Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi thứ bốn mươi sáu

Hồi thứ bốn mươi sáu

Mẫn Thượng Hiên còn nhớ ngày Bách Hồ vừa tới Nguyệt Trầm Điện.

Lúc đó, hắn đang chờ ở trước lối vào Nguyệt Trầm Điện nghênh đón Bạch Khuê, vốn đã rất quen với việc Bạch Khuê thỉnh thoảng lại mang vài tiểu hài tử trở về, nhưng ngày ấy thực sự làm cho hắn ấn tượng khắc sâu.

Thiếu nữ Bạch Khuê bộ dạng thanh tú, vẫn là trang dung xinh đẹp không hợp tuổi, má phấn môi hồng, y phục đỏ rực như lửa. Nhưng lần này, bên người nàng lại có thêm một bé trai cao gầy mặc áo bào trắng.

Đó thậm chí không thể gọi là bé trai. Khuôn mặt lác đác những mảng lông trắng, chỗ nguyên vẹn chỗ không nguyên vẹn. Mắt thú móng sắc, thân hình gù gù, cái miệng nhỏ dài, so với người càng giống như một quái vật nửa người nửa thú. Hắn khẽ nhíu mày.

Trưởng lão phái hữu hảo cùng đi ra nghênh đón bên cạnh cũng xôn xao đứng lên:

"Loại quái vật yêu mị lai lịch không rõ này, tuyệt đối không thể tiến vào Điện của chúng ta!"

Các trưởng lão tranh cãi ầm ĩ, phân tích tất cả cực đoan nếu Bách Hồ tiến vào Nguyệt Trầm Điện, nhưng chung quy Bạch Khuê chính là Bạch Khuê - một Bạch Khuê luôn luôn không chút cố kị, không ngừng tưới ôn nhu vào trên người hắn, ngay cả một cái chớp mắt chần chờ cũng không có, liền nắm Bách Hồ bước vào trong biệt viện.

Khi đó, Mẫn Thượng Hiên không có bao nhiêu ý tưởng, chỉ lo cùng Dương Thư Ngạn chống đỡ các trưởng lão làm khó dễ, để Bạch Khuê nghỉ ngơi.

Hắn luôn cảm thấy bé trai Bách Hồ kia vừa quái dị vừa thay đổi thất thường, cảm thấy Bạch Khuê sẽ không thuần phục được hắn, hơn nữa còn dự cảm, sẽ có ngày nàng phải tự lãnh lấy hậu quả. Ai ngờ, Bạch Khuê lại làm được.

Sau khi Bách Hồ được Bạch Khuê nhặt về, chỉ trong vòng một năm, liền hướng mọi người chứng minh giá trị của mình, chứng tỏ nhãn lực phi thường của Bạch Khuê.

Thì ra bộ dạng xấu xí nửa người nửa thú kia chỉ là do Bách Hồ ác ý biến ra. Chỉ cần hắn nguyện ý, hoàn toàn có thể hóa thành nhân hình. Ngày Bách Hồ biến thành một bé trai xinh đẹp, không biết đã kinh diễm biết bao nhiêu người.

Thì ra Bách Hồ là yêu quái, cũng không nhỏ tuổi như vẻ bề ngoài. Số tuổi thực tế của yêu quái bằng gấp hai lần hình dạng bên ngoài của chúng. Bách Hồ kỳ thật cùng tuổi với Bạch Khuê, mà thực lực của yêu quái, hễ ai từng chứng kiến đều cảm thấy đáng sợ.

Như muốn hồi đáp lại tràn ngập thâm tình mà Bạch Khuê vun đắp cho hắn, không cần đến mấy tháng, Bách Hồ liền ở trên giang hồ triển lộ hào quang. Không ai không biết đến tục danh của bé trai năm đó.

Mọi người đều nói, Bách Hồ chỉ nghe lời Bạch Khuê, tại trước mặt Bạch Khuê thì ngây thơ hồn nhiên, nhu thuận như cừu, nhưng lúc Bạch Khuê xoay người lại, liền biến thành tử thần tàn nhẫn khoác lớp áo ngoài vô hại.

Mà chỉ cần Bách Hồ ở đây, tất cả những người dám vô lễ với Bạch Khuê, thậm chí là những ai có ý kiến với nàng, đều nhận qua uy hiếp bằng vũ lực.

Bé trai yêu nghiệt kia sở hữu tốc độ kinh người cùng móng vuốt sắc nhọn, cơ hồ có thể làm cho người ta tàn phế chỉ trong nháy mắt.

Bách Hồ không chỉ am hiểu đánh nhau, thậm chí còn quen thuộc binh thư, vũ khí, nhạc khí cùng thư bổn điển cố, nhưng ở trước mặt Bạch Khuê luôn giả trang vô năng, cái này không biết cái kia không hiểu, làm nũng dính người, làm gì đều phải làm cùng nhau.

Có thể coi như hung khí hình người luyến chủ nhất nhân gian.

Đinh Triết Tương từng hỏi qua Bách Hồ về vấn đề chênh lệch tuổi thọ giữa yêu quái và nhân loại.

Ai ngờ Bách Hồ lại không cho là đúng, thản nhiên nhún vai nói:

"Chỉ cần không tu luyện, ta vẫn có thể cùng Bạch Khuê cùng già cùng chết."

Ngay tức khắc, mặc kệ là hắn hay là Đinh Triết Tương, Phùng Thi Thúy đều giật mình.

Bởi vì Bách Hồ là thật sự nghiêm túc.

Rốt cuộc vì cái gì làm cho Bách Hồ - một yêu quái cường đại như vậy, khăng khăng một mực không muốn xa rời Bạch Khuê đến thế?

Mẫn Thượng Hiên suy tư vấn đề này rất lâu, mới nghe người của hắn nhắc tới. Lúc ấy, trong lồng thú tanh tưởi, tràn đầy dơ bẩn tại Đấu Thú Tràng, Bạch Khuê từng hỏi Bách Hồ - khi đó vẫn đang trong bộ dạng quái vật rằng: "Có nguyện ý đi theo ta hay không, cùng nhau trải qua mọi gian khổ?"

Đồng thời nàng cũng hứa hẹn: "Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng sóng vai xuất chinh, săn sóc lẫn nhau, đồng cam cộng khổ."

Sau đó, Mẫn Thượng Hiên bỗng nhiên liền lý giải được mối ràng buộc giữa Bạch Khuê cùng Bách Hồ.

Tại thời khắc Bách Hồ đang ở trong bộ dạng nửa người nửa thú, xấu xí không ai chịu nổi, Bạch Khuê lại duỗi tay ra với hắn, hỏi hắn có nguyện ý cùng đồng cam cộng khổ với nàng hay không. Bởi vậy nên Bách Hồ mới có thể hồi báo cho Bạch Khuê loại thâm tình mà nàng khát vọng đến gần như cố chấp kia.

Khi đó, Mẫn Thượng Hiên suy nghĩ, nếu hắn là Bách Hồ, tại tình cảnh bị người người phỉ nhổ đó, gặp gỡ Bạch Khuê hoàn toàn không biết gì nhưng vẫn vươn tay ra với hắn, ước chừng hắn cũng sẽ luân hãm.

Thậm chí nhịn không được thay bản thân tìm cớ, cho rằng nếu lúc trước Bạch Khuê cũng đối xử với hắn như đối với Bách Hồ, hắn cũng sẽ không như vậy, cùng Hàn Sơn Thành âm thầm liên thủ sau lưng nàng.

Bất quá, tại mười năm trước, thời điểm Mẫn Thượng Hiên cảm thấy Bạch Khuê rốt cuộc đã tìm ra bầu bạn hoàn mỹ trong lý tưởng của nàng, Bạch Khuê lại chết.

Sau đó mới biết được, mặc dù là Bách Hồ - người mà ai ai cũng cho rằng yêu Bạch Khuê sâu đậm nhất, cũng che giấu bí mật, nguyện trung thành với chủ tử Nam Cung Phức. Mà tràng thảm kịch của Bạch Khuê, Bách Hồ cũng có liên quan.

Nếu chỉ có hắn mà không có Bách Hồ, hoặc chỉ có Bách Hồ mà không có hắn, Bạch Khuê sẽ không chết.

Nhưng hắn cùng Bách Hồ lại đều ở dưới cánh chim che chở của Bạch Khuê, mờ ám giúp đỡ ngoại nhân, cho nên mới khiến ngoại nhân liên thủ, hại chết Bạch Khuê.

Quả thực vô cùng châm chọc!

Còn nhớ, thời điểm quan tài Bạch Khuê bị nâng vào trong mộ thất chuyên biệt dành cho Điện chủ cùng Khuyển Chủ của Nguyệt Trầm Điện dưới lòng đất, Bách Hồ đã ôm lấy quan tài Bạch Khuê phát ra tiếng gào thét thê lương, hoàn toàn không tính che dấu nước mắt giàn giụa cùng bộ dạng chật vật của mình.

Bây giờ nghĩ lại, Mẫn Thượng Hiên thật hâm mộ sự thẳng thắn của Bách Hồ.

Yêu thích liền nói ra miệng, vui vẻ liền cười lớn, bi thương liền khóc, mà không phải như hắn, tựa như khoác một túi da vô tình vô nghĩa.

Nay Bạch Khuê sống lại, mọi người tề tựu, Mẫn Thượng Hiên mới phát hiện, hắn đã không còn là thanh niên chiếm hết toàn bộ ưu thế mười năm trước.

Hắn không rực rỡ chói mắt bằng Bách Hồ, không trẻ tuổi tao nhã bằng Hà Thanh Thu. Bạch Khuê cũng không còn thuần khiết không tạp chất dựa dẫm vào hắn. Mười năm đau khổ thậm chí đã làm cho hắn già đi, tàn lụi đến mức không còn chút hăng hái của mười năm trước.

Cho dù võ công cùng tu luyện có thể trợ giúp vẻ bề ngoài của hắn không trở nên già cỗi, nhưng tâm tình thương hải tang điền tạo thành mười năm trước, chung quy vẫn không thể tìm trở lại.

Hắn đã ba mươi tư tuổi, cho dù trên giang hồ có thổi phồng hắn thế nào, thì mỗi người vẫn đều nhớ rõ niên kỉ của hắn.

Hắn đã già, Bạch Khuê lại như trước đứng lại ở hai mươi tuổi rực rỡ như hoa. Bọn họ cũng không còn là thanh mai trúc mã chỉ kém nhau bốn tuổi năm đó. Tất cả thanh xuân hoa quý ngày xưa đều trở thành hoài niệm, không thể quay lại.

Sau đêm thứ ba của Quỷ Chương, Bách Hồ liền rời đi. Mẫn Thượng Hiên lặng lẽ đứng ở bên cạnh Bạch Khuê, cực kỳ chịu đựng nhìn nàng dõi theo bóng dáng của Bách Hồ.

Chăm chú nhìn Bạch Khuê nhẹ híp lại đôi mắt, giống như mê hoặc, lại vô cùng nóng ruột nóng gan.

Sau đó, Bạch Khuê đầu cũng không nâng ngơ ngác hỏi hắn:

"Ngươi cảm thấy tiểu quỷ do chính mình tự tay nuôi lớn yêu phải mình, là ảo giác hay là sự thật?"

"Bách Hồ cùng tuổi với ngươi."

"Nhưng ta cảm thấy độ tuổi tâm trí của hồ yêu kỳ thật không bằng nhân loại." Bạch Khuê đạm bạc phản bác.

"Về mặt tình cảm, Bách Hồ ước chừng vẫn còn là thiếu niên."

Thu hồi ánh mắt lạc tại trên thân Bạch Khuê, Mẫn Thượng Hiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía phương hướng Bách Hồ vừa biến mất.

"...Ta chưa bao giờ dưỡng qua hắn, cho nên không thể nào biết được."

Mẫn Thượng Hiên cũng chỉ có thể trả lời như vậy.

Bởi vì ngay cả một điểm tư cách để phê phán Bách Hồ, hắn cũng không có.

----------~★~----------

Quỷ Chương chấm dứt được một tháng, Bạch Khuê liền tiếp được tin dữ từ Nguyệt Trầm Điện truyền đến.

Đinh Triết Tương thân chinh chống lại Hàn Sơn Thành Chủ - Thích Chử Lưu. Hai bên đều trọng thương.

Mà gần đây, chỉ cần nghe được ba chữ "Thích Chử Lưu", Bạch Khuê lại cảm giác lông tơ của mình đều dựng đứng. Mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, Thích Chử Lưu vẫn là người mà nàng sợ hãi nhất.

Hắn không chỉ có tu vi trẻ mãi không già, đoạn tuyệt thoát tục, phảng phất như tiên nhân hạ phàm tới trảm yêu trừ ma, còn có thủ đoạn hung ác chuẩn xác, làm cho Bạch Khuê nhiều lần suýt chút nữa đánh rơi mạng nhỏ.

Thân tín của Bạch Khuê đều biết nàng sợ Thích Chử Lưu, giống như chuột sợ rắn, sợ đến mức vừa chạm mặt liền tâm trạng thất thường. Cho nên mỗi lần đụng phải Thích Chử Lưu, chúng "chó săn" luôn che dấu để Bạch Khuê lui về phía sau, phái lực lượng chủ chốt khác ra trận.

Tỷ như Phùng Thi Thúy, hoặc tỷ như Mẫn Thượng Hiên.

Chỉ là, trong lá thư kia, trừ bỏ đề cập việc Đinh Triết Tương cùng Thích Chử Lưu dữ dội đối chọi, cũng đề cập đến các trưởng lão tán thưởng Đinh Triết Tương "xả thân đả thương địch thủ". Bạch Khuê nhìn mà lông mày đều nhíu lại.

Đám lão già bao cỏ này vẫn giống như trước, đứa nhỏ của người khác thì không chút quan tâm, có thể đả thương địch thủ mới là xếp thứ nhất, sống chết của Đinh Triết Tương chỉ đáng đứng thứ nhì.

Đám trưởng lão này rõ ràng là đang thiếu người kiềm chế.

Vừa đọc xong thư Mẫn Thượng Hiên truyền đến, Bạch Khuê lập tức quyết định phải quay về Nguyệt Trầm Điện.

Mặc kệ thế nào, cũng phải trở về chỉnh lại đám trưởng lão này cho đàng hoàng, nếu không tập tính của bọn họ ước chừng sẽ có lúc lây nhiễm đến đỉnh đầu người khác. Chuyện này Bạch Khuê so với ai khác đều rõ ràng nhất.

Hơn nữa, nàng cũng phải về để lấy túi bảo vật trong phòng nàng ra, trong đó đều là linh đan diệu dược mà trước khi chết không kịp giao cho Đinh Triết Tương. Lần này  Đinh Triết Tương bị thương nặng, nàng cần đưa cho hắn bổ dưỡng thân thể.

Nói gì thì nói, nhất định phải làm cho Đinh Triết Tương nay đang nửa chết nửa sống hồi phục lại trạng thái cuồng ngạo, tự cho mình là siêu phàm khiến người ta chán ghét trước kia.

Mang theo tất cả thành quả đáng cảm động trong mấy tháng nay: bao nhiêu là mãnh hổ lớn nhỏ, bầy sói, đàn ưng,...Bạch Khuê nói đi là đi, nhích người quay trở lại Nguyệt Trầm Cốc.

Đây là lần đầu tiên nàng quay về Nguyệt Trầm Điện sau khi sống lại, cảm giác rất phức tạp.

Ai ngờ, trên đường lại đụng phải Hà Thanh Thu.

Từ rất xa, nhóm nhân mã của Bạch Khuê liền thấy Hà Thanh Thu đứng trên gò lăng gập ghềnh phía xa xa.

Theo sau là hơn mười nhóm nhân mã, cờ hiệu danh môn tung bay. Mà Hà Thanh Thu cưỡi ngựa đứng ở phía trước, vẫn không chút thay đổi, tư thái thanh lịch mà oai hùng, chính khí mà rạng rỡ, giống như hàng cờ dài bởi vì gió mạnh mà phiêu đãng tung bay phía sau.

Nhìn đội nhân mã kia, lông mày Bạch Khuê nhăn lên một độ cong bất thiện.

Không ngờ, Hà Thanh Thu là có chuẩn bị mà đến.

Hai bên vừa mới chạm trán. Phe Bạch Khuê liền rơi vào thuật Kỳ Môn Độn Giáp cổ quái của Hà Thanh Thu, đừng nói là muốn bắt giữ hắn, bởi vì bọn họ điệu thấp, lén lút lên đường, nên căn bản không đủ nhân lực, rất nhanh liền phải thối lui.

Do trận giao phong đó trì hoãn, thời gian đám người Bạch Khuê quay về Nguyệt Trầm Điện, hết thảy mất hơn mười ngày.

Chỉ là, lúc nàng thần sắc cực kém bước vào đại môn của Nguyệt Trầm Điện, liền tiếp đến một tin tức ly kỳ.

"Trên lộ trình mà các ngươi tính toán để quay về Nguyệt Trầm Điện vốn dĩ là có Hàn Sơn Thành mai phục." Phùng Thi Thúy bước ra nghênh đón, thay Bạch Khuê cởi xuống áo choàng, thản nhiên nói.

"Tựa hồ là Hà Thanh Thu nhiều chuyện, đến giúp ngươi."

Bạch Khuê giương lên đôi môi, không nói gì.

Mà Mẫn Thượng Hiên chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Hắn biết, đó là phản ứng mỗi khi nàng nôn nóng hoặc không cam lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro