Hồi thứ mười
Bất quá, thanh niên phía trước tu vi thật sự rất cao, không cần cẩn thận quan sát vẫn có thể cảm nhận được loại linh lực bập bềnh bập bềnh như sóng nước, không có đặc dị che dấu kia.
Gia hỏa này, nếu so sánh với nàng khi không có thiên phú triệu hồi Ngọc Thạch Kỳ Thú, rõ ràng thực lực ở cấp bậc cao hơn.
Nhưng Bạch Khuê cũng biết, vẫn chưa tới thời điểm nên khủng hoảng.
Thứ nhất, bọn họ không có cách gì xác định nàng chính là Bạch Khuê, bởi vì thiên chân vạn xác là nàng đã chết mười năm trước; Thứ hai, hiện tại trên ngực nàng đã không còn dấu Thần Chú Ấn của Nguyệt Trầm Điện, mà dựa theo nhận thức của nàng đối với Minh Dương Đường, bọn hắn nhất định sẽ không thương tổn nàng.
Minh Dương Đường giương cung bạt kiếm với Ma Giáo, còn đối với những dân chúng chưa xác định được hành vi phạm tội, sẽ không áp bức lẫn nhau.
Bởi vì vậy, Minh Dương Đường được coi như là phi thường chính phái trong chính phái, nhưng cũng tương đối khó đối phó.
Bọn họ lại bước vào quán trà lâu lớn mà Bạch Khuê đã ghé qua đánh một giấc ngủ trưa trước đó, không biết là trùng hợp hay do trà lâu này rất nổi danh.
Đi vào một sương phòng độc lập trên tầng cao nhất, tiểu nhị châm xong nước trà liền lui ra ngoài, lưu lại hai người đều đeo khăn che mặt, đối diện mà ngồi.
Biết Bạch Khuê đang chờ hắn lên tiếng, thanh niên chậm rãi lấy xuống đấu lạp phủ lụa dài đặt ở trên mặt bàn. Gương mặt đoan chính quen thuộc cứ như vậy hiển lộ ra.
Tóc dài đen nhánh như mực, lấy một cây trâm búi lên phân nửa, còn lại phân tán xuống cần cổ, tôn lên làn da bạch tích, có chút nhàn tản lơ đãng lại có chút tao nhã, nếu không đề cập đến khuôn mặt như muốn đông lạnh lòng người kia.
Cặp mắt của thanh niên hẹp dài, lạnh lùng, có lễ mà xa cách, tiên phong đạo cốt, biểu lộ thân phận phi phàm.
"Tại hạ là Hà Thanh Thu của Minh Dương Đường, Viên Mịch chưởng môn phái tại hạ tới cùng cô nương nói chuyện."
Bạch Khuê nhìn gương mặt hoà nhã trước mặt, choáng váng.
Quả nhiên là gia hỏa Hà Thanh Thu này! Hắn tại Minh Dương Đường cho dù không phải là đại đệ tử cấp bậc cao gì, nhưng cũng được coi như một nhân vật có uy tín cùng danh dự, sao lại bị phái đến chỗ này?
Nhìn thế nào cũng cảm thấy lai giả bất thiện, chẳng lẽ lão bất tử Viên Mịch kia đã phát hiện ra điều gì?
Bạch Khuê hữu khí vô lực hỏi:
"Chuyện gì có thể quấy nhiễu đến Minh Dương chưởng môn cùng Thu công tử như vậy? Là chuyện ở khách điếm lúc trước sao?"
"Không, là vì Minh Dương Đường tra được một việc khiến người ta lo lắng."
Cặp mắt đẹp đen nhánh của Hà Thanh Thu nhìn về phía Bạch Khuê, thấp giọng nói:
"Tra được cô nương cùng với Cung Chủ Bạch Khuê của Khuyển Cung đã chết mười năm trước, có năng lực cực kỳ tương tự."
Vừa nghe những lời này, Bạch Khuê lập tức nổi giận đập bàn:
"Chỉ vì ta không phải là một người thường? Trên đời này thiếu gì những người có năng lực đặc dị, loại sự tình này có gì cần đi điều tra!"
Nếu như trong biển người mênh mông, hễ ai có năng lực giống nhau bọn họ đều muốn biết, vậy người trong thiên hạ đã đều ở trong tay Minh Dương Đường! Lý do này căn bản là đang vũ nhục thưởng thức của nàng!
"Minh Dương Đường đúng là thần nha! Tiểu nữ cũng có nghiên cứu một ít thuật bói toán, vậy ngươi nói xem ta còn giống người nào!"
Càng nói càng bực, Bạch Khuê chỉ tay vào mũi Hà Thanh Thu, cả giận nói:
"Thiếu ngậm máu phun người!"
Hơn nữa, nếu Minh Dương Đường đã tra ra, vậy không phải đại biểu cho việc đám người trong Nguyệt Trầm Điện cũng có thể tra ra sao?
Nói thực, dưới bộ dạng cường ngạnh bất phục, Bạch Khuê có chút hoảng hốt.
Thanh niên vẫn không biến sắc, lạnh giọng đáp:
"Đây là bí pháp trong Đường, thiên hạ hiếm có người biết, mấy năm mới có cơ hội sử dụng một lần, vì người trong thiên hạ mà sử dụng."
"Vì người trong thiên hạ?" Bạch Khuê cười lạnh.
"Nói như vậy, các ngươi đang hoài nghi ta là người trong Khuyển Cung của Nguyệt Trầm Điện?"
Thanh niên cũng không phủ nhận:
"Đúng vậy, có thể để cho tại hạ nhìn xem ngực của cô nương có Thần Chú Ấn của Nguyệt Trầm Điện hay không?"
Lời này nếu từ miệng người khác nói ra, nghe có vẻ hoang đường vô lễ, nhưng xuất từ miệng Hà Thanh Thu, lại có vẻ vô cùng chính trực.
Gia hỏa này thần thái vẫn trong trẻo lạnh lùng, trong mắt không có một tia tạp chất, ánh mắt cũng không có chút nào né tránh, cộng thêm phong thái nhanh nhẹn cùng hảo túi da, cứ như vậy ngồi ở bên kia, hiên ngang lẫm liệt muốn Bạch Khuê lộ ngực.
Nói ra thì, một thanh niên chính trực như vậy lại muốn nhìn ngực của một ác đồ quỷ quái như nàng, mọi người tuyệt đối sẽ nhận định hắn có lý do gì đó bất đắc dĩ.
Tình huống này, nếu bên cạnh vây quanh một đám hoa si, khẳng định sẽ bắt đầu đánh trống reo hò phụ họa Hà Thanh Thu.
Kiểu người trời sinh đã mang khí chất hiệp nghĩa chính trực này, thật khiến cho người ta muốn chém.
Bạch Khuê cường ngạnh nhịn xuống tính khí. Với lại, nàng cũng không có cách nào đánh lại tên đạo sĩ chết tiệt trước mặt này.
Vì thế, Bạch Khuê một bên mím môi nhíu mày, một bên cởi y phục, tự thuyết phục chính mình: Lộ thì lộ! Dù sao cũng không biết đã bị bao nhiêu người xem qua!
Cực kỳ khinh thường cởi bỏ vạt áo, hào phóng lộ ra bộ ngực tuyết trắng, còn để cho Hà Thanh Thu lấy phù chú kiểm tra thực hư. Kết quả...
Tự nhiên là không có vết tích Thần Chú Ấn, một trận không công.
Hà Thanh Thu không chỉ tự nhiên đảo qua ánh mắt, cũng vì xác nhận mà dừng lại một hồi, nhưng mặt không đỏ tai cũng không hồng, giống như nàng là nam nhân vậy.
Bạch Khuê lập tức bất mãn. Lão nương năm nay mới hai mươi. Thân thể dù nhỏ nhắn nhưng cái gì cần có đều có. Sau khi hồi sinh mặc dù trên thân có sẹo, nhưng tốt xấu gì chất da cũng trắng trẻo non mềm. Gia hỏa này trấn định như vậy, thật sự quá mức đả thương người!
"Được rồi." Hà Thanh Thu bình thản nói, một bên cầm lấy bút lông viết xuống.
"Tại hạ sẽ bẩm báo chuyện này với sư phụ. Nhưng lúc trước sư phụ có dặn, nếu cô nương không phải người của Nguyệt Trầm Điện, tại hạ liền phải tùy thân đi theo bảo hộ cô nương, hoặc là đưa cô nương vào Minh Dương Đường ở."
"Cái gì?" Bạch Khuê còn chưa mặc xong y phục, liền kích động hỏi.
"Ngươi vừa nói gì?"
Hai cái lựa chọn khiến người ta đều không muốn lựa chọn kia là sao?
Đối diện với bộ dạng kinh ngạc của Bạch Khuê, Hà Thanh Thu vẫn bình thản như trước. Hắn nâng lên cặp hắc mâu hẹp dài nhìn nàng, giống như đang nhìn một tiểu quỷ phản ứng quá độ, trong khi hết thảy đều rất tự nhiên.
"Nguyệt Trầm Điện mấy ngày gần đây liên tiếp có động thái, chiêu binh mãi mã, chiêu mộ kỳ tài. Cô nương một thân một mình như vậy, sợ là sẽ có nguy hiểm."
Dứt lời, Hà Thanh Thu nhàn nhạt hỏi:
"Hay là...cô nương cũng có ý định gia nhập Nguyệt Trầm Điện?"
Lời này vừa ra, trong khoảng thời gian ngắn, xung quanh như lọt vào hầm băng.
Không chỉ vì hơi thở áp bách lạnh lùng của thanh niên, ngay cả Bạch Khuê bên này, đều mang theo lãnh ý lạnh thấu xương.
Bạch Khuê cười lạnh, nheo lại con mắt nói:
"Công tử đang nói chuyện ngu ngốc gì vậy? Ta cũng không muốn chạm trán đám hung thần ác sát kia."
Ở phía đối diện, Hà Thanh Thu đặt xuống bút lông, nhíu lại lông mày, nghiêng mắt nhìn nàng.
Một hồi lâu sau, thanh niên mới chậm rãi nói:
"Cô nương chắc là biết Nguyệt Trầm Điện rất thừa thải linh thạch đi?"
"Loại sự tình này, ngay cả đại thẩm ven đường cũng biết."
"Như vậy, cô nương ắt có thể đoán trước, nếu Nguyệt Trầm Điện biết được cô nương sở hữu kỳ thuật này, nhất định sẽ tìm cách đem cô nương mang đi sở dụng, gia tăng thực lực cho bọn họ. Đây là chuyện mà cả cô nương lẫn tại hạ đều không muốn gặp phải."
Thanh âm của Hà Thanh Thu sắc lạnh như ngọc thạch. Từng câu đều có lý, nói năng vô cùng khí phách, lại tự dưng làm cho nàng phiền chán.
Bạch Khuê nhíu mày, trừng mắt nhìn Hà Thanh Thu, tựa như đang nhìn một kẻ điên, hết sức khó tin rằng sẽ có một ngày Minh Dương Đường đạo sĩ nói muốn tùy thân bảo hộ nàng.
Nên biết, mười năm trước, đám gia hỏa Minh Dương Đường này vừa gặp được nàng liền tựa như thấy hồng thủy mãnh thú, hận không thể lập tức xông lên vì dân trừ hại. Hiện tại lại nói...phải bảo vệ nàng?
Thế giới này thật sự là vô kì bất hữu. (*Không chuyện lạ gì không có*)
Nếu đám gia hỏa ở Nguyệt Trầm Điện kia biết được người của Minh Dương Đường muốn nhắm mắt theo đuôi bảo hộ nàng, sẽ có loại phản ứng gì?
Minh Dương Đường luôn lấy chính nghĩa trong thiên hạ làm nghĩa vụ. Cho nên, trước khi hoàn toàn xác định nàng chính là Bạch Khuê, sẽ không giam lỏng nàng. Đã cùng Minh Dương Đường giao tế nhiều năm, điểm ấy Bạch Khuê rất rõ ràng, thậm chí có thể quang minh chính đại đứng ra cam đoan mỹ đức của đối thủ một mất một còn này.
Hơn nữa, cho dù đã đích thực xác định nàng là Bạch Khuê, chỉ cần nàng tình nguyện quy phục hoặc cải tà quy chính, lão bất tử - chưởng môn của Minh Dương Đường kia có khả năng rất lớn vẫn sẽ cho nàng một cơ hội làm người.
Nhưng một khi đã chém đinh chặt sắt rằng nàng thật sự muốn gieo rắc tai họa khắp thiên hạ, chưởng môn Minh Dương Đường tuyệt sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Như vậy xem ra, lúc này Minh Dương Đường đối với nàng mà nói, xem như phe hữu hảo.
Còn phái tới một thanh niên ngon miệng, phù hợp với thẩm mỹ của nàng như vậy, không phải đang có ý tốt thì là cái gì? Bất quá, vốn luôn là đối thủ một mất một còn trong một thời gian dài, Bạch Khuê vẫn theo bản năng nổi lên phản kháng.
Trừng mắt nhìn thanh niên, chỉ ra nghi hoặc của mình:
"Vậy vì sao phải là ngươi? Loại nhân vật tôm tép như ta còn cần xuất động ngươi sao? Ngươi không phải là ứng viên trẻ tuổi đầy hứa hẹn, là người đóng vai trò cực kỳ trọng yếu trong việc tiêu diệt Nguyệt Trầm Điện sao? Phái ngươi tới chỗ ta nhất định là vì hoài nghi cái gì đi?"
Đối diện, Hà Thanh Thu vẫn là bộ dạng phục tùng thu mắt như trước, nhẹ nhàng bâng quơ đáp:
"Phụ trách vấn đề Nguyệt Trầm Điện, trừ ta còn có Vệ Minh sư huynh. Sư huynh có kinh nghiệm lịch lãm phong phú, có hắn là đủ. Nếu lại để Nguyệt Trầm Điện được đến loại kỳ thuật này của cô nương, chỉ sợ thực lực càng tăng mạnh, giết hại thương sinh."
Nghe nói như vậy, Bạch Khuê liền cười lớn dưới đáy lòng.
Đây không phải đang khen nàng mười năm trước sao? Thật không ngờ...không ngờ đám gia hỏa Minh Dương Đường này lại kiêng kị nàng như vậy!
Bạch Khuê hiếu kỳ hỏi:
"Quý phái vì sao phải kiêng kị kỳ thuật này như thế? Năm đó, Bạch Khuê vẫn là Cung Chủ Khuyển Cung, Nguyệt Trầm Điện cũng đâu gây nhiều sóng gió như vài năm nay, có gì phải sợ?"
Hà Thanh Thu nhợt nhạt nở nụ cười, nói ngược lại:
"Không có kỳ thuật này hỗ trợ, Nguyệt Trầm Điện còn gây sóng gió như vậy, huống chi được đến cô nương."
Một câu này, liền làm cho nụ cười của Bạch Khuê cứng tại trên mặt.
Như vậy tức là...tên đạo sĩ chết tiệt này nhất định phải cùng với nàng sao?
Fun fact của tác giả: "Khuê" trong "Bạch Khuê" nghĩa là một loại vàng ngọc, tương quan với năng lực có thể từ Ngọc Thạch ấp ra kỳ thú của nữ chủ. Tên này là do chủ tử trước - Úc Bách đặt cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro