#[77][78]
#77
Đôi chân họ chạy không ngừng nghỉ, Phi Nhung nhét chặt cây súng lục vào bên hông, rồi phi tang tờ giấy xét nghiệm kia đi. Phạm Uyên Nhi lo lắng nhìn chị, trán chị đẫm hết mồ hôi. Tay thì không ngừng sờ vào bụng.
- Chị! Nhất định hai mẹ con chị sẽ ổn thôi mà, đừng quá lo.
- Ừ, mong là như vậy.
Mặc dù nói như vậy nhưng trong ánh mắt của cô lại tràn ngập sợ hãi và lo lắng.
Cuộc đua ngày càng hồi hộp đến ngạt thở, Mạnh Quỳnh vừa nhận được điện thoại liền tức tốc cử người đến, đích thân hắn điều khiến chiếc xe Lamborghini đến cứu cô.
Ánh mắt hắn như lưỡi hái tử thần vậy, không kẻ nào dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó.
- Khốn kiếp, biết ngay là lão ta sẽ hành động mà!
Hắn đập mạnh vào tay lái, hắn đã biết ngay từ đầu lão già kia sẽ ngắm đến vợ hắn, vì cô ấy chính là điểm yếu của hắn và cả Phạm Phong Diệp. Lợi dụng kẽ hở này để tấn công thật cáo già mà.
[...]
Ngay lúc này tại bệnh viện tâm thần, ánh năng chói chang chiếu len lỏi qua các khe lá, Phạm Phong Diệp thẫn thờ nhìn ngắm những chùm hoa đỗ quyên, rồi lại tự mỉm cười.
- Hôm nay vợ anh cũng đẹp nữa, Nhung Nhung. Em nhìn nè, hôm nay anh để kiểu tóc này em có thích không? Nắng của em chói quá, khiến tim anh xao xuyến quá vậy.
Từ lúc hắn phát bệnh đều hành động ngẩn ngơ như vậy, tự cười một mình chỉ ngồi im một chỗ đó, chỉ muốn một mình ngắm nhìn chùm hoa đỗ quyên kia, phải chăng trong loài hoa đó có ẩn chứa tên người con gái hắn yêu.
- Bệnh nhân đến giờ uống thuốc rồi.
Giọng của vị bác sĩ làm cắt ngang khung cảnh lãng mạn của hắn, làm hắn vô cùng tức giận.
Tên bác sĩ đóng cửa phòng lại rồi ngó nghiêng mấy vòng, trông như kẻ trộm vậy. Phạm Phong Diệp cũng mặc kệ, hắn chỉ cần biết hắn và vợ hắn đang hạnh phúc ở bên nhau thôi.
- Phạm chủ tịch!
Tên bác sĩ tháo lớp khẩu trang ra, thì ra là tên thuộc hạ trung thành của Phạm Phong Diệp. Hắn vẫn im lặng, đưa năm ngón tay lên soi từng ánh nắng kia.
- Nắng của em chạm vào tay anh rồi nè, Nhung nhi. Em ấm quá đi!
Hắn ví người con gái hắn yêu như là ánh nắng, như là tất cả sinh mệnh của hắn, hắn si tình như vậy mà cô chẳng hề quan tâm đếm xỉa. Hắn ác độc, làm tất cả mọi thứ cũng vì cô thôi.
Tên bác sĩ đưa ly nước cho Phạm Phong Diệp rồi ghé sát vào tai nói.
- Phạm chủ tịch, Phạm Phi Nhung bị Nghiêm Mặc Huy truy sát rồi.
Phạm Phong Diệp ném mạnh ly nước xuống tạo ra tiếng động chói tai vô cùng, ánh mắt hắn gằn lên tia đỏ, hắn thốt lên câu chửi quen thuộc.
- Khốn kiếp, dám đụng đến người phụ nữ của tao.
Tên thuộc hạ nhếch môi cười, biết ngay là ông chủ của hắn diễn kịch mà, Phạm Phong Diệp hoàn toàn bình thường, hắn làm vậy chỉ muốn giảm sự nghi ngờ thôi.
Hắn dõng dạc đứng lên, tay vuốt tóc lên, đôi môi nhếch lên tự tin cười.
- Tập hợp anh em đi giải cứu vợ tôi.
- Vâng!
- Nhanh chóng rời khỏi đây, càng sớm càng tốt.
- Người của chúng ta đã đánh gục hết đàn em của Nguyễn Mạnh Quỳnh rồi xin ngài yên tâm.
- Tôi biết cậu là người chu toàn mà.
- Vâng, cảm ơn ngài, phục vụ ngài là niềm vinh hạnh của tôi.
...
Các tay xã hội đen bắt đầu nghênh chiến rồi, dự kiến sẽ là một cuộc chiến không khoan nhượng, phần thưởng là vị mĩ nhân kia...
Người tình mà bọn chúng si mê...
Phạm Phi Nhung
[...]
Mạnh Quỳnh đạp chân ga phóng một mạch tới bệnh viện, nãy giờ hắn đã mất 15' vì kẹt xe, trên trán hắn gằn lên vệt đen, đôi chân mày khó chịu vô cùng. Phi Nhung đến bệnh viện làm gì? Cô bị ốm chỗ nào sao? Tại sao không chịu nói cho hắn biết.
- Lão đại!
Giọng nói bên trong tai phone vang vào, hắn nheo mày đáp lại.
- Chuyện gì?
- Người của ta ở bệnh viện nơi Phạm Phong Diệp điều trị báo là hắn đã trốn thoát rồi.
- Khốn kiếp, có vậy mà cũng để xổng.
Mạnh Quỳnh tức giận, đám thuộc hạ sợ run người, lần đầu bọn chúng thấy lão đại của họ nổi điên lên như vậy, lão đại của họ xưa nay dù có chuyện gì đều sẽ nhếch môi cười, giữ nguyên một gương mặt lạnh rồi bình tĩnh nói
"Chuyện gì rồi cũng sẽ giải quyết được, hấp tấp chỉ khiến con người ta phạm phải sai lầm."
Nhưng giờ thì khác rồi, từ khi lão đại cưới phu nhân thì đã thay đổi hoàn toàn trở thành một người khác vậy, tình yêu có thể khiến con người thay đổi đến như vậy sao?
- Lập tức dùng định vị tra xem vị trí của bọn họ đang ở đâu.
- Vâng thuộc hạ đã hiểu.
---------
Phi Nhung chạy ra hầm giữ xe thì đột ngột gặp chuyện không hay xảy ra. Lão già Nghiêm Mặc Huy đã đứng chờ sẵn ở đó.
- Ố là la, Nguyễn phu nhân chạy đi đâu mà gấp gáp vội vàng vậy.
Cô bình tĩnh đứng lại, mặt đối mặt với Nghiêm Mặc Huy.
- Tôi với ông không thù không oán gì mà!
- Xem nào, xem nào, con gái của Phạm Phong Đằng càng ngày càng xinh đẹp quyến rũ, thảo nào khiến hai chàng trai kia mê mẩn đến vậy.
Cô giật mình khi nghe hắn nhắc đến tên ba mình.
- Ông biết ba tôi ư?
- Hắn là thuộc hạ cũ của ta, nếu không vì cô, không vì gia đình thì chắc có lẽ hắn sẽ đi theo ta đến tận bây giờ.
- Đó là sự lựa chọn đúng đắn của ông ấy!
Cô hét lên, năm đó ông ấy chọn lựa vậy là sáng suốt, có thể thấy ông ấy có thể vì gia đình mà từ bỏ con đường làm xã hội đen, trở thành người lương thiện, quyết tâm làm lại cuộc đời như bao người bình thường, chúng ta nên ủng hộ chứ không phải chê trách, chỉ tiếc là nợ máu phải trả bằng máu, Phạm Phong Đằng giết chết cả nhà Mạnh Quỳnh không thể thoát khỏi số kiếp rồi.
- Nếu cô không phiền thì mời cô đi với tôi một chuyến.
Phạm Uyên Nhi núp đằng sau lưng níu tay chị mình lại.
- Đừng nghe lời hắn, anh rể sắp đến rồi, chị ráng câu thời gian đi.
- Thế nào, một là cô muốn tự nguyện đi theo tôi, hai là cô bé ở đằng sau sẽ trở thành tế phẩm cho những anh chàng áo đen này, bọn họ cũng không đụng vào phụ nữ lâu rồi đấy
- Khốn kiếp, ông không được đụng vào con bé.
- Tùy cô thôi... Nếu cô ngoan ngoãn...
Giọng lão ta lạnh lẽo, ánh mắt cáo già nhìn cô.
#78
Phi Nhung trầm ngâm suy nghĩ, cố kéo dài thời gian không phải là cách hay, nếu làm vậy càng khiến hắn nghi ngờ thêm.
- Tôi không có nhiều thời gian đâu thưa phu nhân!
Hắn cố tình làm cô hoang mang, nhìn trán đầm đìa mồ hôi thế kia thì biết chắc cô nàng đang run sợ thế nào rồi.
- Tôi!
Cô khó xử quá, nên làm sao bây giờ. Đột ngột phía sau cô bị tập kích, Phạm Uyên Nhi mới vừa nắm tay cô liền bị một gã áo đen bắt lấy, dí sát súng vào đầu. Cô hốt hoảng rút súng ra chĩa vào hắn. Nghiêm Mặc Huy thấy vậy phá lên cười.
- Xem nào, hình như chính bàn tay đang run rẩy này từng giết chết con gái Mỹ Tuyết xinh đẹp của ta, sao lại run rẩy vậy, bắn đi, hãy bắn ta như cái cách cô đã bắn con đứa con gái cưng của ta đi.
Mồ hôi nhễ nhại trên trán cô, không hiểu cô lại run lẩy bẩy đến như vậy.
Nếu cô bắn ông ta thì coi như Phạm Uyên Nhi cũng tàn đời, lão rất thích vẻ mặt sợ hãi của những kẻ bại trận.
- Xem viên đạn nào sẽ nhanh hơn nhé, nếu cô có gan.
- Ông! Nhất định ông sẽ phải trả giá đắt về những việc xấu xa mà ông đã gây ra.
- Vậy là cô chấp nhận rồi chứ gì? Yên tâm bỏ cây súng đó xuống và tính mạng của cô bé xinh đẹp này sẽ an toàn.
Phạm Uyên Nhi lắc đầu, giọt nước mắt sợ hãi lăn dài trên gò má cô.
- Đừng mà! Chị mau bắn ông ta đi... Đừng để ông ta làm chị mất cảnh giác, mau bắn đi.
- Nhưng mà còn em thì sao?
Phi Nhung nhìn cô, ánh mắt sợ hãi là điều cô không thể giấu.
- Em... Cảm ơn chị... Cảm ơn chị tất cả... Em rất thương chị... Em cũng biết mình không có tài cán gì... Cũng là một kẻ vô dụng... Vậy nên chị hãy... Nổ súng đi... Em...
- Không được, chị không làm được.
Cô hét lớn, nước mắt đầm đìa nhìn Phạm Uyên Nhi, con bé yếu đuối này sao có thể nói như vậy chứ? Làm như cô là người vô tình vậy. Chiếc súng lục trên tay Phi Nhung từ từ rơi xuống đất
Nghiêm Mặc Huy nhanh chóng ra lệnh cho đàn em bắt giữ lấy cô. Phi Nhung lưu luyến nhìn Phạm Uyên Nhi rồi quay sang lão ta, đáp trả bằng ánh mắt hình viên đạn.
- Con bé không liên quan gì đến chuyện này, xin ông thả nó ra, nếu tôi nghe không lầm thì Nghiêm Mặc Huy ông rất biết chuyện công chuyện tư, chuyện gì không liên quan thì mong ông đừng để tâm mà tha cho con bé.
Nghiêm Mặc Huy cười lớn, giọng cười khiến người khác phải để tâm suy nghĩ.
- Cô cũng hiểu về tôi đấy, thả cô ấy ra.
Lão ra lệnh cho tên thuộc hạ, rồi nhìn Phi Nhung mỉm cười khó hiểu.
- Chúng ta nên đi thôi nếu không những con sói đói sẽ đến nhanh đấy.
Gã Sâm nắm chặt lấy hai cánh tay cô rồi đứng đằng sau lưng cô rồi đẩy mạnh cô về phía trước một cách thô bạo, Phạm Uyên Nhi chân tay còn run lầm cập nhìn người chị mang thai bị đối xử một cách thô lỗ vậy nhưng lại chẳng làm được gì, cô nắm chặt lấy váy mình, đôi mắt hoe đỏ xưng lên nhìn bóng chị mình xa dần, bản thân quá vô dụng thì làm sao có thể giúp được người khác cơ chứ...
...
Nguyên sau khi giải quyết bọn kia liền nhanh chóng đuổi theo hai chị em cô nhưng đến nơi chỉ thấy mỗi Phạm Uyên Nhi ngồi gục khóc thì hắn biết là có chuyện không hay sắp xảy ra rồi.
Hắn lập tức lấy xe truy đuổi chiếc xe bắt cóc kia, dù có vội vã đến thế nào thì hắn vẫn không quên báo cáo tình hình cho Mạnh Quỳnh. Mặc dù sẽ biết lão đại của hắn sẽ tức điên, có khi sẽ giết cả hắn nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện, được đi theo và phục vụ cho Mạnh Quỳnh là điều hắn không bao giờ thấy hối tiếc, chính hắn phải cảm ơn những người gọi là cha là mẹ đã vứt bỏ hắn, để rồi hắn gặp được Mạnh Quỳnh, một niềm hi vọng sáng soi chiếu cuộc đời tăm tối này.
Nguyên nhanh chóng dò ra được vị trí của chiếc xe kia, nó đang rẽ vào đường quốc lộ phía trước, chứng tỏ là hắn đã đuổi theo đúng đường rồi.
Khoan đã, tự dưng lại mất tín hiệu rồi, chẳng lẽ định vị được gắn bí mật trên người Phi Nhung bị phát hiện rồi.
Đầu dây bên kia nghe được, tức giận quát lớn.
- Khốn kiếp, dám giỡn mặt với Nguyễn Mạnh Quỳnh này.
- Lão đại! Chúng ta vẫn có thể dò được vị trí của phu nhân qua biển số xe.
- Được, mau chóng liên lạc với bên tầng hầm của bệnh viện, kiểm tra camera rồi điều tra ra biển số của cái xe chết tiệt đó cho tôi.
- Vâng, thuộc hạ đã rõ.
- Đừng khiến tôi phải thất vọng thêm lần nào nữa.
Mạnh Quỳnh lạnh giọng nói, mong sẽ không có sai sót gì xảy ra như ngày hôm nay nữa, hắn ghét những kẻ thiếu trách nhiệm trong công việc và đó chính là lí do tại sao hắn lại để Nguyên trở thành trợ thủ đắc lực của hắn. Vì hắn biết Nguyên là kẻ rất coi trọng công việc, nghiêm túc và thận trọng. Sự cố hôm nay cũng là ngoài ý muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro