Chương 25
Chương 25
Lại một đêm mất ngủ.
Lục Mạn Thành nằm trên giường, cố ý cách Tuyên Thứ vài tấc. Hơi nghiêng đầu nhìn thấy chăn hơi nhô lên, trên bụng Tuyên Thứ dĩ nhiên hiện ra độ cong thật nhỏ, sờ ở phía trên tựa như có thể cảm nhận được nhịp điệu nhẹ nhàng chậm chạp của sinh mệnh mới.
Nàng nhớ lại cuộc nói chuyện với Lý Xuân Phương nửa canh giờ trước——
-
"Vậy... Lý thúc, Lão gia có biết chuyện này không?"
Lý Xuân Phương lắc đầu:"Không biết, thậm chí trên dưới Tuyên phủ tổng cộng cũng không có mấy người biết về chuyện này. Khi đó lão gia cũng mới mười tuổi. Lão thái gia cho Xích Long bang chỗ tốt để bọn họ giữ mồm giữ miệng, chính ông cũng chưa từng nhắc tới nửa phần với lão gia. Lão gia từ đầu đến cuối chỉ coi con là biểu muội bà con xa nào đó, thậm chí hắn căn bản không biết Lục Ngô Huy là ai.
"Trên đời này, chỉ có ta biết con là con gái của Lục Ngô huy.
-
……
Lục Mạn Thành trở mình, ở trong bóng tối quan sát độ cong ôn nhuận của Tuyên Thứ.
Nàng và Tuyên Thứ .Lục Ngô Huy và Tuyên lão thái gia. Ngoại trừ từng có quan hệ xác thịt, Lục Mạn Thành cũng không có ý định thật sự muốn tánh mạng Tuyên thứ, giữa bọn họ còn có điểm khác biệt gì sao?
Nàng chỉ cần vượt qua ranh giới thêm một chút nữa là có thể trở thành Lục Ngô Huy thứ hai.
-
Động tác của Lục Mạn Thành rất nhẹ, gần như không có động tĩnh gì. Tuyên thứ là tự mình tỉnh, thật đáng tiếc.
Lục Mạn Thành vội vàng xuống giường lấy cho lão gia một cái chậu. Lão gia nôn khan một hồi, cái gì cũng không nhổ ra, đành phải hữu khí vô lực nói:"Mạn Thành, đem nó đi đi ..."
Một lần nữa thổi đèn lên, nhưng lần này sau khi nôn mửa, đầu Tuyên thứ vừa chạm vào gối liền không còn cảm giác buồn ngủ,nằm ở trên giường thì mở to hai mắt.
Hô hấp của hắn không đều lắm, Lục Mạn Thành vừa nghe liền biết hắn không ngủ. Ở chung với Tuyên Thứ đã lâu, nàng đã biết rõ sự vô hại của hắn như lòng bàn tay, bởi vậy đã rất ít khi giấu diếm hắn bất cứ chuyện gì. Chỉ là...
Do dự một lát, nàng liền có chuyện nói thẳng.
"Lão gia, ngài sợ Mạn Thành sao?"
Tuyên Thứ bả vai giật giật hai cái, như là muốn xoay người về phía Lục Mạn Thành. Lục Mạn Thành chột dạ, vô thức kiểm tra cánh tay mình, rốt cuộc không thể xoay nó lại.
"Tại sao em lại nghĩ như vậy,Mạn Thành?"
“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy cho tới nay Mạn Thành tựa hồ đều đối với lão gia không đủ cung kính, có hiềm nghi phạm thượng...... em lo lắng, lão gia có thể cho rằng Mạn Thành là một......”
Sáu năm, Lục Mạn Thành lần đầu tiên nghẹn lời trước mặt Tuyên Thứ. Cũng không phải lo lắng lão gia thật sự coi mình là cái đinh trong mắt, chỉ là trong lòng rối rắm đến tột cùng có nên đem bí mật mối thù truyền kiếp của hai nhà Lục Tuyên nói cho Tuyên Thứ nghe hay không.
Nếu Tuyên Thứ biết được sẽ phản ứng như thế nào, hắn còn đang mang thai, biết được những chuyện này có làm tổn thương tới cơ thể hay không…
Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Lời này mặc dù chưa nói rõ, nhưng trong lòng Tuyên Thứ lại cảm thấy một trận đau đớn ầm ĩ. Hắn sợ nhất là Lục Mạn Thành ở trước mắt hắn nhắc tới cái gọi là "trên dưới" "cao thấp", đây không thể nghi ngờ là đang nhắc tới hắn, đã qua lâu như vậy, nên làm đều làm quá nhiều, nàng đối với mình vẫn xa cách như trước, thậm chí coi mình là người ngoài, phảng phất như hắn vĩnh viễn không giữ được nàng. Hắn cho rằng hắn đã rất cố gắng, nàng muốn cái gì hắn đều cho, bây giờ còn mang thai con của nàng...
Tất cả những điều này dường như đã được đền đáp, nhưng cuối cùng, Lục Mạn Thành lại tự tay dội một gáo nước lạnh vào người hắn, nhắc nhở hắn cái gì cũng là uổng phí.
“Mạn Thành, tôi và em đã là vợ chồng, tín nhiệm bao dung là chuyện đương nhiên. Tôi không muốn nhắc đến chuyện này nữa”.
Giọng Tuyên Thứ lộ ra vẻ lạnh lùng cứng rắn xa lạ, nói xong liền im lặng. Cảm xúc Địa Khôn trong thời kỳ mang thai vốn dễ bất ổn, Lục Mạn Thành lại đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, khiến hắn chỉ cảm thấy chán nản và mệt mỏi.
Lục Mạn Thành ý thức được Tuyên Thứ không ổn, đành phải đem tâm sự nuốt vào trong bụng, từ phía sau ôm lấy Tuyên Thứ, cúi đầu đem chóp mũi chôn xuống, cánh môi vuốt ve tuyến thể của hắn.
" Xin lỗi, lão gia. Em không hỏi nữa."
Tất cả những gì nàng có thể làm bây giờ là chờ đứa trẻ chào đời và làm một người mẹ xứng chức.
Trước đó, ngàn vạn lần không thể để Tuyên Thứ biết chuyện của Lục Ngô Huy. Càng không thể cho phép ông ta tìm tới cửa Tuyên gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro