Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Chiếm Đoạt ( H + )

Chương này có H, ai không thích vui lòng clickback qua chương khác ^^

------------

Biệt thự bên trong khá tối làm Mạnh Ái thấy lạ, xe của Hàn Dương lại đang đậu ở trong sân vườn, vậy là anh đã về nhưng tại sao biệt thự lại tắt đèn ?

Mạnh Ái bước vào trong, biệt thự có một luồng khí đáng sợ như đang cảnh cáo cô vậy? Bước vào nhà, cô đưa tay để bật đèn, phòng khách sáng lên, còn Hàn Dương thì một thân hình cao lớn ngồi một đống trên ghế sô pha làm cô giật hết cả mình. Khuôn mặt của anh đang rất u ám, thật sự làm cô rất sợ.

- Sao anh không bật đèn lên ? _ Mạnh Ái cứ nghĩ là không có chuyện gì xảy ra.

- Đi đâu mới về ? _ Hàn Dương dùng giọng điệu như dò xét mà hỏi về cô.

- Tôi đi với bạn một chút. _ Mạnh Ái vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.

" CHÁT "

- Con đàn bà đê tiện, đi với bạn mà đùa giỡn vui vẻ, còn tặng quà cho nhau, bạn của cô là thằng con trai ngồi chung quán cafe với cô sao ?

Hàn Dương đánh cô một cái thật mạnh, làm cô thật sự ấm ức. Do sức của Hàn Dương mạnh và nhanh nên cô không kịp đứng vững mà ngã xuống nền gạch lạnh lẽo kia. Bên má in rõ năm dấu tay, môi đã bắt đầu rướm máu, người mình yêu lại ra tay đánh mình, còn có gì đau hơn không ? Cô tự cười giễu bản thân mình, thật sự quá bi lụy cho tình yêu này rồi, nực cười.

Hàn Dương lấy ra một sấp ảnh quăng vào mặt Mạnh Ái, đây chính xác là vài ảnh của cô và Từ Khang, Kiều Ny ngồi ở trong góc khuất nên không thể thấy được, tại sao ông trời lại bất công với cô như vậy ? Cứ hết lần này đến nhiều lần khác khiến cho anh hiểu lầm cô.

- Anh cho người theo dõi tôi ? _ Mạnh Ái bức xúc hỏi, anh lúc nào cũng vậy, tàn nhẫn và lạnh lùng, chưa suy nghĩ thấu đáo đ mà nghe cô giải thích sự việc.

- Nếu không làm sao tôi biết cô đi ngoại tình với thằng đó hả, Lục Mạnh Ái ?

Dừng một chút, anh lại dùng giọng nói khinh bỉ: " Có phải đã vào khách sạn luôn rồi, tôi nói có đúng không ? "

- Ngô Hàn Dương anh câm miệng lại đi. Nó chỉ là em trai kết nghĩa của tôi mà thôi. Anh lấy quyền gì mà xen vô chuyện của tôi ? _ Mạnh Ái tức giận.

- Thân mật như vậy mà là em trai kết nghĩa sao ? Lục Mạnh Ái cô nên nhớ cho rõ, cô là của Ngô Hàn Dương tôi. Nói đúng hơn, cô chính là món đồ tôi có thể thích giữ thì giữ, thích vứt thì vứt. Cái chức Lăng phu nhân này cô chỉ đang giữ dùm cho chủ nhân thật sự của nó thôi.

" Đồ chơi, thế thân " ? Hàn Dương anh rốt cuộc xem cô là gì đây ? Nước mắt không tự chủ được mà bắt đầu rơi ở mí mắt, sau đó ướt đẫm cả khuôn mặt.

Tại sao chứ ? Tim cô bây giờ, tự dưng đau quá, cô không hiểu lí do vì sao.

- Cô đừng cái dùng cái trò nước mắt này với tôi, cô nghĩ tôi sẽ mềm lòng sao? Nhớ cho rõ, cô là của tôi, là của một mình tôi thôi. _ Hàn Dương nắm tóc kéo cô đi thẳng lên phòng, mạnh bạo khóa trái cửa rồi quăng cô mạnh xuống giường. Tay của anh từ từ lột bỏ áo vest, mở ra từng cúc áo sơ mi rồi tiến tới lại cô. Đến bản thân anh cũng không hiểu vì sao khi nhìn thấy những bức ảnh đó, cảm giác lại khó chịu đến mức như vậy.

- Anh muốn làm gì ? Tránh xa tôi ra. _ Mạnh Ái vùng vẫy, lui về phía sau, nhưng hết đường, cô đụng trúng cạnh giường, đó cũng là lúc cô biết cô đã hết đường thoát, cô muốn chạy ra khỏi nơi này nhưng lại bị anh bắt được.

- Mẹ kiếp, cô tính trốn đi đâu ? _ Anh tức giận kéo cả cơ thể cô quăng trên giường. Mạnh bạo dùng tay xé toang bộ đồ của cô ra, cảnh xuân liền hiện lên trước mắt. Cơ thể đẹp như vậy mà nó lại là của loại người lẳng lơ như cô hay sao ?

- Anh đi ra, cút ra chỗ khác cho tôi. _ Mạnh Ái trợn to mắt hết cỡ khi thấy Hàn Dương hôn mình. Môi bạc lạnh lẽo của anh chạm vào cô, thật ngọt, anh bóp mặt cô, luồng chiếc lưỡi vào bên trong, tinh nghịch khuấy đảo mọi thứ. Bàn tay thô ráp xoa nắn đôi gò bông đang dựng đứng lên vì dục vọng kia.

Anh hôn đến xương quai xanh rồi lại liếm mút nhũ hoa, mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu vết đỏ hồng đều nhau.

- Bỏ tôi ra .. khốn khiếp, um. _ Mạnh Ái không thể nào nhịn được những khoái cảm mà anh đem đến cho mình, miệng phát ra những âm thanh đến cô cũng chẳng ngờ tới.

- Tốt lắm, tốt lắm ! Lục Mạnh Ái, chả phải cô thích cơ thể đàn ông lắm sao hả, vậy đêm nay tôi cho cô toại nguyện là được, sau này tôi cấm cô ra ngoài giao du với đàn ông khác.

Nói xong, anh làm tiếp công việc dở dang của mình, cởi bỏ chiếc quần jeans vướng víu sang một bên. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cự vật của người con trai khác, liền cảm thấy hoảng sợ.

Hàn Dương thô bạo tách hai chân của cô ra, chẳng có một màn dạo đầu nào tiến vào, làm cô như chết sững đi, đau chết mất. Với lại đây cũng là lần đầu tiên, cơn đau thấu da thịt như vậy.

- Đau, rút ra. Hàn Dương, tôi xin anh. _ Nước mắt hòa với nước mũi cứ thế tuôn hòa quyện vào nhau, còn anh đương nhiên không để ý tới. Một dòng nước ấm chảy ra bên đùi, đương nhiên cô biết đó là gì, anh đã phá đi màng trinh, cái duy nhất là cô giữ hai mươi năm trời, giữ lại cho người mình yêu, nhưng không phải tình huống này. Đúng là anh là người cô yêu, nhưng đây lại là hành hạ chứ không phải động phòng. Cô chỉ biết cắn răng chịu đựng rồi lại cười trong sự chua chát, tuyệt vọng.

Mỗi lần anh thúc mạnh vào, Mạnh Ái đau đến nhăn mặt, của anh quá lớn còn của cô quá chật hẹp. Bên trong se khít, còn anh thì cứ thản nhiên ra vào.

- Nhẹ một chút thôi .. _ Cô chỉ biết van xin người đàn ông ở trên này tha cho mình mà thôi, nhưng anh hoàn toàn không hề để ý tới lời mà cô nói ra.

Bỏ mặc lời nói của cô, mỗi cú thúc của anh nó sâu đến tận điểm G của cô, nó thật đau nhưng cũng thật sướng.

Dường như bắt đầu quen dần, Mạnh Ái giờ đây bị dục vọng che mắt, liên tục phối hợp theo anh để thỏa mãn bản thân mình, thỏa mãn cho cả hai.

Sau hai tiếng, anh gầm lên, phóng tinh dịch vào sâu trong tiểu huyệt của cô, chưa dừng lại ở đó, anh giật đầu cô dậy, bóp cằm cô để miệng mở to ra, sau đó đem phân thân nhét vào.

- Khó chịu .. quá. _ Vì chưa quen hẳn nên đương nhiên cô rất muốn ói. Hàn Dương thì liên tục ấn đầu cô vào sâu, cơ thể mình tự động nhướng người lên, từng động tác liếm mút " cậu chủ nhỏ " của cô làm anh thấy rất đã nhưng cũng kèm theo sự khinh bỉ và chán ghét. Rành rọt như vậy chắc hẳn đã làm với rất nhiều người, suy nghĩ của anh chỉ bấy nhiêu đó, anh không biết là cô đang chiều lòng anh, anh không thấy được trên giường có dấu vết đỏ lưu lại, cũng không biết được anh là người đầu tiên phá đi sự trong trắng của cô.

Luyên thuyên tới ba giờ sáng, cả hai mệt nhừ, lúc đó Hàn Dương mới buông tha cho cô nằm xuống ngủ, còn anh thì vào vệ sinh tắm rửa, không muốn lưu lại một dấu vết gì, sau đó anh cũng về phòng mình mà ngủ.

-----------

[ Tác giả: @seunghyunttop ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro