Hồi thứ mười bốn
Dương Thư Ngạn bị khiển lui, Bạch Khuê một mình đi vào khách phòng âm u như mộ thất của Điện Chủ, nhận mệnh quỳ xuống. Quỳ một hồi lâu, Điện Chủ mới chậm rãi xuất hiện ở xa xa, trong bóng tối từng bước một đi ra.
Tươi cười âm u, tựa như một con rắn độc.
"Ngươi xác định muốn lưu lại thiếu niên kia?" Thanh âm của Điện Chủ vẫn khàn khàn trầm ngâm như trước, khiến người ta không rét mà run.
Bạch Khuê toàn thân ướt đẫm quỳ trên mặt đất, lạnh đến phát run, không hiểu ngẩng đầu:
"Thiếu niên kia mới mười lăm tuổi, có gì không được?"
Điện Chủ cười yếu ớt nhìn nàng, nhưng Bạch Khuê nhìn ra, phía dưới nụ cười ngán ngấy kia chính là khinh thường cùng châm chọc.
"Cũng không có gì không được, chỉ là hắn còn sống một ngày, ngươi còn phải đề phòng lo lắng một ngày thôi." Điện chủ ôn hòa nói.
"Ngài biết hắn là ai?"
"Không biết hắn là ai liền đem người cứu về, mới kỳ quái đi?"
Biết Điện Chủ đang đùa cợt nàng, Bạch Khuê cúi đầu, bình thản nhìn từng giọt nước tích táp rơi trên sàn đất lạnh lẽo.
Nhưng Điện Chủ vẫn không có ý định thả nàng trở về thay y phục, sưởi ấm thân thể. Hắn thong thả đi đến trước mặt Bạch Khuê, dùng lực đạo đủ để bóp nát xương cốt nắm lấy cằm của nàng, đem mặt nàng nâng lên, cười hỏi:
"Không phải là ngươi nhất kiến chung tình với thiếu niên kia chứ? Ân?"
"..."
"Tuổi còn nhỏ đã có ánh mắt như vậy, sợ là sớm muộn gì cũng rước lấy họa sát thân, ngươi biết không?"
"Cầu còn không được."
Bạch Khuê học theo ngữ điệu ôn nhu của Điện Chủ, nói:
"Tựa như một con rối ngày qua ngày sống tại nơi này, mới là chuyện khiến người ta buồn nôn, ngài hẳn là có thể hiểu rõ."
Điện Chủ ha ha nở nụ cười, đầu ngón tay như kiềm sắt kia buông ra cái cằm của Bạch Khuê.
"Chiều hôm nay, Ngân Câu Sơn Trang đã bị diệt môn. Thiếu niên kia là huyết mạch cuối cùng của Ngân Câu Sơn Trang. Bí mật về Ngân Câu Phổ, ước chừng cũng ngay tại trên thân thiếu niên kia. Bất quá, đưa hắn vào Khuyển Cung, sau đó hạ lệnh buộc hắn khai ra Câu Phổ, quả thực rất tiện lợi."
Điện Chủ ôn hòa đem Bạch Khuê nâng dậy, nhìn thẳng vào mắt nàng:
"Ngươi định làm như vậy sao?"
Bàn tay lạnh như băng kia đặt trên y phục đã ướt đẫm của Bạch Khuê, làm cho nàng ớn lạnh đến mức da gà nổi đầy người.
Bạch Khuê lắc đầu:
"Ta không cần, cũng không muốn thứ Câu Phổ gì đó, Nguyệt Trầm Điện lại không có ai luyện song kiếm."
"Mẫn Thượng Hiên có thể làm người thứ nhất."
Giống như trêu chọc đủ, Điện Chủ quỷ mị xoay người, chậm rãi rời khỏi.
Bạch Khuê ở tại chỗ nhìn theo Điện Chủ, trong nội tâm không ngừng la hét cầu cho tên Điện Chủ chết tiệt kia đi nhanh chút, nàng có thể sớm trở về thay y phục nghỉ ngơi. Lại không ngờ, Điện chủ đột nhiên quay đầu lại, lãnh đạm nở nụ cười.
"Có một thiếu niên hảo túi da ở bên cạnh, xem ra những ngày sau này sẽ phấn khích hơn rất nhiều."
Bạch Khuê trầm mặc nhìn theo lão nam nhân kia.
Nàng thật không hiểu trong đầu Điện Chủ chứa thứ gì. Tất cả nam nhân đã có tuổi trong Nguyệt Trầm Điện đều kỳ dị, mà người khó hiểu nhất dĩ nhiên là Điện Chủ.
Tuy nhiên, Bạch Khuê đã lạnh tê người, mặc kệ vị Điện Chủ thay đổi thất thường kia đang suy nghĩ cái gì, cung kính đưa tiễn Điện Chủ xong, liền lê thân trở về biệt viện của mình, ngã xuống hôn mê, sau đó cũng không thể nhúc nhích.
Đêm đó, tuy có nam sủng cùng nô bộc trong biệt viện tới thay y phục, lau người cho nàng, Bạch Khuê vẫn bệnh nặng mấy ngày. Trừ bỏ vì bị cực khổ dầm mưa, nhất định còn có một bộ phận rất lớn là vì vị Điện chủ không có tính người kia, biết bộ hạ đã ướt đẫm còn kéo đi nói chuyện phiếm.
Chờ đến thời điểm nàng tỉnh, số phận của Mẫn Thượng Hiên đã bị định đoạt.
Thiếu niên bị đóng lên Thần Chú Ấn của Khuyển Cung, thỉnh đại phu. Mạng thì cứu trở về, nhưng lại bị tuyên bố cả đời không có cách gì đứng thẳng được nữa.
Bạch Khuê bệnh nằm trên giường nghe thuộc hạ báo cáo lại từng sự kiện diễn ra trong nhiều ngày qua, trong não lại hiện lên những lời Điện Chủ nói đêm đó.
Đã ở trong Nguyệt Trầm Điện lăn lộn nhiều năm, Bạch Khuê ước chừng có thể từ giọng nói âm dương quái khí của Điện Chủ hiểu được rõ ràng - mặc dù Điện Chủ thúc thúc cảm thấy Mẫn Thượng Hiên không phải là một nhân tài đáng giá, nhưng lại chân thành mong đợi gia hỏa này sẽ mang đến tai họa gì cho nàng.
Nên biết, bị Điện Chủ đánh giá là chỉ có hảo túi da, bình thường sẽ không phải vật quý gì, không phải vật quý lại được Điện Chủ trả về nguyên vẹn, bình thường đều là tai họa trong tai họa.
Vì thế, Bạch Khuê cảm thấy phi thường đau đầu.
Nàng ngồi phịch ở mép giường, dựa vào người Dương Thư Ngạn, hỏi:
"Tên Mẫn Thượng Hiên kia mấy ngày nay thế nào?"
"Còn đang khôi phục, suốt ngày mê man, nhưng hắn nói với hạ nhân là, một khi ngươi muốn tới liền nhất định phải gọi hắn dậy." Dương Thư Ngạn đáp.
Bạch Khuê trầm mặc tựa vào trên vai Dương Thư Ngạn, có chút đăm chiêu.
"Ngươi biết hắn không?"
"Tân tinh của võ lâm, hậu bối danh môn." Dương Thư Ngạn giản lược trả lời.
Bạch Khuê trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi:
"Nếu hắn nổi danh như vậy, mọi người đều biết về hắn, sao ta lại không biết?"
Dương Thư Ngạn một tay nhận lấy chén thuốc hạ nhân đưa tới, một tay khác đỡ Bạch Khuê tựa vào bên đệm êm, động tác liền mạch lưu loát, nhưng cũng không quên đáp lời nàng:
"Có khả năng là vì ngươi không có thời gian rảnh, không phải ngủ mê man thì chính là tại bên ngoài chạy loạn."
"Còn không phải là do Điện Chủ ban bố quá nhiều nhiệm vụ sao?! Hắn còn đùa cợt ta tùy tiện nhặt người lung tung!"
Bạch Khuê oán hận nuốt vào một muỗng thuốc.
~★★★~
Cách sau đó một ngày, nàng buộc gọn tóc, khoác lên trung y, kéo theo ngoại bào dài lếch thếch, rất vô tư tự nhiên bước vào phòng của Mẫn Thượng Hiên lần đầu tiên.
Giống như Dương Thư Ngạn đã nói, thiếu niên đang ngồi ở trên giường, chờ đợi nàng đến.
Cùng đêm mưa sa gió giật hôm đó hoàn toàn bất đồng, không có lầy lội máu bẩn, không có vết thương chồng chất, trước mắt nàng là một thiếu niên đoan chính sáng lạn có thể khiến người người mơ tưởng.
Nhất là màu mắt cùng màu tóc kia, đều là màu đỏ xinh đẹp hiếm thấy, không chói mắt như máu, không ảm đạm như ánh nắng chiều, mà thâm trầm nhợt nhạt, ấm áp như lá phong ngày mùa thu, mở ra cửa sổ liền chứng kiến một góc trời đỏ thắm.
Điện Chủ trêu tức cảnh cáo, từng khiến Bạch Khuê trong khoảnh khắc nổi lên một chút cảnh giác.
Tuy nhiên, nàng lại bại bởi nhất kiến chung tình mãnh liệt.
Dương Thư Ngạn thức thời đóng cửa đi ra ngoài, lưu lại Bạch Khuê cùng Mẫn Thượng Hiên ở trong phòng.
Đứng xa xa nhìn nhau một hồi, Bạch Khuê rốt cuộc lướt qua cái bàn, tại bên giường Mẫn Thượng Hiên ngồi xuống, xốc lên chăn bông kiểm tra thương thế của hắn. Cuối cùng, nàng áp tay lên mắt cá chân Mẫn Thượng Hiên.
"Có thể cử động được không?"
"Không thể." Mẫn Thượng Hiên trả lời.
Thiếu niên đáp rất bình tĩnh, giống như kẻ hai chân tàn phế kia không phải là hắn vậy.
Bạch Khuê đắp chăn lại cho hắn, nhìn hắn nói:
"Ta sẽ tìm về cho ngươi một đôi chân hoàn hảo. Về phần kẻ thù của ngươi - Kỷ Nguyên Phái, cũng không phải nhất thời nửa khắc liền có thể đối phó. Như vậy, ngươi có thể trở thành lưỡi dao của ta, lá chắn của ta, trở thành "lạp khuyển" giá trị nhất của ta không?"
Bạch Khuê nở nụ cười ngọt ngán như Điện Chủ ngày ấy, nghiêng đầu hỏi thiếu niên:
"Có thể làm được chứ? Một người nhân trung long phượng, lại mang một thân mỹ danh như ngươi, có thể làm được những việc đê tiện, âm hiểm, hung ác sao?"
Khác hẳn với suy nghĩ của Bạch Khuê, thiếu niên tiều tụy không có nửa phần tỏ ra bị vũ nhục hay không cam lòng. Đôi con ngươi vẫn lạnh nhạt không gợn sóng.
"Ta sẽ trở thành "lạp khuyển" trung thành nhất của ngươi." Mẫn Thượng Hiên bình tĩnh nói, giống như đang tuyên thệ.
Ta sẽ trở thành "lạp khuyển" trung thành nhất của ngươi, thiếu niên đã nói như vậy.
Trong khoảnh khắc kia, nếu nói nàng không run sợ, đó chính là gạt người.
Ngược lại, nàng run sợ rất nhiều, cổ họng nghẹn cứng như bị một khúc cây đâm chọc. Để che giấu vẻ thất thố của mình, Bạch Khuê nghiêng đầu, cười giảo hoạt:
"Vậy nếu ta làm thế này thì sao?"
Đôi môi Bạch Khuê in vào trên môi Mẫn Thượng Hiên, rõ ràng biểu lộ ý muốn hắn làm tân sủng tiến nhập màn trướng của nàng.
Choai choai nữ hài cùng một thiếu niên mười bảy tuổi, thân hình còn cao hơn nàng một cái đầu, thậm chí đủ để làm trưởng bối của nàng, đó không thể nghi ngờ là một nụ hôn hỗn tạp, khiêu khích cùng ác ý. Chưa kể đến việc trước khi rời khỏi đôi môi thiếu niên, Bạch Khuê còn trêu tức cắn một cái.
Nhưng bên trong cặp mắt đỏ của thiếu niên vẫn như trước, không có một tia tức giận. Thậm chí, thiếu niên còn ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu về phía nàng.
Hắn tự tay đỡ lấy cái gáy Bạch Khuê, tiến lại gần nàng, đưa môi hồi đáp.
Hai phiến môiướt át, nụ hôn dầy đặc cùng cái lưỡi mềm mại, không mang theo sắc dục để lấy lòng nàng như nhóm nam sủng, mà nhẹ nhàng tựa như đang hôn môi với tình nhân chân chính. Hơi thở của hắn vô cùng nồng nhiệt, trong trẻo mà ấm áp, tốt đẹp đến mức làm cho Bạch Khuê cứng đờ, suýt chút nữa liền muốn tránh né, đẩy ra hắn.
Thiếu niên này, không những làm cho nàng vừa gặp đã thương, ác ý thử lòng lại đổi lấy một cái hôn môi tựa như mỹ tửu.
Cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng ngay lúc đó, Bạch Khuê đã có dự cảm sẽ rơi vào mạng nhện.
Mẫn Thượng Hiên giống như một con chim khổng tước sặc sỡ hoa vũ. Nàng nhặt được hắn, lại không biết hắn sẽ trưởng thành như thế nào.
Đó cũng là bắt đầu cho đoạn thời gian yêu đương mà Bạch khuê thích nhất - đoạn thời gian mà Mẫn Thượng Hiên vẫn không có cách gì hành tẩu, chỉ có thể yếu ớt ỷ lại nàng.
Mặc kệ là ra ngoài thay Điện Chủ làm việc, là tìm người hay là đang trong Nguyệt Trầm Điện bận bịu với một đống công vụ, Mẫn Thượng Hiên đều ngồi trên cái xe lăn tinh xảo, ở trong biệt viện chờ nàng, có khi là tại cái ao bên cạnh biệt viện cho cá ăn, cũng có khi là tại trong phòng đọc sách điều tức...
Khi đó, Mẫn Thượng Hiên luôn chờ đợi nàng trở về, chỉ chờ một mình nàng.
Nàng chính là người duy nhất bao che cùng nói chuyện với Mẫn Thượng Hiên, là toàn bộ thế giới của hắn. Không có nàng, Mẫn Thượng Hiên liền không sống nổi.
Có lẽ cũng chỉ có như vậy, mới có thể khiến Bạch Khuê không còn nửa phần bất an, cởi bỏ hết thảy cảnh giác đối với một người đi?
Đoạn ngày tháng có Mẫn Thượng Hiên bên cạnh, thế giới của nàng bỗng nhiên tìm trở về nhan sắc, tất cả đều lóe sáng lên.
Bôn tẩu khắp nơi, ngủ không đủ giấc, hơn nữa còn phải giúp Mẫn Thượng Hiên tìm danh y, tất cả đều không là gì. Nàng một chút cũng không ngại phiền, thậm chí còn nổi lên hứng thú thu thập những món đồ chơi cổ quái thú vị ở các nơi, hận không thể đều chuyển trở về, đưa cho Mẫn Thượng Hiên vẫn không có cách gì hành tẩu giải buồn.
Cũng bởi vì dạng này, mỗi lần trở về điện đều mang theo vài danh y cùng nhiều bao thổ sản, nàng liền thành đối tượng giễu cợt của người trong Nguyệt Trầm Điện.
"Cung chủ động tâm nha...muốn chờ đến lúc chân của ca ca xinh đẹp tốt lên sao?"
"Thiếu hiệp người ta còn không nhất định là thật lòng nguyện ý theo nàng, nếu là ta bị bắt tới, cũng chỉ có thể ỡm ờ như vậy."
"Phải không? Nhưng ta nghe người trong Khuyển Cung nói, vẫn có nam sủng xuất nhập tẩm cung của Bạch Khuê. Dương Thư Ngạn không phải cũng thường xuyên cùng tẩm sao?"
"..."
Mọi loại đồn thổi đều có, mọi loại suy đoán đều rải rác khắp nơi, thậm chí lời khó nghe cũng không ít.
Cho đến khi mọi người nhìn thấy Tiểu Thao Thiết canh giữ ở bên người Mẫn Thượng Hiên, mới chân chính xác định được địa vị của Mẫn Thượng Hiên tại trong lòng Bạch Khuê.
TiểuThao Thiết kia mặc dù nhỏ bé, nhưng chính là kỳ thú số một số hai của Bạch Khuê. Trong thời kỳ Đinh Triết Tương còn chưa làm gì ra hồn, thời điểm Bạch Khuê không ở bên cạnh, đều lệnh cho Tiểu Thao Thiết tùy thân đi theo bảo hộ hắn.
Nay vừa nhìn, liền nhìn ra, địa vị của Mẫn Thượng Hiên, đã cao ngang bằng với địa vị của ứng viên Điện Chủ kế nhiệm mà Bạch Khuê phụ tá.
Mọi người đều nói, giữa Mẫn Thượng Hiên cùng Bạch Khuê lúc đó quả thực là một trò khôi hài hết sức hoang đường. Mẫn Thượng Hiên cần Bạch Khuê để sống sót, Bạch Khuê thì tham luyến sắc đẹp cùng sự ấm áp của thiếu niên, gọi là đồng bọn còn không thể, nói gì đến bạn lữ.
Tuy nhiên, trong hai năm đầu kết giao với Mẫn Thượng Hiên, Bạch Khuê thật sự rất vui vẻ.
Cho dù lời nói của mọi người không sai, hai người bất quá cũng chỉ dựa vào nhu cầu của nhau. Nhưng Mẫn Thượng Hiên lại có thể mang đến cho Bạch Khuê loại tình cảm mà nàng vẫn đều khiếm khuyết.
Mẫn Thượng Hiên có đôi cánh tay ấm áp có thể nghênh đón nàng, có thanh âm cùng nụ cười có thể an ủi hết thảy lòng người. Hắn chính là say lòng người như thế, quả thực khiến nàng khó có thể tự kiềm chế.
Cho dù khi bọn họ tán gẫu luôn tránh nặng tìm nhẹ, nhưng vẫn cho Bạch Khuê cảm giác được an ủi.
Hai năm đó, mặc kệ gặp phải chuyện gì, Bạch Khuê cũng không giống như lúc khi Úc Bách rời đi, nản lòng thoái chí muốn buông xuôi tất cả, bởi vì trong biệt viện của nàng luôn có một thiếu niên ấm áp như ánh dương chờ nàng.
Tình yêu đó tựa như lưu thủy luôn chảy dài trong khe hẹp, tuy rằng giả dối, lại luôn làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro