Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

“Nguyên lai là vì chuyện đó...... Lão gia, Mạn Thành mới nói qua, coi như chưa từng xảy ra. Ngài không nhớ rõ sao?”

Lục Mạn Thành ngoài miệng hỏi, nhưng trong mắt lại không có nửa phần nghi ngờ gì, một cái chớp mắt đã nhìn thấu Tuyên Thứ. Nàng không chút sức mẻ ngồi xổm tại chỗ, trong tay cầm chén trà rơi xuống đất, bả vai một chút cũng không run rẩy

“Ngài biết ngài đang nói cái gì không?”

Kỳ thật nàng đã sớm dự đoán được, nàng chỉ cần giả bộ ngoan ngoãn, giống như trước kia cùng Tuyên Thứ giữ hoảng cách thích hợp, Tuyên Thứ rất nhanh sẽ chịu không nổi. Kết quả tốt nhất chính là hắn chủ động cùng mình một lần nữa lăn lộn đến cùng đi, không cần nàng trêu chọc, thậm chí không cần đợi đến kỳ mùa lũ của hắn.

Trước đó nàng nhớ lại tư vị của Tuyên lão gia đoán được bảy tám phần, người này hơn ba mươi tuổi còn chặt chẽ như vậy, thậm chí toàn bộ hạ thể đều là màu hồng nhạt trắng nõn, tám chín phần mười là người non, tóm lại kinh nghiệm sẽ không quá phong phú, kỳ mùa lũ lúc trước ước chừng đều là dựa vào thuốc ức chế gắng gượng vượt qua. tuy trước đây nàng là trung dung nhưng nàng cũng hiểu rằng Địa khôn đối với Thiên Càn giao hợp sẽ sinh ra ỷ lại, Từ tằn tiện đến xa hoa thì dễ, từ xa xỉ đến tằn tiện mới khó…… đêm đó làm đến sau cùng hắn thậm chí còn vểnh mông cọ lên người nàng...

Trải qua lần thoải mái này, làm sao có thể nguyện ý trở về cuộc sống của người khổ hạnh cấm dục ăn chay.

Nhưng việc Tuyên Thứ lại mất khống chế nhanh như vậy, vẫn làm cho nàng một phen kinh ngạc . Nàng phân hóa thành Thiên Càn còn ngủ với Tuyên Thứ, chuyện này chỉ có hai người bọn họ cùng lão quản gia biết, nhưng trong phủ vẫn nổi lên tin đồn, nói nàng đi cửa sau mới có vài ngày ngắn ngủi đã được thăng chức.

Mặc dù thuật ngữ "cửa sau" không tệ nhưng nàng vẫn tin chắc rằng việc bảo vệ bản thân là ưu tiên hàng đầu sớm muộn gì cũng có lúc nàng trở nên kiêu ngạo, nhưng khẳng định không phải vào lúc này.

Điều duy nhất nàng không ngờ tới là điều này: Đường đường là người đứng đầu Tuyên phủ, lại không muốn duy trì bộ dáng đoan trang lâu thêm một chút.
Than ôi.
Lão gia thật đúng là, càng ngày càng đáng yêu.

Giọng nói của nam nhân gần như vỡ vụn, khàn khàn, dính đầy hơi nước.

"Tôi thật sự biết... Mạn Thành, em đừng không tin tôi, đừng không tin..."

Hai tay hắn nắm chặt trường sam, khớp ngón tay đều run rẩy, trắng bệch. Gò má của hắn hơi ửng hồng trên trán và giữa hai lông mày có một lớp mồ hôi mỏng. Đôi môi đẹp đẽ hơi khép lại, phun ra nuốt vào nhiệt độ mềm mại ấm áp. Một đôi mắt trong suốt cũng dần trở nên mịt mù, thật là mê người.
Hắn đã hoàn toàn hành động theo bản năng của Địa Khôn.

Hương thơm của nam nhân trong xoang mũi càng lúc càng mãnh liệt, không khí quanh người Lục Mạn Thành đều nóng rực. Lần thứ hai phân hóa làm cho nàng đối với tính hương của Tuyên Thứ trở nên nhạy bén không ít, cũng rất dễ nổi lên phản ứng.

Nàng diễn vai lạnh nhạt thờ ơ rất cẩn thận, nhưng cái lều trại đã từ từ cứng lên dưới vạt váy cũng không lừa được người. Làm thiên càn cũng rất phiền phức, vì dục sở khốn, tất cả lý trí đều phải nhượng bộ.

“Lão gia, quần áo ngài ướt rồi. Tôi đi lấy cho ngài một bộ mới”.

Vẫn nhịn thêm một lát, nàng muốn thử thăm dò lần nữa. Lục Mạn Thành đứng lên liền xoay người bước đi, chưa đi được một hai bước, đột nhiên bị nam nhân nắm chặt cổ tay.

“Không... không cần, Mãn Thành”.

Nam nhân kéo Lục Mãn Thành mà không cần tốn chút sức lực nào - hắn không còn sức lực nào nữa. Lục Mãn Thành một phần bị thuyết phục rằng không cần phải giả vờ, nửa là vì Càn Khôn và Địa khôn bị thúc đẩy mà hấp dẫn lẫn nhau , tóm lại là đã tới thì cứ yên, làm bộ như bị Tuyên Thứ túm ngã xuống cái ghế da mềm phía sau.

Tuyên Thứ cọ sát mép ghế mềm, một tay đặt lên vai nàng, chậm rãi cưỡi lên đùi nàng. Hô hấp của hắn ma sát cổ của nàng,mang hơi thở lưu luyến quyến rũ đầy mị hoặc, dù là liễu hạ huệ tái thế, cũng không khỏi tâm viên ý mã.

Huống chi Lục Mạn Thành cũng không phải Liễu Hạ Huệ.

“Ướt rồi thì cởi ra”.

Nam nhân yếu ớt vừa thở dốc vừa nói, giống như hoàn toàn không ý thức được mình đã nói gì. Xuyên qua làn váy ngắn của nàng, hạ thể ẩm ướt một mảnh nhẹ nhàng cọ xát dục vọng của nàng.

Hắn dùng tay cởi bỏ Áo dài và áo lót đến khuỷu tay, lộ ra bả vai mượt mà cùng làn da trắng nõn trên ngực và bụng, chỉ khẽ lay động, chúng rơi xuống đất như một miếng giẻ rách, cả người giống như một cái vỏ mềm bị bóc ra .

Cởi xong quần áo của mình, lại đi vén váy Lục Mạn Thành.

Lục Mạn Thành ngừng động đậy, ngơ ngác nhìn Tuyên Thứ trước mặt, chỉ có vật giữa hai chân vẫn đang đứng thẳng, sớm đã bị Tuyên Thứ hư không khó nhịn ăn vào bên trong vừa nhấc eo liền vang lên tiếng dính dính ướt át” tấm tắc”

Nam nhân ngồi lên người nữ hài có hơi gầy so với mình, lắc lắc hai miếng mông trắng nõn mềm mại và đầy đặn, dùng thân thể mình kích thích dục vọng của nàng.

Đồ vật của Lục Mạn Thành không nhỏ, lúc đầu đau đớn khiến toàn thân hắn tê dại.

Tuy nhiên, chỉ sau vài động tác, bên trong thịt huyệt ẩm ướt nóng bỏng đã hoàn toàn bị thao mở, khi thịt trụ ở trong vùng bụng động đậy, trong lòng hắn lại có một cảm giác khác lạ, không liên quan gì đến đau đớn nhưng so với đau đớn mãnh liệt không biết gấp mấy lần, sóng sau vỗ vào thân thể mới nếm mặn của hắn.

Hắn thật muốn...... Muốn bị Mạn Thành thao...... Hung hăng mà thao hắn......

Tuyên Thứ hai mắt nhìn trời, sớm đã bị mất khống chế , trong đầu óc hỗn loạn đủ loại lời nói hơn ba mươi năm đều chưa từng nói qua hiện lên trong đầu hắn, ngay cả cái miệng chảy nước miếng cũng không khỏi rên rỉ, nói năng lộn xộn.
Mạn Thành, làm tôi —— ô…… Đem tôi lấp đầy, đem tôi làm chết…… Cầu em, Mạn Thành ——”

Bên tai tràn ngập tiếng nước dính, tiếng thân thể va chạm trầm đục cùng tiếng thở hổn hển mềm mại của Tuyên Thứ.

Trong lúc Tuyên thứ phập phồng mỗi một xương cốt đều sảng khoái đến muốn chết đi sống lại, phảng phất như cả linh hồn nhỏ này đều muốn phi thăng thành tiên.

Tuyên thứ miễn cưỡng quan tâm đến phần trước của mình, liền tự mình bắn ra, mềm nhũn nằm úp sấp.

Bản thân nam nhân cũng có chút thoát lực, cuối cùng chống tay vịn lên, không để trọng lượng toàn thân đều áp lên người nàng.

Một tay hắn ôm lấy cổ nàng , hơi thở mềm mại trong veo bao bọc Lục Mạn Thành, ánh mắt sạch sẽ từ trước đến nay không nhiễm bụi bặm, giờ phút này lại trộn lẫn vài phần si mê, rốt cuộc không chứa nổi bất cứ thứ gì ngoài Lục Mạn Thành.
"Thật thoải mái... Mạn Thành, còn muốn."
Lục Mạn Thành còn chưa bắn, trong vòng này cơ hồ chưa từng động thân qua, chỉ chế trụ eo của nam nhân, đem chóp mũi chôn sâu ở giữa khe nhũ của hắn, thanh âm nỉ non.

“Lão gia, ngài thật xinh đẹp. So với trước kia càng xinh đẹp hơn……”

Nói xong, ôm Tuyên Thứ xoay người lại, ấn ngược hắn vào sâu trong ghế mềm, cặp mông tròn mềm mại cũng đặt ở trên bụng nàng.
Lời này cũng không phải là tâng bốc.
So với nam nhân lớn tuổi rụt rè ôn văn từ ái, khiến người ta không đành lòng khinh nhờn ngày thường, nàng quả thực thích tuyên thứ hiện tại hơn.

Tuyên thứ chật vật, yếu ớt lại dâm đãng.
Nàng từng nói, nàng thích người dễ bị khi dễ.

“Được rồi, lão gia, như ngài mong muốn”.

Lục Mạn Thành khàn giọng nói. Dưới sự cung kính không thay đổi, sóng ngầm bắt đầu khởi động.
Mạn thành sẽ khiến ngài thấy thoải mái hơn".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro