Hồi thứ bốn mươi chín
Hồi thứ bốn mươi chín
Bạch Khuê xuất hiện đã cổ vũ rất nhiều cho trận đại chiến, làm cho không ít danh môn chính phái kiêng kị. Nhất là khi mật thám truyền về tin tức, nói cự long của Bạch Khuê ở trên chiến trường nhặt thi thể làm lương thực, sau đó thực lực lại tăng vọt, bọn họ đều ào ạt lui binh, muốn một lần nữa "hiệp nghị" mới nguyện ý tiếp tục cùng Ma giáo đối kháng.
Đơn giản mà nói, danh môn muốn cò kè mặc cả một đoạn thời gian, mới có thể lần nữa đến đây tìm phiền toái.
Kế sách cự long ăn thịt người của Bạch Khuê dùng thập phần thành công.
"Cắt rơi tóc, lấy máu, lóc chút thịt róc chút xương trên chân liền có thể đổi về kết quả như vậy, kỳ thật coi như không sai."
Quay lại Nguyệt Trầm Điện, ngồi ở trước bàn trang điểm để cho Phùng Thi Thúy thay mình chải tóc, Bạch Khuê nhịn không được cảm thán một câu, lại tiếp đến một cái lườm hung ác của Phùng Thi Thúy.
"Nếu ngươi thật sự vì gọi ra quái vật mà cắt đứt chân tay, ta liền cùng ngươi tuyệt giao."
"Ha ha..." Bạch Khuê cười gượng. Phùng Thi Thúy quả thực hiểu rõ nàng đến trình độ đáng sợ, nhưng có lẽ nàng nên làm bộ như bản thân chưa từng nghĩ qua phương pháp đó.
"Ta sao có thể ngốc như vậy! Thi Thúy, ngươi đa tâm rồi..."
Tóm lại, mấy ngày nay đều rất an bình.
Bách Hồ cùng một đám thương binh mệt nhọc lưu chuyển qua vài cái Phân Bộ, rốt cuộc mới quay lại Chính Bộ. Mà nhân lực của từng Phân Bộ cũng một lần nữa được phân phối lại.
Hiệu suất kinh người, cơ hồ chỉ qua vài ngày Bạch Khuê rảnh rỗi lười biếng nằm bẹp trên giường ngủ, toàn bộ liền chuẩn bị xong.
Tại khắp nơi vơ vét nhân tài quả nhiên là một chuyện rất chính xác, Bạch Khuê không khỏi cảm thán như vậy. Một khi dưỡng dục bọn họ trưởng thành, bản thân liền có thể nhàn rỗi qua ngày, không cần lại gánh vác mọi chuyện.
An ổn thì an ổn, chỉ là Bạch Khuê lúc lơ đãng lại phát hiện ra chút chuyện không thích hợp.
Tỷ như, lúc nàng đang nhàn nhã đi dạo sẽ thường xuyên gặp phải Bách Hồ cùng Mẫn Thượng Hiên. Hai người không biết đang châu đầu tranh chấp cái gì đó, nhưng tại thời điểm nàng tiến vào phạm vi có thể nghe đến liền đình chỉ, biến đổi thành biểu tình lưu luyến nhìn nàng, làm như cái gì cũng không phát sinh.
"Đó không phải ngày một ngày hai, mười năm qua bọn họ đều là dạng này, lẫn nhau chỉ trích." Thời điểm hai người nói chuyện phiếm, Phùng Thi Thúy vừa nghe đến nghi vấn của Bạch Khuê, liền hoàn toàn không tính giúp Bách Hồ cùng Mẫn Thượng Hiên lưu lại mặt mũi, gọn gàng nói.
"Sau khi ngươi sống lại, ước chừng là muốn cố gắng nghĩ biện pháp làm khó dễ đối phương hoặc tranh sủng đi."
Bạch Khuê: "..."
Nhưng chút ngày lành thỉnh thoảng lại diễn ra chút tiểu đánh tiểu nháo này cũng không duy trì được bao lâu, một tháng sau, cấm chú cải tử hoàn sinh trên thân Bạch Khuê lại phát tác.
Tại một hội nghị nhỏ trong phòng kín, bởi vì Bạch Khuê không còn là Khuyển Chủ, nên cũng không ngồi ở ghế dựa lớn nay đã là vị trí của Bách Hồ nữa, mà ngồi vào ghế nằm bên cạnh Đinh Triết Tương.
Đinh Triết Tương cười cười giễu cợt nàng ngồi ở vị trí kia rất giống sủng vật. Nhưng Bạch Khuê vì thuận tiện cho mọi người châu đầu ghé tai thảo luận, chỉ trừng mắt liếc hắn, mặc cho Đinh Triết Tương đùa cợt.
Vì thế, thời điểm nàng phát tác ngày đó, người đầu tiên tiếp được thân hình thoát lực của nàng, chính là Đinh Triết Tương.
"Bạch Khuê!"
Điện Chủ Nguyệt Trầm Điện mà mỗi người trên giang hồ nghe thấy đều kinh hồn táng đảm, lại phát ra tiếng kêu thê lương như vậy, không để ý thân phận đem nàng một mạch bế lên, miễn bàn đến vẻ mặt lo lắng kia giống như một đứa nhỏ đến cỡ nào.
Bị ôm ở trong ngực Đinh Triết Tương, Bạch Khuê chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhịn không được muốn đùa cợt gia hỏa kia.
Nhưng nàng rất nhanh liền phát hiện, ngay cả khí lực để vươn tay bóp hai má Đinh Triết Tương cũng không có.
Một kiếm đâm thủng trước ngực cùng thương thế bị chông trúc đâm phía sau lưng, nhanh chóng chuyển biến xấu. Từng tí một tách ra da thịt của Bạch Khuê, tấc tấc xâm nhập, máu chảy không ngừng, nhiễm ướt y bào của nàng, kéo lê thành một vệt máu dài trên nền đất.
Mới đầu Bạch Khuê còn có thể nói:
"Đem máu của ta lưu lại đút cho Ngọc Thạch Kỳ Thú, không cần lãng phí..."
Nhưng càng về sau, ngay cả một câu tròn nghĩa đều khó có thể xuất khẩu, nàng bắt đầu im lặng.
Tựa như Hà Thanh Thu đã nói, thần chú mà Úc Bách sử dụng để đem nàng sống lại vẫn chưa hoàn thiện. Không chỉ thương thế chuyển biến xấu, làm cho nàng càng ngày càng quay ngược trở về lúc nàng chết thảm, thậm chí cả hồn thể của Bạch Khuê đều bắt đầu không ổn định, thường xuyên lâm vào ảo giác. Hay nói đúng hơn là lâm vào hồi tưởng, vô luận là cảm giác đau đớn, sợ hãi hay bất lực, đều giống y như lúc Bạch Khuê chết đi ngày ấy.
Mưa to, từng bóng người hắc ám, bùn đất lầy lội, máu cùng ánh kiếm chớp lóe dữ tợn...
Giống như thực sự quay lại thời khắc tuyệt vọng kia, mưa to lạnh lẽo, ngoài bụng thủng một lỗ lớn, không một ai thân thiết bên cạnh.
Cảm giác khó có thể hô hấp, âm u, tàn bạo, băng hàn, dần dần dẫn nàng vào con đường đến hoàng tuyền.
Bạch Khuê trợn mắt, e sợ một khi nó đóng lại, thế giới liền bắt đầu từng tấc một biến thành một mảng tối đen.
Mơ hồ có thể nghe thấy đám người Mẫn Thượng Hiên, Bách Hồ, Phùng Thi Thúy, Đinh Triết Tương kêu gọi nàng từ xa xa, lại như tại một thế giới khác, mà bản thân nàng không ngừng chìm sâu vào xoáy nước.
Hết thảy đều vô cùng hỗn loạn. Quang ảnh quái đản. Toàn bộ thế giới đều dựa vào ngày Bạch Khuê chết đi mà tiến hành. Nàng cố ý chờ đợi mọi người tới cứu, đợi mỏi mòn đến ngày trút xuống hơi thở cuối cùng. Tất cả giác quan: thị giác, thính giác, xúc giác bắt đầu lặp đi lặp lại.
Tất cả cảm quan đều không tự chủ được trầm luân.
Cho đến khi có một bàn tay bắt lấy nàng, đem nàng hung hăng kéo lên trên.
Giống như người sắp chết đuối vừa tiếp được không khí, Bạch Khuê thâm trầm hít vào một hơi.
"Có hô hấp!"
Bạch Khuê nghe thấy Mẫn Thượng Hiên cúi đầu hô một tiếng, nặng nề mở mắt, phát hiện Mẫn Thượng Hiên đang cầm lấy tay nàng. Mà nàng giờ phút này tứ chi cứng ngắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bất quá, Bạch Khuê chỉ vừa nhắm mắt một lúc, thế mà bên ngoài trời đã tối đen. Đồng thời, thân thể của nàng vẫn còn có chút cứng ngắc, lạnh như băng.
Thật giống như một xác chết để lâu, da thịt đều cứng lại, mà nàng chính là sống lại sau cái chết.
Sau một tiếng kêu của Mẫn Thượng Hiên, một người khác liền đi tới trước mặt Bạch Khuê.
Đảo mắt, Bạch Khuê đã được nhẹ nhàng bế lên, rơi vào một vòng ôm thanh lãnh, thoang thoảng mùi hương khói.
"Loại bệnh trạng này, ta lập tức liền có thể giúp ngươi chữa khỏi, nhẫn nại thêm một chút..."
Người nọ cúi đầu nói với nàng, gần trong gang tấc. Bạch Khuê lại cứng đờ.
Người nọ, chính là Hà Thanh Thu.
Tốn không ít thời gian, phù chú cùng trận pháp, mới đem Bạch Khuê từ trong vết thương trí mệnh kia quay trở lại.
Nàng cũng biết được, tại thời điểm tính mạng của nàng bị đe dọa, sau một khắc chung thời gian, Hà Thanh Thu đã xuất hiện dưới chân núi Nguyệt Trầm Cốc, nói rằng cho dù muốn hắn đeo lên phù chú, gông xiềng cùng mọi loại đạo khí buộc mệnh đều không sao cả, chỉ cần để hắn đi lên trị liệu cho Bạch Khuê.
Sau khi Bạch khuê từ trong U Minh mơ màng tỉnh táo lại, mới có thể nhận ra Hoàng Phù trên cổ tay, cùng tơ hồng dữ tợn quấn quanh cổ Hà Thanh Thu.
Kia đều là những đạo khí âm hiểm có thể nắm giữ tính mạng con người của Nguyệt Trầm Điện.
Nhưng Hà Thanh Thu vừa trì hoãn được trạng huống của nàng, lập tức liền bị người của Bách Hồ trong Khuyển Cung mang xuống. Ngay cả một câu chất vấn vì sao lúc trước lại đem nàng đưa lên pháp trường của Hàn Sơn Thành, Bạch Khuê cũng chưa kịp hỏi.
"Trước khi Hà Thanh Thu trở thành người của Khuyển Cung, trở thành "chó săn" mà tính mạng đều do Nguyệt Trầm điện nắm giữ, lời nói của hắn đều không thể tin." Bách Hồ hờ hững nói.
"Nếu đã không thể tin, vậy cũng không có giá trị cần nói."
Mà thập phần khó được, không một ai phản đối phương pháp vừa rồi của Bách Hồ.
"Loại người ngông nghênh như Hà Thanh Thu...nếu hắn đã không muốn, cho dù chúng ta có lấy mạng của hắn cũng không có cách gì buộc hắn tiếp nhận Thần Chú Ấn." Bạch Khuê có chút mệt mỏi nhắc nhở.
"Năm đó, ta là lựa chọn sống tạm mới tiếp nhận Thần Chú Ấn, Hà Thanh Thu sao có thể có khả năng nguyện ý..."
Bách Hồ lạnh nhạt đánh gãy nàng:
"Hà Thanh Thu nguyện ý, đây là do hắn tự mình nói."
"Hà Thanh Thu có rất nhiều mặt." Mẫn Thượng Hiên cầm một bộ y phục mới đi đến, tiếp lời.
"Chỉ là hắn rốt cuộc đem một tầng cuối cùng lột bỏ mà thôi."
Hơi giật mình nhìn về phía Mẫn Thượng Hiên, Bạch Khuê hoảng hốt.
Có rất nhiều mặt...Nàng bỗng nhiên nhớ đến thời điểm mới gặp Hà Thanh Thu ngày ấy.
Tử thi dữ tợn đầy đất, các môn phái Ma giáo vây quanh Hà Thanh Thu - năm đó vẫn là một thiếu niên, hung hăng kéo căng mái tóc đen của hắn, tựa như gia súc đánh giá hắn, nhục nhã hắn.
Máu tươi ào ạt lây dính phân nửa mặt thiếu niên. Toàn bộ má trái của Hà Thanh Thu đều bị thương nặng, ngay cả con mắt đều không có cách gì hé mở, trên thân chằng chịt vết thương.
"Thẩm hình hắn!"
"Phanh thây hắn!"
"Giết hắn!"
Ngôn ngữ kịch độc vờn quanh thiếu niên, nhưng thiếu niên tóc đen nọ bất quá chỉ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, hai tròng mắt trống rỗng, lại không có chút sợ hãi.
Mặc dù hắn sắp vì bị mất máu tươi sống mà chết, không còn thừa bao nhiêu hơi thở, thiếu niên vẫn không có nửa phân hoảng sợ, nếu có, chỉ là vẻ thản nhiên lúc đối mặt với tử vong.
Trang nghiêm - lúc đó Hà Thanh Thu đã khiến Bạch Khuê nhớ tới hai chữ này.
Chính bởi vì hắn đang vì người mà mình tín niệm cùng hết lòng đối đãi chịu chết, cho nên mới có thể tiếp nhận cái chết thản nhiên bình tĩnh đến thế.
Lúc ấy, trong trận tranh cãi ầm ĩ của mọi người, Bạch Khuê đã yên tĩnh nhìn Hà Thanh Thu thật lâu, mới nhận ra giấc mộng trung khuyển của nàng hôm nay lần đầu tiên được chứng thật, chứng minh người như vậy xác thực tồn tại trên thế gian, mà không phải do nàng vô căn cứ ảo tưởng.
Hà Thanh Thu chính là hình tượng trung khuyển trong mộng của Bạch Khuê, là thứ chống đỡ cho nàng tiếp tục ở trên thế giới này bôn tẩu tìm kiếm bầu bạn lý tưởng của mình.
Ai ngờ, Hà Thanh Thu lại tự tay đem nàng đưa lên pháp trường của Hàn Sơn Thành, tàn nhẫn bừng tỉnh mộng đẹp của nàng.
Đến tột cùng nàng nên may mắn vì Hà Thanh Thu thủy chung đều đứng về phía Khương Uyển, chứng tỏ hắn đúng là trung khuyển chân chính? Hay nên bi ai vì sự ngây thơ của mình, nghĩ người như vậy có thể nguyện ý cả đời cùng với mình, để cuối cùng rơi vào kết cục như thế?
Loại khó xử cùng nản lòng thoái chí đó từng đem Bạch Khuê đẩy xuống tuyệt vọng. Nhưng không ngờ về sau, Hà Thanh Thu lại lần lượt xuất hiện trước mặt nàng.
Đem nàng đuổi ra khỏi chỗ mai phục, bởi vì nàng nhập chiến mà lui binh, thậm chí tại thời điểm nàng mệnh tại sớm tối, cho dù có vứt bỏ tự do nửa đời sau cũng muốn tới Nguyệt Trầm Điện thay nàng trị liệu.
Bạch Khuê bị xoay quanh đến điên rồi.
Rốt cuộc người nào mới chân chính là Hà Thanh Thu?
Là kẻ đã bán đứng nàng, đem nàng giao cho Hàn Sơn Thành?
Hay là người cùng nàng du sơn ngoạn thủy, ấm áp bung dù thay nàng che đi mưa phùn gió lạnh ngày ấy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro