Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Sẽ không để em chịu ủy khuất

"Nhớ chứ."

Trong công ty phi công có mấy trăm, tiếp viên hơn một ngàn, cơ hội được xếp ngẫu nhiên vào cùng một chuyến bay tỷ lệ rất nhỏ, không có khả năng mọi người đều biết nhau. Nhưng Ôn Ninh đối với Vạn Tư Kỳ rất có ấn tượng, một là nàng ta có nét đẹp đặc sắc, hai là trộm vật tư máy bay.

"Còn tưởng quý nhân như ngài nhiều việc, mấy ngày liền không nhớ rõ tôi nữa." Vạn Tư Kỳ giương lên khoé miệng, cười đến sáng lạn.

Âm dương quái khí.

Vẻ mặt Ôn Ninh cứng lại, đôi mắt hơi nheo, nghiêm nghị nói: "Có chuyện nói thẳng."

Trong lòng dĩ nhiên đã đoán được bảy tám phần, linh cảm xấu kia đang rung chuyển trong đầu nàng tựa như kim đồng hồ.

"Ăn cơm trước," Vạn Tư Kỳ lắc đầu, "Ăn xong chúng ta lại nói, miễn cho mất hết khẩu vị."

"......"

Nói xong, Vạn Tư Kỳ cúi đầu ăn, khoé miệng nhếch lên, sắc mặt lại không được tốt, bàn tay cầm đũa dường như dùng lực quá lớn, thoáng cái đem đồ ăn đâm nát.

Ôn Ninh đã mất hết khẩu vị.

Tầng hai là khu vực ăn uống của phi hành đoàn, người đến người đi rất nhiều, bọn họ đều mặc thường phục, nàng mặc đồng phục ngồi giữa các đồng nghiệp xung quanh đặc biệt dễ thấy, nếu bị nhận ra sẽ rất khó xử.

Nàng dừng đũa, uống mấy ngụm súp, lấy điện thoại ra lướt Weibo một hồi.

Hai mươi phút sau, Vạn Tư Kỳ lấy khăn giấy lau miệng, đứng lên.

"Đi thôi."

Ôn Ninh đứng dậy đi theo.

Sắc trời đã tối, bên ngoài màn đêm đen kịt, hai người dọc theo vành đai xanh của đài phun nước, băng qua toà nhà chính, đến gian nhà nhỏ ở quảng trường phía trước, Vạn Tư Kỳ dừng bước, xoay người.

"Bây giờ có thể nói rồi chứ?" Ôn Ninh trầm giọng hỏi.

Vạn Tư Kỳ câu lên khoé miệng nhưng nàng ta không cười: "Chuyện tôi bị người tố cáo chị biết chứ?"

"Biết."

"Vậy thì chị giả ngu với tôi là có ý gì?"

Ôn Ninh nhướng mày: "Tôi giả cái gì?"

"Tôi thừa nhận, lấy vật tư trên máy bay là tôi sai, nhưng một ngựa trả một ngựa, tố cáo cũng không phải chuyện tốt đẹp gì! Lúc trước nhiều lần như thế đều không sao, tại sao sau lần bị chị bắt gặp tôi liền bị tố cáo?" Vạn Tư Kỳ hung hăng hỏi.

Nàng ta nhớ rất rõ ràng, mã số chuyến bay là DC5042, ngày đó sau khi nói chuyện với Ôn Ninh xong, nàng ta liền đem tất cả đồ vật đều trả về chỗ cũ, danh sách kiểm định cũng ghi chi tiết, đều không có lấy đi.

Ôn Ninh cười nhạo: "Cô cho rằng tôi là người tố cáo cô?"

"Ngoài chị ra không có người khác."

"Chứng cứ đâu?"

Vạn Tư Kỳ tựa hồ ngờ tới nàng sẽ hỏi như vậy, trở nên chắc chắn, biểu tình hung tợn nói: "Tôi lấy đồ rất cẩn thận, phải đợi bên cạnh không có ai tôi mới lấy, chỉ có lần ở 5042 đó là ngoài ý muốn bị chị bắt gặp. Hơn nữa, quản lý tìm tôi nói chuyện, cho tôi xem camera giám sát trong phòng bếp suốt 2 tháng tôi bay, tôi phát hiện ngày đó chỗ chị đứng không có trong phạm vi của camera giám sát, cho nên chị hoàn toàn có thể tố cáo tôi sau đó toàn thân đi ra."

"......"

Ôn Ninh hoàn toàn không hiểu logic của Vạn Tư Kỳ.

Làm sao có thể chỉ dựa vào camera giám sát không quay được nàng, mà nàng đúng lúc nhìn thấy, liền kết luận nàng là người tố cáo? Cái gọi là toàn thân đi ra, là chỉ sau khi tố cáo Vạn Tư Kỳ có thể chứng minh bản thân không liên quan?

Cái suy luận khôi hài gì thế này.

Ôn Ninh nghiêm túc nhìn Vạn Tư Kỳ, từng câu từng chữ nói: "Tôi không có tố cáo cô."

Vạn Tư Kỳ cười lạnh, hiển nhiên là không tin.

"Nếu không phải chỗ chị đứng vừa đúng góc khuất, tôi còn thật không nghĩ đến chị sẽ đạp tôi một cước. Đủ chính nghĩa, đủ trách nhiệm, đủ vĩ đại." Nàng ta vừa nói vừa vỗ tay.

Tấm kính che đèn đường bằng thủy tinh lộ ra ánh sáng trắng muốt lạnh lẽo, chiếu gọi lấy thần sắc căm hận trên mặt nàng ta.

Ôn Ninh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ lại buồn cười, nhất thời không biết giải thích thế nào, nàng hiểu cô gái này vừa bị phạt nên hiện tại rất tức giận, muốn tìm một người để xả, giải thích cũng vô dụng, dứt khoát mặc kệ nàng ta đi.

Hai người trước kia không quen biết, chỉ có quan hệ hợp tác với nhau một lần, lần tới bay chung cũng không biết là lúc nào, không ảnh hưởng đến nàng.

"Tùy cô nghĩ thế nào." Ôn Ninh lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

.

Qua hai ngày, Ôn Ninh bị lãnh đạo gọi lên nói chuyện.

Ban đầu lãnh đạo tưởng đây là chuyện của bộ phận tiếp viên, không có nghĩ đến sẽ liên quan với người của đội bay, ai biết Vạn Tư Kỳ lại đến 'ăn năn sám hối ', vô ý cố ý kéo Ôn Ninh xuống nước, cuối cùng mới tra đến phi hành đoàn.

Camera giám sát ở phòng bếp của chuyến bay DC5042 không có quay được Ôn Ninh, nhưng camera giám sát ở cửa buồng lái đã quay được, đường dẫn video chính là bằng chứng.

"Lúc đó cô đang nghĩ gì thế?" Quản lý hỏi nàng.

Ôn Ninh trên mặt không gợn sóng không sợ hãi, thản nhiên nói: "Cô ấy nói không lấy nữa, tôi liền nghĩ bỏ đi, không cần tố cáo đồng nghiệp."

Quản lý không có nói tiếp, vỗ vỗ bả vai của nàng, ánh mắt hơi đồng tình.

Cấp dưới không hiểu chuyện, người làm quản lý như bọn hắn hiểu nha, khúc mắc trong đó, lòng người khó lường, bất luận Ôn Ninh có tố cáo hay không đều có nguy cơ đắc tội người khác, thật khó xử.

Bất kể thế nào, bao che là thật, không bỏ qua được.

Ôn Ninh bị ngừng bay nửa tháng.

Sức nóng trên diễn đàn đã hạ xuống, trong vòng một đêm lại bỗng nhiên tăng vọt, làm tên tuổi Ôn Ninh càng hot hơn trước. Trong công ty người biết Vạn Tư Kỳ không nhiều lắm, nhưng ai cũng đều biết Ôn Ninh.

Thảo luận dần dần đã biến thành bát quái.

Hôm nay là thứ bảy, vốn Ôn Ninh có nhiệm vụ bay, nhưng vì sự cố này dẫn đến ngừng bay, tạm thời thay một đồng nghiệp khác đi, trong hai tuần tiếp theo, tất cả nhiệm vụ đều được thay đổi. Nàng tâm tình không tốt,  không muốn đi làm thêm, nên đến chỗ của Hà Du.

Hà Du sống ở khu nội thành mới, các toà nhà xung quanh đều được xây mới mấy năm gần đây, hoàn cảnh so với khu nội thành cũ tốt hơn nhiều, một mình cô ấy ở ba phòng ngủ hai phòng khách, cũng rất cô đơn.

"Đến đây, bảo bối, sinh tố dưa hấu đây."

Một cái ly thủy tinh lớn đặt trên bàn trà, bên trong đựng đầy sinh tố óng ánh màu hồng phấn, hơi nước đọng lại nhỏ giọt theo thành ly.

Ôn Ninh thả người trên sofa, tóc tai tán loạn, đôi chân dài gác lên cao, nàng uể oải liếc mắt: "Không có khẩu vị."

Thời tiết nóng nực, nàng mặc một chiếc áo ngắn tay bó sát người, cái cổ trắng ngần sạch sẽ, gấu áo hơi nhếch lên do chuyển động nhẹ, lộ ra nửa vòng eo duyên dáng, bên dưới là một chiếc quần Denim ngắn, ống rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong.

Hà Du cứ nhìn nàng như vậy, đưa tay kéo nàng lên, "Đừng nghĩ nữa, không đáng vì một tên tiểu nhân mà sinh khí, đến cho tớ ôm một cái."

Cánh tay dài mảnh khảnh dán vào eo nàng, làn da ấm áp.

"Tớ mới không tức giận." Ôn Ninh rùng mình một cái, nhẹ nhàng ly khai, nâng ly lên hút một ngụm sinh tố.

Nàng là cong, cùng người đồng giới tiếp xúc có chút mẫn cảm, hơn nữa Hà Du là gái thẳng, bình thường ngoài miệng treo câu "Cậu có tôi cũng có", nhưng không ít lần còn rất cố ý khoa trương mà đùa giỡn nàng.

Nếu không phải hai người đã quen biết bảy năm, hiểu nhau quá rõ, nàng mới không để cho người này làm loạn.

Hà Du bất động thanh sắc buông lỏng tay, trong mắt thất lạc loé lên rồi biến mất, cô giả bộ bất mãn nói: "Còn nói không sinh khí, đều không để tỷ tỷ ôm, đồ ngạo kiều."

"Được được được, ôm một cái." Ôn Ninh bất lực, giơ tay khoác nhẹ lên vai cô một cái, chính là ôm rồi đó.

Cực kỳ có lệ.

Hà Du thấy đủ liền thôi, không tiếp tục nháo nàng, đi phòng bếp lấy một cái bánh anh đào tự tay mình nướng đem lên, "Không phải là ngừng bay sao, đúng lúc tớ một người không có ai nói chuyện, chán sắp chết, cậu qua ở với tớ đi, tỷ tỷ bao nuôi cậu, cơm no rượu say hahahaha."

"Hà Tiểu Du cậu bị sao vậy, lớn hơn tớ có một tháng thôi liền tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn, cậu có khả năng sao."

"Nếu không tớ cho cậu xem tớ có bao nhiêu khả năng?" Hà Du nhướng lông mày, thổi khí lên tay, làm bộ muốn cù lét nàng.

Ôn Ninh vội vàng lắc đầu, yếu ớt xin tha: "Em sai rồi, tỷ."

"Hahaha —"

Hai người nháo một hồi, Ôn Ninh cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, uống xong sinh tố, ăn xong bánh ngọt, bình tĩnh lại nghĩ đến chuyện này.

Ngừng bay cũng không tính là xử phạt nghiêm khắc, có thể nhìn ra được lãnh đạo có phần thiên vị nàng, dù sao cũng không có phạm sai lầm lớn, tính chất không ác liệt. Nàng có thể xem như là kỳ nghỉ của bản thân, đáng tiếc duy nhất chính là bay ít nửa tháng liền kiếm được ít hơn nửa tháng, gần 2 vạn đó.

Cũng may nàng còn có một chút gửi ngân hàng, trả nợ tháng này không vấn đề.

Nghĩ nghĩ, liền nhẹ nhõm rồi.

"Ninh tử, nè —" Hà Du không biết lúc nào đã cầm tấm thẻ nhét vào trong tay nàng.

Ôn Ninh sửng sốt, ngước mắt trông thấy vẻ mặt nghiêm túc kia, cười nói: "Không cần đâu, tớ còn chưa tới mức đó." Nói xong liền muốn đẩy trở về.

"Đừng khách khí với tớ," Hà Du ấn chặt tay nàng, "Chúng ta đã ở chung nhiều năm như vậy rồi."

Lúc trước Hà Du không thể thông qua cuộc thi, mất đi cơ hội bay lên trời xanh, cả người đều chán chường không gượng dậy nổi. Đoạn thời gian đó, Ôn Ninh mỗi ngày đều ở bên cạnh cô, dốc lòng chăm sóc khai sáng cô, vì sợ cô nghĩ không thông sẽ làm ra chuyện ngu ngốc.

Sau đó kinh doanh nhà hàng, là Ôn Ninh cho cô vay vốn khởi nghiệp. Khi đó nhà Ôn Ninh còn chưa xảy ra chuyện, vẫn là một bạch phú mỹ.

Lại sau đó......

"Tiểu Du, không phải tớ khách khí với cậu."

Ôn Ninh khẽ thở dài, dùng tay kia ôm chặt hai tay người nọ, ngữ khí thành khẩn, "Tớ chỉ là nghĩ, có thể tự mình giải quyết vấn đề liền tự mình giải quyết, đợi đến ngày nào đó tớ thật sự hết cách, khẳng định sẽ đến tìm cậu."

Nói xong, nàng đem tấm thẻ kia đặt lên bàn trà.

Hà Du nhìn chăm chú nàng hồi lâu, ánh mắt mang theo chút thăm dò cùng nghi hoặc, tựa hồ chưa từng quen biết người này, sau nửa ngày, bất đắc dĩ cười nói: "Cứng đầu còn nhiều lý do như vậy".

"Tớ đi giúp cậu tháo cái lọc điều hoà." Ôn Ninh thè lưỡi, đứng dậy chạy lon ton vào phòng ngủ chính.

Vừa vào phòng không bao lâu, điện thoại di động nàng đặt trên bàn reo lên, Hà Du nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ, gọi với vào trong: "Ninh nô tài, điện thoại."

"Giúp tớ nghe một chút……" Ôn Ninh ở bên trong nói vọng ra.

Hà Du nhấc lên điện thoại: "Alo?"

Trong ống nghe im lặng vài giây, một giọng nữ trong trẻo và trầm ổn truyền đến: "Cô là ai?"

"Cô lại là ai?" Hà Du tức giận nói, không biết tại sao nghe thấy thanh âm này liền cảm thấy có chút đề phòng.

Không phải người bình thường nên hỏi Ôn Ninh có ở đấy không ư?

"Tôi là……" bên kia dừng một chút, "Bằng hữu của Ôn Ninh."

"Tôi cũng vậy. Cô là bằng hữu nào? Tên gì?"

"Làm phiền để Ôn Ninh tiếp điện thoại." Ngữ khí nữ nhân bình thản, không muốn nói nhảm.

Hà Du nghịch nghịch tóc, bắt chéo hai chân, cười lạnh nói: "Thôi đi, đến cả tên trong danh bạ cũng chẳng có, còn bằng hữu? Loại mánh khoé lừa bịp cấp thấp này, ai tin mới là kẻ ngốc."

Nói xong cúp máy, cầm điện thoại vào phòng.

Ôn Ninh đã tháo xuống tấm lọc lưới, đứng ở trên ghế, hai tay đem nắp điều hoà lắp kín, quay đầu hỏi: "Ai vậy?"

"Một tên lừa đảo, nói là bạn của cậu, kết quả đến số cũng không có lưu, cười chết tớ."

Ôn Ninh cứng người, "Tớ xem xem." Nàng tiếp lấy điện thoại, bấm vào lịch sử cuộc gọi,  quả nhiên là số của Cố Trì Khê, "Người này… xác thực là bằng hữu của tớ, còn chưa kịp ghi chú."

Vừa vặn lúc này đến một cái tin nhắn.

[Tôi ở cửa nhà em.]

Ôn Ninh đột nhiên trong lòng nhảy dựng, môi mím chặt, phảng phất có thể dự cảm được cái gì, thần kinh cũng bắt đầu kéo căng.

" Bằng hữu mới quen?" Hà Du nhìn thoáng qua thần sắc quái dị của nàng, bỗng nhiên có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt, loáng thoáng bất an.

"Ân……"

Nàng hàm hồ ứng một tiếng, nhảy xuống ghế, "Tớ có chút chuyện phải về trước, bộ lưới lọc rửa xong rồi cất đi, mai tớ lại đến lắp." Nói xong nàng bước nhanh ra ngoài.

"Này, tớ tiễn ——"

Hà Du còn chưa kịp nói dứt lời, cửa lớn phòng khách 'sầm' một tiếng đóng lại, người đã rời đi.

Bốn năm giờ bầu trời vẫn còn rất sáng, ánh hoàng hôn kéo dài bóng mây, xen kẽ từng lớp màu, tựa như một bức tranh sơn dầu.

Taxi dừng trước cổng tiểu khu Thiên Hoà Loan, ôn Ninh trả tiền xuống xe, nghĩ đến người đó vẫn đang đợi nàng, không tự giác bước chân nhanh hơn đi vào trong. Khác với mấy lần trước, lần này nội tâm nàng thập phần bình tĩnh.

Đến gần, nàng nhìn thấy chiếc xe thể thao màu bạc quen thuộc, nhìn thấy người đứng dưới tàng cây.

Mái tóc đen ngang vai mềm mại, áo sơ mi màu xanh lam chấm bi, váy ngắn thuần trắng, giày gót nhọn tone trầm thanh lịch, chiếc đồng hồ nữ cổ điển trên cổ tay.

Một khắc đó, rõ ràng vẫn còn một đoạn khoảng cách, Ôn Ninh lại đột nhiên cảm thấy họ cách nhau rất gần.

Nàng lại tăng nhanh cước bộ, đi đến trước mặt cô, không nói một lời.

Cố Trì Khê yên tĩnh nhìn nàng, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như thường lệ, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Trong dự liệu.

Ôn Ninh không biết nói gì, mí mắt cụp xuống, hiện tại nàng không có khí lực cũng không có tâm tình đâm chọc cô.

"Ninh Ninh……"

Cố Trì Khê nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ không để em chịu ủy khuất này."

*********************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mrbap2604