Hồi thứ mười hai
Hồi thứ mười hai
Nếu các vị tỷ tỷ cùng nàng múa hát ban đêm kia đều là thị quỷ kiều diễm, ngũ quang thập sắc, thì cõi mộng mà Bạch Khuê lạc vào đêm đó, chính là quỷ quái dữ tợn ào đến cắn nuốt toàn bộ huyết nhục sau khi ảo cảnh hoa mỹ của thị quỷ tán đi.
Bạch Khuê mơ thấy Mẫn Thượng Hiên.
Mơ thấy bản thân quay trở lại Nguyệt Trầm Điện, nửa ngồi nửa nằm tại cái giường lớn quen thuộc sau màn trướng, trên tay cầm một quyển sách.
Mẫn Thượng Hiên vừa tắm rửa xong, thân thể còn vương lại hơi ẩm cùng hương khí, mang theo nhiệt độ ấm áp lại gần đây, lưu luyến vòng tay qua thắt lưng nàng, lấy môi ân cần thăm hỏi, tựa như mọi ngày, tinh tế khẽ hôn lên mi mắt cùng sau gáy của nàng. Từng nụ hôn nhỏ vụn một đường dọc từ khóe mắt lan tràn đến cần cổ.
Đó chính là kiểu hôn môi nhất quán, tựa như nâng niu trân bảo của Mẫn Thượng Hiên.
Sau đó, Mẫn Thượng Hiên đình chỉ động tác, lẳng lặng nhìn nàng, mắt đỏ không gợn sóng, đem tay hắn duỗi tới...
Vô cùng dứt khoát lấy hai ngón tay đào ra con mắt của nàng.
Trongcõi mộng, nàng không thể né tránh, ôm hốc mắt bên phải đang không ngừng chảy ra chất lỏng ấm áp, khóc đến sắp tắt thở, nhưng Mẫn Thượng Hiên vẫn không có nửa phân dao động.
Hắn chỉ ôn nhu nói một tiếng "ngoan" vào lỗ tai nàng, liền không chút do dự lấy đi con mắt còn sót lại.
Không biết có phải vì Bạch Khuê rất quen thuộc với đôi tay kia, quen thuộc độ ấm kia, quen thuộc với hình dạng, còn có xúc cảm khi ngón tay hắn chạm vào nàng, thời điểm đầu ngón tay Mẫn Thượng Hiên xâm nhập vào hốc mắt, lại có cảm giác chân thật đến thế.
Đúng vậy, Mẫn Thượng Hiên vẫn luôn là loại người có thể lấy đi đôi mắt người khác mà mặt vẫn không đổi sắc. Chỉ là Bạch Khuê luôn cảm thấy, đối mặt người sớm chiều chung đụng như nàng, Mẫn Thượng Hiên sẽ không hạ được nặng tay.
Nhưng xem ra là nàng đoán sai.
Thời điểm Bạch Khuê bừng tỉnh đã là hoàng hôn ngày hôm sau, tỷ tỷ bên người cũng đã sớm rời giường đi khỏi. Trên chiếc giường xa hoa chỉ có một mình nàng, nước mắt rơi đầy mặt.
Tràng mộng cảnh tự mình dọa mình này, nàng đã mơ thấy thật nhiều lần.
Biết được bao nhiêu thông tin tình báo, liền có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiêu tưởng tượng.
Tại chỗ trà lâu kia, nàng đã biết được, thi thể của nàng trong quan tài đặt ở Nguyệt Trầm Điện đã bị người ta nhẫn tâm đào đi hai mắt, sau đó liền hay mơ thấy mấy thứ như thế này.
Mọi người đều nói, ma đầu Bạch Khuê - Khuyển Chủ Nguyệt Trầm Điện đã chết trẻ còn bị người một nhà đào đi đôi mắt.
Nhiều năm trước, một vị thiếu hiệp gan dạ một mình xâm nhập vào Nguyệt Trầm Điện, mò đến hầm mộ của Cung Chủ Khuyển Cung tiền nhiệm, vượt ngũ môn, trảm lục tướng, chỉ vì đoạt lại ngọc châu từng bị Nguyệt Trầm Điện cướp đi để làm vật bồi táng ân sư.
Thiếu hiệp thành công, ngoài mang về một thân mỹ danh, còn mang về tin tức kinh người - Cung Chủ Bạch Khuê đứng đầu Khuyển Cung lúc trước, mặc dù thi thể cùng mấy Cung Chủ tiền nhiệm đã qua đời kia không khác bao nhiêu, đều được xử lý để chống phân huỷ. Thi thể này, cũng như trong lời nói của võ lâm, bị bẫy chông bằng trúc chọc ra vài cái lỗ lớn, cực kỳ thê thảm, cho dù trước lúc nhập quan đã được tân trang lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết bụng phá tràng lưu.
Tuy nhiên, thi thể vốn nên hoàn hảo, lại bị người ta đào đi hai mắt.
Hai cái lỗ thủng tối om om - thiếu hiệp đã miêu tả như thế.
Sau khi chết vẫn không được an nghỉ, quả thật là kết cục của ác nhân - đây là lời bình của dân chúng.
Những hộ nhóm chuyên môn bao vây diệt trừ ma giáo của võ lâm, cũng góp phần chứng thực cho một lời đồn thổi, đó chính là môn phái ma giáo cổ Nguyệt Trầm Điện, dưới vẻ bề ngoài cực kỳ an ổn kia, giữa nội bộ cao tầng bên trong đã tồn tại khoảng cách.
Võ lâm lập tức được tiếp thêm động lực. Toàn bộ những nhóm kẻ thù cùng nghĩa sĩ đầy hứa hẹn không một ai không xoa tay, muốn tìm ra điểm đột phá, hung hăng trọng thương Nguyệt Trầm Điện một phen.
Mộ phần của cựu chủ tử nhà mình bị người ta đào, ân oán trong nhà mình cũng bị người ta lan truyền ra ngoài, Nguyệt Trầm Điện cũng bị vị thiếu hiệp kia chọc giận, tựa như ma vương phẫn nộ, vài năm nay tác phong càng thêm trầm trọng, làm cho không ít người cửa nát nhà tan.
Cái gọi là vòng tuần hoàn ác tính, ước chừng liền giống như thế này mà sinh ra đi?
Nhưng người ngoài cuộc cũng chỉ biết, trong đám cao tầng của Nguyệt Trầm Điện có khúc mắc, lại không biết rốt cuộc là do ai gây nên, cũng không truy cứu sâu vào. Dù sao, Bạch Khuê đã là người chết, cho dù biết ai móc đi hai mắt Bạch Khuê cũng chẳng được ích lợi gì, còn không bằng đi hóng bát quái của thế hệ cao tầng mới trong Nguyệt Trầm Điện.
Ước chừng chỉ có người bên trong Nguyệt Trầm Điện rõ ràng, là ai cố chấp như vậy, người cũng đã chết, còn muốn móc đi hai mắt của nàng.
Móc đi hai mắt của những kẻ đáng ghét, vẫn đều là thói quen của Mẫn Thượng Hiên.
Vị thanh niên thường ngủ ở bên gối nàng nhất, màu tóc phi đỏ như lá phong, một nụ cười yếu ớt cũng có thể làm say lòng người, lại có thể làm ra loại thủ đoạn tàn khốc kia mà mặt vẫn không đổi sắc, lơ đãng như bình thường.
Vị thanh niên nhanh nhẹn, trừ bỏ báo thù, đối với mọi thứ khác đều vô tâm.
Nhớ lúc trước có một nữ đường chủ ma giáo vì quan hệ liên thủ với Nguyệt Trầm Điện mà hay lui tới, đối Mẫn Thượng Hiên vừa gặp đã thương, cầu mà không được, liền ỷ vào thân phận đồng minh thiết bẫy kê đơn dụ hoặc hắn. Thời điểm việc này phát sinh, Bạch Khuê đang ở tại nơi khác, nhưng Dương Thư Ngạn cùng cấp dưới của nàng đồng hành cùng Mẫn Thượng Hiên đã báo lại cho nàng biết.
Bọn hắn nói, lúc mọi người cần thương thảo sự tình nhưng lại tìm không được người, mới đi khắp xung quanh tìm kiếm, liền thấy Mẫn Thượng Hiên thần thái bình thường từ trong phòng đi ra, trừ bỏ sợi tóc cùng y bào có hơi lộn xộn, vẫn không khác gì so với bình thường. Mẫn Thượng Hiên thậm chí còn lễ phép gật đầu, ân cần chào hỏi bọn hắn, mới xoay người rời khỏi.
Nhưng khi bước vào căn phòng kia, cảnh tượng mà Dương Thư Ngạn cùng thuộc hạ của nàng chứng kiến, tuyệt đối không bình thường như thần thái của Mẫn Thượng Hiên.
Bọn hắn thấy nữ đường chủ ngã vào trong vũng máu, quần áo hỗn độn, tử trạng thê thảm, hốc mắt rỗng tuếch.
Cúi đầu xuống xem xét, đôi mắt kia không phải đang nằm trên mặt đất, đã bị giẫm nát thành một bãi huyết nhục sao?
Đó cũng không phải án lệ duy nhất.
Chỉ cần được thông báo về mục tiêu sắp rơi vào tay Nguyệt Trầm Điện, phàm là người có chút quan hệ với kẻ thù của Mẫn Thượng Hiên, nàng đều nhường cho Mẫn Thượng Hiên đi làm. Và chỉ cần những kẻ đó bất hạnh bị Mẫn Thượng Hiên gặp được, đều là tử trạng thê thảm, còn bị lấy đi hai mắt.
Bạch Khuê từng hỏi Mẫn Thượng Hiên, vì sao phải lấy đi cặp mắt của bọn họ.
"Là vì ta không chịu nổi bọn họ từng nhìn qua ta." Mẫn Thượng Hiên bình thản đáp.
Mẫn Thượng Hiên chính là như vậy.
Hắn rõ ràng là tân tú mà năm đó nàng tự tay cứu sống từ đám võ lâm hào kiệt ra, lại ước chừng cũng là một trong những thành viên muốn lấy đi tính mạng của nàng nhất trong Nguyệt Trầm Điện.
Dù sao, Mẫn Thượng Hiên đã tạm nhân nhượng, vì lợi ích toàn cục chịu làm nhân tình của nàng lâu như vậy.
Lấy mệnh, lấy đi mắt. Không biết có bao nhiêu lâu trước kia, nàng liền phù hợp với tiêu chuẩn đó của Mẫn Thượng Hiên.
Cho tới nay, Mẫn Thượng Hiên luôn nói năng uyển chuyển, cười vân đạm phong khinh.
Người này luôn diễn cực kỳ tốt, giấu diếm sâu, ôn nhu lưu luyến, khiến Bạch Khuê tại vài năm sau khi nhặt được hắn, cho dù biết hết thảy đều là giả dối, cũng vẫn nguyện ý sống ở trong giấc mộng đẹp hư ảo kia.
Bạch Khuê đều biết, ngay từ đầu đã biết, đó không phải là Mẫn Thượng Hiên thực sự, lại vẫn chìm đắm vào trong đó, không muốn đâm thủng tầng giấy mỏng kia. Hai người cứ như vậy không tiếng động sóng vai nhau đi qua từng năm tháng thăng trầm, như một bức màn tươi đẹp, trong khi bên trong mới là hết thảy bộ dạng cuối cùng.
Nhìn đi, Mẫn Thượng Hiên cho dù đang ở dưới chế độ "kính chủ như mạng" của Nguyệt Trầm Điện, vẫn có thể thần không biết quỷ không hay đào đi hai mắt của nàng.
Để làm được việc này, phải tốn bao nhiêu khí lực, bao nhiêu tâm cơ?
Như vậy, thật giống như đang nói với nàng rằng, cho dù nàng đã chết cũng không thể tha thứ cho nàng.
Mười hai tuổi năm đó, Úc Bách vĩnh viễn ly khai Nguyệt Trầm Điện, không còn chủ tử che chở, Bạch Khuê bị buộc phải đóng lên Thần Chú Ấn, tiến vào Khuyển Cung, trở thành Cung Chủ trên một người, dưới mấy trăm người.
Khi ấy, Điện Chủ là một đại thúc cao gầy rất đáng ghét. Hắn tại vị thật lâu, bộ dạng đã trên dưới ba mươi, cơ thiếp thành đàn mà vẫn háo sắc, ngay cả một tiểu quỷ lông còn không chưa mọc đủ như Bạch Khuê cũng muốn động tay động chân.
Như vậy xem ra, Điện Chủ vừa ngu dốt vừa vô năng, tương tự như rất nhiều đời Điện Chủ tiền nhiệm trước kia, thành kiến sâu đậm.
Bạch Khuê bị gọi tới gọi đi chà đạp mấy tháng, Điện Chủ đại thúc thấy nàng nhàm chán không sai biệt lắm, hơn nữa hình như cũng đã quen thuộc với chức vị này, liền đem ứng cử viên Điện Chủ mới tiến vào Nguyệt Trầm Điện giao cho nàng.
Người được đề cử để phụ tá ứng viên Điện Chủ kế nhiệm thường có chức vị không nhỏ, mỗi người ước chừng đảm nhiệm khoảng hai năm, nhưng bình thường đều để cho trưởng lão hoặc đường chủ đảm nhiệm, còn nếu đưa cho Cung Chủ Khuyển Cung thì chỉ có thể vì mấy lý do sau:
Một, gia hỏa kia vừa mới tới Nguyệt Trầm Điện, chưa có vây cánh.
Hai, gia hỏa kia rất được lòng Điện Chủ.
Ba, gia hỏa kia được tiên toán là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Ứng viên Điện Chủ kế nhiệm mà Bạch Khuê phụ tá, cũng chính là Đinh Triết Tương - Điện Chủ đương nhiệm hiện giờ, rất rõ ràng là vì lý do thứ nhất cùng thứ ba. Bởi vì gia hỏa này là mới tới, hơn nữa Điện Chủ một chút cũng không thích hắn. Lúc ấy, Đinh Triết Tương không phải là người duy nhất Điện Chủ đại thúc không thích. Đơn giản là vì đại thúc thích giống cái, cho nên hắn không được sủng.
Bất quá, Bạch Khuê không thể không nói, Đinh Triết Tương quả thật là một tên rất khó hòa bình ở chung.
Hai người lần đầu gặp nhau trong một tình huống rất quái lạ. Lúc trưởng lão dẫn Đinh Triết Tương vừa mới tiến vào trong điện đưa đến trước mặt Bạch Khuê, hai người đều ngẩn cả người.
Bọn họ thế mà lại muốn một đứa bé mười hai tuổi như nàng che chở một vị "ca ca" ít nhất cũng đã mười lăm tuổi? Mà điều khiến Bạch Khuê 囧 hơn chính là, Đinh Triết Tương còn cao hơn nàng một cái đầu!
Ngay cả Đinh Triết Tương mới đầu cũng không có ấn tượng gì tốt đối với nàng. Gia hỏa này vừa gặp nàng liền vẫn dùng ánh mắt khinh khỉnh cao ngạo nhìn nàng, tựa như đang quan sát nô tì vậy.
"Các ngươi không lầm chứ? Tiểu quỷ bộ dạng đoản mệnh này là ai?" Đây là câu đầu tiên Đinh Triết Tương nói.
Vì thế, hai người vừa nhìn thấy mặt, liền như nước với lửa.
Sau một khoảng thời gian Đinh Triết Tương được giao đến trên tay Bạch Khuê, Bạch Khuê mới nghe nói, tên hỗn đản kiêu căng, tự cho mình là đúng này nhìn có vẻ không sợ trời không sợ đất, nhưng bất quá cũng chỉ mới tiến vào Nguyệt Trầm Điện chừng một tháng, so với người đã lăn lộn ở trong này năm năm, thiên soa địa viễn như nàng, chẳng trách cần có người che chở chỉ đạo.
*Thiên soa địa viễn: vĩnh viễn sánh cùng thiên địa*
Lúc mới gặp Đinh Triết Tương, Bạch Khuê liền cảm thấy thiếu niên này có chút cổ quái, nguyên nhân là từ khí chất ung dung cao quý toát ra từ trên thân hắn.
Nàng đoán, gia hỏa này ước chừng xuất thân từ danh môn, chỉ là không biết như thế nào lại tiến vào Nguyệt Trầm Điện, còn không chút nào sợ hãi, giống như nơi này từ lúc đầu đã là điểm xuất phát, cũng là nơi quy tụ của hắn, hoặc giống như từ lúc sinh ra cho đến chết hắn đều ở đây vậy.
Bất quá, ở trong Nguyệt Trầm Điện một thời gian, người có chút đầu óc đều sẽ không đi hỏi nguyên nhân tiến vào Nguyệt Trầm Điện của người khác.
Bạch Khuê không có hỏi, mà cũng không muốn hỏi, bởi vì nàng còn đang chìm trong sôi trào oán hận vì bị Úc Bách bỏ lại, cả ngày mất hồn mất vía. Nếu không phải vì Điện Chủ hạ lệnh, nếu không phải vì không chịu làm, Thần Chú Ấn liền đau nhức đến mức không đứng dậy nổi, nàng mới miễn cưỡng đi tiếp tên hỗn đản Đinh Triết Tương này.
Sau đó, chỉ cần Bạch Khuê có thời gian nhàn rỗi, đều phải sử dụng thời gian nghỉ ngơi trân quý đó, mang Đinh Triết Tương đi làm quen với hoàn cảnh cùng mật đạo, làm quen với các đại cán bộ cùng Khuyển Cung, còn phải hướng dẫn cho hắn hết thảy quy củ.
Nhưng Đinh Triết Tương vẫn đều là bộ dạng lạnh lùng, mắt chó nhìn người thấp, có mở miệng cũng chỉ: đồng ý - "ừ" một câu, không đồng ý - "không" một câu.
Cho đến khi Bạch Khuê rốt cuộc hỏi ra trụ cột của Đinh Triết Tương cùng ý nguyện của hắn muốn chuyên về loại võ công gì, thay hắn gọi người dạy công phu đến, đem hết thảy sự tình dàn xếp thỏa đáng chu đáo xong, gia hỏa này lại bắt đầu vong ân phụ nghĩa xem nàng như không khí, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Hỏi không trả lời, hảo tâm nhắc nhở không để ý, khuyên bảo không quan tâm, cái gì cũng đều cảm thấy bản thân mới là đúng, còn nàng thì cái gì cũng không hiểu.
Bạch Khuê nhận hết bực bội từ Đinh Triết Tương, vài lần suýt chút nữa biến ra mấy con kỳ thú bộ dạng ghê tởm, một ngụm nuốt gọn Đinh Triết Tương. Nhưng chỉ cần vừa có ý nghĩ phản kháng, Thần Chú Ấn liền đau nhức, làm cho nàng không có cách nào tập trung tinh thần sử dụng ngọc thạch, mới bất đắc dĩ từ bỏ.
Từ lúc Úc Bách rời khỏi, mãi cho đến gần cuối năm, Bạch Khuê không có một ngày không nghĩ đến việc chặt người.
Khuyển Chủ mới nhận chức phải học một đống thứ, phải xử lý một đống việc, lại còn phải hầu hạ Đinh Triết Tương đại thiếu gia. Nhưng nếu Bạch Khuê thật sự bỏ mặc Đinh thiếu gia tự sinh tự diệt, Thần Chú Ấn lại cho nàng nhấm nháp cảm giác đau đớn tột độ muốn hộc máu. Nàng đúng là con rối đáng thương nhất trên thế gian.
Đoạn thời gian kia, nếu không có Dương Thư Ngạn hỗ trợ, quả thực chính là địa ngục u ám, quờ quạng đều không thấy được năm ngón tay.
So với đào tuyển Tu La Đấu Trường năm đó còn kinh khủng hơn.
Trưởng lão phái hữu hảo nhìn thấy Bạch Khuê chịu nhiều áp lực như thế, giống như cái xác không hồn, sợ nàng hậm hực chết sớm, đều sốt ruột vơ vét một đám tù nhân mỹ mạo đưa đến biệt viện của nàng, hy vọng lấy lòng nàng, đồng thời cũng có thể kiềm chế đám nam sủng tâm hoài bất quỹ mà trưởng lão phái đối địch đưa đến.
Đương nhiên, nam sủng tu la trường mà các trưởng lão nhọc công tạo ra vẫn không thể làm cho tâm tình của Bạch Khuê tốt lên.
Ngày qua ngày không có nửa điểm quang minh, nửa điểm chờ mong, nửa điểm hy vọng, cho đến khi thiếu niên đó xuất hiện trong nhân sinh của nàng.
Thiếu niên đó...gọi là Mẫn Thượng Hiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro