Chương 1 ( Thượng)
CHƯƠNG 1 (END)
Nếu ta yêu ngươi, ta chẳng cần hoa lau không rễ. Nếu ta yêu ngươi, ta sẽ kết lụa tơ tằm thành hơn trăm ngàn vạn cái kết đồng tâm. Nếu ta yêu ngươi, ta có thể sống vì ngươi, chết vì ngươi. Nếu ta yêu ngươi - sẽ như chim liền cánh cây liền cành, vĩnh viễn chẳng cách xa. Chỉ tiếc... ta không hiểu tình yêu.
Bởi vì, ta vốn là hư vô trong hư vô...
----------
Thái Viêm và Hư Háo đứng bên cạnh bàn đu dây. Mặc cho đông phong xuy phất, lời Thái Viêm muốn nói vẫn nghẹn trong cửa miệng, đặt dưới lưỡi, chẳng thể nói thành lời, bồi hồi bất định.
Mùi hương trong gió, là hồng hoa? Hay là tử cận?... Hay chính là mùi hương trên người Hư Háo?... Thật ra Thái Viêm biết, Hư Háo chính là "Không". Mà "Không" thì làm sao có mùi hương?
Thái Viêm lại nghĩ, nếu yêu quái kia vốn là hư không, thì cớ sao thiên ý trêu người, bản thân cố tình hết lần này đến lần khác bỏ qua sự thật. Có nước, rồi mới có vạn vật, "Viêm" là thủy danh tam âm theo tam dương gọi là "Thái", quẻ tốt nhất trong [Kinh Dịch], vạn vật đều thuận, yêu tà đều trừ.
- Chẳng lẽ thật sự đã định trước là không thể bên nhau?
Nếu đã định trước là không thể bên nhau, vậy lúc trước cần gì phải gặp gỡ?
Ngày nào đó, Thái Viêm đi ngang qua từ hậu hoa viên.
Hắn vẫn luôn không thích mùi phấn son dày đặc, nhưng ngày nào đó, hắn lại như bị ma đưa lối mà nhìn vào bàn đu dây trong góc khuất kia. Hắn không biết bản thân rốt cuộc đã chờ mong điều gì, hắn chẳng qua chỉ có một xúc động không thể nói thành lời.
Vì thế liếc mắt một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi, hắn chợt nhìn thấy một đám khói sương màu tím trên bàn đu dây.
Thiếu niên áo tím cười thực ngây thơ, sạch sẽ, không tìm thấy một vết bẩn nào. Thái Viêm thậm chí đã nghĩ, lẽ nào đây là sứ giả dẫn hắn lên trời?
Thiếu niên áo tím dường như phát hiện ra hắn, trừng mắt nhìn, không có khiêu khích hay ý tứ hàm xúc, linh động đáng yêu... Bàn đu dây tạo nên một độ cong đẹp mắt, thân mình mảnh khảnh của thiếu niên nhẹ nhàng phi xuống dưới bàn đu dây. Nhẹ nhàng, mang đến tiên khí vạn cổ mênh mông. Mờ ảo, là vạt áo tím như bay như múa.
Thái Viêm duỗi cánh tay ra, muốn bắt lấy tay thiếu niên kia.
Ý cười của thiếu niên càng đậm.
Nhưng mà...
Nhưng mà chỉ thiếu một chút, một chút, chỉ thiếu một chút thôi...
... Chỉ thiếu một chút thôi, Thái Viêm sẽ chạm được vào thân hình mê say ấy.
Một cơn gió nổi lên, thân thể thiếu niên vỡ vụn thành trăm ngàn đóa hoa tím ngắt. Mỗi một cánh hoa, đều là hương thơm ngát say lòng người. Mỗi một cánh hoa, đều vô cùng xinh đẹp quyến rũ. Mỗi một cánh hoa, đều không thể dứt bỏ, không thể quên đi, không thể không khiến người ta chìm đắm.
Thiếu niên ấy, không phải người phàm.
Giữa bầu trời mưa hoa, Thái Viêm ngẩng đầu, gió thổi mái tóc hắn tung bay, hoà lẫn với thân thể thiếu niên đã hoá thành muôn vàn cánh hoa. Tỉnh? Hay mơ?
Thái Viêm không rõ. Thanh tỉnh hay say ngủ rốt cuộc có chỗ nào khác nhau? Cho dù thanh tỉnh hay là say ngủ, thì đều phải đối mặt với cùng một thế giới, không phải sao?
Lầu Chuyển Chu.
Nhà Đê Ỷ.
Trăng sáng lưỡi câu, khiến lòng người say đắm. Say ở trong sâu thẳm, hay bất đắc dĩ tương tư.
Bên Tây Sương, có ai đó chợt xướng nhẹ nhàng.
Vân nhất qua, ngọc nhất toa. Đạm đạm sam nhi bạc bạc la, khinh tần song đại loa.
Thu phong đa, vũ tương hòa. Liêm ngoại ba tiêu tam lưỡng khoa. Dạ trường nhân nại hà?
(Một đoá mây, một trâm cài. Nhàn nhạt tà áo nhẹ bay, mắt tô nhíu đôi mày.
Gió thu hoài, mưa trút đầy. Ngoài mành bóng chuối một đôi cây. Đêm dài biết sao đây?)
Thái Viêm biết, đó là lời Huệ Lan, tình của Huệ Lan, tưởng niệm của Huệ Lan... Bất đắc dĩ...
Mẫu thân Thái Viêm mất sớm.
Cho nên nữ tử kia được gả vào nhà hắn khi chỉ mới mười bảy tuổi, năm ấy Thái Viêm mười bốn, phụ thân Thái Viêm bốn mươi ba.
- Lão phu thiếu thê.
Nữ tử tên gọi "Huệ Lan", hiền lành vô cùng, xinh đẹp như lan. Nghe nói giống như trong mấy vở kịch hát, mười ba có thể dệt vải, mười bốn may được áo quần, mười lăm biết đánh đàn, mười sáu tụng thi thư, mười bảy bước theo chồng. Cầm kỳ thi họa tất nhiên là chẳng mấy ai sánh bằng... Mà thứ phụ thân coi trọng,lại chính là đôi chân nhỏ bé trong huyện không ai sánh bằng, gót sen vàng ba tấc. Cổ chân rất tròn, bàn chân đầy đặn. Làm gì có đôi chân bó nào hơn được! Không thể không khiến người ta nghĩ đến câu kia "Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm cước" (sen nhỏ mới hé chồi).Chỉ là, vì một thứ vinh quang như vậy, nàng phá hủy kết cấu thân thể tự nhiên. Không thể chạy, không thể nhảy, cả đời nàng chỉ có thể ỷ lại vào nam nhân, một lão nam nhân hơn nàng hai mươi sáu tuổi, có một đứa con tròn mười bốn!
Lần đầu tiên Huệ Lan nhìn thấy Thái Viêm, chỉ cảm thấy thật là một đứa nhỏ đáng yêu. Một đôi mắt thật to, và cả tiếng nói trong veo chưa vỡ giọng.
Vì thế, nàng nhìn hắn nhiều hơn.
Nàng không biết rằng, chỉ vì vậy mà thôi, nàng đã rơi vào vạn kiếp bất phục.
Nàng không dám đối xử tốt với hắn, đơn giản là, nàng sợ bị ai đó nhìn thấu lòng mình. Nàng thường nghĩ, đúng là tạo hóa trêu ngươi, "tường ngoại đào hoa" khó tránh khỏi quá mức mê hoặc.
Nàng lại không thể không đối tốt với hắn, từ nhỏ nàng đã trốn trong khuê phòng, nam nhân từng gặp chỉ có phụ thân hắn. Lão nam nhân kia không thể khiến nàng rung động. Thật sự, nàng đã cố gắng, nhưng trong chớp mắt nhìn thấy Thái Viêm kia, lòng nàng bỗng đắm chìm.
Khi nam nhân gặp thời điểm bất mãn, thường thường tự giải quyết. Nàng cũng vậy, những khi không cách nào thỏa mãn khát vọng, nàng chỉ có thể vươn một bàn tay, tưởng tượng ra gương mặt Thái Viêm rồi tự tiến sâu vào thân thể của chính mình...
Dơ bẩn, hạ lưu, vô sỉ, dâm đãng, ô uế, thấp hèn.
- Nàng không ngừng tự trách trong từng cơn thở dốc.
Nàng lại trầm mê trong cái hỗn loạn đạo đức này.
Vì cái gì?
Vì cái gì?
Vì cái gì nàng không thể có tình yêu?... Hay đơn giản vì nàng là một nữ nhân, là loại nữ nhân phải phụ thuộc vào nam nhân mà tồn tại?!
Có người nói - nữ nhân mười tuổi là nụ hoa, ẩn ẩn lộ ra mật hương yêu mị. Nữ nhân hai mươi tuổi là trà, thánh khiết làm say lòng người. Nữ nhân ba mươi lại sớm là tàn hoa bại liễu, là trà lạnh để qua đêm.
Tuổi thanh xuân của nữ nhân chỉ có mười năm.
Mười năm ngay cả tình yêu của một nam nhân cũng không có.
... Nhưng, Huệ Lan ba mươi tuổi vẫn xinh đẹp động lòng người như trước, khóe mắt không có một nếp nhăn, lại thành thục ý nhị hơn mấy tầng.
Huệ Lan ba mươi, phụ thân Thái Viêm năm mươi sáu... Thái Viêm hai mươi bảy. Dáng người khôi ngô, ánh mắt thâm trầm, tiếng nói trầm mạnh, tản mát hương vị của một nam tử thành thục.
- Dụ dỗ nàng.
Nàng nhẫn nại không nổi nữa.
Nàng không muốn nhẫn nại.
Không đành lòng!
Cần gì phải nhẫn nại, cần gì phải để ý?!
Nếu không có tình yêu, vậy thì nhục dục cũng là một loại kỹ xảo.
Nàng lấy thân phận "mẫu thân" của hắn mà đuổi bà mối đi.
Rồi trong một đêm trăng sáng trong, ngàn sao mờ ảo, nàng mang một bình nữ nhi hồng trăm năm tới bên hắn. Yên Chi Hồng lặng lẽ hoà trong rượu, loại dược này khiến một quân vương miệt mài vì một nữ tử mà chết, xuân dược, cực phẩm xuân dược.
Nàng rót cho hắn một ly, không chớp mắt nhìn hắn uống cạn.
Uống cạn một chén rượu kia.
Uống cạn một chén rượu hòa xuân dược.
Uống cạn một ly rượu trăm năm ủ bằng cả đời bất hạnh của nữ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro