Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Vị hôn thê



-Shinobu!_Tsutako gọi tên cô

-..em.._Shinobu ấp úng

-Đừng nói nữa, em phải đi thật à? Liệu có cách nào khác không?_Tsutako luống cuống hỏi

-Em phải đi thôi, dù gì thì....thật tuyệt vì được làm em dâu chị!_Shinobu bất chợt mỉm cười

-Shinobu.._Tsutako ôm lấy Shinobu òa lên khóc

-Shinobu.._Homusel đứng bên cạnh gạt nước mắt

-Quả là có phúc khi được làm con dâu ba, con cám ơn hai người vì tất cả!

-Phu nhân!_Aoi buồn bã tiến đến

-Em không cần gọi chị như thế nữa đâu, Aoi, chị đi đây, cám ơn em đã giúp đỡ chị suốt bấy lâu nay nhé!_Shinobu mỉm cười gạt nước mắt

-Giờ thì chào mọi người nhé! Shinobu đi đây!_Cô mạnh mẽ nói

Shinobu chầm chậm bước ra khỏi của, cô dừng lại quay lại nhìn mọi người lần cuối rồi quay đầu rời khỏi Thủy Phủ. Từ ban công, Giyu đang dõi theo từng bước đi của cô, anh cầm trên tay chiếc kẹp tóc mà cô để lại, thở dài đầy mệt mỏi. Cũng không thể trách anh được, kể cả anh có đuổi theo Shinobu cũng chẳng thể thay đổi quyết định của cô và nhất là của ba cô

-Darling!_Sayume vòng tay ôm Giyu từ đằng sau giọng ngon ngọt

-Bỏ ra!_Giyu lạnh lùng nói

-Kìa!_Sayume phụng phịu

-Biến đi!_Anh hất cô ta ngã sang một bên rồi nói tiếp:

-Thật tởm lợm, loại người như cô tôi khinh cả đời!_Anh lườm cô ta một cái rồi đi ra ngoài

Sayume ngồi dưới sàn, tức đến nổ não. Cô ta vùng vằng đứng dậy, bước về luôn.

Giyu bước xuống nhà, anh phải đối mặt những cái nhìn đầy căm phẫn đến từ Tsutako và Houmusel.

-Em quả là đồ tồi!_Tsutako nói

-.....

-Tại sao em có thể nói con bé như vậy? Em đang nói dối đúng không?_Tsutako tức giận

-..Em không có gì để chối cãi cả!_Giyu điềm tĩnh nói

-....

*Chát*_Homusel tát Giyu một cái thật đau vào mặt rồi nói:

-Thằng hèn, khốn nạn!

-....

-Mày có biết là con bé là đứa con dâu ta yêu quý duy nhất trên cái thế gian này, nó ngoan ngoãn, biết điều, sẵn sàng hi sinh vì cả bộ mặt của cái nhà này, vậy mà... Thật thất vọng!

Nói rồi Homusel bỏ đi, Tsutako nhìn Giyu lo lắng những rồi cũng quay đi theo sau ba mình

*Cộc* *cộc*-Shinobu chan!!_Mitsuri ôm chầm lấy Shinobu

-Mitsuri!_Shinobu mỉm cười

-Không thể tin nổi, sao cậu không gọi cho tớ để tớ qua đón?

-Phiền cậu rồi!

-Không có gì cả, đừng khách sáo, vào đi!

-Cám ơn cậu nhé! Mitsuri san!

-Trà này!

-Cám ơn!

-Shinobu, kể rõ cho tớ được không?_Mitsuri nhíu mày đầy lo lắng

Shinobu đặt tách trà xuống, thở dài nói:

-Rốt cuộc tớ lại bị lừa rồi... chán thật đấy_cô mỉm cười nhưng hai hàng nước mắt cứ chảy dài trên má

-Thôi, cậu bình tĩnh lại đã nghỉ đi!_Mitsuri tiến đến ôm lấy cô

-Anh ta là đồ tồi, khốn nạn thật...

-....

-Tra nam!

-Shinobu!_Mitsuri nhìn cô nghiêm nghị nói

-...._Shinobu ngước mắt lên nhìn

-Cậu phải mạnh mẽ lên, đừng khóc nữa, hãy cố gắng mà vượt qua nó, tớ sẽ giúp đỡ cậu mà!_Mitsuri nói

-Ưm, cảm ơn cậu nhiều*hức*_cô vùi mặt vào ngực Mitsuri thút thít

-Lại khóc rồi.._Mitsuri bối rối

Shinobu tháo chiếc nhận kim cương tím mà Giyu đã tặng cô ra nhìn một lúc rồi đưa cho Mitsuri nói:

-Cậu vứt nó hộ tớ cái!

-Sao cậu không tự làm_Mittsuri đón lấy chiếc nhẫn

-Tớ...không có đủ dũng khí để làm điều đấy!_Shinobu buồn bã nhìn cốc trà

-Ừm, được rồi!

*Cộc* *cộc*

-Ai kìa!_Shinobu quay ra hỏi

-Thiệt là, nhà tôi có chuông mà mấy người này..._Mitsuri bối rối

*Cạch*

-Cô Mitsuri?

-Vâng, tôi là Mitsuri, anh là ai?

-Xin thứ lỗi tôi là quản gia nhà Kochou, ông chủ nhờ tôi đến đón tiểu thư Shinobu!_Người đàn ông trả lời

-Shinobu, cậu có khách này!

-Hả?_Shinobu bước ra

-Tiểu thư, mời đi cùng tôi, vị hôn phu của cô đã chờ sẵn ở nhà rồi ạ!

-Hôn phu?????_Cả Shinobu lẫn Mitsuri đều đồng thanh

-Vâng! Cô không biết gì ạ? Cô sắp se duyên với thiếu gia Douma Reinbokara và sẽ mang họ Reinbokara sau này!_Người quản gia nói

Đôi lời của Au: (Reinbokara, phiên âm tiếng nhật là "Reinbōkarā" viết như sau "レインボーカラー "nghĩa là màu cầu vồng, lí do Au đặt tên họ như vậy thứ nhất là nhân vật này vốn dĩ đã không có họ, tuy vậy nhân vật này nổi tiếng là hãm và có đôi mắt màu cầu vồng nên đặt họ như thế thôi!)

-Khoan đã, không thể như thế được, tôi còn chưa đồng ý mà!_Shinobu nói

-Đây là hôn nhân chính trị, nên không nhất thiết phải có sự đồng ý từ 2 đối tượng đôi bên chỉ cần hai gia tộc đồng ý với nhau thôi là được rồi ạ!

-Kể cả thế thì tôi cũng không đi đâu, tôi không đồng ý!

-Tiểu thư Kochou rất tiếc phải nói với cô rằng cô hoàn toàn không có quyền quyết định trong việc này, thân sinh ra là con gái của dòng họ Kochou thì chỉ biết nghe lời theo cha mẹ thôi!

-Tôi không muốn!_Shinobu chạy thật nhanh ra khỏi nhà

-Tiểu thư!!

-Shinobu chan!!!

-Chuyện quái gì đang xảy ra vậy đừng nói là tất cả đều đã được sắp đặt sẵn rồi nhé!_Shinobu hoảng loạn chạy thật nhanh xuống tầng

Cô chạy thật nhanh ra cửa chính mà không để ý bỗng một chiếc xe lao đến với tốc độ nhanh. Shinobu quay đầu nhìn, đèn pha hất lên hiện rõ gương mặt bất lực của cô. –Chết rồi..._cô thầm nghĩ

Trong lúc hoạn nạn bỗng có một cánh tay nhanh chóng kéo cô lại, Shinobu bị kéo lại ngả về phía sau, ngã vào lòng một người đàn ông. Chiếc xe phanh gấp lại mặt đường hiện lên hai vết bánh xe đen xì.

-Em không sao chứ?

-Tôi không sao cảm ơn....anh_cô ngước nhìn người đối diện

Anh ta có một đôi mắt thật...đẹp..hút hồn người nhìn, một cái màu kì lạ

-Là màu cầu vồng sao?_Shinobu bất giác nói ra thành câu

-A ha mắt anh đẹp đúng không?_Anh ta đứng dậy kéo cô lên

-Cám ơn anh đã cứu tôi nhé! Biết trả ơn anh thế nào đây?_Shinobu gượng gạo nói

-Không cần dù gì thì em đã trao cả đời còn lại cho anh rồi mà!

-Hả?

-Tiểu thư Kochou, may quá, đuổi kịp rồi!_người quản gia nói

-...

-A chào cậu, sao cậu lại ở đây?

-Tôi chờ lâu quá đến đón không được à?

-...

-Tiểu thư Kochou vậy là cô đã gặp được vị hôn phu của mình, thiếu gia Douma Reinbokara!

-Cái gì...*thụp* anh ta đưa tay ôm lấy cô rồi nói:

-Mình kết hôn nhé!

Bỗng chốc trời nổi sấm, tai Shinobu trở nên ù đi, cô nhớ lại những gì Giyu đã nói, cô lại khóc. Nhưng lạ kì, người đàn ông phía trước lại khiến cô cảm thấy yên tâm hơn cả. Bất giác theo thói quen cô vùi đầu vào ngực anh ta rồi nói:

-Vâng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro