Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#[57][58]

#57

[...]

- Có chuyện gì sao?

Mạnh Quỳnh điềm đạm đáp đầu dây bên kia.

Đầu dây bên kia không ai khác chính là thủ hạ thân cận của hắn - Nguyên.

- Có chuyện lớn rồi thưa lão đại!

-...

- Gián điệp bên ta cử đi dám sát Phạm Phong Diệp đã bị thủ tiêu hết rồi, nếu cử đi 3 phần thì đã bị hắn giết mất 2 phần rồi, có lẽ hắn đã phát giác và bắt đầu hành động.

Để đề phòng kẻ nguy hiểm Phạm Phong Diệp kia thì hắn chỉ còn có cách cài nội gián vào bên trong lãnh địa của kẻ thù, một việc làm cần một sự khéo léo và khôn ngoan hơn bao giờ hết, hắn biết cũng sẽ có ngày bị bại lộ nên cũng không có gì ngạc nhiên mấy, nhưng không ngờ gã đàn ông này thật thông minh phát giác sớm như vậy.

- Hừ...

Mạnh Quỳnh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt có chút đăm chiêu.

- Những người còn lại thì cứ để bọn họ ở đấy. Chuyện còn lại tôi nghĩ cậu tự lo được.

- Vâng, thuộc hạ đã rõ.

Hắn cúp máy, ném chiếc điện thoại lên bàn, thở dài tựa lưng lên thành ghế sofa.

Mạnh Quỳnh nhíu nhíu đôi chân mày, ánh mắt chim ưng hơi cau lại khó chịu, một cảm giác không bình yên sắp ập tới, chính hắn có thể cảm nhận được nó, nó đang đến rất gần.

Hắn khẽ nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ chiều, còn vài tiếng nữa là đến bữa tiệc, hắn đặt cuốn tạp chí xuống, nhàn nhã nhâm nhi ly cà phê.

Như lời hẹn hắn hứa dẫn cô đi thử đầm rồi hai bọn họ cùng hẹn hò nơi nào đó vô cùng lãng mạn, tay trong tay, hạnh phúc vô bờ bến.

Cửa hàng đầm dạ hội này được thiết kế theo kiểu Scotland thời những năm 90 đổ lại, hắn là một người rất thích những kiểu cổ điển như này, làm hắn rất dễ chịu.

Tấm rèm phòng thay đồ mở ra, hắn nheo mắt tập trung, chưa bao giờ thấy Mạnh Quỳnh tập trung nhìn thứ gì đó như vậy. Hắn thẫn thờ như người mất hồn, phải chăng hồn hắn đã bị người phụ nữ xinh đẹp, kiều diễm kia đánh cắp.

Những cánh hoa đào bay nhè nhẹ trong gió, những ánh đèn lấp lánh chói sáng, bản sonata ánh trăng của Beethoven lại càng làm quyến rũ hơn vẻ đẹp tuyệt vời đó, tất cả chỉ đọng lại một khoảnh khắc trong mắt Mạnh Quỳnh, hắn chỉ có thể thốt lên rằng

Nàng thật đẹp, nàng là ai? Nàng đến từ đâu? Phải chăng nàng là ánh dương kia, là ánh sao kia hay là một thiên sứ xinh đẹp giáng trần? Nàng đánh cắp trái tim ta, nhưng liệu nàng có thể đồng ý ở bên kẻ hèn mọn này, dù chỉ một giây?

Phi Nhung lộng lẫy diện một chiếc đầm trắng xoè dài qua chân, phần ngực chính là điểm nhấn cách tân, chiếc đầm cô như y phục mà nàng chúa Bella đã diện khi khiêu vũ cùng gã quái vật xấu xí nhưng đa tình, khuôn mặt được trang điểm nhè nhẹ, một chút son môi hồng cũng đủ để tôn lên vẻ đoan trang của Phi Nhung. Một tuyệt sắc giai nhân có thể gán cho nàng.

Mạnh Quỳnh tiến đến phía cô, nơi nàng tiên đã ăn cắp mất linh hồn của hắn, hắn thật đúng đắn khi chọn người con gái này làm bạn đời của hắn, cô e thẹn nhìn hắn, hắn như chàng hoàng tử hào hoa nắm lấy tay cô, lướt nhanh toàn bộ cơ thể cô rồi mỉm cười.

- Em đẹp quá, anh ước gì được "thịt" em ngay bây giờ!

Cô ngượng ngùng đấm yêu vào ngực hắn, nhân viên hiểu ý liền rút ra phía sau nhẹ nhàng đóng rèm lại, giờ đây chỉ còn hai người bọn họ, hai người tình tâm đầu ý hợp, một cặp tiên đồng ngọc nữ xứng đôi vừa lứa.

- Mình cưới lại vợ nhé, anh hứa lần này sẽ cho em một đám cưới thật lớn, một đám cưới hoành tráng nhất trong thành phố S này, để mọi người biết Phạm Phi Nhung xinh đẹp và quyến rũ này là vợ của Nguyễn Mạnh Quỳnh

Cô ngờ ngàng nhìn gã đàn ông to con, nhớ lại những hồi ức không mấy tốt đẹp của cô và hắn khi lần đầu gặp nhau, giữa bọn họ chỉ toàn là hận thù, duyên cớ đâu giờ lại yêu nhau say đắm đến như vậy, đúng như câu "ghét của nào trời trao của nấy", cô yêu hắn, yêu rất nhiều, hắn cũng vậy, hắn bá bạo, hắn "ăn cơm trước kẻng", hắn lấy cô mà chưa cho cô một đám cưới hoàn hảo, lúc đầu cô còn do dự tại sao người đàn ông này cứ phải nhất thiết kết hôn với cô cho bằng được, giờ hiểu rồi, tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ "duyên nợ".

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

- Anh chưa cầu hôn em mà đòi đám cưới với em sao?

- Chỉ là chưa đến lúc, chưa hợp thời. Lúc hợp thời ắt cơ duyên sẽ đến.

- Lúc nào mới đến lúc, lúc nào mới hợp thời cơ chứ?

Hắn ngân nga một hồi rồi nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên hôn nhẹ lên nó.

- Rồi Nguyễn phu nhân sẽ biết thôi, cô dâu xinh đẹp của anh.

Hắn cười nhẹ rồi hôn sâu trên trán cô, nụ hôn này vô cùng ngọt ngào.

Một bản nhạc giao hưởng sâu lắng, một khung cảnh lãng mạn, một cặp trai thanh nữ tú, một chuyện tình liệu có hồi kết tốt đẹp, đời đâu ai biết được, liệu chuyện tình này rồi sẽ ngã về đâu.

[...]

Một bữa ăn lãng mạn bên người mình yêu thì sao nhỉ? Có nến, có hoa, có nam nhân tài sắc vẹn toàn, có âm nhạc, một chút hương lavendor dịu êm, thật là một khung cảnh đẹp đẽ và đầy ước vọng.

Phi Nhung mỉm cười lộ hai cái lúm đồng tiền duyên dáng, Mạnh Quỳnh, vị thần hi lạp với những đường nét trạm trổ tỉ mỉ trên khuôn mặt ân cần rót rượu cho quý cô đang say đắm nhìn hắn.

- Nếu con em mang gen ba nó chắc sẽ đẹp lắm đây!

Cô nửa ý trêu đùa, hắn giật mình nhìn cô.

- Em thích thì chúng ta có thể ngay bây giờ luôn.

- Em thích làm singal mom hơn, anh chịu không?

Đúng như ý cô, gương mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt nheo lại tỏ vẻ không vui. Cái gì mà singal mom chứ, hắn sẽ đạp đổ cái suy nghĩ điên khùng đó, hắn là ai chứ? Việc gì hắn muốn đều sẽ làm được, dù có phải nhốm máu kẻ khác.

- Có muốn bị liệt giường không, Nguyễn phu nhân?

- Ahaha, đùa thôi mà, không cần phải căng thẳng thế đâu.

Cô cười cười, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhìn gương mặt kia đang hậm hực biết bao nhiêu.

- Chẳng có gì đáng đùa cả, đối với anh em là cả sinh mệnh, hiểu không? Dù có chuyện gì cũng không được cách xa anh nghe chưa?

- Tất nhiên rồi, anh sao vậy?

Hắn bất động vài giây, hắn rốt cuộc đang nói cái quỷ quái gì vậy, không hiểu sao hắn lại có cảm giác bất an vô cùng.

- Anh chỉ thấy lo, lo rằng em sẽ...

Phi Nhung đột ngột bật dậy ôm chầm lấy Mạnh Quỳnh, cô vuốt vuốt vai hắn, ôn tồn nói.

- Em ở ngay đây rồi, anh không phải lo gì cả, em sẽ ở bên cạnh anh đến khi em lìa khỏi cuộc đời này có được không?

- Kiếp sau anh sẽ vẫn theo em!

Hắn phát ngôn bá đạo, hắn vẫn vậy, dù trong bất kì hoàn cảnh nào vẫn có thể nói ra những câu khiến người khác phải bật ngửa, Phi Nhung mỉm cười, rồi buông hắn ra.

- Em đói rồi, chúng ta ăn thôi.

- Ừ...

Hắn nhàn nhạt ừ rồi ngồi xuống ghế, không hiểu sao trong lòng hắn vẫn thấy kì lạ như thế nào, đây là lần đầu tiên hắn thấy bất an đến như thế...

#58

Bữa tiệc long trọng, ánh đèn lấp lánh soi sáng khắp nơi, điệu jazz du dương nhẹ nhàng, những cô gái sexy với chiếc váy ngắn liên tục di chuyển những đường cong mềm mại trên cơ, đâu đâu cũng đều là những vị khách đầy sang trọng và lắm tiền, cũng đúng người mời là ai cơ chứ? Mạnh Quỳnh là kẻ nào khỏi cần giới thiệu thì bọn họ ai ai cũng đều quá rõ, được vinh hạnh được hắn mời đến đây coi như là chút phúc phần của họ, đó chỉ là số ít nghĩ vậy, trên thực tế bọn thương gia đến đây chỉ chăm chú "kiếm ăn" cho riêng mình, biết bao nhiêu là nhà đầu tư, biết bao nhiêu người làm trong chính phủ, nếu được dựa hơi Mạnh Quỳnh thì hay rồi, một bước lên tiên, dại gì không tận dụng cơ hội này cơ chứ?

Phạm Uyên Nhi lóe cả hai mắt, lần đầu cô được tham gia bữa tiệc sang trọng như vậy, quả thực rất thích, Nguyên không hiểu sao ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn cô nàng, cô bực mình thét lên.

- Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?

- Cô không sợ tôi ư?

Hắn nheo nheo mày làm cô hơi sợ, ai chả biết gã Nguyên này là cánh tay phải của Mạnh Quỳnh cơ chứ, cô cũng là con người mà đương nhiên cũng biết biết sợ nhưng mà không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy hắn cô lại cảm thấy rất ấm áp, ánh mắt hắn cũng rất nhu mì, không đáng sợ như trong lời đồn.

- Sợ... Sợ chứ?

Cô lắp bắp trả lời. Ánh mắt có chút lưỡng lự

/Hay là nên thoát khỏi đây, có khi nào anh ta rút súng ra bắn mình không, vì mình từng cãi tay đôi, trêu hắn, giờ hắn ghim trong lòng rồi, xã hội đen mà thích giải quyết bằng bạo lực lắm/

- Tôi...tôi phải đi có việc...anh...anh ở lại...

Cô quay người lại nhưng đột ngột loạng choạng rồi mất đà rơi tự do xuống đất, tất cả là do chiếc váy dày lưa thưa này, mặc đẹp cũng khổ.

Nhưng có một việc mà cô không tính trước được đó là tên đáng ghét kia dang 1 tay ra đỡ cô.

Hắn xuýt xoa kêu lên, tư thế này rốt cuộc là gì?

- Ngực hơi nhỏ đấy, quý cô?

[Dô duyên quá ông nậu:)]

Giờ Phạm Uyên Nhi mới định hình lại được, cả thân thể vẫn bình yên duy chỉ có cánh tay người đàn ông kia đang chạm vào vòng 1 của mình, cô xấu hổ đứng thẳng dậy, tát hắn một phát rồi ngượng ngùng bỏ đi.

Nguyên đứng lặng rồi nhếch khóe môi, chỉ là chạm ngực thì đối với hắn vẫn chưa đủ thỏa mãn đâu, và trong khi đó cô nàng này đã rơi vào tầm ngắm của hắn rồi...

[...]

Lễ đài được trang trí khá là đẹp mắt, đâu đâu cũng là hoa Lavender đủ sắc hương ngào ngạt khắp nơi nơi, kẻ cười người nói vui vẻ, cho đến khi MC lên phát biểu.

- Xin mọi người chú ý!

Tên MC điển trai khẽ lay động sự chú ý của mọi người. Tất cả bọn họ dừng nói chuyện, ăn uống lại tập trung hướng mắt về sân khấu, im lặng lắng nghe.

- Hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với chủ nhân của bữa tiệc này, ngài Nguyễn Mạnh Quỳnh, xin một tràng pháo tay cho sự xuất hiện của ngài ấy.

MC hân hoan, hôm nay hắn được mời đến đây để dẫn chương trình cho bữa tiệc của người đàn ông quyền lực này quả là vinh dự cho hắn, biết đâu qua đây hắn sẽ kiếm được rất nhiều hợp đồng thì sao?

Mạnh Quỳnh với bộ vest đen tuyền đầy lịch lãm, vẫn vẻ điển trai chững chạc đó, hắn ngông cuồng bước lên trước sự thèm thuồng của bao ánh mắt, đặc biệt là những quý cô xinh đẹp đây, Phi Nhung hơi cau mày tỏ vẻ không vui, ánh mắt bọn họ không khác gì ánh mắt Mạnh Quỳnh hung hăng chiếm hữu cô, một ánh mắt thèm khát.

- Chào mọi người, tôi là Nguyễn Mạnh Quỳnh, tôi sẽ không nói dông dài, mục đích hôm nay tôi tổ chức bữa tiệc này là để cảm ơn vợ tôi, cô gái xinh đẹp đang đứng ở kia.

Tất cả mọi người đều hăm hở xem xem cô gái kia là ai, một phần thì thấy ngưỡng mộ, phần khác lại tỏ ra cau có, tiếc nuối, Mạnh Quỳnh có vợ hồi nào sao mà bọn họ không biết cơ chứ?

Phi Nhung xấu hổ, hơi gượng cười, nhìn ánh mắt bọn họ như đang muốn nuốt chửng cô vậy, phụ nữ thật đáng sợ.

- Nguyễn phu nhân, em hãy đứng yên vị trí đó, anh sẽ xuống ngay đây.

Mạnh Quỳnh nhanh thoăn thoắt bước xuống chỗ cô rồi hôn nhẹ lên trán cô, mỉm cười nói.

- Nghe nói em thích cầu hôn?

Phi Nhung bất ngờ không kịp phản ứng vài giây.

Mạnh Quỳnh nhếch môi lấy trong túi quần ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

- Tiểu Nhung, nếu có ai hỏi điều kì diệu nhất mà từng xuất hiện trong cuộc đời Nguyễn Mạnh Quỳnh này là gì, thì anh sẽ trả lời ngay đó chính là em, Phạm Phi Nhung. Phi Nhung anh từng nghĩ sẽ chỉ lợi dụng em để thoả mãn mục đích của mình nhưng không ngờ từ khi nào anh lại vướng vào lưới tình của em, em quả thật là yêu tinh rồi, anh ước giờ phút này đây sẽ ngừng trôi để anh có thể cùng em hưởng trọn tình yêu nồng nàn, từng nhịp thở, nhịp tim của anh lúc nào cũng đều hướng về em, cho nên lấy anh nhé?

Uớc gì khoảnh khắc này ngừng trôi nhỉ, cô vui nhưng không hiểu sao nước mắt lại rơi, cô hạnh phúc, cô yêu hắn, yêu rất nhiều, cô đợi lời này lâu lắm rồi, sau bao sóng gió thì cuối cùng họ cũng đã được ở bên nhau một cách trọn vẹn, khoảnh khắc thiêng liêng đẹp đẽ này sẽ luôn đọng mãi mãi trong kí ức của cô, những lời này, cô sẽ mãi khắc cốt ghi tâm, những lời yêu đó thật ngọt ngào.

- Em...đồng ý...

Không đợi kết câu, Mạnh Quỳnh đã ôm lấy cô rồi nồng nàn hôn lấy, một nụ hôn tuyệt vời dưới sự chúc phúc của mọi người thì còn gì bằng...

Mạnh Quỳnh mỉm cười, thầm khẽ với cô.

- Đêm này, mình động phòng luôn nhé.

- Anh...

Cô ngại ngùng đỏ mặt, hắn chỉ cười cười, đúng như câu "đã nghiện rồi còn ngại".

Nguyên đột ngột chạy đến, hớt hải báo cho hắn

- Có chuyện lớn không hay rồi lão đại!

- Cậu không thấy vợ tôi đang đứng đây sao?

- Nhưng mà chuyện này vô cùng khẩn cấp, nếu chậm trễ thì e là...

Mạnh Quỳnh nheo mày.

Phi Nhung chỉ mỉm cười.

- Em qua kia với Uyên Nhi, anh và Nguyên cứ bàn chuyện tiếp đi, đừng vì em mà ảnh hưởng đến công việc của tập đoàn.

Cô vẫy vẫy tay chào rồi kéo váy bước đi.

- Nói đi.

- Những tài liệu mật của tập đoàn đã bị lấy cắp, ngoài ra bọn chúng còn cho nổ bom ở phòng thông tin của công ty ta, hiện tại con số thiệt hại đang tăng cao, điều cần nhất bây giờ là chúng ta nên tạm gác bữa tiệc lại rồi quay trở về trụ sở tập đoàn đề tìm cách ứng phó...

Mạnh Quỳnh nhếch môi cười, trò mèo này không ai khác chính là Nghiêm Mặc Huy đây mà...
_________________________

Thiệt hại tăng cao mà chú đứng đó chú cười^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro