Hồi thứ ba mươi bảy
Hồi thứ ba mươi bảy
Không có tu la đòi mạng Hàn Sơn Thành, không có diệt hồn đạo thuật cùng mưa to giàn giụa khắp trời, thời điểm Bạch Khuê lại mở ra hai mắt, liền phát hiện bản thân đang ở trong một gian phòng xinh đẹp mà xa lạ.
Huyệt đạo đã giải, trên thân khoát một bộ y phục ngủ ấm áp, mềm nhẹ như lông cừu, nằm trên giường êm. Trước giường, màn trướng mênh mông buông xuống, bên cạnh nằm một nam nhân.
Đó là Mẫn Thượng Hiên.
Vẫn là mái tóc ngắn đỏ như lá phong, mềm mại rủ xuống tới gáy, vẫn là bào trắng phong lưu như trước. Ngay cả khi tiếp cận ở cự ly gần, Bạch Khuê vẫn không nhìn ra dấu vết thời gian trên thân thanh niên này.
Người này vẫn rạng rỡ, mê hoặc người như trước, không chê vào đâu được.
Hết thảy giống như chưa từng thay đổi.
Bạch Khuê nhìn nam nhân. Nam nhân cũng nằm nghiêng người, dùng ánh mắt mềm mại nhìn nàng, giống như đang hỏi nàng có không thoải mái ở đâu hay không. Giống như những lúc bản thân nàng ngủ ở bên cạnh hắn trước đây, cả một gian phòng đều yên tĩnh, chỉ lưu lại hơi thở lẫn nhau. Giống như nàng chưa từng bị ai liên lụy, tại trước mặt nhân sĩ danh môn gào khóc như một đứa nhỏ, sau đó thê thảm chết đi.
"Thật là một ánh mắt ôn nhu!" Không biết vì sao, Bạch Khuê nở nụ cười.
"Giống như là người xa lạ."
Mẫn Thượng Hiên cứng đờ tại chỗ.
Bạch Khuê đưa tay đắp lên hai mắt, muốn giấu đi vẻ bi ai yếu ớt toát ra trong mắt mình. Sau đó, nàng thẳng thừng quay lưng qua, đối mặt với ván giường bằng gỗ mun đang phản chiếu chút ánh sáng mờ nhạt, lấy chăn bông che lại mặt.
"Ta sẽ trở thành "chó săn" trung thành nhất của ngươi." Bạch Khuê vĩnh viễn nhớ rõ, Mẫn Thượng Hiên từng bình tĩnh tuyên thệ với nàng như vậy, nhớ rõ bản thân từng sợ run lên trong nháy mắt, còn có vừa gặp đã thương mãnh liệt.
Bắt đầu mê luyến, bắt đầu im lặng đắm chìm trong tình yêu thật thật giả giả, cho đến cuối cùng bị dìm chết.
"Bạch Khuê..."
Trong gian phòng yên tĩnh không tiếng động, Mẫn Thượng Hiên nhẹ nhàng gọi tên nàng, chậm rãi chạm vào nàng, hung hăng vuốt ve, lại bị nàng vươn tay, "bộp!" một tiếng đánh ra, tựa như tiếng ngọc vỡ vụn, vang dội mà không chút dư thừa.
Trước kia, Bạch Khuê chưa từng đối đãi Mẫn Thượng Hiên như vậy.
Chưa từng động tay đánh hắn, phạt hắn, thậm chí ngay cả lên giọng nghiêm khắc hay tức giận chỉ trích cũng chưa từng.
Nhưng Mẫn Thượng Hiên cũng chỉ dại ra trong nháy mắt, giống như đã sớm tính toán đến phản ứng này của Bạch Khuê từ trước, thậm chí còn tự thân nhào tới, đem Bạch Khuê ôm vào trong lòng hắn, không có nửa phân khoảng cách.
Hương khí của cây cỏ nhàn nhạt mà quen thuộc trên thân thanh niên lập tức đánh úp lại, nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên thấu qua y phục mỏng manh, kích thích xúc cảm toàn thân Bạch Khuê. Tất cả cảm quan này đều vô cùng quen thuộc, từ làn da, khung xương, độ ấm đến phương thức ôm của hắn.
Nàng trước kia, chính là tại trong vòng tay này lừa mình dối người, liều mạng nhấm nháp ôn nhu lưu luyến.
Mà nàng như vậy, từ mười năm trước đều bị mọi người đùa cợt là ngu muội mù quáng.
Mọi người cười nhạo "chó săn" mà nàng chọn lựa rõ ràng rất cường hãn, không người địch nổi, nhưng cuối cùng đều vứt bỏ nàng, cười nhạo nàng yếu đuối, cười nhạo nàng có được năng lực hiếm thấy, vốn dĩ có thể hoành hành ngang ngược trên giang hồ, nhưng trước khi chết lại ở trước mặt chúng võ lâm cầu xin khoan dung, khóc như một đứa nhỏ.
Đây là khó xử đến cỡ nào a, một đời trước của nàng.
"Ta hối hận, Bạch Khuê." Bạch Khuê nghe thấy Mẫn Thượng Hiên từ phía sau ôm lấy nàng, mặt chôn vào gáy nàng, giọng nói khàn khàn.
"Toàn bộ trôi qua, ta đều hối hận."
Bạch Khuê cảm giác được thanh niên nọ đang hơi hơi run rẩy, cùng nhiệt ý ở sau gáy của mình.
Từ mười năm trước, nàng đến chết cũng không tin Mẫn Thượng Hiên sẽ vì nàng mà khóc. Nhưng hôm nay, thời điểm Mẫn Thượng Hiên thật sự rơi nước mắt vì nàng, Bạch Khuê chỉ cảm thấy trống rỗng. Giống như cách xa một bức tường, cái gì cũng không truyền đến nàng bên này.
Bỗng dưng nhận ra được, trước kia, thời điểm Mẫn Thượng Hiên lưu luyến nhìn nàng, trong mắt cũng trống rỗng, không có độ ấm, tựa như nàng hiện tại.
Hơi thả lỏng cơ thể cùng thần kinh căng thẳng, giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, như bị rút đi hồn phách, Bạch Khuê gục đầu vào trong ngực thanh niên kia.
"Ta đã rất mệt mỏi, Mẫn Thượng Hiên." Nàng nhẹ giọng nói với hắn.
"Con đường sau này, ta không có cách gì cùng ngươi đi nữa."
----------~★~----------
Sau khi thấy rõ tâm ý của mình, có một đoạn thời gian, Mẫn Thượng Hiên sống tựa như một dã thú điên cuồng vì bị mất đi chủ nhân.
Hắn thậm chí còn tại trên chiến trường được địch nhân đồng tình, được Minh Dương Đường cùng đám cao tăng Phật Môn vĩnh viễn từ bi hỉ xả, ý muốn cảm hóa tội đồ.
Dưới ánh nắng chói mắt, Mẫn Thượng Hiên đang trên đường đi báo thù cho lão Đường Chủ của Nguyệt Trầm Điện, liền gặp phải Minh Dương Đường đạo sĩ, còn có tăng sư của Phật Tông nhảy ra chặn đường, rõ ràng là muốn ngăn chặn trận giết chóc sắp phát sinh.
"A di đà Phật, oan oan tương báo, lấy oán trả oán, nghiệp chướng này sẽ kéo dài đến khi nào?" Một vị tăng sư cường tráng, cổ đeo phật châu, đôi tay chắp thành hình chữ thập, chậm rãi mở mắt, tiến lên nhìn hắn.
"Buông ra dao mổ đi, thí chủ."
"Hừ!" Mẫn Thượng Hiên cười lạnh.
"Thời điểm đám võ lâm danh môn này sát hại Cung Chủ của ta, sao không thấy các ngươi từ bi như vậy?"
Hắn nhìn thấy ánh mắt của một đám tăng sư trong phút chốc lạnh xuống, hơi triển khai sát ý. Nhưng nhóm Minh Dương Đường đạo sĩ lại vẫn như trước nhìn về phía hắn, nhất là thanh niên đạo sĩ cầm đầu đã đạt tới tu vi có thể vĩnh viễn duy trì tuổi thanh xuân kia, ánh mắt thương xót tựa hồ nhìn thấu hắn.
Nhiều năm cùng Nguyệt Trầm Điện giao phong, Minh Dương đường tự nhiên biết đến lai lịch cùng nguồn gốc của chuỗi Phật Châu tối đen trên tay hắn, cùng sự tình của Bạch Khuê.
"Người chết không thể sống lại, người trẻ tuổi." Đạo sĩ cầm đầu nhìn không rõ tuổi tác kia thương hại nói.
"Rồi sẽ có một ngày, ngươi nhất định có thể một lần nữa gặp được người khiến ngươi cam tâm tình nguyện vì nàng vào sinh ra tử. Không nên tiếp tục chấp nhất như vậy, cũng không nên tiếp tục làm chuyện sai lầm."
Tương lai ngươi nhất định có thể một lần nữa gặp được người khiến ngươi cam tâm tình nguyện vì nàng vào sinh ra tử, đạo sĩ Minh Dương Đường kia chính là nói như thế.
Chỉ vài câu ngắn ngủn, liền nhiễm đỏ hốc mắt tội nhân.
Một cỗ đau đớn nóng rang từ ngực dâng lên đến tận hốc mắt, đọng lại, tràn ra, từ từ rơi xuống.
Mặc dù bị câu nói của người kia làm xúc động, nhưng kỳ thật Mẫn Thượng Hiên biết, bản thân mình cũng không muốn có một người như vậy xuất hiện, bởi vì hắn sớm đã tìm thấy người khiến hắn cam tâm tình nguyện vì nàng vào sinh ra tử.
Sở dĩ khó nén rơi lệ, bất quá là muốn thay cho bản thân đã từng ngu xuẩn vô tri trước kia của hắn mà bi ai, chỉ thế thôi.
Hắn luôn luôn chờ đợi, đợi đến ngày Bạch Khuê trở về.
Trải qua bao nhiêu ngày đêm, Mẫn Thượng Hiên từng vô số lần tưởng tượng đến quang ảnh hắn cùng Bạch Khuê gặp gỡ một lần nữa tại trong đầu óc.
Mẫn Thượng Hiên từng nghĩ, nếu Bạch Khuê cuồng nộ, giận dữ đối hắn kêu đánh kêu giết, đó chính là phản ứng tốt nhất, đồng thời cũng là vô vọng nhất. Tuy nhiên, vẫn tốt hơn nàng chỉ đờ đẫn xoay người trực tiếp rời đi.
"Ta đã rất mệt mỏi, Mẫn Thượng Hiên." Ngày ấy Bạch Khuê gục đầu xuống bả vai hắn, dỡ xuống tất cả phòng bị, nhẹ giọng nói với hắn như vậy.
"Con đường sau này, ta không có cách gì cùng ngươi đi nữa."
Ta đã rất mệt mỏi, con đường sau này, ta không có cách gì cùng ngươi đi nữa.
Trong nháy mắt, giống như toàn bộ ác mộng suốt mười năm của hắn đều hóa thành sự thật.
Tan nát cõi lòng, mất hết can đảm, không đường thối lui. Cảm giác đau đớn mà trước kia hắn khiến Bạch Khuê ngày ngày nhấm nháp, toàn bộ đều trả lại hắn.
Mẫn Thượng Hiên thử làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục ấm áp gọi tên thiếu nữ trong lòng, lại không được đến một câu phản hồi, liền chỉ có thể tiếp tục run rẩy kêu gọi, đem đầu để tại trên vai thiếu nữ, không tiếng động khẩn cầu.
Đừng nói ngươi đã mệt mỏi, đừng nói hết thảy đã không còn đường đi tiếp. Bất kể là quở trách hay trừng phạt tàn khốc đến cỡ nào, bất kể là nan đề hoang đường đến cỡ nào, ta cũng đều nguyện ý tiếp nhận, chỉ là không cần như vậy...
Chỉ là không cần như vậy...trực tiếp phán ta tử hình.
Đêm hôm đó, bất luận Mẫn Thượng Hiên có ôn nhu kêu gọi thế nào, Bạch Khuê đều không mở miệng lần nữa, cứ như vậy đưa lưng về phía hắn, lâm vào trầm mặc.
Đối với hắn, đó là một đêm dài đằng đẵng.
Ôm người yêu chết đi mà sống lại trong ngực chìm vào trầm mặc, Mẫn Thượng Hiên vô lực mà thê lương, ngàn đầu vạn tự không ngừng quanh quẩn trong quang ảnh ngày xưa cùng hiện tại, nhưng vẫn như trước không tìm thấy đường ra.
Nhiều năm qua, giống như để tra tấn hắn, giang hồ nhân sĩ biết Nguyệt Trầm Điện vẫn mãnh liệt chấp nhất đối với Bạch Khuê, liền không ngừng phái ra Bạch Khuê giả để nhiễu loạn lòng người, để khoe khoang lừa gạt, hoặc để làm mồi nhử, dụ tới phần đông "chó săn" cùng thuộc hạ trong Nguyệt Trầm Điện.
Mẫn Thượng Hiên cùng đám người Bách Hồ, Phùng Thi Thúy không biết đã bao nhiêu lần biết rõ đó là hàng giả, vẫn như trước xúc động không chịu nổi, nhiều lần tự mình đi đến, tự rơi vào bẫy, cứng đối cứng, bị thương, sau đó đem hàng giả giết chết.
Mà thời điểm Bạch Khuê thực sự sống lại, hắn lại chỉ có thể đem nàng cưỡng chế giam cầm trong lòng. Bằng không, nữ tử này sẽ cao chạy xa bay.
Mẫn Thượng Hiên rũ mi, khẽ vuốt đầu tóc Bạch Khuê. Mái tóc trước kia đỏ rực như lá phong, nay lại đen nhánh như mực, lại nghĩ đến Hà Thanh Thu - Minh Dương Đường đạo sĩ thanh lãnh mà lạnh nhạt mà hắn gặp trong ngày mưa kia.
Kỳ thật, trong suốt lữ trình Bạch Khuê cùng Hà Thanh Thu lưu lạc cùng nhau, Mẫn Thượng Hiên đã sớm tìm được bọn họ.
Chỉ là hắn luôn bảo trì một cự ly, tránh né thăm dò của kỳ thú mà Bạch Khuê phái ra, âm thầm quan sát bọn họ.
Từ lúc Hà Thanh Thu xuất đạo năm đó, không bao lâu sau, hắn liền biết được nhân vật bất phàm mà đến Minh Dương Đường cũng phải phất cờ xí khi hắn xuất đạo này, kỳ thật là thiếu niên Ngô Sở, xuất thân từ Hàn Sơn Thành mà Bạch Khuê cứu về năm đó.
Suốt đoạn thời gian kia, Bạch Khuê cùng Hà Thanh Thu cùng ra cùng vào, khăng khít thân mật. Ngay cả người ngoài cũng có thể nhìn ra quan hệ hai người dần dần trở nên thâm hậu.
Không giống như Bách Hồ vốn luôn được Bạch Khuê cưng chiều, Mẫn Thượng Hiên không dám hành động tùy tiện, xâm nhập can thiệp vào bọn họ, chỉ dám từ rất xa nhìn xem.
Bắt đầu khủng hoảng, rối loạn tay chân, bởi vì người nào hiểu rõ Bạch Khuê đều biết, một khi có bầu bạn mới, Bạch Khuê nhất định sẽ toàn tâm tín nhiệm, toàn lực giúp đỡ, tận hết sức lực, trong mắt chỉ có người đó.
Bạch Khuê rất khát vọng một tri kỷ tuyệt đối, nếu Hà Thanh Thu thật sự là loại người đặt hết hy vọng, hết lòng đối đãi với nàng, thì hắn, thậm chí là Bách Hồ, đều vô lực vãn hồi Bạch Khuê.
Tựa như Dương Thư Ngạn, chỉ cần có một người làm cho Bạch Khuê yêu thích cùng có cảm giác an toàn, nàng tự nhiên rất sẵn lòng cùng người nọ cao chạy xa bay, cách biệt Nguyệt Trầm Điện cùng hết thảy ký ức dữ tợn ngày xưa, vĩnh viễn không quay trở lại.
Nếu Hà Thanh Thu thật sự trở thành Dương Thư Ngạn thứ hai...
Bạch Khuê sẽ vĩnh viễn đem hắn thành người xa lạ.
Đoạn thời gian đó, Mẫn Thượng Hiên không ngừng tiếp đến các loại tin tức của Bạch Khuê cùng Hà Thanh Thu. Hai người cùng nhau đi đến hồ băng thưởng tuyết, sóng vai lên núi phẩm trà, vào thành, đi Vô Song Quán xem biểu diễn.
Mà tâm tình tốt của Bạch Khuê, cho dù là ai đều có thể nhìn ra.
Mẫn Thượng Hiên cơ hồ ngồi không yên, lại không có cách gì nhảy ra can thiệp mà không làm Bạch Khuê trở nên hận hắn, cũng không có biện pháp để hoàn mỹ giải quyết tình cảnh trước mắt. Hắn gần như mất hết can đảm, cho đến khi Hà Thanh Thu vô tình lộ ra lợi trảo đối với Bạch Khuê.
Ngay cả hắn cũng từng tin tưởng Hà Thanh Thu - thanh niên từ thời niên thiếu đã biểu lộ ra tình tiết cố chấp báo ân kia - là thật sự mang theo ái mộ tới bảo hộ Bạch Khuê, bầu bạn nàng đi khắp thiên hạ, không ngờ rằng vẫn là có mục đích riêng.
Cho nên, thời điểm Hàn Sơn Thành xông tới, thời điểm tràng bi kịch kia phát sinh, hắn mới có thể tức thời đem Bạch Khuê cứu ra.
Hà Thanh Thu bụng dạ khó lường, làm cho Mẫn Thượng Hiên tìm lại được hy vọng, nhưng cũng trăm mối ngổn ngang.
Vui vì bản thân vẫn có cơ hội vãn hồi Bạch Khuê, buồn vì Bạch Khuê khó được lựa chọn đi tin tưởng một người, lại như trước rơi vào kết quả vạn kiếp bất phục.
Tựa như ngày ấy, hắn lầm tưởng Bạch Khuê là hàng giả, thời điểm sắp bóp nghẹt cái cổ thon nhược, từ trên cao đối diện với nàng, Bạch Khuê đã suy yếu mà đau đớn hỏi hắn một câu: "Ngươi còn không thể buông tha ta sao?"
Bạch Khuê là loại người sẽ vì người khác tốt với mình mà trực tiếp dâng ra tình yêu, bởi vì nàng cực kỳ khát vọng đối phương sẽ lấy tình cảm ngang bằng ra hồi báo.
Bạch Khuê càng khát vọng được hồi báo bao nhiêu, thì càng e sợ bị thương tổn bấy nhiêu. Vậy mà đến hôm nay, nàng vẫn phải sống trong đau buồn vì bị ruồng bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro