lại giống như có chút gì đó đang không tiếng động trao đổi.
Sau đó, Bạch Khuê rũ xuống mi mắt, cúi đầu hỏi hắn:
"Ta bất quá chỉ là một tiểu cô nương tư sắc bình thường, sợ tịch mịch lại khó hầu hạ, vì sao chọn ta?"
"Bởi vì là ngươi cứu ta, là ngươi theo giúp ta đi qua đoạn năm tháng gập ghềnh kia." Cơ hồ không có nửa phân tạm dừng, Mẫn Thượng Hiên thẳng thắn nhìn nàng.
"Bởi vì là ngươi mai táng mộ phần cho thân nhân của ta, là ngươi theo ta sóng vai cho đến khi tiêu diệt Kỷ Nguyên Phái..."
Giống như đau đớn, Mẫn Thượng Hiên nhíu lại đôi mi, nhắm mắt cầm lên bàn tay nàng, hèn mọn mà thành kính hôn môi:
"Sở dĩ yêu ngươi, là bởi vì người cùng ta trải qua năm tháng không còn có thể là người khác, mà phải là ngươi. Khoảng thời gian mà chúng ta đã trút xuống trên thân của nhau, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro