#[45][46]
#45
- Ha ha ha, chắc cô đang nghĩ tới Mạnh Quỳnh đúng không? Hừ! Tôi nói cho cô biết kẻ đó không ai khác chính là Phạm Phong Diệp, anh trai cao quý của cô.
Thì ra là anh ấy đã trả thù giúp Phạm Long, coi như nó đã được nhắm mắt nơi suối vàng, Phi Nhung bớt đi được phần nào nỗi lo.
Điều mà cô muốn nhất bây giờ đó chính là...
Giết chết Mỹ Tuyết, trả thù cho Phạm Long và đứa con vô tội chưa thành hình hài kia.
Từ lúc sống với Mạnh Quỳnh, Phi Nhung đã học được vài ba món võ để tự vệ bản thân và giờ đây là lúc áp dụng nó rồi.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng không cần phải nhiều lời, nên kết thúc rồi.
Đôi chân thon dài đạp mạnh vào bàn chân Mỹ Tuyết, ả đau đớn kêu lên lơ là cảnh giác buông lỏng cánh tay ra ngay lúc này Phi Nhung dùng chân trái mình đá một cước vào tay ả làm bay con dao ra xa hai mét, mọi việc diễn ra quá nhanh làm cô ả không kịp trở tay, tâm vẫn đang còn thất thần.
- Khốn kiếp Phạm Phi Nhung không ngờ cô chỉ núp sau cái vỏ bọc yếu đuối đó, khai mau đi cái lòng dạ ác độc đó của cô giờ mới lộ rõ bản chất đúng không?
Phi Nhung chỉ nhếch môi cười, rồi nhanh tay rút ra trong túi khẩu súng lục đã cất giấu rồi tư thế chuẩn ngắm thẳng vào trán Mỹ Tuyết. Mỹ Tuyết hoàn toàn bị động, cô ta căn bản không hề biết Phi Nhung biết sử dụng súng, đó giờ chỉ nghĩ rằng cô yếu đuối, mỏng manh, không làm được cái tích sự, trò trống gì cả.
Phi Nhung cười khinh, cuối cùng những lời Phạm Phong Diệp cũng đúng, kẻ thù bên cạnh Mạnh Quỳnh quá nhiều, vẫn nên học cách tự bảo vệ bản thân mình thì hơn.
Giờ ngẫm nghĩ lại những lời đúng là có ích thật.
Cô nhếch môi cười nhạt.
- Trước khi chết có muốn nói gì không?
- Khốn nạn thì ra bấy lâu nay cô giả từ bi.
- Ha ha ha! Không phải giả mà là đây mới là con người thật của tôi, đồ tiện nhân, mau xuống dưới đó mà xin lỗi những người vô tội mà cô đã giết hại đi.
- Không!!!!!
Đoàngggggg.
Tiếng sủng nổ vang ầm trờ, viên đạn nhanh như chớp gim thẳng vào chính giữa thái dương của Mỹ Tuyết, ả trợn tròn con ngươi rồi gục xuống, miệng chữ O cứng đơ, ả nằm gục xuống mắt lảo đảo nhìn bầu trời đen kịt kia.
Tóc tách...tóc tách...
Mưa rồi... Mưa thật rồi... Cả cuộc đời ả nổi tiếng là sát thủ chuyên nghiệp nhưng lại bị kết thúc một cách thảm hại ngay tại nơi này.
Ả cũng không thể cãi lại số mệnh, kiếp này ả gặp được Mạnh Quỳnh coi như kiếp này ả cũng được mãn nguyện rồi, ả yêu hắn, cả đời yêu hắn, nhưng hắn cũng chỉ là một tên đàn ông bạc tình bạc cảm, lợi dụng ả để mưu đồ... Thật đáng buồn mà...
/Kiếp sau mình đừng gặp nhau nữa nhé Quỳnh... Kiếp này đã quá đủ rồi/
Máu từ vết thương chảy dài xuống hoà quyện cùng với những dòng nước mưa, nguyên một vũng máu nhạt nhòa như cái tình cảm mà Mỹ Tuyết dành cho Mạnh Quỳnh mãi mãi không thể hoà quyện được mà chỉ có thể nhạt dần rồi quên lãng theo thời gian.
Ả cố gắng nhìn lại bầu trời mưa lần cuối, kiếp người này ả cũng mệt rồi cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Một nụ cười mãn nguyện nở trên môi Mỹ Tuyết, chỉ tiếc là lần cuối này vẫn không thể thấy Mạnh Quỳnh...
Đôi mi dài cong vút dần dần khép lại, hàng nước mắt lăn dài trên khoé mắt.
/Chúc anh hạnh phúc, kiếp này em gặp anh cũng đã đủ rồi, kiếp sau xin đừng gặp nhau nữa. Mỹ Tuyết yêu anh!/
Sau tiếng nổ súng Mạnh Quỳnh giật bắn mình hớt hải chạy tức tốc ra ngoài. Hắn hoảng hốt khi nhìn thấy Mỹ Tuyết đang nằm trên vũng máu, ánh mắt nhắm tịt lại, lại càng bất ngờ hơn khi hắn quay sang nhìn Phi Nhung, đôi tay cô run rẩy cầm khẩu súng lục, đôi môi cắn chặt vào nhau đến nỗi rỉ máu tươi.
Bộp!
Khẩu súng rơi tự do xuống mặt đất, tà áo trắng đã bị mưa nhuộm ướt, tóc tai cô rũ rượi như thể không còn sức sống nữa vậy.
Mạnh Quỳnh không thể tin nổi vào cô gái đang đứng trước mặt hắn kia, một cô gái ngây thơ, hiền lành sao lại có thể ra tay tàn độc như vậy chứ? Nhắm ngay huyệt thái dương, chỉ có chết ngay lập tức chứ đừng nói đến tia hy vọng sống.
- Tiểu Nhung!
Hắn khẽ gọi, bàn tay to lớn chạm vào vai cô.
Hắn biết bây giờ tâm lý cô đang chịu đả kích rất nặng nề nhưng không ngờ hôm nay cô lại ra tay giết người.
- Tiểu Nhung!
Hắn lại gọi tiếp hai bàn tay to lớn cố giữ chặt bàn tay nhỏ bé đang run rẩy kia.
- Không! Buông tôi ra! Tất cả đều do cô ta tự làm tự chịu! Tôi hoàn toàn không có lỗi gì hết! Đúng vậy! Ha ha ha!
Cô nửa điên nửa tỉnh hét lên, điều đó càng làm cho Mạnh Quỳnh càng đáng suy nghĩ hơn.
- Tiểu Nhung, bình tĩnh nghe anh nói!
- Không, tôi không bình tĩnh được! Tôi không thể!
- Không! Em có thể! Em nghe cho kĩ đây! Cô ta là do anh giết! Không phải em! Em hiểu không?
- Không được, cô ta là do tôi giết, là do tôi, hai bàn tay này đã dính đầy máu tươi.
Phi Nhung run rẩy nhìn ngắm bàn tay mình, đôi tay này đã dơ rồi không còn trong sạch như trước nữa.
Cô không ngưng lầm bầm câu
" Mỹ Tuyết chết rồi, cô ta chết là do tôi..."
Mạnh Quỳnh như phát tiết, không thể chịu đựng nổi sự u mê của cô nữa, hắn ầm lên như mãnh thú.
- Phạm Phi Nhung! Em nghe rõ cho tôi!
...
#46
Đoànggggggg.
Tiếng sấm nổ ầm trời nghe mà chói tai, một cảm giác khó chịu trong người. Mạnh Quỳnh nheo nheo đôi mắt, hắn tựa lưng vào thành sofa, nhắm mắt lại chừng vài giây gì đó, như thế đang ngẫm nghĩ một điều nào đó.
[...]
15 năm trước.
Hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn chưa thể hiểu được thế nào là đạo lý làm người nhưng có một điều mà hắn nắm rất rõ, ngày đêm tự răn dạy mình đó là
"Muốn tồn tại trong cái thế giới tàn ác này nhất định phải có một trái tim sắc đá, một cái đầu lạnh, và một khuôn mặt không bao giờ bộc lộ cảm xúc, nếu để kẻ thù nhìn thấy được gương mặt sợ hãi thì khi đó chắc chắn xã hội này sẽ thẳng tay giết chết ta".
Cánh cửa phòng mở he hé, bên trong là một người đàn ông trạc tuổi tứ tuần và một người đàn ông khác cũng cùng độ tuổi trung niên. Họ đang nói chuyện gì đó vô cùng quan trọng nhưng lại vô tình quên khoá cửa, từ đó cũng dần lộ những bí mật động trời.
- Giờ ngài tính sao với thằng nhóc đó đây? Hay là giết?
Người đàn ông trung niên kia ngập ngừng, dường như hắn đang có ý đồ xấu xa, Mạnh Quỳnh cố ghé sát tai vào cửa, để xem có nghe thêm được những điều gì thú vị không.
- Đừng gấp Sâm, đừng quên nó chỉ là một đứa trẻ có thể làm được gì to lớn cơ chứ?
Người đàn ông này tên là Ngiêm Mặc Huy - cha ruột của Mỹ Tuyết đồng thời cũng là chú nuôi của Mạnh Quỳnh, từ khi dựng công ty, ông ta đã giúp ba của hắn rất nhiều từ đó hai người mới có quan hệ mật thiết đến như vậy. Cho nên khi ba mẹ Mạnh Quỳnh bị ám sát, tất cả mọi hoạt động đều do một tay gã này nắm quyền và chi phối, mang tiếng là đứng đầu tổ chức nhưng mọi quyền hành lại nằm trong tay Nghiêm Mặc Huy.
Nghiêm Mặc Huy cười lộ rõ bản chất ti tiện.
Gã Sâm này chính là cánh tay trái của Nghiêm Mặc Huy, một trợ thủ đắc lực có một không hai.
- Thuộc hạ chỉ sợ "nuôi rắn cắn gà nhà".
Nghiêm Mặc Huy nghe xong phá lên cười làm Sâm vô cùng hoang mang.
- Hừ! Nó chỉ là một thằng oắt con còn hôi sữa mẹ, làm được cái trò trống gì chứ, lo gì!
- Thuộc hạ chỉ nghĩ đến tương lai, huống hồ gì... Ba mẹ hắn là do chúng ta... Hạ sát...
Mạnh Quỳnh như muốn gục xuống, hắn có đang nghe lầm không đây, bàn tay hắn nắm chặt vào cánh cửa, hắn cũng đã nghi ngờ ông ta từ lâu rồi, không ngờ đều là thật.
Hắn cố giữ bình tĩnh, tĩnh tâm nghe tiếp cuộc đối thoại.
Nghiêm Mặc Huy khẽ nheo mày, hắn đang tỏ vẻ không vui.
- Hừ! Chuyện này nếu ngươi còn nhắc thêm lần nữa thì đừng mong ngày mai được đoàn tụ với vợ con.
Lão ta đe doạ, làm gã Sâm choáng váng mặt mày rối rít tạ tội.
- Là thuộc hạ ngu xuẩn, không giữ kín miệng, xin ngài trách phạt.
- Được rồi Sâm, đây là lần đầu cũng như lần cuối ta mong ngươi đừng phạm phải sai lầm gì ngu ngốc này nữa!
- Vâng, thuộc hạ đã hiểu.
- Sao bữa giờ không thấy Phạm Phong Đằng vậy?
Hắn thắc mắc hỏi.
Phạm Phong Đằng được mệnh danh là sát thủ mặt sẹo, nổi tiếng là giết người không chớp mắt, là cánh tay phải đắc lực của Nghiêm Mặc Huy.
- Từ lúc ám sát cả nhà Nguyễn Mạnh Minh đến giờ hắn dường như không hề xuất đầu lộ diện thêm lần nào cả, dường như hắn muốn ẩn cư, rửa tay gác kiếm.
- Hay lắm, hay cho một Phạm Phong Đằng vì vợ, vì con mà rửa tay gác kiếm. Thôi được rồi dù gì hắn ta cũng đã theo tôi mấy mươi năm rồi, cũng đã đến lúc cho hắn được nghỉ ngơi.
- Thuộc hạ chỉ băn khoăn một điều, tại sao ngài lại để Mạnh Quỳnh sống chứ, sao lại... Không...
- Ha ha ha thì tại đứa con gái Mỹ Tuyết này của ta quá yêu thích nó, thôi thì để nó sống vài ba bữa để mua vui cho con gái diệu này của ta.
...
Mạnh Quỳnh nghiến răng, ánh mắt lộ rõ vẻ căm phẫn, thì ra lí do hắn sống chỉ là để mua vui cho con gái lão ta, thật là không thể chấp nhận được.
Hắn cố giữ bình tĩnh từ từ bước chân nhẹ rồi đi khỏi căn nhà đó.
Dừng chân tại một gốc cây, hắn lặng lẽ ngồi xuống, ánh mắt vô thức nhìn bầu trời xanh thẳm kia.
Hắn chỉ ước "Ba mẹ hắn còn sống thì tốt biết mấy, bây giờ đây hắn đang thực sự rất bế tắc..."
Rầm.
Mạnh Quỳnh đấm mạnh vào thân cây to lớn kia, hành động đó đủ để biết hắn đang tức giận cỡ nào.
Rầm...rầm...rầm...
Lần hai, lần ba...rồi lần bốn...cho đến khi bàn tay hắn rướm đầy máu. Hắn chỉ nhìn rồi cười nhạt.
"Nhiêu đây đã thấm thía gì đâu?"
Hắn không cho phép mình được rơi lệ vì khi đó hắn đang bộc lộ bản chất yếu đuối, ắt sẽ bị kẻ thù nắm điểm yếu.
Hắn tự thề với lòng mình, nhất định hắn sẽ tiêu diệt từng người, từng người một... Tất cả đều phải chết dưới tay hắn...
Phạm Phong Đằng, Nghiêm Mặc Huy... Tất cả chỉ là mới bắt đầu thôi. Thù này không trả quyết không làm người.
Hắn đã tự hứa với chính mình, một lời hứa đầy chính chắn của một người đàn ông, lời hứa không bao giờ quên được. Nhất định phải thực hiện.
- Anh Quỳnh!
Một giọng nữ ngọt ngào vang lên. Hắn nheo mắt thốt lên.
- Mỹ Tuyết!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro