
Chương 12: "Cậu uống hết cái này, tôi hôn cậu một cái."
Ngày đó, sau khi ăn uống no nê, tôi liền mè nheo với Lão. Cuối tuần rồi, làm gì còn ai có tâm trạng ngồi trong thư viện đến tối chứ. Nhưng tôi với Lão đều không biết phải đi đâu giữa cái thời tiết nắng nóng thế này. Vậy là hai đứa liền nhảy đại lên một chiếc xe buýt lạ số, mặc để nó chở đi quanh thành phố. Tôi đi đâu cũng được, miễn là có Lão là vui rồi.
Vẫn như cũ Lão ngồi bên ngoài, tôi ngồi bên trong. Lão giúp tôi che đi cả cái nóng của mùa hè. Dường như biết chuyến hành trình này không rõ đích đến, Lão theo thói quen lại lôi sách ra đọc. Tôi buồn chán chọt chọt má Lão vài phát Lão cũng không buồn phản ứng. Tôi nhàm chán nhìn cảnh vật đang lướt qua trước mắt, nhìn một hồi, rốt cuộc hai mắt theo nhau díu lại. Tôi ngáp một cái rõ dài, sau đó ngả người lên ghế rồi ngủ. Tôi vẫn rất có tự trọng đấy nhé, nếu không thì đã lợi dụng mà tựa đầu lên vai Lão rồi.
Trong cơn mê mang, tôi lại mơ về những ngày đầu tiên gặp Lão, nhưng Lão trong mơ đáng yêu hơn nhiều. Bằng chứng là chỉ sau vài lần cưa cẩm, Lão đã ngã nhào vào vòng tay của tôi. Ngoài đời thay vì tôi đuổi Lão tránh, trong mơ Lão lại rất biết cách phối hợp cùng tôi. Tỉ như tôi có ngủ gật, Lão liền để tôi tựa đầu lên vai Lão. Đôi lúc tôi giật mình, Lão sẽ dịu dàng vỗ về tôi như trẻ nhỏ. Cứ theo cái đà này, đến cuối ngày, có phải tôi đã mơ được Lão và ngôi nhà với những đứa trẻ rồi không.
Lúc tôi tỉnh dậy thì mặt trời đang ngả dần về phía tây, hàng cây ven đường cũng đang ngả nghiêng trong gió. Không biết quá trình thế nào, nhưng kết quả là tôi dựa vào người Lão ngủ ngon lành. Khi phát hiện ra hoàn cảnh này, tôi còn cố ý nằm lâu hơn một chút. Tôi bị cuốn vào mùi hương của Lão, hèn gì lại mơ đẹp đến thế.
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế, không biết xấu hổ mà hỏi Lão:
"Lão ạ, biết vừa rồi tôi mơ gì không?"
"Hửm? "
"Mơ về Lão cùng ngôi nhà với những đứa trẻ. Lão có muốn cùng tôi biến nó thành sự thật không nào?" Tôi nháy nháy mắt, buông lời trêu ghẹo Lão.
"Ừm, cũng được."
Tôi có đang nghe lầm không?
Lão bảo gì cơ?
"Cũng được" cơ á?
Lão luôn luôn thờ ơ với mọi lời tán tỉnh của tôi bây giờ lại hùa theo. Tôi không phải còn chưa tỉnh ngủ chứ?
"Mà Lão này, Lão dùng Comfort hương gì mà thơm thế?"
"Comfort cho da nhạy cảm."
"..."
Sau một hồi ngồi ủ ê trên xe buýt, tôi với Lão quyết định tấp vào một quán xá ven đường. Trời đã ráng chiều, không khí cũng mát mẻ hơn rất nhiều.
Tôi với Lão chọn vào một quán trà sữa, trong đó có bán cả đồ ăn. Sau khi gọi xong một phần đồ ăn cùng hai phần nước, tôi cùng Lão chui tọt vào góc trong cùng của quán. Chỗ này khuất người qua lại nên không ồn ào mấy, hơn nữa còn gần với cái đèn gắn trên tường thuận tiện cho Lão đọc sách. Lúc gọi đồ uống, tôi mới phát hiện ra rằng Lão hảo ngọt kinh khủng.
Tôi ăn, Lão lại tiếp tục đọc sách. Ăn xong, tôi buồn chán vọc ly trà sữa, Lão vẫn yên lặng đọc sách. Tôi nhìn xung quanh, mọi người vào đây không phải cặp đôi anh anh em em thì cũng là nhóm bạn cười đùa vui vẻ. Chỉ có mỗi chỗ tôi và Lão là yên lặng tách biệt hoàn toàn. Tôi ghen tị cố ý đẩy đẩy sách Lão để Lão chú ý đến mình. Thế mà người nào đó mặt vẫn trơ ra như tượng.
"Lão à, đừng đọc sách nữa! Nói chuyện với tôi đi mà!"
Lão rất biết phối hợp thả cuốn sách xuống nhìn tôi, năm giây sau Lão tiếp tục cầm cuốn sách lên đọc lại.
Lão vừa làm cái hành động nhạt nhẽo gì vậy?
Đang buồn chán là thế, bỗng dưng đâu xuất hiện một bé gái chạy đến ôm chân Lão. Con bé còn hào hứng luôn miệng gọi: "Anh ba, anh ba..."
Tôi thấy Lão giật mình một cái, sau đó khoé miệng vô ý cong lên thành một nụ cười nhẹ. Lão rất tự nhiên ôm bé gái đặt lên đùi mình, ghẹo ghẹo mũi nó vài cái. Con bé gọi Lão là "anh ba" thì hẳn là em gái của Lão rồi, thế mà tôi cứ nghĩ chỉ một mình Lão sống với ông bà thôi chứ.
Bé gái khoảng độ ba bốn tuổi, má hồng phúng phính đáng yêu. Con bé bị Lão ôm trong lòng trêu ghẹo đến cười khúc kha khúc khích thành tiếng, mắt Lão cũng cong hết lên như vành trăng non.
"Em Lão hả?"
"Ừ."
"Dễ thương ghê!"
Tôi vừa giơ tay ra nựng má con bé một tí, nó đã trừng mắt nhìn tôi, sau đó nhào vào lòng Lão làm như uất ức lắm. Cánh tay đang vươn ra liền lạc lõng giữa không trung, tôi xấu hổ thu tay về, đành cười ngượng một cái.
Đang lúc tôi còn không biết làm thế nào để dỗ em gái Lão, thì một chị gái xinh đẹp cầm theo hai ly trà sữa bước đến, chị cười hiền bảo tôi: "Tính con bé thế đấy, em đừng để bụng."
Em gái Lão chu chu cái miệng nhỏ, như không đồng tình lắm mà kêu: "Chị hai."
Tôi liền nhìn ba gương mặt hao hao có nét giống nhau, hoá ra nhà Lão có tận ba chị em. Chị hai Lão xinh đẹp, em gái Lão đáng yêu, Lão thì đẹp trai, cái nhà có mã gen thần tiên kiểu gì thế này. Không cần gặp cũng biết ba mẹ Lão chắc hẳn chẳng tầm thường chút nào.
Cảm thán trong lòng vài giây, tôi vội vàng lên tiếng chào hỏi: "Em chào chị ạ!"
"Ừ, chào em." Chị gái Lão lại tiếp tục cười với tôi.
Đẹp gái thế này đến tôi còn mê huống gì là con trai!
"Chị đưa Mèo đi đâu vậy ạ?"
"Chị vừa đi siêu thị, nó đòi uống trà sữa nên vào đây, không ngờ lại gặp em."
Em gái Lão nghe nhắc đến tên mình, liền khoác cánh tay nhỏ lên ôm cổ Lão. Lão cũng rất yêu thương hôn lên má hồng của con bé. Vẻ mặt này của Lão tôi hoàn toàn chưa thấy bao giờ, tự dưng liên tưởng đến bộ dáng làm bố của Lão sau này, chắc hẳn cũng sẽ chiều con thế này.
Nhờ chị em nhà Lão mà góc nhỏ đột nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều.
"Hai đứa chắc chưa ăn tối nhỉ? Hay là hôm nay về nhà ăn cơm em nhé?"
Bé Mèo giương đôi mắt to nhìn Lão, như chờ đợi cái gật đầu. Lão cười cười nhéo mũi con bé, trả lời chị gái: "Hôm nay em bận rồi, phải đưa bạn em về nữa."
Không khí đang vui vẻ bỗng nhiên ngượng đi trông thấy. Chị gái như biết trước câu trả lời của Lão, cũng chỉ biết cười nhẹ: "Ba mẹ mong em lắm đấy."
Rời khỏi quán, sắc mặt Lão bỗng trầm đi vài phần. Mặc dù thường ngày Lão cũng im lặng, nhưng không phải là loại lạnh lùng xa cách kiểu này. Tôi đi bên cạnh Lão, có nhiều thứ muốn hỏi nhưng cái gì cũng không dám nói.
Từ bé Lão đã sống cùng ông bà, nhưng cả chị và em gái Lão đều đang sống cùng ba mẹ. Tôi có chút không hiểu lắm về tình hình gia đình của Lão, chẳng lẽ vì vấn đề gì đó mà Lão lại bỏ nhà ra đi, ngay cả ba mẹ Lão cũng giận dỗi nên không muốn về nhà. Vì theo cách nói chuyện của chị gái Lão thì ba mẹ cũng mong Lão có thể về nhà, nhưng thái độ của Lão mỗi khi nhắc đến chuyện này rất không thoải mái.
Trông Lão cũng không phải một tên trẻ con thích làm mình làm mẩy với người lớn, vậy thì lý do tại sao nhỉ? Tại sao đến ba mẹ mình Lão cũng không muốn gặp như thế?
Tôi lén nhìn Lão, nhìn thấy một chàng trai vừa đẹp trai vừa tài giỏi xuyên qua vẻ ngoài là một ông chú nhà quê. Không hiểu sao, tôi thấy thương Lão. Không phải là thương hại, chính là khi quá thích một người nào đó, bất cứ chuyện gì người ta trải qua, dù là vui vẻ hay buồn phiền đều muốn cùng người ta nếm trải. Tôi muốn sẻ chia cùng Lão, nhưng tôi biết một tên sống quá nội tâm như Lão không cách nào trải lòng với tôi được.
"Này Lão, tôi mời Lão đi ăn mì quảng ở chợ đêm nhé! Hai tô luôn, chịu không?"
Nếu không được, tôi muốn làm Lão vui bằng bất cứ giá nào.
"Không nói gì là đồng ý nhé! Đi, đi nào! Đồ ăn ngon có thể làm tâm trạng mình tốt lên đấy."
"Tôi có buồn đâu."
Hừ, còn cứng miệng!
.
Lão đúng là cái đồ keo kiệt, bủn xỉn. Lão rõ ràng là thi cùng phòng với tôi, lúc tôi cần Lão giúp thì Lão lại lơ đi không quan tâm. Mặc dù được Lão kèm cặp tôi đã khá lên rất nhiều, nhưng đâu có nghĩa là bài nào tôi cũng làm được. Khi tôi phát tín hiệu cầu cứu với Lão, kẻ vốn đã làm bài xong từ lâu, Lão thấy rồi giả như không thấy, gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành. Tôi biết Lão vốn là con ngoan, nhưng như thế này thì thật là quá đáng mà.
Lúc đi ra khỏi phòng thi, tôi bực tức nói: "Lão đúng là đồ keo kiệt. Người ta hỏi có tí xíu mà cũng không thèm giúp."
Thế mà người nào đó không biết xấu hổ hỏi lại: "Có hả?"
Đúng là đáng đánh mà!
Tôi giận dỗi bỏ đi, Lão cũng kè kè theo bên cạnh. Biết là Lão cố ý đi cùng, nhưng đây là hành lang chung, tôi nào dám bắt bẻ Lão.
Lão xoa xoa đầu tôi, khẽ cười: "Gian lận trong thi cử là không tốt."
Xì, sách Giáo dục công dân cũng dạy tôi cái đó, tôi cần Lão dạy lại chắc!
Nếu không vì hành động quá mức đáng yêu này của Lão, đừng hòng tôi bỏ qua cho nhé!
Thi xong ngày cuối, cả lớp vẫn phải đi học đầy đủ mấy ngày cuối cùng để nghe dặn dò. Tôi thấy sao thời gian trôi nhanh quá, thế mà tôi với Lão vẫn lưng chừng cái mối quan hệ không rõ ràng, bạn bè không phải mà người yêu cũng không.
Hôm bế giảng năm lớp 11, tối hôm đó, cả lớp tổ chức tiệc liên hoan. Lớp trưởng cùng tụi con trai trong lớp chèo kéo Lão đi cho bằng được, Lão cũng ậm ờ đồng ý cho xong. Lão đi đương nhiên tôi cũng đi. Tôi hẹn Lão đến rước tôi, Lão cũng không có từ chối.
Thế là tối đó, tôi đứng trước gương hai tiếng đồng hồ để sửa soạn. Vẫn biết chỉ là tiệc liên hoan bình thường, nhưng tôi dám chắc đứa nào đứa nấy sẽ ăn vận thật xinh cho xem. Cuối cùng khi ngồi sau xe Lão, tôi lại vận một cái áo phông bình thường cùng với quần jean. Bởi vì Lão chắc chắn sẽ lại mang áo sơ mi cùng quần tây. Lão tự tách một mảng riêng, tôi bỏ thế giới để chen chúc cùng Lão. Lúc đến nơi, tôi với Lão quả thật giống như gà giữa bầy hạc, nhưng thay vì xấu hổ tôi lại thấy hết sức vui vẻ.
Ban đầu có cả giáo viên chủ nhiệm, ai cũng ngoan ngoãn nói không với bia rượu, cụng ly bằng nước ngọt. Đến giữa buổi, giáo viên có chuyện về trước, đám con trai dẫn đầu là Lớp trưởng hùng hổ gọi bia. Có rượu vào, không khí bỗng chốc nóng lên hẳn. Những con người ban đầu e thẹn từ chối bia, lát sau đã thấy mặt đỏ bừng cầm ly đi mời xung quanh. Cả đám la hét, hát hò làm ầm ĩ cả quán.
Tôi nghe lời dặn của Lão, rất ngoan ngoãn ngồi ăn, lấp đầy dạ dày. Lão ngồi bên phía tụi con trai, tôi thấy Lão có uống bia nhưng không biết uống được bao nhiêu.
"Này, cái bà này, đi nhậu ai lại ngồi ăn không như thế? Bà uống với tôi một ly đi!" Lớp trưởng từ đâu xuất hiện chìa ly bia trước mặt tôi, ép tôi không uống không được.
Tôi không phải chưa từng uống bia, nhưng trước giờ chỉ là nhấp môi một tí, chưa bao giờ uống cả cốc thế này. Tôi thấy Lão định nói gì đó, cuối cùng lại bị người khác chuốc bia. Mọi người xung quanh càng lúc càng giục nhiều, tôi làm liều uống đại.
Sau ly đầu tiên, mặc dù không quen lắm với vị đắng của bia như đúng là tâm trạng hưng phấn hơn hẳn. Tiếp đến, ai mời bia tôi cũng uống. Chẳng biết qua bao lâu, uống đến lúc cả ruột gan cồn cào, tôi có cảm giác suýt nôn ra đến nơi.
"Nào nào, tôi lại cụng bà một ly!" Nhỏ bên cạnh lại rót đầy ly bia, tôi vội xua tay. Nếu uống nữa chắc tôi nôn ra mất, đầu óc cũng bắt đầu quay mòng mòng rồi.
Đột nhiên tôi bị người ta kéo dậy. Cả người loạng choạng đứng không vững, đúng lúc tôi nghĩ mình sắp té đến nơi rồi thì được người ta ôm vào lòng. Vừa ngửi mùi hương tôi đã biết ngay là Lão, mùi Comfort em bé.
Nhìn mặt Lão, tự dưng tôi rất buồn cười, thế là tôi cứ chỉ mặt Lão mà hi hi ha ha suốt. Thay vì quăng tôi vào một xó nào đó rồi mặc kệ, Lão đưa tôi đến chỗ thoáng hơn, dỗ tôi uống nước. Nước vừa chạm vào đầu lưỡi tôi đã muốn phun ra ngay, chua lè, rõ ràng là nước chanh.
"Ngoan ngoan, uống nước nhé!"
Nước chanh chua khiến tôi cũng tỉnh được phần nào, nhưng chung quy đầu óc vẫn cứ mơ mơ màng màng. Tôi hiện tại rõ ràng đang ngồi trên đùi Lão, một tay vòng qua sau đầu Lão, tay còn lại thì chỉ lung tung loạn xạ gì đó trên trời chính tôi còn không biết. Lão vẫn rất kiên nhẫn dụ dỗ tôi uống nước canh chua lòm. Nước vừa chạm đầu môi tôi đã đẩy ra xa.
"Này nhé, bây giờ cậu uống hết cái này, tôi hôn cậu một cái."
Vốn là đầu óc đang quay mòng mòng, không biết có nghe hiểu lời Lão nói hay không mà tôi rất nghe lời nuốt đống nước chanh đó vào bụng. Sau đó ngẩng mặt lên nhìn Lão chờ đợi, trong miệng toàn là vị chua. Hình như tôi muốn ợ rồi.
Sau đó, không hề có sau đó.
Ý thức của tôi đã là sáng ngày hôm sau, trên giường ngay tại nhà. Tôi nhìn trân trân trần nhà, đầu óc vẫn còn đang xoay mòng mòng, tôi mất hơn nửa tiếng để nhớ lại tất cả mọi chuyện ngày hôm qua. Tôi rút ra một điều rằng, tôi lấy mặt mũi nào mà gặp Lão đây.
Tôi xuống nhà, mẹ đã mua đồ ăn sáng đợi sẵn. Tôi cố ý phát ra tiếng động thật to để lôi kéo sự chú ý của mọi người trong nhà. Rốt cuộc anh trai tôi ở trong phòng quát lên: "Mày không thể nhẹ nhàng hơn được à?"
Đích thực chỉ có mỗi ông anh này ở nhà. Tôi ăn vội bữa sáng, rồi phi ngay lên phòng anh trai.
"Anh hai!!!"
Tôi cười ngọt. Ông ấy thì đang chơi game.
"Nói!"
"Hôm qua ai đưa em về vậy?"
"Cái thằng nhà quê đi xe Cub chở mày đi chứ đâu. Mày không nhớ hả? À mà lúc đấy mày xỉn quắc cần câu rồi còn nhớ gì nữa."
"Em có làm hành động gì quá đáng với bạn ấy không?"
"Cũng không quá đáng lắm. Chỉ là mày ôm riết lấy người ta không để người ta đi, còn đòi hôn hít cái gì đó nữa."
Tôi như bị đánh một búa lún sâu xuống dưới đất. Rốt cuộc tôi đã điên dại đến mức độ nào vậy. Tôi gõ đầu vào tường, thế này thì mặt mũi nào mà đi gặp Lão đây. Tôi thật muốn khóc ngay lập tức. Uống say vào thì ngủ như chết có phải hơn không, tỉnh tỉnh mê mê làm ra mấy cái chuyện quỷ quái như thế có xấu hổ không cơ chứ.
Anh trai tôi chép miệng: "Đồ con nít quỷ, mới tí tuổi mà ranh gớm nhỉ? Hôn với cả hít!"
Tôi bay lại nhắm tay anh trai mà cắn, sau đó đỏ mặt chạy ra ngoài dập cửa phòng ông ấy cái rầm. Mọi tiếng mắng chửi tôi đều bỏ ngoài tai. Tôi hiện giờ quá xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Làm thế nào bây giờ?
Chẳng nhẽ cả hè này tôi đều không gặp Lão?
—
#mess12:
"Anh hỏi thật nhé, mày yêu sớm hả?"
"Em cũng lớp 12 rồi mà anh ><!"
"Vậy là thật hả? Cái thằng đần đần đi xe Cub hôm bữa đến nhà hả?"
"Đần hồi nào? Người ta vừa đẹp trai, học giỏi, tốt tính, cái gì cũng biết..."
"Út ạ, hai xin lỗi mày! Đáng lẽ hai phải quan tâm lo lắng mày nhiều hơn, nếu mày xinh được chút, học hành đỡ lẹt đẹt thì giờ không đi được SH mày cũng được ngồi AB rồi."
Ấn tượng về Lão của anh trai tôi cứ kéo dài từ ngày này qua tháng nọ, tôi giải thích cũng không chịu nghe vì một mực bảo rằng "người tình trong mắt hóa Tây Thi".
Nhưng sự thật Lão vốn là "Tây Thi" mà.
*SH và AB (Air Blade) là hai dòng xe máy của hãng Honda.
—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro