Chương 8
Lục Mạn Thành cảm thấy làm một trung dung vẫn tốt hơn, tứ bình bát ổn, rất xứng với tâm tính phi nhân tính của mình, muốn khai mặn liền khai mặn, muốn trai giới liền trai giới, tiêu dao tự tại.
Nàng phân hóa thành Thiên càn, suy cho cùng có liên quan đến Tuyên Thứ.
Nàng cho rằng mình đến hai mươi tuổi, đã là một trung dung phát dục thành thục hoàn toàn, sẽ không có gì thay đổi nhưng mà nàng đã đánh giá thấp Tín Hương của Tuyên Thứ rồi.
Kết quả nàng bị kích thích đến phân hóa lần thứ hai.
_________
Kẻ ngốc cũng đoán được, lão hỗn đản Mẫn Phương Nguyên kia đã hạ dược Tuyên Thứ. Mẫn gia là thương gia dược phẩm, làm ra loại thuốc thôi tình đặc biệt nhằm vào Địa Khôn hẳn là không khó, nàng đoán nó không phải là thuốc thôi tình bình thường.
Trên vạt áo dài chậm rãi nhô ra một khối nhỏ, tuy là không hề có ý thức, hai chân lại đang nhẹ nhàng cọ xát, nhất định là huyệt nhỏ giữa hai chân ngứa ngáy khó nhịn gây nên - - bọn họ vội vàng rời đi mới bao lâu!
Khó trách.
Lục Mạn Thành không phải chưa từng ứng phó với mùa lũ của Địa Khôn, trước khi gặp Tuyên Thứ ước chừng có một hai lần, nhưng chưa bao giờ rơi vào tình trạng hỗn loạn như bây giờ. Nàng cho rằng mình đối với Tín Hương bách độc bất xâm, lại không ngờ thuốc kia có thể dẫn dụ khí tức tín hương của Địa Khôn bộc phát gấp bội. Ở tuổi Tuyên thứ, Địa Khôn còn hấp dẫn mê người hơn đào chín khi động dục bình thường, Huống chi là dùng thuốc…
Tóm lại là người trẻ tuổi ngây ngô như nàng sao có thể chống đỡ.
Ở tuổi tác này,ngay cả khi nàng đã ngủ với ba hoặc năm Địa Khôn, cách chuyện phòng the "Lão bánh quẩy" vẫn còn kém xa.
Nếu vào lúc đó Lục Mạn Thành hạ quyết tâm kiên trì về Tuyên phủ, có lẽ trận phân hóa lần thứ hai này có thể bị cắt đứt, mặc dù không biết nắm bao nhiêu phần chắc chắn. Nhưng sự thật nàng đã từ bỏ cơ hội đó.
____
Trong ngực có một ngọn lửa thiêu đến lợi hại, hình ảnh cơ thể trần trụi của Tuyên Thứ như ẩn như hiện lên trong đầu nàng.
Trên trán nổi đầy gân xanh, toàn thân mồ hôi đầm đìa giống như mới từ trong nước vớt lên, nàng lại ảo giác mình tùy thời có thể sẽ bị chết khô bất cứ lúc nào.
Quần lót bên trong đã rối tinh rối mù, âm môi cùng côn thịt một đạo phun ra bên ngoài cùng lúc.
Nàng chỉ muốn đem tính khí cương cứng giữa hai chân mình nhét vào trong cơ thể Tuyên Thứ, một giây cũng không muốn nhẫn nại nhiều.
"Xe phu, ở ngã tư phía trước quẹo trái”.
Lục Mạn Thành hít sâu ba cái, cuối cùng mở miệng, thanh âm khàn khàn không đến mức đem chính nàng đều giật mình.
“Không về Tuyên phủ nữa. Đi khách sạn Thánh Kỳ”.
-
Lão gia và Lục nha đầu một đêm không về, cả Tuyên phủ náo loạn muốn cháy nhà. Nửa đêm canh ba, Tuyên phủ vẫn đèn đuốc sáng rực. Trong đại sảnh Tuyên gia tụ tập một đám kiến nồi nóng tìm người không có kết quả, lặng ngắt như tờ, bỗng nhiên có một tiểu gia đinh nơm nớp lo sợ đoán.
"Lão gia hắn, hắn có thể hay không cùng Lục nha đầu…..”
Lời còn chưa dứt đã bị lão quản gia đang nổi giận búng trán một trận giáo huấn.
"Xấu xa! Cậu sao lại nghĩ Lục nha đầu là người như vậy? Tuyên phủ trên dưới một trăm người, tâm tư Lục nha đầu sạch sẽ nhất, sao lại có lòng nghi ngờ người như vậy”.
Lão quản gia nào biết, tiểu gia đinh đoán không sai chút nào, lão gia tốt của bọn họ giờ phút này đang bị Lục nha đầu có "tâm tư sạch sẽ" đặt ở trên giường thao đến bụng đều phồng lên.
-
Lục Mạn Thành gần như không còn kiên nhẫn khuếch trương, phía trước cùng phía sau Tuyên thứ đều đã chảy quá nhiều nước, quần ướt đến loạn hỏng bét. Trần trụi gặp nhau không được mấy giây, thanh dịch ấm áp liền nhiễm ướt một mảnh trên ga giường nhỏ.
Dưới làn sóng tình cảm mãnh liệt, quán tính trung dung mười mấy năm cùng bản năng Thiên Càn khó có thể thức tỉnh thay đổi kịch liệt, cảm giác rối loạn khiến nàng phảng phất như ở trên trời dưới đất đi qua đi lại, không khỏi đem hết thảy kỹ xảo lấy lòng Địa Khôn
đều đã quên hết sau đầu, thậm chí không có tâm tư thưởng thức mị thái của nam nhân dưới thân, chỉ lo làm mình sảng khoái, nhéo lấy cái mông tròn trịa của Tuyên Thứ, áp phần thân dưới nóng bỏng nhớp nháp của nàng vào đó dục vật trướng to hung hăng đi vào bên trong, khuấy động thịt huyệt mềm mại chặt hẹp của Tuyên Thứ, thậm chí sắp đâm vào trong khoang sinh sản.
không biết âm h* của Tuyên thứ ngay từ đầu đã hoan nghênh việc làm tình mãnh liệt này hay là bị Lục Mạn Thành thao, mỗi một cái đều hận không thể đem vật cứng rắn hút đến chỗ sâu nhất, trong quá trình ma sát nước trong huyệt chảy ra, Tuyên Thứ cũng hoàn toàn không biết là ai đang thao mình, hắn chỉ cảm thấy cái bụng trống rỗng của mình bị nhét đầy đến tận miệng cảm giác đói khát bị quét sạch. Nam nhân bị thao quỳ gối trên giường, vểnh mông lên, mặt vùi vào sâu trong ga giường thở hổn hển, hai mắt mông lung tan rã, vẫn nhìn trần nhà, khóe miệng thậm chí bởi vì quá mức si mê với trận triền miên khó bỏ này mà chảy nước miếng, những giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt, để lại những vệt nước trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú.
“Hắn kêu lên thật mềm mại, giống như tiểu yêu tinh……”
Lục Mãn Thành tùy ý nghĩ, nắm lấy cằm của nam nhân, quay mặt lại, đưa tay dùng môi bịt kín cái miệng đang rên rỉ của nam nhân.
"Ừ-ừ-uh-"
Lờ đi tiếng rên rỉ vì khó thở của hắn, Lục Mạn Thành lè đầu lưỡi ra cạy răng hắn. Ừm, khá ngọt ngào.
_____
"Cậu xác định trong thành khắp nơi đều đã tìm hết sao?"
Lão quản gia kiên nhẫn đã cạn kiệt, nước trà trong tay nhuận hầu ấm lại lạnh.
"Sắc trời đã khuya như vậy, nếu bọn họ ra khỏi thành Yến Bình, vậy thì phiền toái lớn rồi ..."
“Còn thiếu một chỗ, đã sai người đi chưa".
Một nha hoàn nhìn bản đồ thành Yến Bình trên tường nói.
" Khách sạn Thánh Kỳ”.
Tuyên gia nằm ở phía đông nam thành cách biển tương đối trù phú, Thánh Kỳ nằm ở vị trí chéo đối diện, vừa vặn tọa lạc ở phía tây bắc thành.
“Ài, chỉ có thể là chỗ đó...... "
Lão quản gia vẻ mặt u sầu" Chậc "một tiếng. Nơi này rất xa, còn có thể làm sao bây giờ? Những nơi có khả năng nhất đều đã tìm hết rồi.
Hắn vội vàng đứng dậy.
“Tôi cũng đi”.
“Nếu lần này tìm không thấy lão gia thì gọi báo cảnh sát”.
Lục Mạn Thành vừa mới hoàn thành lần phân hóa thứ hai, nhẹ nhàng vui vẻ làm xong một hiệp rồi rút ra bắn ở trên lưng Tuyên Thứ, thể lực cũng có chút chống đỡ hết nổi. Đang chống trên giường nằm ở trên người nam nhân thở dốc, một tiếng gõ cửa dồn dập làm cho nàng càng thêm tâm phiền ý loạn.
Nàng tùy tiện nhặt quần lót cùng áo gió trên mặt đất lên, qua loa bọc ở trên người, chân trần bước ra mở cửa.
“Tới tới…… Ai a, hơn phân nửa đêm làm hư chuyện tốt……”
Nàng khó chịu giọng thô chửi rủa lên , nửa người dưới còn hãm sâu dư vị tình dục vừa rồi, nói không lựa lời toàn bằng tâm tình của mình.
Nhưng mà khi mở cửa ra, thấy rõ trước mặt người mặt là ai, Lục Mạn Thành nháy mắt thanh tỉnh.
-
“…… Lý thúc, thúc…… Tới?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro