Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65

Sau khi bị Tần Chiếu quấy rầy, buồn bực đều bị tan biến, Kiều Trăn Trăn kéo Trì Thâm vào phòng, hai người ngồi dưới đất dựa vào thành giường.

“Cậu học được trò chơi mà hôm qua mình dạy chưa ?” cô hỏi.

Trì Thâm gật đầu.

Thấy vậy, Kiều Trăn Trăn ngay lập tức lấy điện thoại di động ra và cùng cậu lập một đội để chơi.

Nửa giờ sau.

     “…Vậy mà kêu cậu học được hả ?” Kiều Trăn Trăn nhìn kết quả tỷ lệ thắng bằng 0 với vẻ mặt kinh hãi.

Trì Thâm dừng một chút: “Mình đã biết cách sử dụng hết chức năng.”

“Chỉ biết thôi thì chưa đủ, còn phải biết cách phối hợp… Quên đi, khó quá thì không chơi nữa.” Kiều Trăn Trăn thở dài, lấy trong ngăn kéo ra một túi khoai tây chiên chia cho cậu cùng ăn.

Hai người họ cùng nhau ăn, và túi khoai tây đã sớm chạm đáy.

Đợi Kiều Trăn Trăn ăn miếng cuối cùng xong, Trì Thâm hỏi: “Tại sao cậu lại không vui?”

     Kiều Trăn Trăn ngập ngừng: “Thật ra… cũng không có gì, chỉ là đi mua sắm cũng không làm mình đủ vui vẻ.”

Trì Thâm vừa nhìn đã biết cô đang nói dối, nhưng sau một hồi im lặng, cậu gật đầu: “Lần sau nhớ dẫn mình đi cùng nhé.”

Lần sau… Không biết còn có lần sau hay không, Kiều Trăn Trăn cảm thấy buồn bã, bực bội tìm lý do đuổi cậu ra ngoài. Trì Thâm sau khi bị đẩy ra khỏi phòng, liền trực tiếp đóng cửa lại, lẳng lặng đứng ở cửa hồi lâu mới xoay người rời đi.

Kiều Trăn Trăn ở trong phòng một mình một lúc, nhưng lại không thể vượt qua cơn buồn ngủ và rồi ngủ thiếp đi, khi cô ấy tỉnh lại thì đã đến giờ ăn tối.

Vào mùa đông thành phố A trời rất nhanh tối, cô mở mắt ra còn chưa đến bảy giờ, bên ngoài đã tối đen như mực. Trong phòng không bật đèn, yên tĩnh, cô im lặng ngồi dậy, chỉ nghe thấy tiếng quần áo ngủ cọ vào chăn bông, nhất thời cảm thấy đang bị cả thế giới bỏ rơi.

May mắn thay, cảm giác này không kéo dài lâu, tiếng gõ cửa phá vỡ sự im lặng.

“Trăn Trăn, ra ăn đi.” Trì Thâm thanh âm vang lên.

Kiều Trăn Trăn ổn định định tinh thần: “Được, đi thôi!”

Vừa nói chuyện, cô vừa nhảy xuống giường, thay quần áo và đi ra ngoài.

Đúng như dự đoán, Trì Thâm vẫn đang đợi ở hành lang, ánh mắt cậu trở nên dịu dàng khi nhìn thấy cô.

“Đi thôi.” Kiều Trăn Trăn kéo cậu xuống lầu.

Những người lớn đến đều đã đến đủ, nhìn thấy hai người cùng nhau xuống lầu, Trì Thâm ngoan ngoãn để Kiều Trăn Trăn kéo  đi, trên mặt không có bất kỳ sự phản kháng nào. Trì Thành lẩm bẩm nói với Tần Thăng : “Ông có để ý không, quan hệ giữa hai đứa đó thật sự quá tốt, có chút kỳ lạ.”

“Chỗ nào kỳ ? Ông lớn đầu rồi còn ghen tị à?” Tần Thăng liếc xéo hắn một cái.

Trì Thành không nói nên lời: “Tôi còn chưa nhàm chán như vậy.”

Tần Thăng  hừ lạnh một tiếng: “Tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt, ông đừng cả ngày cứ suy nghĩ lung tung.”

Trì Thành khựng lại, cảm thấy mình bị thần kinh hay gì, đôi trẻ muốn dính lấy nhau 24/24h không phải là chuyện hết sức bình thường không phải sao.

Nghĩ đến đây, ông ấy nhanh chóng đặt vấn đề này sau đầu, cười ha hả chào đón Kiều Trăn Trăn và Trì Thâm cùng nhau ăn cơm.

Ăn được nửa đường, Tần Thăng đột nhiên nói: “Ông Trì, ông ở chỗ này lâu như vậy, không cần phải trở về sao?”

Bàn tay gắp rau của Kiều Trăn Trăn cứng đờ, mím môi vùi đầu ăn cơm. Trì Thâm lập tức phát hiện ra sự chán nản của cô, dừng một chút, cậu nhìn thấy cà tím trong bát của cô, cho rằng cô ăn thử thấy có vị không ngon nên cậu bình tĩnh gắp lấy phần còn thừa của cô.

Một bàn toàn người lớn trực tiếp phớt lờ cử chỉ ân cần quá mức của cậu, tiếp tục bàn tán xôn xao.

“Công ty nhiều việc quá, ngày mai phải đi rồi, bảy giờ sáng mới lên máy bay.” Trì Thành thở dài.

Tần Thăng không nói nên lời: “Ngày mai phải đi rồi, sao không sớm nói cho tôi biết, nếu tôi không hỏi thì ông định bỏ đi không lời tạm biệt sao?”

“Còn chưa đến mức này, tôi bận quá nên quên mất.”

Hai ông cụ nói chuyện với nhau, mắt thấy như sắp cãi nhau, nhưng Kiều Trăn Trăn chỉ nghĩ đến câu nói ‘ngày mai phải đi’, miễn cưỡng ăn vài ngụm rồi đứng dậy: “Con no rồi.”

Sự im lặng lan tràn khắp bàn.

Kiều Trăn Trăn cúi đầu yếu ớt rời đi.

Tất cả mọi người đều nhìn bóng lưng của cô, phải mất một lúc lâu Tần Thăng  mới mất bình tĩnh với Tần Tĩnh: “Sao có việc gì là cứ đem con bé đi mua sắm thế, làm cho con bé mệt mỏi đến mức đó!”

Tần Tĩnh bị oan uổng, vừa định giải thích, Tần Thăng đã mắng như máy phát thanh, mắng xong liền im bặt. Bà lập tức không nói nên lời, cũng không giải thích gì cả.

Sau khi Kiều Trăn Trăn trở về phòng, Trì Thâm vẫn luôn thất thần, sau khi ăn xong, lập tức lên lầu tìm cô nhưng cô không chịu mở cửa.

Trì Thành lên lầu nghỉ ngơi, thấy hắn ngồi một mình ở cửa, ông ấy dừng lại, hỏi: “Cãi nhau sao?”

“…Không.” Trì Thâm trả lời. Bọn họ không có cãi nhau.

     Trì Thành không biết mình có nên tin hay không, thở dài nói: “Chúng ta về phòng trước đi, ngày mai còn phải dậy sớm ra sân bay.”

“Cháu không sao.” Trì Thâm đáp.

Thấy cậu không nghe, Trì Thành đành một mình trở về phòng. Kể từ ngày đầu gặp mặt, hai người đều ở riêng nên khi về phòng, ông ấy cũng không ra để cửa cho Trì Thâm .

Mấy người khác cũng lần lượt đi lên lầu, Tần Thăng thấy cậu bị nhốt ngoài cửa, lập tức kêu Kiều Trăn Trăn mở cửa, lại bị Tần Chiếu cùng Tần Tĩnh cưỡng ép kéo đi.

Sau một hồi ồn ào ngắn ngủi, chỉ còn lại một mình cậu, cậu lặng lẽ nhìn hoa văn trên thảm, như thể có sự kiên nhẫn vô hạn để chờ đợi.

Chiếc đồng hồ trên tường quay từng chút một, thời gian vô tình trôi đi.

Cuối cùng, phía sau cánh cửa truyền đến một tiếng khe khẽ, cậu quay đầu lại như có cảm giác gì đó, liền thấy cánh cửa vốn đóng chặt đã mở ra một khe hở.

Cậu ngập ngừng, cẩn thận bước vào.

Trong phòng, Kiều Trăn Trăn vẻ mặt chán nản ngồi ở trên giường: “Sao lại ở bên ngoài?”

Trì Thâm khóe miệng mấp máy, không nói nên lời.

Kiều Trăn Trăn thở dài: “Quên đi, lại đây.”

     Vừa nói, cô vừa leo lên giường rồi nằm xuống, sau đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Trên mặt của Trì Thâm vết đỏ vô cùng khả nghi, đứng ở nơi đó thật lâu không nhúc nhích.

     “Lại đây.” Kiều Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn cậu.

     Trì Thâm ngập ngừng, cuối cùng đi tới, nghiêm mặt nằm xuống bên cạnh cô. Kiều Trăn Trăn bị biểu hiện của cậu làm cho buồn cười: “Bạn học Trì Thâm , bạn muốn khẳng khái hi sinh vậy sao?”

Trì Thâm quay sang nhìn cô, như thể không hiểu ý của cô lắm.

Sau khi bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của cậu, nụ cười trên mặt Kiều Trăn Trăn nhạt đi, hồi lâu cô mới khẽ thở dài: “Ngày mai mấy giờ cậu dậy?”

“Năm giờ.” Trì Thâm đáp.

“Mình hỏi cậu, sao cậu không nói trước với mình một tiếng?” Kiều Trăn Trăn lúng túng nói, “Nếu mẹ không nói với mình, mình cũng không biết.”

Trì Thâm bĩu môi: “Không cần thiết, mình sẽ về ngay mà.”

     “Làm sao có thể không cần…” Xa nhau nửa năm với cậu dễ dàng như vậy sao? Kiều Trăn Trăn có chút tức giận.

Kiều Trăn Trăn nghiêng người về phía cậu, nắm lấy tay cậu, cúi đầu nghiêm túc thưởng thức những ngón tay mảnh khảnh. Chóp mũi Trì Thâm tràn ngập mùi đặc trưng của cô, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm khiến cậu như bị dị ứng, cả người trở nên ngứa ngáy.

Chơi một lúc lâu, Kiều Trăn Trăn  cảm thấy cơ thể của cậu càng ngày càng cứng đờ, không khỏi khó hiểu ngẩng đầu lên: “Cậu làm sao vậy?”

Trì Thâm đối diện ánh mắt của cô, kết hầu giật giật, một vệt đỏ lớn trên cổ, nhuộm đỏ hai gò má, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng cùng kiên nhẫn.

“Trăn Trăn…” cậu vừa mở miệng, vốn dĩ giọng nói khàn khàn lại càng thêm khàn khàn, trong sự thô ráp mang theo một ít cảm xúc đặc biệt.

Kiều Trăn Trăn ngạc nhiên, sau đó đột nhiên nhận ra điều gì đó, cẩn thận cúi đầu nhìn sang, quả nhiên, cô nhìn thấy một thứ khác thường … ừm. Cô đột ngột ngồi dậy, mặt lập tức đỏ bừng.

Trì Thâm cầm gối cố gắng che đậy, đôi môi mỏng mím thành một đường nghiêm nghị, xấu hổ cùng lo lắng suýt chút nữa nhấn chìm cậu.

Kiều Trăn Trăn biết cậu quá rõ, phản ứng bình thường của đàn ông trở thành bằng chứng cho sự khinh nhờn của cô, sự nhút nhát và xấu hổ của cậu sẽ xuất hiện nhiều gấp hàng ngàn lần.

Cô hoàn hồn lại, chịu đựng sự nóng hổi trên mặt, thấp giọng nói: “Cái này, đây là bình thường… Cậu, cậu, cậu bây giờ còn trẻ, lại thích mình…”

Cô không thể nói gì được nữa.

Trì Thâm đã ngồi dậy nữa người, lưng dựa vào gối, đầu Trì Thâm cúi xuống. Kiều Trăn Trăn lúc này mới phát hiện tóc cậu sao mà dài quá, khi cúi đầu như vậy, ánh mắt sẽ bị che đi, chỉ lộ ra sống mũi cao quá mức tinh xảo cùng đôi môi mỏng hoàn mỹ.

Cô nuốt nước miếng, đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cậu.

Trì Thâm ngẩn ngơ ngẩng đầu, cuối cùng lộ ra đôi mắt đẹp.

“…Có một số chuyện bây giờ còn chưa được, nhưng mình có thể cho cậu mượn phòng tắm.” Cô ấy đỏ mặt.

Trì Thâm ngơ ngác nhìn cô, sau khi hiểu ý của cô, rất nhiều cảm xúc phức tạp dần biến mất, chỉ còn lại sự ngượng ngùng cùng với sự bồn chồn.

Hồi lâu, cậu im lặng gật đầu.

Kiều Trăn Trăn nhẹ nhàng thở ra, hắng giọng nói: “Vậy cậu đi đi, tiện thể đi tắm rửa, đồ của mình có thể dùng tùy thích.”

  "Được.”

Trì Thâm đồng ý, nhưng không di chuyển.

Kiều Trăn Trăn dừng một chút: “Sao lại không đi?”

Trì Thâm khóe miệng mấp máy, một lúc sau mới khó khăn nói: “Cậu có thể, đừng nhìn mình…”

Kiều Trăn Trăn ngạc nhiên, khi cô đã hiểu được, vội vàng quay lưng lại: “Mình không nhìn cậu, cậu mau lên đi…”

  “…Ừm.”

Kiều Trăn Trăn đối diện với rèm cửa, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cậu rời khỏi giường ở phía sau lưng cô, cô theo bản năng nín thở cho đến khi cửa phòng tắm đóng sầm lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chết lặng ngã xuống giường.

Cô ấy đã sống hai kiếp người, nhưng dường như không có chút tiến bộ nào, thậm chí ngay cả những chuyện bình thường nhất cũng có thể khiến cho cô đỏ mặt tim đập hồi lâu, điều này thật sự là… không có tiền đồ.

Kiều Trăn Trăn thở dài, sau đó nghĩ rằng ngày mai cậu phải đi, lại cảm thấy có chút mất mát.

“Ký chủ yên tâm đi, còn nửa tháng nữa là đến kỳ nghỉ đông, ngài có thể đến thành phố S tìm ngài ấy.” Tiểu Bát an ủi.

Kiều Trăn Trăn cong môi: “Nói thì dễ, từ khi tôi sống lại đến giờ vẫn chưa xa cậu ấy quá ba ngày, hiện tại muốn nửa tháng không gặp, làm sao tôi có thể chịu được!”

“Thật sự là sẽ sớm qua thôi.” Tiểu Bát bất đắc dĩ nói.

Kiều Trăn Trăn  khẽ khịt mũi, vừa định bác bỏ , trong đầu cô hiện ra những câu nhắc nhở ——

     [Hảo cảm +30, Hiện tại 478]

     [Hảo cảm +30, Hiện có 508]

     [Hảo cảm +30, Hiện có 538]

     …

Giá trị Hảo cảm dường như bị mất kiểm soát, cứ 30 điểm nhưng lại không ngừng tăng , rất nhanh đã đạt đến hơn 700, Tiểu Bát có chút nghi hoặc: “Tại sao lại như vậy chứ?”

Kiều Trăn Trăn mấp máy miệng, nghĩ đến những gì bây giờ cậu đang làm trong phòng tắm, khuôn mặt nhỏ của cô ấy bỗng đỏ bừng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #trongsinh