Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ lục chương (1)

Bùi Sĩ Kiệt đi suốt một đêm đến trưa hôm sau mới trở về. Lãnh Khải Chi lúc ấy đang ngồi trên giường đọc sách, y vừa vào nhà liền gục lên người Lãnh Khải Chi, đầu gối trên chân hắn.

"Mệt lắm không?" Lãnh Khải Chi nhẹ nhàng nhu nhu huyệt Thái Dương cho y.

"Mệt chết ta..." Bùi Sĩ Kiệt xoay người lại, ôm thắt lưng hắn.

Lãnh Khải Chi cẩn thận hỏi thăm: "Đã bắt được thích khách chưa?"

"Bắt được, đang thẩm tra." Bùi Sĩ Kiệt nhắm mắt dưỡng thần.

"Biết đối phương là ai chứ?"

"Không biết..." Bùi Sĩ Kiệt nỉ non, bỗng dưng y thần tình nghiêm túc nói: "Khải Chi, ta muốn hỏi ngươi."

"A? Cái gì?" Nhìn thấy bộ dạng đứng đắn của y, Lãnh Khải Chi cảm thấy có điểm không thể ứng đối.

"Ngươi có thích ta không?" Bùi Sĩ Kiệt không đầu không đuôi hỏi.

"A?" Lãnh Khải Chi khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, thấp giọng mắng: "Sao lại hỏi chuyện này?"

"Ta muốn biết, ngươi nói a." Bùi Sĩ Kiệt mang theo ngữ khí làm nũng: "Ngươi có thích ta hay không?"

Lãnh Khải Chi khẽ nói "Đừng nháo", không ngừng thẹn đỏ mặt quay đầu đi. Bùi Sĩ Kiệt không chịu buông tha bắt lấy vai hắn, truy vấn:

"Nói mau a, ngươi thích ta sao? Ngươi không nói ta hôm nay cả ngày đều không có tinh thần..."

Lãnh Khải Chi bị y quấn lấy không có biện pháp, nhụt chí nói: "Hảo! Thích!"

"Thật chăng?"

"Ta nói rồi, ngươi còn muốn như thế nào?"

"Không có, ta thật cao hứng." Bùi Sĩ Kiệt trên môi hắn hôn một cái, lại gối đầu lên chân hắn: "Ta ngủ một chút..."

Lãnh Khải Chi biết y mệt muốn chết rồi đành thở dài, im lặng để y nằm.

Gió mát từ cửa sổ thổi vào đưa tới hương hoa thoang thoảng, ngẫu nhiên xuất hiện vài điểu nhi nghịch ngợm nhảy nhót trên bệ cửa sổ rồi rất nhanh bay đi. Hết thảy đều an bình, Lãnh Khải Chi mờ mịt nhìn bên ngoài, trong lòng lại dậy sóng.

Nếu thích khách kia là người Võ Lâm Minh, hắn nên làm như thế nào...

Chạng vạng, Lãnh Khải Chi cùng Bùi Sĩ Kiệt ở tiểu đình bên hồ uống trà, Bùi Nhược Tỉ phe phẩy quạt đi tới.

"Các ngươi thật đúng là nhàn hạ thoải mái a." Bùi Nhược Tỉ cười cười vào trong lương đình.

"Cữu cữu?" Bùi Sĩ Kiệt đứng lên, Lãnh Khải Chi cũng đứng theo, thấp giọng gọi:

"Tiền bối..."

Bùi Nhược Tỉ đối hắn cười cười: "Không cần khách khí, ngươi giống Tiểu Kiệt gọi ta cữu cữu đi."

"Vâng... Cữu cữu." Lãnh Khải Chi có điểm không được tự nhiên.

"Tốt lắm, ngồi đi." Bùi Nhược Tỉ hào phóng bảo hắn.

"Cữu cữu, ngươi rảnh rỗi nên đến đây chơi sao?" Bùi Sĩ Kiệt cho hắn ngâm vào nước một ly trà.

"Đương nhiên là không, người nào đó giao hết công việc cho ta, mà ta cũng còn rất nhiều việc vẫn chưa xong." Bùi Nhược Tỉ nói xong, Bùi Sĩ Kiệt lập tức làm bộ như không biết cầm lấy một miếng hoa quả khô ăn. Bùi Nhược Tỉ dùng quạt thiêu khởi cằm y, xoay mặt y qua, ngoài cười nhưng trong không cười:

"Ngươi rảnh quá phải không? Có thời gian ở đây cùng tiểu tình nhân uống trà, sao không đi Thanh Hạc Lâu làm việc?"

"Cữu cữu, ta tối hôm qua đã một đêm không ngủ..."

"Chẳng lẽ ta có ngủ?"

"Cữu cữu, để cho ta nghỉ một ngày thôi..."

"Đem chuyện thích khách giải quyết xong, ngươi muốn nghỉ ngơi mấy ngày cũng được."

Nghe bọn hắn nói đến thích khách, Lãnh Khải Chi bất động thanh sắc nghe.

"Ngươi cùng Giang Triết không thu phục được sao?" Bùi Sĩ Kiệt không vui hỏi.

"Tiểu huynh đệ, hiện tại ngươi là Giáo chủ hay là ta cùng Giang Triết là Giáo chủ? Quyết định cuối cùng là ngươi."

"Được rồi, giết chết đi, xong hết."

"Nếu là thích khách bình thường, giết chết cũng không sao, nhưng đối phương là Võ Lâm Minh phái tới, không thể xử lý khinh suất."

Lãnh Khải Chi vừa nghe đến ba chữ "Võ Lâm Minh", toàn thân lông tơ lập tức cảnh giác dựng thẳng.

"Vậy ngươi nói xử lý thế nào a?"

"Ít nhất phải biết rõ mục đích cùng cách hắn thâm nhập vào đây, chỉ đơn giản giết chết cũng không có tác dụng gì."

"Hắn không nói gì sao? Có phải hay không các ngươi dụng hình không đủ a?"

"Người nọ võ công rất cao, lực nhẫn nại cũng kinh người, khổ hình thông thường đối với hắn không có tác dụng."

"Nếu vậy, chém đầu hắn đến đặt trước cửa tổng đà Võ Lâm Minh không được sao? Ta đối mục đích của hắn không có hứng thú."

"Ngươi không cần mỗi lần đều vô trách nhiệm như vậy được không?"

"Bằng không còn có thể thế nào..."

Bọn hắn nói tiếp gì nữa đã không còn trọng yếu, Lãnh Khải Chi hiện tại biết thích khách quả thật là người Võ Lâm Minh, hơn nữa võ công cao cường. Đối phương là ai? Tới nơi này làm gì? Hắn không thể không quan tâm.

Có lẽ đối phương là người hắn quen biết, trong Võ Lâm Minh đám người võ công cao cường đều từng cùng hắn lui tới qua; có lẽ đối phương chính là tìm hắn! Mình đã có gần một năm không liên lạc Võ Lâm Minh, thả bồ câu đưa thư cũng không nhất định trở về được tổng đà. Sư phụ nhất định thực lo lắng, có phái người tìm đến hắn cũng tuyệt không kỳ quái!

Nếu quả thật như vậy, người nọ hiện tại bị bắt, mình trăm triệu lần không thể khoanh tay đứng nhìn.

Phải đi cứu hắn, nhưng có thể sẽ bại lộ thân phận... Lãnh Khải Chi len lén nhìn Bùi Sĩ Kiệt.

Làm sao bây giờ... Hắn không muốn Bùi Sĩ Kiệt biết thân phận của mình, hắn không muốn cùng đối phương trở thành địch nhân... Nhưng hắn lại không thể không đi cứu "Đồng bạn".

Rốt cuộc nên làm thế nào? Lãnh Khải Chi lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

◇◇◇

Trời không có nắng, không khí thật dễ chịu.

Lãnh Khải Chi tọa trên ghế đá trong sân, vô cùng buồn chán lật một quyển sách. Từ lúc hắn nói thích xem sách, Bùi Sĩ Kiệt cho hắn đến mấy rương lớn sách, hắn không có việc gì làm thì lựa mấy quyển ra xem.

Bùi Sĩ Kiệt gần nhất luôn bị cữu cữu y bắt đi công tác, không thời gian bồi hắn. Lãnh Khải Chi sâu sắc nhận thấy, cuộc sống của mình nguyên lai thật nhàm chán. Một khi không có Bùi Sĩ Kiệt bên người liền giống như mất đi mục tiêu.

Hắn tới nơi này cũng không phải để sống uổng phí như vậy! Lãnh Khải Chi không khỏi bắt đầu chán ghét chính mình.

Chợt có hai nha hoàn mang giỏ trúc đi ngang qua cửa phòng, các nàng vừa đi vừa tán gẫu:

"Ta thật hâm mộ ngươi, ở phòng ăn công tác hẳn thực nhẹ nhàng đi? Không cần xem sắc mặt người khác."

"Nhẹ nhàng gì chứ? Ta hiện tại chịu trách nhiệm đưa cơm đến đại lao, rất đáng sợ a."

"Đại lao? Cấp phạm nhân đưa cơm sao?"

"Đúng a, vừa mới bắt được thích khách mà. Trong đại lao vừa bẩn vừa thối, thích khách kia rất mạnh miệng, bức cung thế nào đều không chịu khai. Những ngục tốt tâm tình phi thường kém, ta mỗi lần đi đều cảm thấy sợ hãi."Nghe đến đó, Lãnh Khải Chi nhẫn không được chạy ra ngoài.

"Thật có lỗi, xin hỏi một chút..."

Hai nha hoàn đã muốn đi xa nghi hoặc quay đầu.

"Ách... Cái kia..." Lãnh Khải Chi có chút khó khăn hỏi: "Đại lao ở đâu vậy?"

Thấy hai nha hoàn mặt lộ vẻ kinh ngạc, Lãnh Khải Chi lung tung giải thích: "Kỳ thật, ta chỉ là lo lắng phạm nhân trốn thoát... Nếu hắn chạy đến đây, không biết làm thế nào mới tốt..."

Một nha hoàn nói: "Công tử, ngươi không cần lo lắng, đại lao cách nơi này rất xa, phạm nhân có chạy trốn cũng sẽ không tới đây."

"Rất xa? Là ở chỗ nào?"

"Ở gần sơn biên." Nha hoàn chỉ một cái phương hướng.

"Nha... Xa như vậy a, kia sẽ không sợ..." Lãnh Khải Chi ra vẻ yếu đuối gượng cười.

"Đúng a, hơn nữa đại lao thủ vệ sâm nghiêm, thích khách không dễ dàng đào thoát đâu."

"Ân, tạ ơn cô nương." Lãnh Khải Chi ôm quyền. Hai nha hoàn cười cười xoay người đi. Lãnh Khải Chi nhìn dãy nhà ở sơn biên, lặng lẽ nắm chặt nắm tay.

◇◇◇

Buổi tối ——

Tiếng dế kêu từ ngoài sân truyền tới, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở trầm thấp mà đều đều. Lãnh Khải Chi vô thanh vô tức ngồi dậy, hai mắt sắc bén trong bóng đêm lóe sáng, Bùi Sĩ Kiệt ngủ bên cạnh hắn.

"Sĩ Kiệt... Sĩ Kiệt..." Lãnh Khải Chi thấp thanh gọi.

Bùi Sĩ Kiệt xoay người lại, tiếp tục ngủ. Xác định y ngủ say, Lãnh Khải Chi rón ra rón rén xuống giường. Hắn cực nhanh mặc y phục tử tế cùng tất giày, không phát ra một chút thanh âm rời đi.

Lãnh Khải Chi thi triển khinh công cao siêu, như thằn lằn đu trên vách tường. Hắn thành công tránh hộ vệ tuần tra, đi vào dãy phòng ở sơn biên.

Không khí âm u, bên ngoài chỉ có mấy cửa sổ nhỏ, còn có hai thủ vệ ngoài cửa. Đúng là đại lao rồi.

Lãnh Khải Chi dừng trên mái ngói đại lao, hắn nhanh chóng tung một cước đánh ngất thủ vệ bên dưới. Một thủ vệ khác đang muốn xông lại, cũng bị hắn một quyền đánh ngã.

Lãnh Khải Chi vọt vào đại lao âm u ẩm ướt, vừa mới đặt chân, trong nháy mắt trên đại môn đột nhiên rơi xuống một đạo thiết áp (lồng sắt) —— khuông đương!

Lãnh Khải Chi cực kỳ hoảng sợ muốn lùi lại, thiết áp đã vây chặt hắn.

Lãnh Khải Chi đầu hồ thành một mảnh, vô số ý tưởng cùng suy đoán xẹt qua, rõ ràng nhất là: mình đã trúng kế!

Những đốm lửa sáng rực xuất hiện trong viện tử tối đen dần dần đến gần, cũng chiếu sáng gương mặt đầy vẻ khủng hoảng của Lãnh Khải Chi. Nhìn thấy Bùi Sĩ Kiệt sắc mặt âm lãnh đi tới, hắn cơ hồ ngay cả tim đập cũng đình chỉ.

Bên cạnh Bùi Sĩ Kiệt chính là Bùi Nhược Tỉ, trợ thủ Giang Triết, vài tên thị vệ cùng với hai nha hoàn —— đúng là hai người Lãnh Khải Chi ban ngày gặp ở ngoài viện.

Hết thảy chân tướng đều rõ ràng, cái gì thích khách, cái gì bị bắt, cái gì bức cung, toàn bộ đều là giả! Tất cả đều vì dụ mình ra mà thiết hạ bẫy!

Lãnh Khải Chi lộ ra thần sắc cam chịu, hai tay nắm chặt song thiết áp. Bùi Sĩ Kiệt ánh mắt lạnh như băng, đáng sợ đến cực điểm theo dõi hắn, không hề hé răng.

Bùi Nhược Tỉ tao nhã lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, không nhanh không chậm đọc:

"Lãnh Khải Chi, sư phụ là đương nhiệm Võ Lâm Minh Chủ An Trường Quân, từ nhỏ đi theo sư phụ phiêu bạc giang hồ, khi còn trẻ từng nhiều lần hiệp trợ huyện nha bắt đào phạm, được xưng là người kế tục Võ Lâm Minh Chủ, bốn năm trước bỗng dưng mất tích. Sư môn nói rằng chán ghét giang hồ tranh đấu, quy ẩn điền viên, thật ra là mai danh ẩn tích, ẩn núp trong nội bộ Hồng Liên Giáo."

Bùi Nhược Tỉ đọc xong, ung dung hỏi Giang Triết.

"Mấy tin tức này không phải giả?"

"Đúng, toàn bộ đều là tin tức trinh thám báo về." Giang Triết cung kính trả lời.

"Khổ cực." Bùi Nhược Tỉ mỉm cười nhìn Lãnh Khải Chi: "Tiểu huynh đệ, ngươi còn có lời gì muốn nói?"

Lãnh Khải Chi cắn chặt răng, thân phận bại lộ, hắn còn có thể làm gì? Hắn hiện tại chỉ quan tâm thái độ Bùi Sĩ Kiệt, hắn đang muốn mở miệng, Bùi Sĩ Kiệt lại chậm thanh hỏi:

"Vì sao phải gạt ta?"

Khẩu khí của y tràn ngập lãnh liệt phẫn nộ, Lãnh Khải Chi mãnh lực lắc đầu nói: "Sĩ Kiệt, ta không phải cố ý lừa gạt ngươi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro