Hồi thứ ba mươi hai
Hồi thứ ba mươi hai
Năm đó, sau khi Bách Hồ được nhặt về Nguyệt Trầm Điện không bao lâu, liền quấn quít lấy Bạch Khuê, năn nỉ nàng đặt cho hắn một cái tên khác.
"Ngươi vốn không có mù chữ đi?" Bạch Khuê khó hiểu hỏi.
"Cho dù muốn có tên mới cũng có thể tự mình đặt, vì sao nhất định phải là ta đặt?"
"Nhưng ta chính là muốn tỷ tỷ đặt nha──"
Bị Bách Hồ mè nheo không dứt, hơn nữa đó lại là lần đầu tiên nàng đặt tên cho người khác, thật sự rất áp lực. Bởi vậy, Bạch Khuê chỉ thuận miệng nói:
"Vậy A Hồ, A Tuyết hoặc A Tử, chọn một trong số đó đi."
Bách Hồ quả nhiên lập tức bùng nổ thành từng mảnh vụn, bất mãn hô:
"Tỷ tỷ! Ngươi đặt tên cũng quá tùy tiện!"
Người nào có mắt cũng có thể nhìn ra, A Hồ là dựa vào việc hắn là hồ yêu, A Tuyết cùng A Tử là dựa vào sắc lông trắng như tuyết cùng cặp mắt tím của hắn. Thật sự tùy tiện đến cực điểm!
Vốn nghĩ Bách Hồ sẽ vì vậy mà đánh mất ý niệm nhờ nàng đặt tên trong đầu, không ngờ gia hỏa kia chỉ mang vẻ mặt âm u, cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, sau đó liền ngẩng mặt lên nhìn nàng:
"Vậy ta muốn có họ giống với ngươi, có thể chứ?"
Lần này đến lượt Bạch Khuê ý cười cứng tại trên mặt, bởi vì người đặt cho nàng cái tên Bạch Khuê, chính là người mà nàng cực kỳ căm hận - Úc Bách.
Mà hiện tại, bé trai trước mắt lại muốn tiếp tục sử dụng dòng họ kiêng kị kia.
Đêm đó, Bạch Khuê cùng Bách Hồ cò kè mặc cả rất lâu, mới quyết định thêm vào trên chữ "Bạch" một nét "hoành", trở thành "Bách", kết quả mới thành cái tên Bách Hồ như bây giờ.
(*Bạch: 白 => Bách: 伯*)
Bạch Khuê từ rất sớm đã biết gia hỏa Bách Hồ luôn dính người này có bối cảnh phức tạp, nhưng chưa bao giờ nghĩ bé trai kia sẽ hại nàng.
Đồng thời, nàng cũng không thể ngờ, bé trai xinh đẹp từng hướng về phía nàng thỉnh cầu được đặt tên này, sẽ tại nhiều năm về sau làm cho nàng lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, có đi mà không có về.
Vừa nhặt về Bách Hồ không được bao lâu, thủ hạ của Bạch Khuê liền thăm dò ra bối cảnh phiền phức của Bách Hồ.
"Chẳng lẽ ngươi không nghĩ qua, có thể là do ta tự nguyện lưu lại nơi này sao?"
Tựa như lời nói của Bách Hồ khi đó. Hắn không phải bị phù chú hay đạo thuật vây khốn ở trong Đấu Thú Tràng, mà là vì chịu phạt mới tự nguyện lưu lại - đây là hình phạt mà chủ tử hắn dành cho hắn.
Rõ ràng, Bách Hồ kỳ thật chính là "chó săn" của người khác.
Đó cũng là một trong những tông môn ma giáo hiển hách trên giang hồ, do Nam Cung Phức làm Giáo Chủ.
Biết được bối cảnh sau lưng Bách Hồ, trong chớp mắt Bạch Khuê đã nổi lên một chút khủng hoảng cùng do dự, do dự xem có nên đem bé trai này dời đi, để tránh đêm dài lắm mộng, tránh dẫn đến nhiều chuyện phiền toái sau này.
Nhưng nàng lại nhớ tới vẻ giảo hoạt mê người của Bách Hồ, gia hỏa này mặc dù tính tình ngông cuồng ương ngạnh, nhưng vẫn có thể nhanh chóng hòa nhập với người trong Điện. Nhớ tới những lúc nàng cùng bé trai vô cùng thân thiết tựa sát vào nhau, nàng nhẹ nhàng tô lên sắc hồng cho mười ngón tay nhỏ như hạt đậu...
Sau đó, Bạch Khuê lại nghĩ đến hứa hẹn của mình với bé trai lúc trước - sóng vai chinh chiến, săn sóc lẫn nhau, cùng trải qua mọi gian khổ.
Bỗng nhiên liền mềm lòng, muốn làm như không thấy cỗ nguy cơ mạo hiểm tiềm tàng này. Dù sao, nàng chỉ phân phó Bách Hồ làm hộ vệ, chưa từng để cho hắn tiếp cận đến trung tâm quyền lực. Bách Hồ cũng không có cách gì lấy được những tin tức tình báo mấu chốt, không phải sao?
Suy tới suy lui, Bạch Khuê chung quy vẫn đem Bách Hồ giữ lại.
Cũng bởi vì như thế, nàng mới nghênh đón cái chết đáng cười kia.
Ngày nàng chết đi, mưa to giàn giụa. Ở tại tít ngoài biệt viện bí mật xa xa dưỡng thương, nàng không đợi được hộ pháp Dương Thư Ngạn vốn sớm nên tới bảo hộ, nhưng lại đợi ra tinh anh của Hàn Sơn Thành - võ lâm danh môn có tiếng luôn giao hảo với Ngân Câu Sơn Trang của Mẫn Thượng Hiên, cùng với nhân mã của Nam Cung Phức - người vẫn còn chút liên lụy với Bách Hồ.
Đám người này liên thủ đột phá kết giới. Thời điểm bọn họ đã giết gần hết thủ hạ của nàng, Bạch Khuê mới bắt đầu suy tư tới quan hệ của mình cùng Mẫn Thượng Hiên, Bách Hồ.
Còn nhớ, khi đó nàng đứng ở trên ban công tại lầu các cao cao, nhìn xuống một đám người đem nàng cùng cả dinh thự bao vây. Kết giới của địch quân đã phong tỏa bát phương tám hướng, đến tận phía chân trời, ngay cả một con chim sẻ cũng không bay ra nổi.
Tất cả mọi người trong biệt biện lúc ấy đều nhận thấy được, với số lượng nhân mã hiện tại của bọn họ cùng bệnh trạng của Bạch Khuê, không thể nào phá nổi vòng vây, chỉ có thể chờ bị thẩm hình.
Nhưng bọn họ vẫn lựa chọn liều mạng, cho dù chỉ còn một khắc cuối cùng.
Gọi ra Phi Thiên Thanh Long mà Bạch Khuê luôn cất giữ, ý đồ đột phá kết giới thoát ra ngoài, nhưng kết cục vẫn như cũ bị đánh rớt.
Thời khắc thất bại rơi xuống, Bạch Khuê rõ ràng nhìn thấy, nhóm thủ hạ của nàng, từng người từng người một đều cắn nát viên độc dược ẩn trong răng, thoải mái chết đi, miễn cho bị thẩm hình cùng sợ hãi. Mà từng thi thể của bọn họ đều được nàng sử dụng Thanh Long tiếp lấy.
Sau đó, bao quanh giữa một đống tử thi của thuộc hạ, nàng chỉ im lặng chờ đợi nhóm nhân mã kia đột phá kết giới, vọt tới trước mặt nàng.
Bạch Khuê không lựa chọn tự sát. Không phải vì nàng không sợ bị thẩm hình hay tra tấn, nàng chỉ đang hy vọng, hy vọng Mẫn Thượng Hiên hoặc Bách Hồ xét tại bao ngày chung đụng, cho dù chán ghét nàng, cho dù trong hồi mưu lược này nàng chỉ bị coi là đá kê chân cho bọn hắn, nhưng ít nhất bọn hắn cũng từng dặn dò qua đám người này, để bọn họ đừng thương tổn nàng hoặc đối xử tử tế với nàng một chút, hy vọng tất cả những hứa hẹn mà nàng gửi gắm nhiều năm, đều không phải là giả dối.
Nhưng cuối cùng Bạch Khuê vẫn phải thất vọng.
Trước khi ở trong bẫy chông bằng trúc chân chính chết đi, nàng đã thê lương suy nghĩ đến rất nhiều việc.
Nàng nghĩ, nếu Mẫn Thượng Hiên cùng Bách Hồ đã sớm cấu kết với nhân sĩ giang hồ bên ngoài Điện, thì cho dù hôm nay không mất đi khống chế, để bọn hắn có cơ hội gián tiếp giết chết nàng, không phải sớm hay muộn bản thân cũng sẽ nghênh đón hôm nay sao?
Dù gì Mẫn Thượng Hiên cùng Bách Hồ, kỳ thật cũng không thuộc về Nguyệt Trầm Điện, không thuộc về nàng.
Sau đó, trước khi chân chính cái gì cũng không cảm giác được nữa, Bạch Khuê vẫn luôn chờ đợi.
Nàng đợi Dương Thư Ngạn đang còn trì hoãn trên đường kia, đợi một tiếng bước chân xuất hiện trong tiếng mưa giàn giụa. Thật lòng cầu mong trước khi nàng tắt thở, còn có thể được Dương Thư Ngạn ôm lần cuối, sau đó nói với thanh niên kia rằng, nàng vẫn luôn cảm kích hắn.
Tuy nhiên...Bạch Khuê chung quy ai cũng chưa đợi được.
Mười năm trước khi nàng chết, mỗi một người đều là hung thủ, hoặc gián tiếp là hung thủ. Mười năm sau sống lại, mỗi một người nàng đều không muốn tái kiến. Nhưng Bách Hồ lại ở trong phiên chợ đêm, dưới ánh hoàng hôn, ôn nhu như nước ôm chặt lấy nàng, cũng là người đầu tiên giải thích bi kịch mười năm trước cho nàng biết.
"Ta thật có lỗi, Bạch Khuê! Ta thật sự rất có lỗi..." Bách Hồ sít sao ôm Bạch Khuê, đem mặt chôn ở sau gáy nàng, run rẩy hứa hẹn.
"Sẽ không xảy ra nữa, Bạch Khuê. Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa..."
Bị thiếu niên gắt gao áp vào trong ngực, Bạch Khuê giống như lại nhìn thấy hình bóng của những thiếu niên bị quản chế dưới Thần Chú Ấn của Khuyển Cung lúc trước. Bọn họ kỳ thật biết bản thân không có mười phần nắm chắc có thể thực hiện lời hứa, lại vẫn hứa hẹn, cam đoan, khát vọng trấn an nàng.
Khát vọng đem nàng hút ra từ tràng thảm kịch mười năm trước.
Bách Hồ không chịu nổi ám vệ luôn lặp đi lặp lại thúc giục, sau khi cùng Bạch Khuê tại phiên chợ đêm gắt gao ôm nhau ngày ấy, chung quy vẫn đi rồi.
Lúc thiếu niên rời đi, liên tiếp quay đầu, nhíu mi nhìn nàng, cực kỳ không muốn ở thời điểm hai người vừa có vết nứt lại cứ như vậy rời đi, nhưng mệnh lệnh đến từ Đinh Triết Tương trong Nguyệt Trầm Điện dày đặc ập đến, làm cho hắn không thể không rời khỏi.
Bạch Khuê có thể nhìn ra, Bách Hồ là đang không yên lòng, e sợ lần sau muốn gặp nàng, nàng đã xa chạy cao bay, hoặc ẩn giấu kỹ càng, không muốn nhìn thấy hắn.
Một thân một mình quay trở lại khách điếm, Bạch Khuê đưa tay sờ đến sau gáy, cảm xúc khi đó vẫn còn vương lại.
"Sẽ không xảy ra nữa, Bạch Khuê, chuyện đó sẽ không xảy ra nữa..."
Tại phiên chợ kia, Bách Hồ đã hướng về phía nàng bày tỏ lỗi lầm cùng hứa hẹn, tất cả đều không phải lời nói suông, bởi thiếu niên đã lưu lại sau gáy nàng ấn ký hộ vệ của hồ yêu. Bạch Khuê biết ấn ký này, có nó, tất cả công kích ở trong một trình độ nhất định đều sẽ bị chống đỡ, còn có tác dụng tránh yêu trừ ma, mọi yêu ma đều sẽ không dám tổn thương nàng.
Thắp sáng ngọn nến trên bàn, Bạch Khuê ngồi xuống bên cửa sổ, lấy ra mấy sợi len bền chắc vừa mua được cùng túi Linh Thạch thượng đẳng mà Bách Hồ tặng nàng lúc trước, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến, bắt đầu làm thủ công.
Vài kỳ thú cao đẳng mà mấy ngày gần đây Bạch Khuê triệu hồi ra được bắt đầu từ trong ngọc thạch dưới ống tay áo của nàng toát ra, hóa lớn. Sau đó từng con đều tiến đến, lấy thân thể cọ sát Bạch Khuê để chào hỏi, rồi lại tự tản ra ngoài tuần tra thám thính, đến bên cửa sổ hoặc trên mái nhà khách điếm canh gác. Thú hộ vệ thì dựa sát vào bên người Bạch Khuê, nhìn theo động tác linh hoạt từ mười ngón tay của nàng.
Bạch Khuê đang tết một cái dây xuyến nhỏ đeo bên hông. Nàng vẫn chưa lợi hại đến mức có thể tự mình gia công ngọc thạch, tạo thành trang sức đeo trên người. Cho nên trước giờ nàng đều làm như thế này, dùng sợi len tết thành dây, đem một lượng lớn ngọc thạch xâu vào, móc thành một chuỗi đeo ngang hông, cùng thân thể kề sát lẫn nhau, để bất kỳ thời điểm nào cũng có thể triệu hồi kỳ thú.
Xem ra, cuộc sống sau này sẽ luôn lấy trốn chạy làm trọng điểm, Bạch Khuê suy nghĩ.
Nguyệt Trầm Điện đang tìm kiếm nàng, nàng càng cần phải trốn.
Có thêm ngọc thạch thượng đẳng do Bách Hồ cung cấp, khả năng di chuyển, tình báo cũng như năng lực của nàng, đều tăng lên trên diện rộng, đã có thể hoàn hảo đối mặt hết thảy.
Dưới ánh nến mờ nhạt trong phòng, đại hổ vằn gối đầu lên đùi nàng thoải mái khò khè đánh một giấc. Bạch Khuê đang chuyên chú tết dây, bất chợt nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trên bàn tay phải, liền mịt mờ lâm vào trầm tư.
Vết sẹo này là vì giúp Đinh Triết Tương soán vị đêm đó, bị lợi khí xỏ xuyên qua để lại.
Bởi vì vết thương này, Bạch Khuê suýt nữa hư mất tay phải, nhưng rốt cuộc vẫn khôi phục, tuy là sau đó còn có chút di chứng không tốt, thường xuyên đánh ngã đồ vật, viết chữ cũng xấu xí khó coi. Nhưng khiến cho nàng ấn tượng khắc sâu nhất, vẫn là thời khắc nàng nắm tay Đinh Triết Tương đi lên Điện Chủ bảo vị.
Năm đó, Điện chủ đại thúc vẫn đều túc trí đa mưu, phong hoa tuyệt đại, nhưng sau một lần bị người trong võ lâm công kích làm trọng thương, liền tẩu hỏa nhập ma, điên điên khùng khùng.
Điện Chủ điên khiến vài đại trưởng lão có thanh thế bên phái đối địch cũng vui mừng như điên, bắt đầu âm thầm bàn tính, trở thành độc thủ phía sau màn, thao túng con rối Điện Chủ để mệnh lệnh Bạch Khuê - lúc đó còn trọng thương chưa lành - chạy ngược chạy xuôi, cách ly nàng, làm tiêu hao chiến lực của nàng, đồng thời cũng chuẩn bị cho ứng viên Điện Chủ dưới trướng bọn họ thượng vị.
Đó thật sự là thời kỳ vô cùng hắc ám, thương cũ chưa lành thương mới đã tới. Bạch Khuê cảm giác như bản thân mình không phải là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, thậm chí không phải người, chỉ là một khối thi nhiễm đầy máu, ngập vết sẹo.
Nếu không có Mẫn Thượng Hiên giả vờ ôn nhu lưu luyến, không có Bách Hồ dây dưa cười đùa, không có Dương Thư Ngạn điềm đạm kề cận, nàng thật không biết nên sống qua những ngày đó như thế nào.
Điện Chủ điên gần nửa năm sau. Một ngày nọ, Bạch Khuê đột nhiên phát hiện bản thân mình cho dù không nghe theo mệnh lệnh, Thần Chú Ấn cũng sẽ không thi hành hình phạt làm nàng đau đớn, liền lập tức hiểu rõ, Thần Chú Ấn đang ám chỉ, thầm đồng ý cho nàng dẫn dắt Nguyệt Trầm Điện thay đổi triều đại, cũng là lúc hết thảy kế hoạch đoạt vị bắt đầu.
Vì tư tâm của bản thân, cùng thành kiến sâu đậm với Điện Chủ đương nhiệm, Đinh Triết Tương - người đủ đa mưu túc trí, lại lãnh huyết vô tình, quan trọng nhất là hắn có quan hệ chặt chẽ với nàng, không thể nghi ngờ chính là ứng viên Điện Chủ đầu tiên mà nàng muốn phụ tá thượng vị.
Sau một trành minh tranh ám đấu, cuối cùng, Bạch Khuê cũng thành công trợ giúp Đinh Triết Tương đoạt quyền, giết chết Điện Chủ đương nhiệm, dọn dẹp vây cánh của các trưởng lão phía sau màn đã khống chế Điện Chủ lúc trước. Hai người dẫn theo thủ hạ, khuếch trương thế lực, lưng tựa lưng huyết tẩy Nguyệt Trầm Điện.
Đó thật sự là thay đổi triều đại.
Tại Nguyệt Trầm Điện, trong sảnh đường âm trầm của Chủ Điện lúc đó, thây phơi đầy đất, máu tươi rơi vãi khắp nơi, nhuộm đỏ cả một gian đại điện. Thậm chí từ ngoài cửa hướng dài đến trên ngai vị Điện Chủ, đều là thi thể cùng huyết nhục phân tán.
Tất cả địch nhân cầm đầu đều bị trừ khử, Bạch Khuê cùng Đinh Triết Tương thở phì phò, dưới ánh đao sắc lạnh cùng đèn đuốc mỏng manh trong tay thuộc hạ, nhìn về phía đối phương.
Sau đó nàng chậm rãi đi về hướng Đinh Triết Tương, ý đồ muốn cầm lấy tay thiếu niên.
Cung Chủ Khuyển Cung cung kính nâng Điện Chủ kế nhiệm đi lên kế vị, vẫn đều là lệ thường của Nguyệt Trầm Điện. Nghi thức này vừa tượng trưng cho sự đồng tâm giữa Khuyển Cung và Nguyệt Điện - hai thế lực đứng đầu của Nguyệt Trầm Điện, đồng thời cũng tượng trưng cho tín nhiệm giữa Điện Chủ đối với sự thần phục của Khuyển Chủ.
Nhưng đêm đó, Bạch Khuê thật sự bị thương quá nặng. Toàn bộ đầu óc chỉ thầm nghĩ mau chóng đem mọi chuyện chấm dứt, ổn định vị trí Điện Chủ của Đinh Triết Tương, hoàn toàn quên mất định nghĩa "nâng" này, liền tập tễnh bước qua, gắt gao giữ chặt bàn tay hắn. Hai người nắm tay, tại trong ánh đèn ảm đạm bước từng bước lên chủ vị.
Bậc thang quen thuộc hôm đó lại giống như kéo dài đến vạn dặm. Máu của Bạch Khuê một đường nhỏ xuống, thấm ướt cả mặt đất.
Mà nàng cũng đầu váng mắt hoa, cơ hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
Còn nhớ, bàn tay trắng mịn mềm mại giao nhau giữa hai người đều bị máu từ miệng vết thương của nàng tuôn ra, nhuộm dần thành màu đỏ.
Còn nhớ, thời điểm lúc bắt đầu bước lên đài là nàng kéo Đinh Triết Tương, tựa như tỷ tỷ dẫn đệ đệ, nhưng khi đi được phân nửa bậc thang lên chủ vị, nàng liền bởi vì mất máu quá nhiều, hoa mắt chóng mặt, chật vật lảo đảo, kém một chút đã đập đầu vào bậc thang, nhưng sau đó liền bị Đinh Triết Tương kéo lại, bế lên.
Nghi thức tiêu sái, tràn ngập ý nghĩa tượng trưng cao quý kia, đều bị nàng thay đổi hoàn toàn.
Từ lúc Nguyệt Trầm Điện sáng lập cho tới nay, chưa có Khuyển Chủ nào tới kéo tay Điện Chủ lên đài, cũng chưa có Khuyển Chủ nào bị Điện Chủ ôm lên đài.
Nhưng Đinh Triết Tương cùng nàng đều làm qua.
Lúc đó, trong ánh đuốc ảm đạm, Đinh Triết Tương ngang ngược bế lên nàng, bước lên chủ vị, trên mặt có chút âm tình bất định.
Vẻ kiêu căng khinh thường quen thuộc của thiếu niên vẫn còn đó, nhưng cỗ tàn nhẫn làm cho người ta sợ hãi đã có dấu hiệu mềm hoá, thậm chí còn trộn lẫn với một chút không đành lòng, làm cho Bạch Khuê trong phút chốc đã nghĩ bản thân mình xuất hiện ảo giác.
Ký ức máu chảy đầm đìa đêm soán vị hôm đó, chỉ kéo dài tới lúc Đinh Triết Tương ôm nàng ngồi lên chủ vị, từ trên đài cao nhìn xuống mọi người, liền hung hăng cắt đoạn.
Biết trách nhiệm của mình đã xong, Bạch Khuê lập tức yên tâm ngất đi.
Cho đến khi nàng một lần nữa mở mắt, đã đang ở trong những ngày dưỡng thương tại biệt viện.
----------~★~----------
Tết xong dây xuyến, Bạch Khuê liền đem tất cả ngọc thạch đều xâu vào thành một chuỗi ngọc có thể kín đáo đeo bên hông. Nàng cầm lấy thành phẩm mình vừa làm ra, giơ lên ngắm. Dưới ánh nến mờ ảo của khách điếm, từng viên ngọc thạch càng trở nên lung linh sáng bóng, nhưng trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ về Nguyệt Trầm Điện ở cách xa vạn dặm, về thanh niên Điện Chủ trong Chủ Điện kia.
Lúc Đinh Triết Tương vừa mới tiến vào Nguyệt Trầm Điện, khắp nơi đều cần nàng bảo hộ. Bằng không, bất kỳ thời điểm nào thiếu niên kiêu ngạo kia cũng có khả năng bị trưởng lão phái đối địch hại chết.
Nguyệt Trầm Điện để mặc cho các ứng viên Điện Chủ cạnh tranh, tương tàn, sát hại lẫn nhau, quả thật rất tàn bạo, nhưng rất có hiệu suất. Đó cũng là nguyên nhân năm ấy Bạch Khuê nghe lệnh theo che chở thiếu niên nọ hai năm.
Thời gian hai năm phụ tá là để dạy thiếu niên tự lập. Sau hai năm, sinh hay tử đều xem vận mệnh của hắn, do hắn tự mình quyết định.
Lúc mới gặp, Đinh Triết Tương mười lăm tuổi đứng ở trước mắt Bạch Khuê, liền cho nàng ấn tượng rằng, gia hỏa này mặc dù thực lực phi phàm, nhưng tại cái nơi mà mọi việc đều cần kết đảng như Nguyệt Trầm Điện, cũng chỉ như một ấu linh gầy yếu vừa đủ đứng thẳng.
Năm đó, Đinh Triết Tương mặc dù lớn hơn Bạch Khuê ba tuổi, nhưng đích thực cần nàng bảo hộ.
Vừa tiến vào Nguyệt Trầm Điện, Đinh Triết Tương cho dù có âm độc đến cỡ nào, cũng bất quá là con rắn nhỏ, đánh không lại các trưởng lão phái đối địch vừa hiểm độc vừa sở hữu vây cánh đầy đủ.
Nhưng đến nay, mười năm đã thấm thoắt trôi qua, con rắn nhỏ kia ước chừng đã không cần bất luận kẻ nào bảo hộ.
Hay nói cách khác, Đinh Triết Tương của hiện tại, ước chừng đã sớm trở thành Xà Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro