Chương 1 ( Trung)
Nữ nhi hồng. Theo phong tục, nhà ai sinh con gái phải nấu một vò rượu, đợi khi nữ nhi xuất giá khi mới lấy ra mở tiệc chiêu đãi khách nhân. Vò rượu của Huệ Lan chỉ có mười bảy năm, hương vị quá nhạt nhòa. Huệ Lan đưa cho Thái Viêm một ly rượu trăm năm.
Một ly phí hoài đời thiếu nữ.
Như nàng mong muốn.
Thái Viêm dục vọng bùng nổ, hai mắt đỏ đậm như bốc lửa, có thể thiêu hủy cả đêm đen.
Hắn đè nàng xuống, xé bỏ y phục nàng, xé bỏ vải bó chân, cũng xé bỏ tam tòng tứ đức, luân lý liêm sỉ.
Nàng cưỡi lên người hắn.
Sao dần dần phai nhạt, trong không khí hòa lẫn hương hoa.
Nàng nghĩ, những đóa hoa nở đêm đó là những vì sao hóa thành.
Nàng nghĩ, hết thảy bản năng thú tính thuộc về bóng đêm.
Nàng nghĩ, nàng đã phá hỏng một nam nhân tốt rồi.
…
Bắt đầu từ hôm đó, Thái Viêm bước vào cuộc sống của Huệ Lan.
Hương vị yêu đương vụng trộm là mùi hương cấm kỵ, khiến tim người ta đập liên hồi. Cảm giác tim đập liên hồi ấy, kèm theo một chút nhu tình mật ý, khiến chẳng ai có thể khống chế nổi.
Hai năm như thế qua đi.
Đến một ngày nào đó, Thái Viêm bị ma xui quỷ khiến liếc mắt nhìn về phía bàn đu dây ở hậu hoa viên.
Thiếu niên áo tím cười kỳ ảo, đó là hơi thở của hư không.
Tâm Thái Viêm rối loạn.
Đêm đó, hắn nghe Huệ Lan đàn khúc [Trường tương tư], *** kịch liệt bắt đầu khởi động.
Nam nhân cùng nữ nhân mãnh liệt dây dưa.
Sáng sớm hôm sau, hắn phủ thêm quần áo, đứng ở bên tường viện cao cao.
Ánh mắt mê ly, hắn gặp lại thiếu niên hôm trước.
Thiếu niên đứng trên nóc nhà, khiêu vũ vút qua. Lúc nhanh lúc chậm, khi hoãn khi gấp. Vòng eo tinh tế mềm mại, hai tay trắng noãn khéo léo. Bốn phía quanh thân thể thiếu niên như dâng lên màn sương khói màu tím biếc, thiếu niên là một đóa hoa màu tím nở rộ giữa khói sương.
Đừng bàng hoàng, đừng bàng hoàng, yêu hận vốn vô thường.
Yêu hận vô thường. Nhân thế cũng vô thường.
Không hề báo động trước, phụ thân Thái Viêm thân thể luôn cường tráng bỗng nhiên chết đi. Mời đại phu xem qua, cũng không rõ nguyên nhân chết.
Ngày nhập tấn (đưa xác chết vào quan tài), Thái Viêm không khóc, nhưng Huệ Lan ôm quan tài khóc chết đi sống lại.
Thái Viêm lạnh lùng nhìn, chẳng nói điều gì.
Khi đội ngũ đưa tang quay về, lại bị một lão nhân ngăn cản. Lão nhân điên điên khùng khùng, một thân đạo bào rách nát, bên hông lại treo một cái đùi chó chín. Miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại, có yêu quái! Là yêu quái quấy phá!
Mọi người nhìn lão cười nhạt. Lời người điên nói có ai tin?!
Duy chỉ có Thái Viêm run sợ, hắn nhớ đến thiếu niên áo tím đến vô tung đi vô ảnh, nhớ đến thiếu niên áo tím nhảy múa trên mái nhà, càng nhớ rõ phụ thân mình đang ở trong căn phòng đó.
Là thiếu niên kia!
Là thiếu niên kỳ ảo kia!
Là ai gửi cẩm thư kia đến?
Ngoài tình nhân đang yêu đương vụng trộm còn ai vào đây nữa?
Từ tang sự tới nay, đã ba tháng Thái Viêm không tìm Huệ Lan. Huệ Lan chờ không nổi, vụng trộm dùng một cái khăn, trên khăn thêu hình uyên ương đạp nước, nhân lúc gặp thoáng qua Thái Viêm, vụng trộm ném dưới chân hắn.
Loại kỹ xảo này có trong kịch nhiều lắm, tùy thời điểm mà trở nên hương diễm vô cùng, đến khi bản thân gặp phải lại lo lắng hơn cả quân trộm cắp.
Thái Viêm nhặt chiếc khăn lên, nhìn ngắm, rồi giấu trong lòng.
Huệ Lan thấy, nhợt nhạt cười, đưa ra ba ngón tay — canh ba tối nay, Tây Sương.
Tây Sương. Canh ba.
Trong kịch nam, tài tử giai nhân cùng mơ về ngày cưới. Cứ như những nhân vật trong tích chuyện xưa đều kìm lòng không đặng, đều có ước hẹn, đều có mơ ước mãi mãi bên nhau. Nhưng, nói chuyện yêu đương khi thề non hẹn biển thì đa dạng, cuối cùng cũng đều trở lại “trên giường”. Giường. Một thứ mà người ta vô cùng yêu thích, khi mệt nhọc cần nó, khi buồn ngủ cần nó, lưỡng tình tương hứa càng không thể rời khỏi nó. Nếu không có giường, thì sẽ chẳng có chuyện Trầm Hương phá núi cứu mẹ, cũng chẳng có chuyện Hứa Sĩ Lâm ở tháp Lôi Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro