Chương 4: Con rể đi gặp mẹ vợ.
Chu Lăng đứng ở cửa ra của nhà ga , nhìn xung quanh , tay trái cầm một chiếc túi nhoe , cô đã đợi nửa giờ. Cô đầy tiên là đến sớm 10 phút , nhà ga lại thông báo xe lửa tối nay đến chậm 20 phút , hiện tại Ngô Ngôn đáng lẽ nên đi ra rồi.
Nhà ga là một nơi rối loạn , kẻ trộm rất nhiều. Chu Lăng ra nhà luôn rất cẩn thận , theo bản năng cầm chặt túi xách của mình , thường xuyên kiểm tra , ánh mắt không một chút lơ là. Lúc này , có xe lửa đỗ lại , một số người dáng vẻ mệt mỏi , đầy đủ già trẻ gái trai theo nhau từng hàng ra ngoài . Trong đám người , một hình ảnh cao lớn vô cùng gây chú ý.
Chu Lăng vội vàng kiễng chân , vẫy tay với hắn , gọi lớn:"Ngô Ngôn , nơi này!"
Ngô Ngôn rất nhanh ở trong đám người tìm được cô , mắt sáng rực lên , đi nhanh tới.Chu Lăng đã nửa năm chưa gặp hắn . Lúc xa nhau , cả ảnh chụp đều không nhìn thấy , cô cảm thấy hắn không phải là vị hôn phu của mình.
Ngô ngôn đi vài bước , đột nhiên chạy lên. Chu Lăng cảm thấy sác mặt của hắn thay đổi , không có biểu cảm gì , lại có thể khiến người ta thấy hắn đang tức giận . Kỳ lạ , Ngô Ngôn chạy rất nhanh , làm cho mọi người kinh ngạc , đến bên Chu lăng , với nàng mở rộng cánh tay.
Chu Lăng mặt đỏ bừng , theo bản năng lùi lại vài bước , đụng phải người sau lưng , vội vàng trở lại chỗ cũ . Ngay sau đó , cô nghe thất đằng sau có âm thanh kêu đâu :" Bỏ ra ... Buông tay ..."
Cô sợ hãi , còn chưa kịp xoay người , đã bị Ngô Ngôn kéo đến phía sai , trong tay còn cầm chặt tay của một người con trai , người nọ bị hắn bẻ cổ tay ra đằng sau , chỉ đau đến mức mặt trắng bêch , không thể động đậy ,mạnh miệng uy hiếp :"Xen vào chuyện của người khác .... Mày không ... muốn sống à?
Chu Lăng sửng sốt , hiểu sự từng , vội cúi đầu xem túi xách của mình , mặt trái bị rạch một đường dài , ví tiền sắp rơi ở chỗ bị rạch , những thứ khác đều còn lại . Cô nhẹ nhàng thở ra , nhìn xung quanh một chút , muốn tìm cảnh sát để đem người này đi , không nghĩ lại thấy vài người xon trai cầm trong tay cây gậy ngắn đến , kéo quần áo của Ngô Ngôn ." Cẩn thận , hắn có đồng lõa."
Ngô Ngôn vô tình liếc mắt một cái , cũng không biết hắn làm thế nào , tên trộm kia ngã xuống mặt đấy , không thể đứng dật.
Lúc này , mấy tên đồng lõa đá tới .
"Nhãn dỗi quản chuyện của ông , mày không muốn sống à?"
"Tiểu tử , ngoan ngoãn đem tiền ra đây , tự tát mình 10 cái , ông để cho mày đi."
"Nhị ca , cùng hắn nói làm gì , trực tiếp đạp cho một trận là được."
...
Chu Lăng không biết có nên tin tưởng Ngô Ngôn hay không. Lẽ ra , quân nhân ở quân đội đương nhiên là học được chút võ , nhưng hắn có tham gia huấn luyện hàng ngày không ? Chắc chỉ là võ thuật biểu diển? Hơn nữa , đối phương lại có vũ khí . Cô hết nhìn đông lại nhìn tây , vừa tìm cảnh sát , vừa hi vọng có người giúp đỡ báo án. Trong lúc cô phân tâm . Ngô Ngôn đã cùng vài tên kia đánh lộn.
Cánh tay chống đỡ ống tuýp , âm thanh bang bang , từng cú đấm vào người , cũng phát tiến , Chu lăng che miệng , sợ âm thanh của mình là Ngô Ngôn phân tâm. Cô là người thường , không hiểu chiêu thức gì , nhưng có thể nhìn thấy Ngô Ngôn rất lời hại . Không đến 2 phút , bảy , tám tên kia đã bị vật ngã xuống đất , mà cảnh sát cũng giống như trong TV , khoan thai đến.
"Ở nhà ga đánh nhau , tất cả đều bắt đi!' Một tên không phân rõ trắng đen đến bắt Ngô Ngôn.
Chu lăng giẫn dữ , vội vàng dùng thân mình ngăn lại , kêu lên:"Cái này mà gọi là đánh nhau?Xem túi của tôi xem !Các anh rõ ràng là làm không tốt công tác của mình , để cho bọn trộm cắp ở ga lộng hành , không trộm được via tiền thì dùng ống tuýt đánh người. Các anh muốn bắt người , về sai ai dám làm việc nghĩa? Tôi bị troomgj cắp chẳng lẽ không lên chống cụ?"
Cảnh sát kia mặt đỏ gay , sắp phát hỏa , bên cạnh một lãnh thành kéo hắn , cười nói:" Là hắn có lỗ mãng , vị tiên sinh này bắt troomgj , cũng phải cùng chúng ta đến cụ c ghe chém , còn một số việc cần giúp.
Chu Lăng vốn là người ăn mềm không ăn cứng , cũng hiểu sự tình , liền gật gật nhìn Ngô Ngôn nói:"Vậy đành đi thôi?"
Ngô Ngôn không có ý kiến , đoàn người lên xe cảnh sát . Chu Lăng vừa ngồi xong , nhớ tới chưa có dặn ở nhà tiếp đoán , lấy điện thoại từ trong túi ra , nghĩ có gì trong túi đều lấy ra hết , đưa cho Ngô Ngôn , nói:" Em không có túi tiền , mấy thứ này đưa cho anh cầm tạm , về nhà đưa lại cho em." Nói xong cũng không để ý phản ứng của hắn , gọi điện thoại cho lão mẹ,"Mẹ , chúng con trễ một chút nữa mới trở về , xe lửa vốn trễ giờ , ở nhà ga còn đụng phải kẻ trộm... Con không sao , cũng không mất gì , Ngô Ngôn bắt được kẻ trộm... Phải , hắn rất lợi hại , một người đánh 7, 8 người ... Dạ , chúng con giờ đang trên đường đến cục công an , muốn làm biên bản ... Tìm anh rể? Không cần phiền toái như vậy đâu... Được rồi , con gọi điện cho anh ấy."
"Anh rể , là em... Nhận được , mới từ nhà ga ra , anh cùng chị buổi tối đến ăn cơm ... Anh rể , em nói với anh , em ở nhà ga đụng phải kẻ trộm... Không có chuyện gì , chính là Ngô Ngôn cùng đánh nhau với 7, 8 người làm em sợ muốn chết... Chúng ta hiện tại đang ở trên xe cảnh sáy , nói muốn đến cục cảnh sát làm biên bản ..." Cô đột nhiên che di động , quay đầu hỏi Ngô ngôn "Anh ăn cơm chưa?"
Ngô Ngôn hạ giọng :"Ở trên xe lửa , ăn qua vài thứ."
Chu Lăng gật gật đầu buông tay:"Anh rể , em muốn uống Coca , không cần Coca Cola... Em còn không đồng ý anh mời em ăn cơm nhá , nếu em không có Coca , em liền nói với chị , anh khi dễ em. Không thèm nghe anh nói nữa , lặp tức đi ra đi. Được rồi , byebye."
Thị trấn J nằm ở một huyện , sau hai lần điện thoại , đã đến được cục cảnh sát. Ngô Ngôn đi theo Chu Lăng xuống xe, vừa mới đứng xuống đã thấy Chu Lăng cười , đi tới chỗ một cảnh sát 35 , 36 tuổi.
Lý Điển Hoa cười tươi nhìn cô em vợ chạt tói , đang muốn nói chuyện , đột nhiên có cảm giác nguy hiểm , theo bản năng nắm chặt súng lục bên hông .
Chu Lăng đã chạy tới , cười nói:"Anh rể , Coca của em đâu?" Lý Điển Hoa làm sao lo trả lời nàng , một tay kéo nàng về phía sau , xoay người hướng mặt về phía nguy hiểm.
Chu Lăng ngẩn người , nhìn theo ánh mắt của hắn , thấy Ngô Ngôn đứng ở bên cạnh xe , tuy rằng trên mặt không biểu lộ cảm xúc , Chu Lăng lại cảm thấy hắn lúc này cũng tức giận giống như lúc ở nhà ga
"Trời ơi , em lại quên mất." Chu Lăng lè lưỡi , kéo tay của anh rể " Anh rể , đây là Ngô Ngôn. Ngô Ngôn , mau đến đây , đây là anh rể."
Lý Điển Hoa lập tức phát hiện sát khí kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng , quân nhân đang đứng ở xe cảnh sát , bắt đầu đi lại , nghiêm người cúi chào :"Anh rể , em là Ngô Ngôn."
Chu Lăng bật cười , Lý Điển Hoa cười đáp lễ , nói:" Người một nhà không cần khẩn trương như vật , đến đây uống Coca." Vừa rồi thì ra là hiểu lầm, nhưng mà khí thế của người này cũng không phải giống ở cơ quan đơn vị , ngồi văn phòng như Tiểu Lăng nói.
Có Lý Điển Hoa làm cảnh sát trưởng ở đây , biên bản rất nhanh hoàn thành , 20 phút sau , Chu Lăng cùng Ngô Ngôn ân tọa trong xe của đại đội trưởng về nhà.
Ngô Ngôn đại khái là rất khẩn trương , thấy cha mẹ của Chu Lăng ,lập tức cúi cháo , làm hai người già hoảng sợ
" Ba khỏe , mẹ khỏe!"
" Tốt , tốt." Lão mẹ nhìn lại hai người , cho đến khi khuôn mặt trắng nõn của Ngô Ngôn đỏ bừng.
Chu Lăng buồn cười nói:"Mẹ , không có việc gì , mẹ xem của cánh tay của hắn , một chút việc cũng không có."
"Không có việc gì là tốt rồi , không có việc gì là tốt rồi , các con vừa rồi dọa mẹ. Trước tiên ăn cơm đã , Ngô Ngôn cứ xem đây là nhà mình , đừng khách khí."
"Dạ , mẹ."
Lão mẹ tuy rằng tay nghề kém đầu bếp , nhưng rất tuyệt . Ngô Ngôn có chút áy náy nhìn một bàn đầy thức ăn. Chu Lăng ngồi ở một bên buồn cười , lão mẹ vừa gắp cho hắn rau , vừa nói :"Ăn nhiều chút , con tới đây lần đầu tiên , mẹ cũng không biết con thích ăn gì."
lão ba tuy không động thủ nhưng cũng nói :" về sau chính là người một nhà , nơi này cũng là nhà của con , đừng khách sáo ... Nào , uống rượu . Ba không uống được nhiều , chính con uống cả hai chén vậy."
Ngô Ngôn chân tay luống cuống :" Mẹ , con cái gì cũng ăn được hết ... Để con tự uống được rồi . Ba à , con cũng không uống tốt lắm . Con kính ba một chén , chúc ba thân thể luôn khỏe mạnh." Hai người cạn chén , ngô Ngôn đảo mắt thấy Chu Lăng trừng mắt nhìn mình , vội hỏi ," Côn uống hết , ba tùy ý , uống một chút là được rồi."
Lão ba cười :" Đừng để ý nó , tuy rằng ba uống không tốt , nhưng một . hai chén cũng không có vấn đề gì." Nói xong liền đem chén rượu uống cạn , lại rót thêm cho hai người một chén nữa . " ăn thôi , ăn nào."
Ngô Ngôn ăn hai bát cơm , lại bưng bát hướng lão mẹ nói : " Mẹ , con cũng kính mẹ một chén ... Mẹ uống nước trá cây là được , chúc mẹ càng ngày càng trẻ đẹp."
Lão mẹ cười đến nỗi nếp nhăn bên khóe mắt cũng mở ra :" Tốt , mẹ cũng chúc con thành công trong sự nghiệp . nói thật , hai năm nay mẹ quan tâm nhất chính là chuyện kết hôn của Chu Lăng , về sau con phải chăm sóc nó thật tốt . Nó tuy rằng tuổi đã lớn nhưng tính cách lại giống trẻ con , đều là do chúng ta chiều nên hỏng , sau này con phải thật bao dung nó mới được."
mặt ngô Ngôn chuyển từ đỏ sang trắng , nhìn Chu lăng liêc mắt một cái , nói :" Cô ấy tốt lắm . Mẹ yên tâm , con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt."
Chu Lăng đối với loại chuyện phiếm như thế nà không có hứng thú , đành phải nghiêm mặt nói :" tốt lắm , tốt lắm , con lớn như vậy rồi sao không tự chăm sóc được mình chư , còn cần người khác phải chiếu cố sao ? Đừng uống rượu nữa , mau ăn cơm đi , buổi ối mọi người đến còn phải uống nữa mà."
Ngô Ngôn uống xòn chén rượu , ngồi xuống liền vùi đầu ăn cơm . Chu Lăng thấy bọn họ không uống nữa , liền đi lấy bát xới cơm , ngày thường ba người chỉ cần xới hơn hai bát , lần này xới hơn năm bát cũng không biết có đủ hay không nữa . Dù sao đi nữa cũng có rất nhiều đồ ăn , không đủ cơm thì ăn đồ ăn cũng chắc không đói ?
Sợ hắn ngượng nên không ăn nhiều , Chu lăng luôn chú ý bát của hắn , thấy không còn gì liền đơm cho hắn bát nữa , còn có ý dùng cái bát ăn lớn nhất mà cô thường dùng để ăn mỳ . Ngô Ngôn vùi đầu ăn , một chén lớn rồi lại một chén lớn , lão mẹ vui mừng hớn hở không ngừng gắp cho hắn đĩa rau . Người nấu thấy có người ăn ngon đương nhiên là cao hứng rồi . Bình thường ba người vẫn không ăn nhiều lắm , Chu Lăng kiêng ăn , nhưng giờ có người cổ động , cô cao hứng vô cũng .
Cuối cùng Chu gia mỗi người chỉ ăn một bát còn đâu là do Ngô Ngôn ăn hết . Nhìn hắn ăn miếng cơm cuối cùng , Chu lăng cười hỏi :" Ăn no chưa vậy ?"
Ngô Ngôn vội vàng gật đầu .
Chu Lăng trừng hắn :" Đừng có trả lời bừa , em thật muốn hỏi anh đấy . Em phải biết rằng anh ăn bao nhiêu cơm mới là tốt nhất . Chưa ăn no bây giờ , em cũng không nấu tiếp cho anh đâu."
Ngô Ngôn nghĩ rồi nói : " Anh cũng không tính bao giờ , nhưng hôm nay anh thực sự rất no." Hắn nhìn một bàn đầy bát đĩa , mặt lại đỏ lên , " Chắc nấu như vậy là đủ rồi ."
Chu Lăng lại tính toán về sau phải nấu nhiều hơn một bát gạo , hôm nay là cho hắn khởi động , một chút thịt cá , một chút canh để no thêm , cũng cần phải nấu nhiều cơm hơn . Chậc chậc , hắn ăn một mình còn nhiều hơn ba người nhà họ Chu gộp lại , nhìn hắn cũng không béo , không biết ăn như thế đi đâu hết rồi .
Ăn cơm xong , ngồi ở phòng khách nói chuyện chốc lát , Chu Lăng thấy đã qua giữa trưa , liền đứng lên nói :" Ngô Ngôn , em dẫn anh đi em phòng khách , anh đi tắm rửa đi . nếu mệt thì ngủ một chút , buổi tối chắc còn phải chiến đấu một hồi ."
Ngô Ngôn khó hiểu .
Chu Lăng thấy trong mắt hắn vừa không thích vừa tò mò , trong lòng liền ngứa ngáy đứng lên . Thật là tư tưởng không tốt aaaaaaaa ... Nàng ho nhẹ một tiếng , xoay người nói :" Buổi tốt em mời nhà cậu sang ăn cơm , chỉ sợ lại chốc rượu cho anh , anh tốt nhất là nên giữ gìn thể lực ."
Ngô Ngôn lập tức bầy ra bộ mặt khổ sở , nghĩ nghĩ hỏi :" Cậu thực sự có thể uống sao ?"
Chu Lăng rốt cục nhìn không được cười :" Cậu , mợ , chị cả . chồng chị cả , chị hai , chồng chị hai . anh ba , vợ anh ba đều uống rất tốt , trên cơ bản là một hai lít không vấn đề , chỉ có chồng chị hai không uống rượu ." Cô vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Ngôn . Tuy Ngô Ngôn không biểu hiện gì , nhưng trong ánh mắt lại biểu cảm rất phong phú . Lúc này , hắn lộ ra vẻ khần trương , tuyệt vọng , còn có chút tình cảm .
" Được rồi , được rồi , chuyện này buổi tối nói sai . Anh đã ngồi xe một đêm rồi , không mệt sao ? Trước tiên đi tắm rửa đã , rồi ngủ trưa đi ."
Ngô Ngôn liền lấy balo quân dụng của hắn , vừa nhấc lên lại buông xuống , nói :" Anh mua cho ba mẹ được sản của thành phố N."
Chẳng biết cái balo kia sao mà mang được nhiều thứ như vật , trên sô pha đầy " Đặc sản địa phương " , mà đựng trong cái balo kia chưa đến một nửa. Ngô Ngôn không lấy tiếp nữa , nhấc balo lên , đi theo Chu Lăng vào phòng khác.
"Giường và chăn đều sạc sẽ , hôm qua đã phơi nắng cả một ngày , anh ở đây đi . Phòng tắm ngay đối diện , anh cứ tắm từ từ ."
Chu Lăng nói xong định rời đi , lại bị Ngô Ngôn giữ lại : " ....Tiểu Lăng , cái này cho em." Hắn đem cái gì đấy đặt vào tay của Chu Lăng , trên tay mình cầm hai bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Đó là một hộp gỗ , CHu Lăng đem đặt ở trên giường rồi mở ra , ngạc nhiên thét lên . Trong hòm là một chiếc xe tăng mô hình làm bằng vỏ đạn , dài tầm 40 cm , rộng tầm 25 cm , cao gần 20cm , Mỗi vỏ đạn đã được lau sạch , tỉ mỉ gắn lại một chỗ , vô cùng đẹp mắt . Cô cẩn thận nâng xe tăng lên , chuẩn bị về phòng đặt lên trên bàn , mới phái hiện trong hòm còn một thứ nữa . Đó là một cái giá hình chữ thập , cũng làm từ vỏ đạn , vừa tinh xảo , vừa khéo léo , ở giữa còn dùng sơn hồng chấm một chấm làm hồng tâm . Rồi lại được đeo vào một chiếc vòng .
Chu Lăng đem vòng đeo lên cổ , cầm xe tăng ra phòng khác , khoe khoang với bố mẹ :" Bố , mẹ , bố mẹ xem này , có đẹp không?"
*****************************************************
Gia đình cậu cả có quan hệ rất tốt với Chu gia , mấy anh chị cùng Chu Lăng cũng giống như anh em ruột . Hiện tại , nàng muốn kết hôm , các ca ca và tỷ tỷ đương nhiên là muốn nghiêm khắc thẩm tra , rượu cũng tự nhiên uống không ít.
Lúc tiễn mọi người ra về , đã hơn 10 giờ đêm , Chu Lăng hắt xì một cái , đem quần áo đi tắm rửa . Đến khi đi ra , vừa thấy Ngô Ngôn đang ở sân thượng tập hít đất . Chắc hắn đã làm thế được một lúc . Trên lưng sáng bóng , mồ hôi cũng đã tụ lại ở cằm , chảy xuống đất , làm sàn ướt một chỗ nhỏ . Nhưng Ngô Ngôn giống như không biết mệt mỏi , tiết tấu thanh toán , bắp tay theo đọng tác của hắn phòng ra rồi lại thu vào .
Thật là một cảnh tượng đẹp nhá ...... Nghĩ như vật , cô đi qua . Cũng may Chu Lăng vẫn còn bản năng rụt rè của con gái , đến chỗ Ngô Ngôn , nhìn hắn rèn luyện , hỏi :" Anh làm bao nhiêu cái?"
Ngô Ngôn cũng không dừng lại , vừa hít đất vừa nói :" Không đếm , bình thường đều làm nửa giờ ."
Chu Lăng tặc lưỡi , dựa vào tiêu chuẩn của cô , chắc chỉ được mười cái . Nhìn hắn , cô đột nhiên nảy sinh một ý tưởng :" Nếu em người lên lưng anh , anh còn làm được sao ?"
Ngô Ngôn ngừng lại :" Có thế , bọn anh bình thường huấn luyện đều ngồi lên người chiến hữu , so với em nặng hơn nhiều ."
Chu lăng nhìn lưng hắn bị mồ hôi làm cho ướt đẫm , kiễng chân nhẹ nhàng ngồi lên . Ngô Ngôn chờ nàng ngồi ổn định , lại bắt đầu chống đẩy , động tác cân bằng , tốc độ ổn định . Chu Lăng ở bên trên , cảm thấy rất thỏa mái , liền ngồi giống như đang ở trên kiệu gỗ.
"Thật sự quá lợi hại."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro