Chương 37
Kiều Trăn Trăn không rõ nguyên nhân vì sao lại cùng Trì Thâm đi vào phòng làm việc, vừa vào cửa liền nghe thấy giáo viên chủ nhiệm lạnh nhạt mở miệng: "Đóng cửa lại. "
Kiều Trăn Trăn dừng lại, nhân tiện theo đóng cửa lại, trong phòng làm việc này chỉ có ba người bọn họ.
"Thầy ơi, người tìm bọn em có chuyện gì sao?" Cô bước lên.
Giáo viên chủ nhiệm cau mày, nhìn cô một cái rồi mở điện thoại lên, sau đó trực tiếp mang theo tức giận ném lên bàn: "Giải thích chút đi, chuyện gì đang xảy ra trên đó. "
Kiều Trăn Trăn nghi ngờ nhìn Trì Thâm, lúc này mới cầm lấy điện thoại di động.
Là trang diễn đàn của trường, Tiêu đề của bài viết đầu tiên đứng đầu, là một chủ đề hot có dòng chữ "Con gái của chủ tịch trường Kiều Trăn Trăn bao nuôi người bại hoại đứng đầu lớp", cô dừng một chút bấm xem, sau đó liền nhìn thấy một đống ảnh, trên cơ bản chính là chuyện hai ngày nay, có cô và Trì Thâm cùng nhau ăn cơm quẹt thẻ, cũng có cô và Trì Thâm cùng nhau trở về chỗ ở, ảnh chụp có chút mơ hồ, nhưng có thể thấy rõ là hai người bọn họ.
Bài viết được đăng lúc ba giờ sáng, tính đến nay chưa tới năm giờ, đã lên tới hơn 800 trang. Toàn bộ học sinh của trường cũng chỉ khoảng 2.000, nhiều trang như vậy cơ bản tương đương với toàn trường đều biết.
Khó trách ánh mắt những người vừa rồi đều rất kỳ quái.
Kiều Trăn Trăn mím môi, tùy ý kéo xuống một chút, liền nhìn thấy một đống bình luận rất sôi nổi, đại đa số mọi người đều khiếp sợ trước sự lớn mật của cô và Trì Thâm, chỉ có một phần nhỏ là tràn ngập ác ý, nhưng cũng không đến nổi đặc biệt quá mức.
Kiều Trăn Trăn kéo xuống, liền thấy có người bình luận: Hai người bọn họ thật sự xứng đôi, mỹ mạo đại tiểu thư với thông minh ưu tú, vừa nhìn đã rất là nhân vật chính trong phim.
Phía dưới có một đống phụ họa. Kiều Trăn Trăn nhìn nhìn, không nhịn được khóe miệng nhếch lên một chút độ cong.
Cô chỉ cảm thấy bình luận thú vị, nhưng rơi vào mắt giáo viên chủ nhiệm, liền trở thành khiêu khích. Giáo viên chủ nhiệm lập tức trở nên tức giận: "Em còn dám cười sao? Có biết chuyện học sinh trung học sống chung là chuyện tồi tệ đến mức nào không, sẽ ảnh hưởng bao nhiêu đến danh tiếng của trường không, nếu là học sinh khác, bây giờ hai em đã bị đuổi học hết rồi!"
Đáng tiếc một người là con gái của hội đồng trường, một người là một học sinh đứng đầu mà trường hy vọng năm sau sẽ trở thành Trạng Nguyên, nên ông chỉ có thể kéo người vào văn phòng giáo dục.
Kiều Trăn Trăn vẻ mặt vô tội buông điện thoại xuống: "Bọn em không sống chung, em cũng không bao nuôi bạn học Trì Thâm, thầy giáo, là người này bịa đặt ác ý, thầy phải tin tưởng chúng em. "
"Người ta đã lấy ra một đống chứng cứ, làm sao thầy có thể tin tưởng em được?" Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày, "Vậy em giải thích cho thầy, vì sao bọn em ở hai nơi khác nhau, hơn nửa đêm lại đi theo Trì Thâm lên lầu?!"
Kiều Trăn Trăn môi giật giật, còn chưa kịp giải thích, đã nghe Trì Thâm mở miệng giải thích: "Em đang dạy thêm cho cậu ấy. "
Giáo viên chủ nhiệm sửng sốt một chút.
Ông ngây người không phải là bởi vì lời giải thích này, mà là bởi vì Trì Thâm thế nhưng chủ động nói chuyện. Phải biết rằng ông đã dạy Trì Thâm ba năm, cho dù không phải đặc biệt hiểu rõ, cũng biết cậu là tính cách gì, lần này gọi tới đây, chỉ là bởi vì cậu là một trong những người trong cuộc, nhưng cũng không trông cậy sẽ hỏi được điều gì đó từ miệng cậu, cho nên ông mới hỏi Kiều Trăn Trăn.
Nhưng hiện tại, Trì Thâm thế nhưng chủ động mở miệng.
Khi giáo viên chủ nhiệm còn đang ngây người, Kiều Trăn Trăn lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, trong khoảng thời gian này mỗi buổi tối em đều đến chỗ cậu ấy, có đôi khi dạy thêm một tiếng, có đôi khi sẽ dạy thêm hai tiếng, cuối tuần cũng sẽ qua, chuyện này cha mẹ em cũng biết, lần trước không phải thầy có tình cờ gặp em sao? "
Giáo viên chủ nhiệm phục hồi tinh thần, nhớ tới chuyện lúc trước gặp Kiều Trăn Trăn ở hành lang, lúc ấy cô quả thật nói với mình là đi học thêm: "... Lúc ấy em nói học thêm, chính là Trì Thâm học đấy à? "
"Đúng vậy, cậu ấy là là người đứng nhất lớp, lại là bạn cùng bàn của em, không tìm cậu ấy tìm ai a, thầy không phát hiện gần đây em bắt đầu học tập tốt lên sao?" Kiều Trăn Trăn nâng cằm lên.
Giáo viên chủ nhiệm im lặng trong chốc lát, vẫn không quá tin lời bọn họ, im lặng sau đó mở miệng: "Em nói cha mẹ em cũng biết chuyện này. "
"Biết ạ, gần đây đều là mẹ em đi đón em." Kiều Trăn Trăn vội vàng nói, "Nếu như thầy không tin, hiện tại có thể gọi điện thoại cho bà ấy. "
Giáo viên chủ nhiệm nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, liền dần dần trở nên tin tưởng, nhưng ngại chuyện trọng đại, vẫn là ở trước mặt cô tìm được số điện thoại của Tần Tĩnh, sau đó gọi điện.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền kết nối, trong điện thoại truyền ra thanh âm nghiêm túc hiếm có của Tần Tĩnh: "Thầy Chu sao lại gọi điện thoại cho tôi vậy, là Trăn Trăn ở trường học gây họa gì sao? "
Sao lại xác định là do cô gây họa như vậy. Kiều Trăn Trăn sờ sờ mũi, vừa ngẩng đầu nhìn ánh mắt chăm chú của Trì Thâm, cô dừng lại liếc nhìn về hướng chủ nhiệm lớp, yên lặng chọc cậu một cái ám chỉ nên khiêm tốn tí, Trì Thâm ngoan ngoãn chuyển tầm mắt xuốngmặt đất.
Giáo viên chủ nhiệm không nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ, sau khi nghe Tần Tĩnh nhấc máy lập tức mở miệng: "Là như vậy, tôi muốn hỏi thái độ học tập gần đây của Trăn Trăn như thế nào, ôn tập có cố gắng gì không, xem như là một cuộc điều tra nhỏ của trường. "
Để tránh xuất hiện chuyện cha mẹ cưng chiều con cái, cố gắng tiếp tay cho việc nói dối, ngay từ đầu ông đãkhông lựa chọn nói thật, chỉ xem Tần Tĩnh muốn trả lời như thế nào. Trái tim Kiều Trăn Trăn bị nhấc lên, cầu nguyện lúc này mẹ có thể lên tiếng, trực tiếp giúp cô rửa sạch hiềm nghi.
Tần Tĩnh quả nhiên không làm cô thất vọng: "A, như vậy nha, vậy là tốt rồi... Gần đây đứa nhỏ học tập nghiêm túc hơn rất nhiều, nhưng mà không phải tôi dạy kèm cho con bé, cũng không biết việc ôn tập có gì tiến bộ, nhưng cũng được tính là khá tốt, vẫn luôn đi theo bạn cùng lớp của mình để họ thêm. "
"Đi theo bạn học học thêm?" Giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm.
Tần Tĩnh đáp: "Vâng"
"Trì Thâm, chính là người đứng nhất lớp của cháu nó, đúng rồi, nhân tiện cho tôi hỏi gần đây Trì Thâm học tập thế nào, có bị Trăn Trăn làm chậm trễ hay không, nếu là bởi vì mỗi ngày dạy thêm cho Trăn Trăn mà làm chậm trễ học tập, vậy tôi cũng không chấp nhận được được. "
Trì Thâm nghe Tần Tĩnh quan tâm đến mình, ánh mắt khẽ động.
Giáo viên chủ nhiệm nói vài câu an ủi, sau khi kết thúc đề tài liền cúp máy.
Điện thoại di động vừa tắt, Kiều Trăn Trăn lập tức mở miệng: "Thầy, em không lừa thầy chứ? "
Giáo viên chủ nhiệm nhìn cô một cái: "Được rồi, nếu không có chuyện này, các em trở lại lớp đi. "
"Dạ cám ơn thầy ạ." Kiều Trăn Trăn lập tức nháy mắt với Trì Thâm, sau đó quay đầu đi ra ngoài, lúc đi tới cửa mới phát hiện cái đuôi nhỏ không đi theo sau, vì thế lại quay đầu nhìn lại.
Trì Thâm còn đứng ở trước bàn làm việc.
Giáo viên chủ nhiệm dừng một chút: "Còn gì nữa không?" "
"Thầy không xử trí người bịa đặt kia à?" Trì Thâm hỏi .
Giáo viên chủ nhiệm lập tức trở nên khó xử: "Tin đồn như vậy thật sự không dễ nghe, ảnh hưởng đến danh dự của nhà trường cũng ảnh hưởng đến danh dự của các em, cá nhân tôi cũng không có cách nào xử lý, cho nên trước tiên phải báo cáo tình huống cụ thể cho giáo viên chủ nhiệm, sau đó do giáo viên chủ nhiệm mới quyết định phải giải quyết như thế nào. "
"Thầy có thể báo cho thầy ấy ngay bây giờ." Trì Thâm đứng bất động.
Kiều Trăn Trăn vội vàng quay lại kéo cậu: "Thầy còn nhiều việc bận, làm gì có thời gian này làm những việc này, chúng ta về trước đi. "
Trì Thâm lại hiếm khi trở nên không nghe lời, chỉ chăm chú nhìn giáo viên chủ nhiệm: "Thầy, học sinh trung học mười tám tuổi sống chung, nếu không xử lý kịp thời có thể để lại vết nhơ cả đời cho cô ấy. "
Cậu nhất định không cho phép điều đó xảy ra.
Giáo viên chủ nhiệm bị cậu nhìn đến ngẩn người, lập tức nghiêm túc: "Được, bây giờ thầy sẽ lập tức nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, các em về lớp trước. "
Trì Thâm nhận được lời cam đoan của thầy, lúc này mới đi theo Kiều Trăn Trăn.
Mãi cho đến khi hai người đi khỏi văn phòng rất xa, Kiều Trăn Trăn mới mở miệng: "Thật ra mình không sao cả, biết rõ tất cả là giả, còn quan tâm nó làm gì."
Trì Thâm không nói lời nào.
"Nhưng mà vẫn cảm ơn cậu đã bảo vệ mình như vậy, mình cũng hy vọng một ngày nào đó cậu có thể giống như bảo vệ mình, cố gắng bảo vệ quyền lợi của bản thân." Kiều Trăn Trăn cười mở miệng, nói xong mới phát hiện Trì Thâm có chút không tập trung, cô dừng một chút phất phất tay trước mặt cậu.
Trì Thâm hoàn hồn, lặng lẽ nhìn về phía cô.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Kiều Trăn Trăn tò mò.
Trì Thâm trầm mặc , giống như không muốn nói.
"Mau nói đi." Kiều Trăn Trăn nheo mắt lại.
"Là Triệu Luyến Kiều làm."
"Mình biết, ngoại trừ cậu t thì còn có thể có ai." Kiều Trăn Trăn nhún vai. Triệu Luyến Kiều cũng coi như là lợi hại, trước sau cả hai đời đều là nhân vật phản diện lớn nhất trong cuộc đời cô.
"Cho nên mình có chút hối hận." Trì Thâm bổ sung một câu.
Kiều Trăn Trăn nhìn về phía anh: "Hối hận cái gì? "
Hỏi xong, cô trong nháy mắt hiểu ra, "... Cậu vẫn muốn giết ai nữa à? "
Trì Thâm dừng một chút: "Mình sẽ không. "
Không chứ không phải là không muốn, Kiều Trăn Trăn không dễ dàng bị lừa gạt: "Tóm lại cậu phải chú ý cho mình, nếu đã đồng ý với mình là không làm chuyện xấu nữa, sau này phải nghiêm khắc chấp hành. "
"Được." Trì Thâm ngoan ngoãn đồng ý.
Hai người nói chuyện xong liền trở lại phòng học, vừa vào cửa liền rõ ràng cảm giác được tiếng học thuộc lòng trong lớp đột nhiên nhỏ đi, sau đó chính là lần lượt từng ánh mắt chiếu tới đây. Trong lúc tò mò, Kiều Trăn đã khóa chặt chính xác tầm mắt của Triệu Luyến Kiều, cô cười lạnh một tiếng, trực tiếp trở lại chỗ ngồi ngồi xuống.
"Sớm muộn gì cũng phải xử lý cậu ta." Kiều Trăn Trăn nói.
Trì Thâm nghiêm túc gật đầu.
Buổi sáng tự học rất nhanh đẫ kết thúc, trong nháy mắt chuông tan học vang lên, giáo viên chủ nhiệm lại gọi Kiều Trăn Trăn và Trì Thâm đi: "Đã có kết quả rồi, mặc kệ chuyện này có phải là bịa đặt hay không, đều sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho trường học, cho nên nhà trường quyết định trực tiếp xóa bài, chuyện này coi như chưa từng xảy ra. "
Sắc mặt Trì Thâm trầm xuống.
"Dù sao chuyện này cứ quyết định như vậy đi, thầy biết các em tủi thân , nhưng sau này lại muốn học thêm thì đến thư viện, đừng cứ chạy đến nhà của nhau, ảnh hưởng không tốt." Giáo viên chủ nhiệm cố gắng trấn an càng nhiều càng tốt.
Trì Thâm vẫn không vui, Kiều Trăn Trăn ngược lại cảm thấy sự tình giải quyết như thế tốt rồi, vì thế đồng ý nên không có phản ứng gì.
Nhưng mà bọn họ lại không nghĩ tới, sau khi bài viết bị xóa, ngược lại nghênh đón một đợt phản ứng dữ dội hơn.
Buổi tối hôm đó, đã có bài viết "Kiều Trăn Trăn mượn thế lực của phụ thân chủ tịch trường xóa bài viết ác ý ", lần này phía dưới tất cả đều là nhục mạ. Kiều Trăn Trăn nhìn bài viết mới lên đầu khu tìm kiếm, lại một lần nữa cảm thán sao Triệu Luyến Kiều lại là người ngu ngốc như vậy, người kiếp trước đùa giỡn cô xoay quanh như vậy, chỉ số thông minh thấp đến bao nhiêu!
Mặc kệ nói như thế nào, xem như lúc này Triệu Luyến Kiều đang đâm vào họng súng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro