Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Thân mật


Bên cạnh hàng rào là góc chết đèn đường chiếu không tới, trời tối, lại có hai cây dương cao lớn vững chãi che chắn, gần như không thể phát hiện có một chiếc xe đậu ở đây.

Cố Trì Khê ngồi trên xe, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng hoà vào bóng tối, cô chăm chú nhìn vào ngôi nhà, thân thể bất động, như một pho tượng điêu khắc không có linh hồn.

Đèn phòng khách lầu một sáng lên không lâu, đèn phòng ngủ chính trên lầu hai cũng bật sáng.

Hai bóng người chiếu trên màn cửa.

Cố Trì Khê bỗng dưng ngừng thở, thân thể có chút nghiêng về phía trước, một tay bắt được tay lái.

Ánh đèn mông lung, bóng hai người lúc thì trùng nhau, lúc thì tách ra, phân biệt không rõ ai là ai, xa xa nhìn đến có vẻ thân mật.

Sau đó bức màn bị kéo ra.

Thân ảnh trong phòng thoáng chốc rõ ràng có thể thấy được, nữ nhân tóc dài đẩy ra cửa sổ sát đất, đi đến ban công, nhìn quanh. Nàng tương đối cao, chân rất dài, mái tóc đen dài thẳng đến vai, mặc một bộ quần đùi áo ba lỗ nóng bỏng.

Ánh sáng trong mắt Cố Trì Khê trầm xuống, ngón tay siết chặt tay lái.

Tiếp đến Ôn Ninh cũng đi ra.

Hai người dường như đang nói chuyện, Ôn Ninh đưa ngón tay chỉ chỉ hai hướng, không biết khoa tay múa chân cái gì, nữ nhân kia vẫn luôn gật đầu, cười đến vui vẻ.

Sau đó các nàng cùng nhau đi vào, đóng cửa kính, kéo rèm lại.

Rèm có hai lớp, một tầng vải cản ánh sáng, ban ngày không dùng, buổi tối ngủ che khuất quang cảnh trong phòng, rất kín, cái bóng cũng không thấy.

Trái tim Cố Trì Khê thắt lại.

Một lúc sau, đèn tầng một vụt tắt.

Lại một lúc sau, tầng hai cũng chìm vào bóng tối.

Lúc này đã mười một giờ đêm.

Ánh trăng mông lung, trong bụi cỏ truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, khiến người ta lỗ tai đau đớn.

Cố Trì Khê thả tay lái, chán nản dựa vào thành ghế, nhắm mắt. Bóng tối che đi sự mệt mỏi giữa hai hàng lông mày, cô nhẹ nhàng thở ra, kìm nén cảm xúc đang sục sôi trong lòng.

Cảm giác bực bội không tan.

Trong đầu cô rất nhiều người và chuyện lẫn lộn đan xen, tạo thành một mớ hỗn độn, chỉ khi nghĩ đến Ôn Ninh mới có thể thả lỏng chút ít. Nhưng phần nhẹ nhõm duy nhất này cũng đã mất đi, trái tim cô như bị treo lên, toàn thân căng thẳng.

Cứ như vậy ngồi thẳng đến rạng sáng.

Trăng khuyết dần dần di chuyển về phía tây, chiếc xe thể thao màu bạc lái ra khỏi Thiên Hoà Loan.

......

Sáng sớm hôm sau, một tia sáng xuyên vào phòng ngủ.

Ôn Ninh không có thói quen ngủ muộn, nhưng tối hôm qua ở bên ngoài đi dạo quá mệt mỏi, nên ngủ muộn một chút, thức dậy đã hơn tám giờ. Nàng đơn giản rửa mặt, thay đổi quần áo thoải mái xuống lầu.

Trong phòng bếp có tiếng động, Ôn Ninh đi vào, nhìn thấy người đứng trước bếp, cô cười nói: "Mặt trời mọc đằng tây à."

Nữ nhân xoay người lại, nhướn nhướn mày: "Cuối tuần không ngủ nhiều thêm chút?"

Đây là Hà Du, bạn cùng lớp của Ôn Ninh trong thời gian đào tạo tại trường hàng không, cũng là bạn, hai người đã quen biết được bảy năm.

Cô mặc một chiếc áo ba lỗ, tóc dài ngang vai buộc ra sau đầu, thâm thúy ngũ quan để lộ vẻ đẹp hoang dã, làn da hơi ngăm đen, hình xăm một con bướm lớn màu xanh đậm trên vai, sống động như thật.

"Cậu biết tớ thói quen dậy sớm rồi." Ôn Ninh cười vén tóc lên, tiến lên hai bước, liếc nhìn nồi nước đang bốc khói, "Hoành thánh? Tớ còn tưởng Hà lão bản cho tớ ăn đồ gì ngon."

"Có ăn còn ghét bỏ, rõ ràng trong tủ lạnh của mình chỉ còn cái này." Hà Du giơ tay, làm bộ véo nàng.

Ôn Ninh biết cô sẽ không thật sự xuống tay, trốn cũng không trốn, cầm lấy cái thìa khuấy hoành thánh trong nồi, nhỏ vài giọt dầu mè vào, "Thế này càng thơm."

Lưng nàng hơi khom, cổ áo uốn cong phía trước hơi trễ xuống, làn da trắng nõn, thấp thoáng hai vòng cung tròn trịa, dây chuyền hình lưỡi liềm trên cổ lắc lư giữa không trung.

Hà Du lơ đãng thoáng nhìn, ánh mắt hơi ám.

Hoành thánh nấu rất nhanh, hai ba phút liền được. Hà Du đứng dậy múc đầy hai bát, Ôn Ninh vươn tay muốn lấy, cô ngăn lại: "Cẩn thận nóng, để tớ."

Năm ngón tay cô mở ra xoè quanh thành bát, mỗi tay một bát đi ra ngoài.

"Tớ không có yếu đuối thế đâu." Ôn Ninh bất đắc dĩ nói, cùng đi theo đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Hà Du mở quạt điện, duỗi ra ngón trỏ chọc cái trán nàng, "Ở trong lòng tớ thì cậu chính là tiểu công chúa yếu đuối, được chưa."

"Mắc ói."

"Năm đó ở trường hàng không chạy ba ngàn mét, vừa chạy vừa khóc, là ai?"

"Hà Du, tớ khuyên cậu nên ngậm miệng."

"Ha ha ha --"

Hai người bất luận làm cái gì đều phải đùa nghịch vài câu.

Vốn dĩ đại học Ôn Ninh học chuyên ngành thiết kế, đại học năm hai Hoàn Á hàng không tổ chức tuyển dụng, nàng ôm tâm lý đi thử một chút tham gia, lại một đường thuận lợi thông qua, cùng công ty ký hợp đồng, được đưa đến trường đào tạo hàng không.

Trong số những học sinh đó, chỉ có nàng và Hà Du là nữ sinh.

Những ngày tập luyện rất vất vả, ngoài việc học kiến thức lý thuyết, còn phải rèn luyện thể chất. Chạy ba ngàn mét là chuyện bình thường như cơm bữa, các con lăn cố định và thang đu giống như đồ chơi, trên cơ thể thường bị bầm tím.

Hà Du chỉ lớn hơn Ôn Ninh một tháng, lại giống như một người chị lớn, rất chiếu cố nàng. Hai người ước định sau khi tốt nghiệp gặp lại ở công ty, đáng tiếc lúc thi lấy giấy phép Hà Du không thể thông qua, tiếc nuối ngừng bay, cùng trời xanh lỡ mất dịp tốt.

Về sau Hà Du mở nhà hàng gia đình, thời gian vài năm kinh doanh không tệ, ở Lạc thành có chút danh tiếng.

Sau khi tự do tài chính, Hà Du bắt đầu đi du lịch khắp nơi, hôm trước cô mới từ đảo Saipan trở về, ngày hôm qua liền hẹn Ôn Ninh ra ngoài ăn cơm. Hai người gọi bạn bè từng giúp đỡ chơi đến rất muộn, lại uống chút rượu, đường về nhà xa, cô dứt khoát ở lại chỗ Ôn Ninh một đêm.

(Saipan: là hòn đảo lớn nhất ở Quốc gia tự trị thuộc Quần đảo Bắc Mariana của Hoa Kỳ , và đây cũng là nơi sinh sống của gần 90% dân số.)

"Trạm dừng tiếp theo định đi đâu?" Ôn Ninh múc một cái hoành thánh thổi thổi.

Hà Du thản nhiên nói: "Còn chưa nghĩ ra, trước nghỉ ngơi hai tháng." Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Ôn Ninh, lại hỏi: "Cùng tớ đi chơi nhé?"

"Không có thời gian, kiếm tiền."

"Thế nào còn chưa phát lương? Đều khất bao lâu rồi, lão bản chết hết rồi à?" Hà Du mất hứng, trong miệng cái gì đều có thể nói, rất thẳng thắn.

Ôn Ninh vô thức nhíu mày, thấp giọng nói: "Đổi lão bản rồi, đừng vơ đũa cả nắm."

Nghĩ đến Cố Trì Khê, trong lòng nàng có chút bối rối, không thể chấp nhận được đem người kia cùng chữ 'chết' liên hệ một chỗ, không hiểu sao lại không thoải mái. Nhưng đợi đến lúc nàng ý thức được, lời đã nói ra khỏi miệng.

Sợ bị nhìn ra cái gì, bận rộn mượn động tác ăn hoành thánh che giấu.

Hà Du lại tinh tường cảm giác được, không khỏi nheo lại mắt: "Chậc chậc chậc, được nha, Ninh nô tài, giúp nhà tư bản nói chuyện?"

"Có sao?" Ôn Ninh trấn định tự nhiên ngẩng đầu lên, "Tớ chỉ là trần thuật một cách khách quan."

"Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là xác nhận sự thật!"

"Đừng nháo nữa."

Hà Du ứng thanh, cuối đầu ăn hoành thánh, cô bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện, nói: "Đúng rồi, tớ định mở một quán bar mới, cậu thấy bar les thế nào?"

"Khụ khụ khụ......" Ôn Ninh sặc đến ho khan.

Hà Du vội vàng đứng dậy rót nước cho nàng, vỗ nhẹ lưng nàng, "Ai giành với cậu, ăn vội như vậy."

"Cậu một gái thẳng...... mở bar les?" Ôn Ninh hoà hoãn khí, trên mặt đỏ bừng, khó có thể tin mà nhìn cô.

Nghe đến 'gái thẳng' cái từ này, Hà Du biểu hiện có chút mất tự nhiên, cô ngồi trở về, giọng điệu như vui đùa nói: "Thuận tiện cho cậu tìm đối tượng, cậu đều sắp ba mươi rồi, còn là gái độc thân chưa từng yêu ai, nói ra cũng không ai tin."

Ôn Ninh sững sờ, lông mi chậm rãi rũ xuống, tâm tình bỗng nhiên sa sút: "Tớ tạm thời không muốn yêu đương."

Nàng khép hờ mi, dùng thìa khuấy hoành thánh trong bát, mảnh sứ va chạm phát ra tiếng 'ding ding', cứng ngắc, máy móc, như quả lắc đồng hồ không đều khiển được.

Hà Du nghẹn kinh ngạc nhìn nàng, nửa ngày mới thu lại thần sắc đùa cợt, "Tại sao?"

Ôn Ninh cúi đầu không nói lời nào.

"Chẳng lẽ --" Cô siết chặt cán thìa, chần chờ hỏi: "Cậu có người trong lòng?"

Ôn Ninh giương mắt sửng sốt vài giây, vội vàng lắc đầu: "Không có." Sau đó chỉ vào cô và bát của mình, "Nhanh ăn đi, sắp nguội rồi."

"......"

Ăn xong bữa sáng, Ôn Ninh lái xe đưa Hà Du trở về, sau đó nhận đơn trên đường.

Điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn.

[Tối qua ngủ ngon không?]

Cố Trì Khê gửi đến.

"?"

Ôn Ninh không rõ, cho nên trả lời:

[Phi thường tốt]

Nghĩ nghĩ, nàng lại thêm một câu: Cảm ơn Cố tổng quan tâm.

Bên kia lại không động tĩnh.

.

Sáng sớm đầu tuần, công ty đã đưa ra một thông báo xử phạt.

Tiếp viên hàng không Vạn Tư Kỳ thuộc bộ phận khoang hành lý số hai bị tố ăn cắp vật tư máy bay, sau khi điều tra xác minh, bị hạ bậc, trừ điểm thành tích và các loại xử phạt, dừng bay một tháng và bồi thường mọi tổn thất.

Tin tức vừa ra, mọi người đều náo động.

Mọi người đều đang thảo luận chuyện này trên các diễn đàn ẩn danh, có người nói hành vi ăn cắp xứng đáng bị như vậy, có người nói kẻ tố giác thiếu đạo đức, bài viết không đến 24 giờ đã lên top đầu.

Vạn Tư Kỳ không phải là người duy nhất ăn trộm vật tư, để bảo vệ lợi ích họ sẽ không tố giác lẫn nhau, sự tình vừa ra, những người chưa bị bắt trong tâm cũng hoảng, sợ công ty sẽ tiếp tục điều tra.

Một đêm, rất nhiều người mất ngủ.

Ôn Ninh bận đi làm thêm, ngày hôm sau mới biết được tin tức.

Hôm nay nàng có nhiệm vụ bay, từ Lạc thành đến thành phố Z, lại bay đến Giang thành trong đêm. Giữa trưa nàng đi nhà ăn ăn cơm, hầu như mọi người xung quanh đều đang thảo luận chuyện ngày hôm qua.

"Dù ăn trộm là không đúng, nhưng tố giác đồng nghiệp cũng quá nhẫn tâm rồi......"

"Tôi cũng rất phiền cái loại tố giác này."

"Vật tư này kia lại không đáng giá, cho không tôi cũng không cần, không nghĩ đến còn có người trộm."

Giọng nói ở bàn bên cạnh có chút lớn, Ôn Ninh có thể nghe thấy rõ ràng, nàng dùng điện thoại để xem thông báo xử phạt, lại đi xem diễn đàn, không hiểu sao có dự cảm chẳng lành.

Trước đó không lâu, nàng đáp chung chuyến với Vạn Tư Kỳ, vô tình bắt gặp đối phương lấy vật tư trên máy bay, nàng không quá để ý, cũng không muốn tố giác đồng nghiệp, thêm cả Vạn Tư Kỳ đã từng nói qua sẽ không lấy nữa, liền gạt qua không báo lên.

Không nghĩ đến chuyện bị người khác khui ra.

Vạn Tư Kỳ sẽ không nghĩ là nàng tố giác sau lưng đi?

Hoặc là, phía trên tra được nàng cố ý giấu giếm bao che, nàng tất nhiên phải bị liên quan trách nhiệm.

Ôn Ninh trong lòng càng loạn, ăn cơm cũng không thấy ngon.

Mang theo tâm tình bất định ra khỏi nhà ăn, đợi đến buổi chiều lên máy bay, nàng bắt buộc chính mình không nghĩ đến chuyện này nữa, không suy đoán lung tung, miễn cho phân tâm, ảnh hưởng an toàn chuyến bay.

Hôm nay may mắn, hai đoạn đầu của hành trình mười phần thuận lợi, cất cánh đúng giờ, hạ cánh sớm, chín giờ rưỡi tối đến sân bay Lạc thành, chuẩn bị cho đoạn tiếp theo bay đến Giang thành.

Bầu trời tối đen, những ánh đèn le lói như những vì sao.

Đường băng đầy những tiếng ồn khác nhau, nhiệt độ bề mặt cao hơn những nơi khác, lần này máy bay đậu ở vị trí xa, cách sân bay một khoảng.

Thời gian dừng chân khá dư dả, Ôn Ninh cùng mọi người ở khoang sau ăn đồ ăn nhẹ và nghỉ ngơi.

"Cơ trưởng, nếu không chúng ta gọi món bên ngoài đi? T2 có bún thập cẩm cay siêu ngon~"

"Ân ân ân, tôi cũng muốn ăn."

Ôn Ninh nhấp một ngụm cafe, đang muốn nói chuyện, tiếp viên trưởng nhẫn tâm nói" Các người quên Cố tổng ngồi khoang hạng nhất? Bún thập cẩm cay mùi quá nồng, ăn cũng chậm, thời gian không kịp."

"A--"

"Cố tổng cũng thật là, làm gì không ngồi phi cơ công vụ, chúng ta đều mệt cả ngày, buổi tối còn phải kéo căng tinh thần, trời ạ."

Mấy cô nàng thất vọng lầm bầm.

Ôn Ninh tâm không yên nghe các nàng nói chuyện, cảm giác được vị cafe đắng chát trong miệng, ngực co thắt hoảng sợ.

Nàng đoán, Cố Trì Khê biết nàng bay chuyến này, cố ý muốn ngồi, nhưng chẳng qua là suy đoán, không có căn cứ, nghĩ quá nhiều lại khiến bản thân phiền não. Vạn nhất người nọ thuận tiện muốn kiểm tra công việc, ít nhất biểu hiện của nàng phải thật nghiêm túc.

Nghỉ ngơi một lát, mọi người bắt đầu bận việc của mình.

Ôn Ninh mặc vào áo vest huỳnh quang, mang theo đèn pin đi xuống, chuẩn bị đi một vòng kiểm tra máy móc, nàng chân vừa chạm đất, một chiếc xe VIP chạy tới, cách cầu thang chừng hai mét.

Cửa xe mở ra, Cố Trì Khê bước xuống.

Áo vest trắng không tay, váy ngang hông bằng vải xanh xám, giày cao gót mũi nhọn, người cao gầy, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ nữ cổ điển.

Ánh mắt hai người va vào nhau.

Ôn Ninh sững sờ, trấn định tự nhiên mà chào hỏi: "Cố tổng."

Cố Trì Khê nhìn nàng, ánh mắt sâu thâm trầm, sau đó quay đầu đối Đàm Giai đi theo xuống xe nói: " Cô đi trước đi."

"Vâng."

Lại quay đầu, Ôn Ninh đã hướng đuôi máy bay mà đi, trong tầm mắt cô là bóng lưng của nàng bị bao phủ bởi ánh đèn màu cam, áo sơ mi đồng phục ôm sát eo, quần tây thẳng tôn lên đôi chân dài, càng lộ ra lạnh lùng cô tịch.

"Cơ trưởng Ôn."

Tấm lưng kia dừng lại, do dự quay đầu.

Cố Trì Khê nhếch lên một nụ cười nhạt, không nhanh không chậm mà đi tới.

************************************

Ôn cơ trưởng:.......

1/1/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mrbap2604