Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

“A -lão gia ơi, ngài sao uống nhiều như vậy!”
Dưới tình thế cấp bách, Lục Mạn Thành cao giọng rống một tiếng liền lập tức xông lên phía trước, chân giậm rung trời, còn cố ý cọ sát bên tường đem bình hoa cao ở cửa cũng đụng ngã xuống đất, vô cùng lo lắng muốn đi lung lay bả vai Tuyên Thứ, tay dừng ở trên cánh tay hắn, rất gần với chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay út của Mẫn Phương Nguyên một bên ồn ào một bên ý đồ lấy đầu ngón tay đem ngón tay Mẫn Phương Nguyên móc xuống - - nhưng mà lão hổ giả ngây này lực tay rất mạnh nàng không nhích tay hắn ra được.

Lục Mạn Thành náo loạn ầm ĩ lên, động tĩnh so với hát hí khúc qua cửa còn vang hơn, còn thu hút tiểu nhị dãy phòng bên cạnh, tiểu nhị đáng thương không kịp thấy rõ cảnh tượng trong phòng, quỳ rạp xuống đất ôm Tám bình hoa xiêu vẹo vẹo ô hô gào thét, chẳng mấy chốc đã có vài lữ khách tốt bụng tụ tập thành đôi ba người ngoài cửa.

Ngay từ đầu Mẫn Phương Nguyên thấy Lục Mạn Thành thế đơn lực bạc cho nên còn ôm vận may, trên mặt tươi cười dịu dàng trên tay cầm lấy Tuyên Thứ không buông, kết quả mắt thấy người tới đây càng ngày càng nhiều, dầu này cũng không lau được.

Trong lòng mắng nha hoàn lỗ mãng Lục Mạn Thành này làm hỏng chuyện tốt của lão, trên mặt vẫn tươi cười, miệng lẩm bẩm: "Đúng vậy, cô xem cái này, đều là Tuyên lão gia các người nhất định phải uống..." rồi đem Tuyên Thứ bất tỉnh nhân sự đặt trở lại ghế dựa.
Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa nếp nhăn trên trán đều vặn cùng một chỗ, khó tả.
Lục Mạn Thành lập tức kéo hắn lại, để trọng lượng nửa người hắn đều rơi vào trên người mình, giống như sợ cướp không lại Mẫn Phương Nguyên.

"Mẫn lão bản, đắc tội nhiều rồi”.

Lục Mạn Thành nhu thuận hướng Mẫn Phương Nguyên cười cười, lộ ra một góc hàm răng trắng nõn.
"Lão gia nhà tôi tửu lượng không tốt, đã phiền ngài chiếu cố, Mạn Thành phải đỡ người trở về nghỉ ngơi”.

Trong tiềm thức, hai chữ "nhà tôi" được phát âm với sự nhấn mạnh đặc biệt.

Lục Mạn Thành vội vàng nhét hai đồng bạc cho tiểu nhị, coi như là tiền bồi thường bình hoa, bỏ lại Mẫn Phương Nguyên sắc mặt xanh mét ném ở chỗ đó, loạng choạng đỡ Huyền Thụ, dẫn hắn xuyên qua đám đông tụ tập ngoài cửa như kéo một cái bao tải. . Rời đi mà không gặp trở ngại nào.

Sau khi gọi một chiếc xe kéo về phủ, dọc đường Tuyên Thứ vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, thân thể mềm nhũn sụp xuống, Lục Mạn Thành không thể đánh thức hắn, dứt khoát thừa dịp hắn chưa tỉnh Không chút do dự đem đầu hắn tựa vào trên vai mình.

Đối tượng mình tâm tâm niệm niệm muốn đè dưới thân lại gần trong gang tấc, thậm chí còn tiếp xúc da kề da, vô thức tựa vào đầu vai mình, thân thể mềm nhũn giống như không có gân cốt, môi hắn hơi hé ra, hít vào một hơi thở yếu ớt ôn nhuyễn, khoảng cách duy nhất giữa hai cơ thể bất quá chỉ là hai tầng vải vóc một luồng không khí xây thành bình phong, không chịu nổi một kích.

Lục Mạn Thành tự biết mình không phải Liễu Hạ Huệ. Nếu không phải trong lòng có tâm tư , hơn nữa phía trước có một phu xe đang chạy , Lục Mạn Thành thậm chí hoài nghi mình thật sự sẽ làm Tuyên Thứ trên thùng xe chật chội này. Đáy lòng đã nổi lên gợn sóng, nhất thời rất khó bình ổn lại, ngược lại càng quay cuồng  kịch liệt, mạc danh kỳ diệu - - đây thật sự không phải là tự chủ mà một trung dung nên có.

Một khắc đồng hồ trước ngay cả Mẫn lão bản cũng dám bác bỏ mặt mũi của một ông chủ lớn, Lục Mạn Thành lúc này nghĩ lại mà còn sợ -- vừa rồi mình nếu như chậm đi vào một giây, lão gia sợ không phải cũng đã…

Tuyên Thứ tâm cơ cạn thành như vậy, có thể bình yên vô sự sống tới hôm nay, có lẽ chỉ có thể quy công cho mạng lớn đi.

Lục Mạn Thành lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp. Trong lồng ngực vẫn táo bạo không chịu nổi.

Hơi thở sương sớm bay vào trong xoang mũi, càng lúc càng mãnh liệt. Lục Mạn Thành biết đây là Tín Hương của Tuyên Thứ, nhưng mà lúc trước chỉ là nhàn nhạt bay ở trong không khí, lặng lẽ không tiếng động, không giống hiện tại, giống như nước lũ thẳng hướng.
Rót vào xoang mũi.

Thân thể Lục Mạn Thành cũng nhẹ nhàng bay bổng, trong đầu nóng bừng. Làm như có một hạt giống lặng lẽ được gieo xuống, vô thanh vô tức phá vỡ vỏ, trầm mặc mà điên cuồng sinh trưởng, rốt cục phá vỡ gông cùm bùn lầy.
Ràng buộc, thẳng lên tận trời.
Theo lý thuyết không nên như thế, nàng chỉ là một trung dung có cảm giác nhất định đối với Tín Hương, luận độ mẫn cảm còn lâu mới bằng Thiên Càn và Địa Khôn, không có khả năng cảm ứng được mùi Tín Hương rõ ràng như vậy.

“Xe phu, mau lên”.

Lục Mạn Thành cấp hỏa công tâm, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.
Xe phu kéo xe hơi quay đầu về phía nàng.

"Không được, nha đầu, đây là nhanh nhất có thể rồi”.

Nhìn ra đối phương quẫn bách, Lục Mạn Thành đành không cưỡng cầu nữa, nhưng tâm hỏa làm thế nào cũng không dập được. Nàng theo bản năng muốn đẩy Tuyên Thứ ra, nhưng mà đưa tay ra lại ôm hắn gần hơn vài phần.

Không hay lắm.
Tuyên Thứ trên người thật dễ ngửi. Nàng nghĩ muốn ôm hắn.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro