Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi thứ hai mươi chín

Hồi thứ hai mươi chín

Bảo mã A Hồng dù có nhanh cỡ nào chăng nữa, chung quy cũng không bằng Đại Hắc Long có thể một ngày bay ngàn dặm của Bạch Khuê năm đó. Bởi vậy, hai người tự nhiên không thể nội trong một ngày đi đến địa điểm, mà nghỉ tại một khách điếm ven đường.

Một đại cô nương trưởng thành cùng với một thiếu niên chừng mười lăm tuổi, bọn họ không hề ngoại lệ phải hứng chịu ánh mắt công kích đạo đức từ lão bản nương khách điếm. Nhưng Bách Hồ vẫn khăng khăng một mực, kiên trì muốn cùng nàng ở chung một gian phòng.

Bạch Khuê cảm thấy rất lo lắng.

Quả nhiên, đêm đó Bách Hồ không chỉ bò giường, còn mang theo ý cười mị hoặc áp đến trên thân nàng, rõ ràng nhận thấy nàng nhiều tháng độc thân mà ngủ, sẽ không có cách gì cự tuyệt sắc đẹp dụ hoặc của thiếu gia hắn.

Ngoại bào của thiếu niên đã rớt xuống phân nửa, lộ ra dáng người tiêu chuẩn cùng cơ bụng rắn chắc. Sợi tóc tím mềm mại chạm nhẹ vào làn da nàng. Bách Hồ rũ mi cười, nói:

"Ngươi biết không? Bạch Khuê."

Hắn nghiêng người, cúi đầu dụ hoặc:

"Tuy rằng trong mười năm nay, tốc độ trưởng thành của ta không bằng nhân loại, nhưng ít ra thân hình này cũng đã thành niên, thỏa mãn cùng ngươi yêu nhau..."

Bạch Khuê không nói hai lời, trực tiếp đem thiếu niên đang phát tình kia đá xuống giường.

Nỗi khiếp sợ từ nhiều năm trước vẫn còn tồn đọng. Thiếu niên ở độ tuổi này là đáng sợ nhất, ngay cả Dương Thư Ngạn thoạt nhìn luôn điềm nhiên đạm bạc đều có nhu cầu này. Mẫn Thượng Hiên năm đó cũng thế, trước khi chân hắn tốt lên còn hoàn hảo, sau khi chữa khỏi chân, liền bắt đầu tùy tâm sở dục bò giường.

"Bạch Khuê!"

Trên mặt đất truyền đến tiếng rống giận của Bách Hồ. Thiếu niên tức giận đến mức răng nanh đều lộ ra, phẫn nộ nói:

"Ngươi trước kia không phải như thế! Đừng nói với ta là sau khi hồi sinh, ngươi bỗng nhiên trở thành thánh nhân, vô dục vô cầu!"

Bạch Khuê lúng túng thu hồi chân, có chút áy náy nhìn thiếu niên trên mặt đất.

"Ngươi có biết ta chán ghét bị cường bạo không? Hơn nữa đối với ta mà nói, tuy rằng linh hồn bên trong của ngươi sớm đã trưởng thành. Nhưng mấy tháng trước khi ta hồi sinh, ngươi thoạt nhìn vẫn là một thiếu niên."

Nàng không biết làm sao bước xuống giường, đem thiếu niên hoạt sắc sinh hương trên mặt đất kéo lên, giải thích:

"Như vậy, ta sẽ có loại cảm giác như dâm loạn trẻ con, ngươi hiểu không?"

Bách Hồ nghe đến những lời này, trên mặt lúc xanh lúc trắng, vừa tức lại không biết làm sao. Lỗ tai dựng thẳng lại cụp xuống, cụp xuống xong lại dựng thẳng. Tâm lý rõ ràng đang khổ sở giao chiến.

"Cho nên?" Thiếu niên táo bạo nói.

"Ngươi rõ ràng biết Cung Chủ Khuyển Cung bận rộn nhiều việc, thời gian rảnh thiếu đến đáng thương, có thể không đến mấy ngày sau ta sẽ bị gọi trở về. Thật vất vả thấy ngươi sống lại, thật vất vả ta mới có thời gian ở bên ngoài cùng ngươi, ngay cả ôm ngươi một cái cũng không thể sao?"

Càng nói càng giận, một đôi mắt tím của Bách Hồ đều thành mị nhãn.

"Ngươi rõ ràng biết tại mười năm trước, ta hai mươi tuổi lại bị nhốt trong thân thể một bé trai, có bao nhiêu khát vọng được ngươi ban cho cùng một loại đối đãi như Mẫn Thượng Hiên cùng Dương Thư Ngạn. Ngươi rõ ràng biết tất cả! Bạch Khuê!"

Nhìn thiếu niên phẫn nộ gào thét đến sắp nổ tung kia, nàng chợt cảm thấy không đành lòng.

Tuy nói, Bách Hồ đã giáng thế gần ba mươi năm, nhưng Bạch Khuê vẫn cảm thấy vẻ bên ngoài sẽ cho người ta lực ảnh hưởng rất lớn. Khi ngươi thoạt nhìn giống như thiếu niên, mọi người sẽ đối đãi với ngươi như người trẻ tuổi. Lâu dần, ngươi nhất định cũng cảm thấy bản thân mình chỉ là một thiếu niên. Bách Hồ chính là như vậy.

Thiếu niên này mặc dù so với các thiếu niên bình thường khác sống lâu hơn gấp đôi thời gian, nhưng tuổi tinh thần của hắn so với những nam tử cùng tuổi, càng nghiêng về thiếu niên nhiều hơn.

Bạch Khuê duỗi ra hai tay, ôm lấy Bách Hồ, đem đầu thiếu niên đặt ở trên vai mình, nhắm mắt khẽ hôn trấn an hắn. Năm ngón tay nhẹ nhàng chải qua mái tóc mềm mại của thiếu niên, một tay kia an ủi vỗ về lưng hắn.

Dần dần, cỗ tức giận run rẩy của Bách Hồ từ từ an tĩnh xuống, vươn tay đáp lại cái ôm của nàng, lâm vào trầm mặc.

Hai người cứ như vậy yên lặng ôm nhau trong gian phòng tối đen không tiếng động, giống như lại trở về Nguyệt Trầm Điện, trở về khoảng thời gian lạnh lẽo âm u, mà nhiệt độ cơ thể lẫn nhau chính là đèn sáng, tuy mờ nhạt lại dấy lên hỏa diễm, làm cho người ta cảm giác được an toàn, cảm giác được yêu thương.

Đêm đó, bọn hắn chung quy cái gì cũng chưa làm, chỉ ôm nhau mà ngủ.

Trước khi nặng nề ngủ thiếp đi trong vòng ôm ấp của thiếu niên, Bạch Khuê mờ mịt suy nghĩ, không biết sau này, rốt cuộc nàng sẽ lâm vào dạng hoàn cảnh gì.

----------~★★★~----------

Ngày hôm sau, sau khi Bạch Khuê cố hết sức đem thiếu niên phát tình lại dính người kia đá xuống giường, hai người liền ở tại trấn nhỏ lôi lôi kéo kéo, lang thang du đãng đến giữa trưa, mới lần nữa cưỡi chung một con ngựa, đi đến tòa thành náo nhiệt, hằng đêm sênh ca mà Bách Hồ đề cử.

Một đường đi tới, bảo mã A Hồng nhanh chóng chạy như bay trên đường lớn, phất lên bụi đất. Cỏ cây không ngừng bị bọn họ bỏ lại phía sau. Bách Hồ vẫn như trước ngồi ở sau lưng Bạch Khuê, một tay nắm dây cương, một tay vòng trước eo nàng, thỉnh thoảng lại điều chỉnh tư thế để Bạch Khuê ngồi dựa vào hắn thoải mái hơn, cũng thuận tiện ăn đậu phụ của nàng.

Phong thái của Bách Hồ vẫn y như trước. Hành vi phóng đãng tựa như đăng đồ tử, cũng có khi thân thiết gần gũi như hảo tỷ muội, cùng nàng thảo luận về những đề tài y phục trang điểm của nữ nhân, tự nhiên đến cực điểm.

Nhưng giờ phút này, Bạch Khuê rất rõ ràng, thiếu niên đều đang phóng tâm tư tới trên thân nàng dây dưa.

"Tỷ tỷ──, vì sao ngươi lại đưa cho gia hỏa Hà Thanh Thu kia bảo mã từ ngọc thạch?"

"Ta mới không có đưa hắn."

"Đừng giả ngốc, thuộc hạ của ta đều nhìn thấy!"

"..."

Bạch Khuê tâm tình phức tạp. Thật sự không nghĩ tới thiếu niên này lại nổi lên tâm tư tranh thủ tình cảm, nhưng người đang ở ngay sau lưng, muốn không để ý cũng không được.

Trước kia, Đinh Triết Tương từng lạnh mặt hỏi Bạch Khuê:

"Vì sao thuộc hạ mà ngươi thu thập về đều biến thái như vậy?"

Lúc đó, nàng thật sự không biết nói gì để chống đỡ. Nàng cũng không muốn a! Rõ ràng muốn thu nhận vài thuộc hạ đáng yêu tri kỷ, nhưng bất tri bất giác đều biến thành như vậy.

Tất cả đều là loại nhân vật tương tự như gia hỏa Bách Hồ này, nếu trêu chọc quá mức có khả năng đến tính mạng cũng không thể bảo vệ.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, phía sau, Bách Hồ bỗng nhiên chậm rãi cúi người, mang theo ý cười hỏi nàng một câu:

"Bạch Khuê, ngươi có biết vũ đạo ở mười năm sau, cùng với vũ đạo ở thời đại của ngươi năm đó, có bất đồng rất lớn không?"

Bạch Khuê nở nụ cười.

Bách Hồ biết sở thích học vũ của nàng, cũng như sở thích tìm người cùng múa. Trước kia tại trong Nguyệt Trầm Điện, người thường chân thành cùng nàng khởi vũ nhất, chính là Bách Hồ.

Hắn tựa hồ có sẵn thiên phú, hoặc do trời sinh phong tình. Năm đó vô luận là loại vũ đạo nào, chỉ cần nàng múa qua một lần, Bách Hồ đều có thể bắt chước theo, thậm chí còn làm được xinh đẹp hơn. Cho dù năm đó bề ngoài của Bách Hồ nhìn chỉ trên dưới mười tuổi, cũng không ảnh hưởng đến mị lực "mạnh vì gạo, bạo vì tiền" của hắn.

Từng cái động tác che tay áo, quay đầu mỉm cười của gia hỏa này, đều có thể làm cho người ta nín thở.

Nhớ tới ngày xưa, Bạch Khuê không khỏi cười yếu ớt trả lời:

"Ta đương nhiên biết chuyện này. Mấy tháng trước ta đã sớm đến thanh lâu chơi đùa, cùng nhóm tỷ muội lãnh giáo qua!"

"Đến thanh lâu? Cùng Hà Thanh Thu sao?"

"Đúng."

"Gia hỏa kia tám phần chỉ dám đứng ngoài cửa đúng không?"

Thử tưởng tượng đến gương mặt than của người nọ, Bách Hồ liền nở nụ cười, lưu luyến hôn lên tóc mai bên tai Bạch Khuê, lấy thanh âm ấm áp của thiếu niên nói:

"Chúng ta đêm nay cũng đi thanh lâu chơi đi. Ta tuyệt đối sẽ không vô vị giống như gia hỏa Hà Thanh Thu kia."

"Vậy ngươi phải dạy ta vũ đạo thịnh hành nhất sau mười năm nay."

"Đương nhiên không thành vấn đề."

Trải qua mười năm, gia hỏa mang dung mạo kiều diễm đứng đầu Nguyệt Trầm Điện này, nói không chừng đã luyện thành vũ tinh. Nghĩ đến Bách Hồ muốn dạy vũ cho nàng, Bạch Khuê đột nhiên cảm thấy rất chờ mong, không khỏi mang theo ý cười quay đầu lại, nhìn về Bách Hồ.

Thiếu niên tóc tím đằng sau đang mỉm cười. Con ngươi rũ xuống, bộ dạng nhu hòa, dịu ngoan hiếm thấy.

Hai người nhìn nhau. Bách Hồ lại chậm rãi cúi người, bờ môi mềm mại áp lên đôi môi nàng. Phần lưu luyến đó làm cho Bạch Khuê cảm thấy rất ấm áp, nhưng cũng có chút chần chờ.

Nàng đích thực thích thiếu niên mê người mang nhân cách hai mặt này, thích cá tính bừa bãi ương ngạnh của hắn, không coi Nguyệt Trầm Điện là gì tự mình chạy ra, tìm tới nàng nói chuyện yêu đương.

Nhưng khúc mắc cũng rất khó biến mất.

Cho đến lúc hoàng hôn, hai người mới đến đại thành xa hoa, thanh lâu, ca quán khắp nơi kia, sau đó tựa như con cá trơn tru nhập vào dòng người không ngừng di động. Vừa đuổi đến khu thanh lâu tửu quán, bên trong đã bắt đầu khai diễn.

Trên vũ đài rộng lớn cao cao được dựng tại hai bên sảnh đường, từng nhóm vũ cơ xinh đẹp đang xoay tròn. Ca cơ mang theo nụ cười, hát vang lên những làn điệu vui vẻ. Nhạc công ngồi tản ra khắp vũ đài. Tiếng đàn sáo lượn lờ, không chỗ nào không có.

Bạch Khuê một đường đi tới, nhìn đến đầu váng mắt hoa, mới phát giác nơi này so với cái đại thành mà nàng cùng Hà Thanh Thu từng ở càng thêm xa hoa tráng lệ, càng thêm ngũ quang thập sắc. Đang xem say mê, cổ tay đột nhiên bị giữ chặt, Bạch Khuê ngẩng đầu, mang vẻ không hiểu chống lại ánh mắt của Bách Hồ.

Chỉ thấy dưới khăn che mặt, thiếu niên cười đến ý tứ hàm xúc. Bạch Khuê cẩn thận cúi xuống nhìn, liền phát hiện dưới chân thiếu niên, tất cả bảo tiêu xung quanh vũ đài đã ngã rạp, đều bị Bách Hồ một chưởng đánh bất tỉnh.

"Ngươi làm cái gì a?" Đối với tập tính tùy hứng, động một tý là công kích người khác, không phân biệt đó là ai này của Bách Hồ, Bạch Khuê thật sự cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.

Nhưng Bách Hồ cũng không để ý đến nàng, chỉ xoay người tiến đến bên kia vũ đài, nói vài câu với nhóm nhạc công đang đệm nhạc, liền kéo Bạch Khuê lên đài.

Một tay hắn kéo khuỷu tay Bạch Khuê, một tay đỡ thắt lưng nàng. Khí lực thiếu niên lớn kinh người, cơ hồ là đem cả người Bạch Khuê "nâng" lên vũ đài. Nàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã phát hiện bản thân cùng Bách Hồ đang đứng trên vũ đài, lộ diện trước mắt mọi người.

Đồng thời Bạch Khuê cũng phát hiện, tên hỗn đản Bách Hồ này còn cố ý chọn góc độ có nhiều khách nhân vây quanh nhất.

Nhóm đại thúc đại bá hoàn khố phía dưới, một đám đều khoanh tay tò mò nhìn bọn họ, tưởng hai người mang theo đấu lạp phủ lụa dài trên kia chính là mánh lới biểu diễn gì mới của thanh lâu. Ánh hoàng hôn phủ xuống, đem cả đám người cùng vũ đài nhuộm đẫm lên một sắc thái thâm trầm, nhợt nhạt mà ấm áp, cộng thêm tầm mắt từ trên vũ đài nhìn xuống, khiến Bạch Khuê có ảo giác, nàng thực sự là một thành viên trong chỗ gió trăng này.

"Ngươi sẽ không làm thật chứ?" Bạch Khuê mở to mắt, khóe miệng co rúm hỏi.

Để trả lời vấn đề của nàng, trong nháy mắt, thiếu niên liền kéo xuống đấu lạp của mình, lộ ra khuôn mặt tươi cười anh khí mà tuấn mỹ. Tiếp đó, thiếu niên lại đưa tay lên, tự mình lấy xuống đấu lạp của Bạch Khuê.

Đã lâu lắm rồi, hai người mới tại trước mặt mọi người lộ ra gương mặt. Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ yên lặng hai mặt nhìn nhau.

Bạch Khuê trong nháy mắt liền sáng tỏ, Bách Hồ là muốn làm thật.

Bản thân nàng đã chết mười năm, không có bao nhiêu người nhận thức được nên không tính, nhưng gia hỏa Bách Hồ này thật sự nghĩ mọi người sẽ không nhận ra hắn trong phiên bản nam trang sao?

Bạch Khuê quả thực bị hành động của Bách Hồ làm kinh sợ tại chỗ. Cho dù là ở thời đại nàng mới thành niên, thái độ làm việc còn phong vân lớn lối, cũng không dám ngang nhiên nhảy lên vũ đài phi thiên khởi vũ như vậy, bởi nàng rất sợ bị mũi tên bay loạn đánh úp lại. Ngay cả khi muốn đến thanh lâu chơi đùa, đều phải chọn chỗ quen biết mà đến. Bách Hồ lại hoàn toàn không thèm để ý mấy chuyện này.

Rõ ràng bản thân là Cung Chủ Khuyển Cung người người đuổi giết của Nguyệt Trầm Điện, thiếu niên này vẫn ung dung dỡ xuống ngụy trang, cùng nàng bước lên vũ đài.

Hai người trầm mặc đối diện, cười yếu ớt nhìn nhau, không tiếng động mà trao đổi một trận. Bạch Khuê thậm chí còn chưa kịp mắng Bách Hồ là đồ điên, tiếng nhạc đã bắt đầu truyền khắp. Ca cơ dưới đài cũng dần dần y y nha nha, thành thục xướng lên khúc hát.

Bạch Khuê biết thủ khúc này. Nàng ngạc nhiên nhìn về phía Bách Hồ.

Đây là thủ khúc rất vui vẻ mà nàng thích nhất trước kia. Đồng thời, tại một thời điểm hai người bọn họ vì chơi quá hưng phấn, từng tự biên ra vũ đạo đầy đủ cho thủ khúc này.

Đám người dưới đài bắt đầu xôn xao, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ, không rõ ràng lắm vì sao trên đài biểu diễn của thanh lâu sẽ xuất hiện một thiếu niên tuyệt sắc như thế, cũng cảm thấy khó hiểu khi nhìn đến cặp vòng tuyết trắng dành cho nhân sĩ giang hồ bên hông Bạch Khuê.

Bạch Khuê nhíu mi, nhìn thiếu niên đang mỉm cười yếu ớt kia.

Đối với nàng mà nói, đây là vũ khúc mà mới tháng trước hai người vừa múa qua. Đối với Bách Hồ, đây lại là vũ khúc mà sau cách biệt mười năm, hai người mới lại cùng khởi vũ.

Cảm giác rất kỳ dị, rất ly kỳ. Bản thân nàng cùng Bách Hồ mặc dù đang đứng cùng một chỗ, lại tựa như hai người của bất đồng thời không, hoặc tựa như bọn họ chưa từng chia cách. Dưới ánh hoàng hôn, hai người chăm chú nhìn nhau, dần dần nương theo giọng hát bồi hồi của ca cơ, chân thành khởi vũ.

Đầu tiên là một loại khai bước như kính tượng (*động tác như cúi chào nhau*). Phối hợp với âm thanh đánh nhịp như châu ngọc, động tác của hai người không chút nào thua kém, từ xa nhìn nhau, đều tăm tắp như phản chiếu. Sau đó thiếu niên chậm rãi chớp mắt, gợi lên ý cười mê hoặc, kéo gần cự ly, bắt đầu xuất hiện điệu vũ cùng nhau.

Bạch Khuê bị Bách Hồ cuốn hút, cỗ bất an lúc mới lên vũ đài dần dần bình ổn xuống, cũng nở nụ cười yếu ớt, xoay người, tung bay, nhẹ nhàng tiếp cận.

Trừ vũ khúc cùng thiếu niên này, nàng bắt đầu lãng quên thế giới bên ngoài, lãng quên sự chú ý của mọi người, lãng quên nguy cơ bại lộ thân phận. Toàn bộ đầu óc chỉ còn lưu lại âm thanh đánh nhịp, tiếng hát bập bềnh, cảm giác đồng bộ, cùng phong thái của thiếu niên trước mắt.

Bạch Khuê rất nhanh liền phát hiện, mười năm sau, Bách Hồ vẫn như trước đem điệu vũ mà bọn họ ngẫu nhiên bịa ra này nhớ rõ nhất thanh nhị sở, bước nhảy không chút sai lầm.

Cũng phát hiện, vũ khúc từ trước cần rũ mi nhìn nhau này, nay chỉ cần ngưỡng mắt nhìn Bách Hồ là đủ.

Vũ khúc gần tới hồi kết, hai người lẫn nhau vươn tay, lẫn nhau nắm lấy, cùng hướng xoay tròn giữa vũ đài, tiếp đó hai bàn ray đang nắm chặt bắt đầu hướng về nhau kéo gần lại, mơn trớn cổ tay, cọ qua khủy tay, xẹt qua ngực, chế trụ thắt lưng đối phương, trong chốc lát hai bên đã kéo gần cự ly.

Điệu vũ cuối cùng, hai người mặt đối mặt, nghiêng người ôm nhau, gương mặt gần trong gang tấc, chóp mũi va chạm.

Thời gian giống như đình chỉ. Bạch Khuê lại giống như từ bên trong nụ cười ấm áp cùng yếu ớt của thiếu niên, thấy được cay đắng khôn kể.

"Uy! Các ngươi là ai vậy!"

Không biết từ khi nào, âm thanh tấu nhạc đã ngừng. Phía dưới thanh lâu, vài hộ vệ cường tráng hung tợn dọn đường đi đến chỗ bọn hắn, hô to:

"Là người của chúng ta sao? Các ngươi mau xuống dưới cho ta!"

Chỉ thấy Bách Hồ cười cười, nhưng vẫn tiếp tục duy trì động tác ôm thắt lưng Bạch Khuê, đổ ra phía sau, thả người xuống vũ đài.

Trong lúc rơi xuống, ánh mắt hai người vẫn tương liên như trước. Cảm giác cả người đều mất đi khống chế này, làm cho Bạch Khuê nổi lên một loại ảo giác như đang cùng thiếu niên trước mắt đồng sinh cộng tử.

Quá trình từ lúc buông xuôi thân thể, mất đi khống chế, cho đến khi vững vàng tiếp đất, giống như trải qua thật lâu.

Sau khi nhẹ rơi xuống đất, Bạch Khuê để mặc Bách Hồ kéo mình chui vào hẻm nhỏ, đem vũ đài, nhạc khúc, đám người ồn ào cùng hộ vệ, đều quăng lại sau lưng.

Ps: Nhầm chút xíu, tuổi thực của Bách Hồ 30 chứ ko phải 20. Vì yêu quái có tốc độ trưởng thành bằng 1/2 con người. Lúc gặp Bạch Khuê, Bách Hồ nhìn như 10 tuổi, nhưng bên trong đã 20. Sorry mọi người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro