Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi thứ hai mươi ba

Hồi thứ hai mươi ba

Năm Bạch Khuê mười bảy tuổi, cũng là năm thứ năm nàng đảm nhiệm chức vụ Cung Chủ Khuyển Cung, mọi sự đều bấp bênh, giống như tất cả đại sự đều chen nhau xảy cùng một lúc.

Thời điểm đầu năm đó, Bạch Khuê liên tục hai lần trong cùng một tháng đụng độ Hàn Sơn Thành Chủ - Thích Chử Lưu, không lần nào không trọng thương mà về.

Cũng trong cùng năm, nàng thống lĩnh "đàn chó" giết chết Điện Chủ đại thúc đương nhiệm - lúc đó đã nổi điên, bức lui phe đảng cũ bên người hắn, quét sạch thế lực của các ứng viên Điện Chủ khác, hộ tống Đinh Triết Tương ngồi lên ngôi vị Điện Chủ.

Mà vào hai tháng trước khi ép lui Điện Chủ tiền nhiệm, vì cứu viện đồng minh, trưởng lão cầm quyền không hề cố kị Bạch Khuê đang bị thương, vẫn lệnh cho nàng xuất binh. Chính tại thời điểm đó, nàng gặp gỡ Hà Thanh Thu.

Không giống với đại bộ phận "tân máu" mà Bạch Khuê tìm về cho Nguyệt Trầm Điện, Hà Thanh Thu là danh môn thiếu niên nàng cứu ra từ trong tay các môn phái ma giáo khác.

Còn nhớ khi đó là vào đầu hạ, thời tiết nóng bức, ánh mặt trời chói kinh người, cây cỏ héo khô. Bạch Khuê mang theo Bách Hồ cùng Dương Thư Ngạn đồng hành.

Mới đầu, hết thảy đều rất tốt, nhưng từ khi bọn họ bước vào lãnh thổ phía Bắc cứu viện đồng minh, thời tiết càng ngày càng lạnh. Thậm chí lúc đến địa điểm tập kích, Bạch Khuê - vốn còn đang trọng thương chưa lành - phải mặc thêm áo lông cừu mới không lạnh run lên.

Mà trong tràng tranh đấu kia, Nguyệt Trầm Điện là đội ngũ viện binh đầu tiên đến.

Bạch Khuê cùng thuộc hạ vừa đến liền vừa vặn ổn định tình hình chiến đấu, tranh thủ thời gian mấu chốt, nghênh đón nhóm viện binh tiếp theo.

Trong trận đại chiến kia, Bạch Khuê đã thể hiện thực lực kinh người của Nguyệt Trầm Điện cho cả đồng minh lẫn võ lâm chính phái nhìn thấy. Không chỉ tránh cho đồng minh bị tiêu diệt, đàn kỳ thú cùng nhiều "lạp khuyển" nổi trội xuất sắc mà nàng mang đến kia thậm chí còn xoay chuyển toàn bộ thế cục.

Viện binh sóng sau dồn sóng trước ập tới. Cuối cùng, bọn họ rốt cuộc cũng đánh lui danh môn chính phái.

Nhưng sau đó, chiến sự lại trở nên hỗn loạn. Các nhóm đồng minh lâm vào tình trạng bất đồng ý kiến, không ngừng khắc khẩu, nguyên nhân lại chỉ vì một thiếu niên.

Thiếu niên đã bị hủy dung trong trận đánh, ngay cả linh lực cũng bị hao hết để khởi động kết giới hộ vệ, tạo cho chủ tử một đường lui.

Nếu thiếu niên thuộc môn phái khác, có lẽ còn có một đường sinh cơ, nhưng thiếu niên lại đến từ Hàn Sơn Thành, còn là hộ vệ dưới trướng mỹ nhân sở hữu Thần Chú Thuật - Khương Uyển.

Bạch Khuê hoàn toàn có thể rõ ràng phẫn nộ của mọi người.

Không ít người trong Nguyệt Trầm Điện từng nếm qua đau khổ từ Thần Chú Thuật của Khương Uyển, thậm chí trên thân nàng còn lưu lại vài vết thương, đang ẩn ẩn đau nhức.

Khương Uyển là một nữ nhân mang vẻ đẹp ôn nhã cổ điển, là trợ thủ đắc lực của Hàn Sơn Thành thành chủ, cũng là tình nhân trong mộng của vô số nam tử trên giang hồ. Nhưng từ góc độ Ma giáo đến nhìn, nữ nhân đó căn bản chính là quỷ quái từ U Minh Giới tới tra tấn người.

"Mau giết tiểu tử này! Còn có gì phải do dự! Nếu không phải vì hắn, chúng ta không chỉ có thể giết thêm vài người của Hàn Sơn Thành, còn suýt chút nữa giết chết được Khương Uyển a!"

"Ngươi bị choáng váng hay sao? Nếu chỉ đơn giản như vậy, quả thực quá tiện nghi cho gia hỏa này?"

"Thẩm hình hắn, khiến cho gia hỏa này đem tất cả chuyện hắn biết đều phun ra!"

Từng ngôn ngữ lạnh lẽo như đao phong không ngừng tuôn ra, hướng về phía thiếu niên. Bạch Khuê đứng ở mặt sau đám người, giữa các đầu lĩnh môn phái, nhìn thiếu niên vẫn quỳ xuống đất trầm mặc kia.

Thiếu niên bị mọi người buộc chặt, hung hăng áp xuống trên mặt đất, bất quá chỉ trên dưới mười bốn tuổi.

Thiếu niên có một đầu tóc đen, má trái bị thương nặng, ngay cả mắt trái cũng không có cách gì mở ra, trên thân chi chít vết thương, hai tròng mắt giống như đã hoàn toàn biến mất, máu chảy làm cho sợi tóc bết dính lại thành từng khối, rủ dài từ đỉnh đầu xuống chóp mũi, tất nhiên cũng không còn bao nhiêu hơi thở.

Nhưng thiếu niên này, lúc đối mặt với tử vong lại không hề sợ hãi, chỉ có vẻ thản nhiên.

Trong lúc mọi người tranh cãi ầm ĩ, Bạch Khuê nhìn thiếu niên suy yếu đến mức cần tựa đầu trên đất để chống đỡ kia, bỗng nhiên phát hiện, thứ mà bản thân vẫn luôn chạy chọt tìm kiếm, chính là loại trung khuyển nguyện ý vì chủ tử bồi cả tính mạng như thế này.

Ngay cả tính mạng đều không sợ hi sinh, tuyệt đối không có khả năng bỏ mặc chủ tử.

Người như vậy, vẫn đều là khát vọng của Bạch Khuê.

Giấc mộng trung khuyển của nàng cho đến hôm nay mới lần đầu được chứng thực, chứng minh rằng người như vậy đích thực tồn tại, mà không phải do nàng vô căn cứ ảo tưởng ra.

Bạch Khuê vơ vét tân khuyển từ nhiều khu chợ đêm của bọn buôn người như vậy, nhiều tiểu thành trấn như vậy, lại chưa từng gặp gỡ một thiếu niên như thế, một người cũng không.

Mà giờ phút này, vị trung khuyển duy nhất mà nàng gặp được, lại đang suy yếu như đèn sắp tắt, hơn nữa còn là chó săn của người khác.

Thiếu niên đó chính là Hà Thanh Thu.

"Ta muốn thiếu niên này."

Bạch Khuê nói với một trưởng lão đồng minh ma giáo bên cạnh, nhưng thanh âm của nàng lại lập tức bị chôn vùi trong trận tranh chấp của mọi người, mất tăm mất tích. Cho đến nháy mắt tiếp theo, Bách Hồ lạnh lùng hét lớn một tiếng:

"Ồn chết đi được! Không nghe thấy tỷ tỷ ta đang nói chuyện sao!?" Thanh âm âm lãnh của bé trai cắt qua trận đại nháo của mọi người.

"Tỷ tỷ nói nàng muốn thiếu niên này! Nghe thấy không! Tỷ tỷ ta đã nói muốn dẫn người quái dị này đi, các ngươi còn ồn ào cái gì!"

Nháy mắt, cái vòng tròn nhỏ mà mọi người đang vây quanh biến lớn thêm vài bước.

Thấy Bách Hồ, mỗi người đều kinh sợ lùi về phía sau, lâm vào tĩnh mịch.

Chỉ thấy bé trai Bách Hồ từ bên người Bạch Khuê thăm dò đi lên, mười ngón tay nhỏ bé nắm lấy ống tay áo của Bạch Khuê, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng hồ yêu xinh đẹp, bạo ngược mà cường đại, không kiên nhẫn lộ ra răng nanh với mọi người lúc nãy.

"Như vậy có thể chứ, tỷ tỷ?"

Bé trai bắt lấy góc áo Bạch Khuê, dùng mái tóc tím nhạt ma sát ma sát. Sắc mặt không còn vẻ âm hiểm hung ác vừa rồi, nhưng trong ý cười kia vẫn lộ ra một chút ngây thơ tàn khốc, trông thấy Bạch Khuê cúi đầu nhìn lại hắn, liền thập phần làm nũng lấy lòng, lại khiến cho những người biết thực lực thực sự của bé trai không rét mà run.

Bé trai nho nhỏ mà Bạch Khuê nhặt được hơn một năm trước này, tại mấy ngày nay đã cho mọi người kiến thức được sự hung tàn của yêu vật là như thế nào - thể lực lì lợm, tốc độ cực nhanh, một trảo liền có thể làm cho một nhân sĩ thực lực không sai đầu lìa khỏi cổ, bụng phá tràng lưu, có thể lấy một địch trăm.

Hơn nữa, Bách Hồ lúc này còn nhỏ, căn bản không biết cái gì gọi là từ bi thương hại. Hắn chỉ biết tùy tâm sở dục, chuyên tâm nghĩ cách làm cho Bạch Khuê vui vẻ, quả thực đáng sợ đến cực điểm.

Thấy Bách Hồ đi vào bên người Bạch Khuê, lại suy nghĩ đánh giá tình huống hiện giờ, mặc dù mọi người còn có chút không cam lòng, nhưng vẫn tựa như cây cỏ bị nắng chiếu chói chang xung quanh ủ rũ xuống.

Chỉ có một Đường Chủ khác phái không cam lòng chỉ vào Hà Thanh Thu trên mặt đất, đối mọi người nói:

"Các ngươi cần phải hiểu rõ ràng! Nếu không phải vì gia hỏa này, chúng ta liền có thể giết chết tiện nhân Khương Uyển kia! Chỉ còn kém một bước nha!"

Nghe nói như thế, tiếng thì thầm của mọi người lại mãnh liệt lên.

Nhưng Bạch Khuê lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Nàng tự chủ trương ngồi xổm xuống thay thiếu niên mở trói, xuất ra một viên đan dược nhét vào trong miệng hắn. Ngón tay nhanh chóng điểm lên vài đại huyệt thay hắn cầm máu, cuối cùng mới kéo thiếu niên dậy, giao đến trong tay Dương Thư Ngạn, để hắn khiêng lên thiếu niên.

Sau đó, Bạch Khuê mới chậm rãi xoay người lại đối mặt với mọi người, nở một nụ cười âm trầm.

"Bạch Khuê ta một khi đã quyết định làm chuyện gì đều không cần người khác đồng ý, đương nhiên cả chuyện mang đi đứa nhỏ xinh đẹp này cũng vậy." Nàng dịu dàng nói.

Cứ như vậy, dưới từng tia ánh mắt tràn đầy sát ý của đồng minh, Bạch Khuê liền cứu đi thiếu niên Hà Thanh Thu đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan kia. Bởi vì hắn đang trọng thương, bọn họ dọc đường cứ đi được một đoạn lại ngừng một chút, thật lâu sau mới quay lại Nguyệt Trầm Điện.

Đó chính là khởi điểm của nàng cùng Hà Thanh Thu.

Dương Thư Ngạn khiêng Hà Thanh Thu, cùng Bạch Khuê, Bách Hồ dẫn đầu một đám thuộc hạ phong trần mệt mỏi trở lại Nguyệt Trầm Điện, đã là một cái nguyệt sau đó.

Hôm ấy lại là một ngày mưa, biết nàng trở lại, Mẫn Thượng Hiên đã cố ý đứng ở bên ngoài cửa điện, cầm cây dù son bằng giấy, yên lặng như một bức tượng điêu khắc chờ nàng.

"Hoan nghênh trở về." Mẫn Thượng Hiên đối nàng cười ấm áp nói.

Tiếp đó, Mẫn Thượng Hiên nhàn nhạt liếc qua thiếu niên trên cánh tay Dương Thư Ngạn một mắt, nhưng cũng không để ý gì nhiều quay đầu lại cùng nàng giao đãi sự tình trong điện trong thời gian nàng vắng mặt. Hắn đã quen với việc mỗi lần nàng trở lại đều mang về một người như vậy.

"Để cho hắn ở tại biệt viện của ta đi, phong ấn võ công, chiếu cố cho thật tốt." Bạch Khuê một bên cởi xuống lệnh bài trên hông giao cho Mẫn Thượng Hiên, một bên phân phó.

"Bất quá, một bước cũng không được để hắn rời khỏi biệt viện, càng không thể ra ngoài du đãng, tránh cho hắn quen thuộc với địa hình Nguyệt Trầm Điện. Nếu các trưởng lão khác hoặc Đường Chủ tới tìm người, cũng đều không thể giao ra. Còn nữa, hắn tỉnh lại lập tức báo cho ta, để ta đi nhìn hắn."

Nặng nề nhìn nàng một mắt, Mẫn Thượng Hiên liền đáp ứng.

Cho đến khi Hà Thanh Thu thật sự tỉnh lại, Bạch Khuê liền phát hiện, thiếu niên này quả thực không khác gì so với tưởng tượng của nàng, cực kỳ cố chấp, ngay cả tên họ của mình cũng không chịu nói.

Kỳ thật, nguyên danh của Hà Thanh Thu cũng không phải là Ngô Sở. Chỉ là lúc ấy gia hỏa kia chết cũng không chịu nói ra nguyên danh của mình, Bạch Khuê mới đặt cho hắn một cái tên tạm thời - Ngô Sở. Đó là tên của một nhân vật trong hí khúc mà nàng thích nhất.

Trong hí khúc, Ngô Sở là một thiếu niên thổi tiêu rất điêu luyện, sở dĩ nàng đặt cho Hà Thanh Thu cái tên này, cũng là vì hắn thổi tiêu rất hay.

Có thời điểm muốn ngủ tại biệt viện, Bạch Khuê sẽ gọi Hà Thanh Thu đến, kêu hắn thổi một khúc ru nàng đi vào giấc ngủ.

Tiếng tiêu của thiếu niên mang âm hưởng sụt sùi trầm ổn, không hợp với tuổi, nhưng lại như sóng biển cuồn cuộn, cực kỳ yên bình cuốn hút, cho dù tại thời khắc thân thể Bạch Khuê không khoẻ, khó ngủ nhất, đều có thể khiến nàng nặng nề đi vào giấc ngủ.

Không đến mấy tháng, bên trong Nguyệt Trầm Điện đều nghị luận về thiếu niên Hà Thanh Thu này.

Bọn họ nói, bé trai xuất thân Hàn Sơn Thành mà nàng nhặt trở về trong trận hỗn chiến ngày ấy thật đúng là may mắn, chẳng những nhặt về một cái mạng, má trái bị hủy dung cũng càng ngày càng khang phục, còn được giao cho công tác, trở thành hạ nhân riêng cho Bạch Khuê.

Mà càng cùng Hà Thanh Thu quen thuộc, Bạch Khuê càng có thể nhìn thấy trên thân hắn có một loại cố chấp mà nàng vẫn luôn tìm kiếm.

Rõ ràng là bị ma đầu như nàng cưỡng bách bắt về, danh môn thiếu niên Hà Thanh Thu xuất thân từ Hàn Sơn Thành này vẫn rất biết điều, lúc đối xử với ân nhân cứu mạng là nàng luôn bảo trì cung kính cao độ, cũng hết sức phối hợp, kiệt lực tương trợ.

Hà Thanh Thu không chỉ chưa bao giờ mưu toan chạy trốn, thậm chí mỗi ngày đều chủ động tranh thủ công tác. Cho dù chỉ là quét tước, thiếu niên này cũng cướp làm.

Còn nếu không có việc gì để làm, Hà Thanh Thu liền ngồi tỉ mẩn viết khúc phổ luyện tiêu, muốn khiến cho bản thân tài cán vì nàng làm thêm nhiều chuyện khác.

Có khi đang bước nhanh qua hành lang dài, xa xa trông thấy Hà Thanh Thu bận rộn như vậy, cho dù Bạch Khuê đang bị vây trong một đống sự vụ phức tạp, cũng không khỏi nổi lên lòng hâm mộ Khương Uyển - chủ tử trước của Hà Thanh Thu, cũng là mỹ nhân đại danh đỉnh đỉnh của Hàn Sơn Thành.

Chỉ duy đối đãi với ân nhân - một ma đầu như nàng, thiếu niên này còn khăng khăng một mực như thế, huống chi là chân chính chủ tử Khương Uyển.

Có một thiếu niên trung thành như vậy luôn ở cạnh bên mình, còn có gì đáng mơ ước hơn nữa?

Khương Uyển cái gì cũng có, ông trời vì sao còn muốn đem thiếu niên này đưa tới bên người Khương Uyển?

Người như vậy, rõ ràng là bầu bạn mà Bạch Khuê khát vọng nhất.

Hà Thanh Thu mang đến cho nàng động lực rất lớn, cũng chứng minh rằng giấc mộng mà nàng vẫn luôn khăng khăng một mực theo đuổi thật sự tồn tại. Nhưng bởi vì Hà Thanh Thu xuất thân từ Hàn Sơn Thành, liền khiến cho việc Bạch Khuê che chở Hà Thanh Thu trở thành bia nhắm cho các trưởng lão phái đối địch.

Năm đó, Điện Chủ đại thúc so với ai khác trong Nguyệt Trầm Điện đều gian xảo, túc trí đa mưu đã hoàn toàn điên cuồng. Các trưởng lão nắm giữ quyền khống chế Điện Chủ đại thúc bắt đầu khắp nơi áp chế, khắp nơi làm khó dễ Bạch khuê, khiến cho Bạch Khuê vốn đã đủ phiền vì một đống công vụ, càng lâm vào tình cảnh gian khổ.

Giống như ngại công sự của nàng chưa đủ nhiều, Bách Hồ còn bởi vì Hà Thanh Thu tới cùng nàng gây sự, nổi tính khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro