Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 11

"Khi nhỏ em thường bệnh vặt, ba không cho ăn kem nhiều nhưng vì chiều em, ba bảo em ăn phân nửa, còn lại cho anh, đôi khi em tham quá, anh chỉ liếm chút nước sót trên que

Khi đó được ăn là quý báu lắm rồi, nó rất ngon...

Rồi dì Lan nhìn không được, thỉnh thoảng mua cho anh, trời xui đất khiến đều bị em bắt gặp, em không chê đồ thừa, vui vẻ cùng ăn 

Có lần ba thấy em ăn phần kem anh ăn qua...

Ba đánh, đòn đau anh khóc la đến ói hết phần kem vừa ăn ba mới chịu dừng tay...

Ngày hôm sau anh ngồi không được, em hỏi, ba bảo anh ở dơ bị mụt nhọt ở mông, em cứ theo đuôi chế giễu đòi coi, phải nói sẽ bị lây, sẽ rất đau em mới chịu bỏ qua

Từ đó về sau anh không bao giờ đụng tới kem trừ khi em cho, anh bắt buộc phải ăn, cảm thấy nó không ngọt mà rất đắng..."

...cái cớ này không phải dùng 1 lần, rất nhiều lần, thế mà cậu vẫn ngây ngốc tin tưởng 

"Đói, em không biết cảm giác đó khổ sở thế nào, em ăn thiếu 1 muỗng thì cả nhà chạy theo dụ dỗ, không được liền làm thức ăn phụ bổ sung, 1 đứa trẻ 3 ngày không có gì nhét vào bụng, ngày anh đến nhà đã là cực hạn, nhìn thấy gì đều bỏ vào miệng

Anh đứng ngoài, bứt lá cây cảnh nhà mình ăn chống đói, tình cờ thấy được con Ki, anh bảo nó mang thức ăn của nó đến đây, anh và nó sẽ làm bạn, không biết nó thông minh nghe hiểu hay trùng hợp ý nó, Ki đẩy chén đồ ăn tới, em xen vào can thiệp, coi như anh được cứu 1 mạng

Miếng ăn ám ảnh anh, anh sợ đói, bụng cồn cào đến ói cả mật, đòn roi anh không sợ vì ngoài đường tương đối nhỏ con giành không lại người khác, có khi người tốt cho đồ ăn cầm trên tay rồi vẫn bị cướp, bị đánh... ít ra ba đánh mà chưa bỏ đói anh bữa nào

Rồi lần thi đấu đó, ba lạnh lùng vô tình, anh mới biết có thứ đáng sợ hơn cái đói, bị người thân chối bỏ, anh cứ hy vọng nhưng hết lần này đến lần khác lầm lũi thất vọng"

"Em xin lỗi, những chuyện đó em không biết"

"Không trách em, anh và ba che giấu quá tốt"

"Tụi em nguyện ý giao ra sự tin tưởng tuyệt đối, phơi bày con người thật nhất của mình ở nhà thì bị anh và ba lợi dụng nó, anh cũng thấy không phải con của khách nào đến nhà em đều chơi chung, ai thật lòng ai làm màu em đều biết, với bên ngoài em và a2 không hiền lành gì"

"Anh xin lỗi... Như vậy anh đã yên tâm"

"Suốt cuộc đời dù em bao nhiêu tuổi, thành đạt thế nào thì anh, gia đình vẫn là chỗ dựa, hãy cho phép tụi em chuộc lỗi, bù đắp cho anh"

Lập Hưng nhớ rõ vào năm Lập Minh tròn 18 tuổi, trước khi đi du học, ba muốn chụp ảnh gia đình, đó là lần đầu tiên sau khi mẹ mất, nhà tổ chức lễ hội...

Ngày hôm trước anh còn đi đứng đàng hoàng, hôm sau anh không dậy nổi, bảo rằng bệnh tái phát, ba gọi bác sĩ đến thăm khám, cậu ngây ngốc tin là sự thật

"Con cầm tiền ra ngoài chơi, tới tối hãy về" sáng sớm Thế Nam đưa con 1 số tiền

"Dạ... ?" nhà có tiệc, nó không phải dành cho mình nhưng anh có thể phụ giúp đỡ lặt vặt, ba lại bảo anh ra đường ?

"Cầm !"

"...Cám ơn ba" 

Thế Nam đập tiền vào người, anh đành cầm lấy, không có mục tiêu, đạp xe lòng vòng, mỏi chân kiếm tạm chỗ ngồi, hôm nay nội ngoại tới đông đủ, ba làm vậy trực tiếp nói cho biết, anh không phải là thành viên trong gia đình, Lập Uy ngơ ngẩn nhìn người qua đường, điện thoại reo 1 lúc mới nghe thấy, giọng em gấp gáp truyền đến

"Anh, thợ chụp hình tới rồi, sao anh còn đi đâu ?" 

"Có chuyện gì ?"

"Anh mau về đi, em nói mọi người đợi, chúng ta chụp hình gia đình !"

"Hình gia đình ?"

"Phải, anh mau lên !"

Lập Uy bị câu hình gia đình làm cho động lòng tham, ba không muốn anh có mặt, làm trái lại, hậu quả là biết trước, để được 1 tấm hình chụp chung chính thức, anh bằng lòng đánh đổi

"Anh, mau đi thay đồ..."

"Không, đồ này xấu quá, anh đổi bộ khác đi... Thôi, để em lên lựa cho anh"

Lập Uy đã chọn bộ đồ đẹp nhất anh có mà Lập Hưng vẫn chê, lục tung vẫn không có cái nào ra hồn, cậu chạy qua phòng Lập Minh tìm

"Lập Hưng, con xong chưa ?"

Lập Uy mặc đồ của Lập Minh, Thế Nam không ưng, trước mặt con lại không thể phát hỏa

"Xong rồi, xong rồi, tại anh Uy chứ bộ..." biết mình làm rối, Lập Hưng cười cầu hòa, kéo anh vào hàng ngũ

"Con xin lỗi..." 

Anh liều mạng để có 1 tấm hình, kết quả được hơn mong đợi, gia đình 2 bên, 4 cha con với sự chủ động của Lập Hưng chụp chung rất nhiều, anh và ba còn chụp riêng cùng nhau

Ba mặt đanh như thép, anh thì nhịn không được mỉm cười dù 1 lát nữa đây là đòn roi, nước mắt

"Ba đã bảo thế nào ?" 

Sau 1 ngày náo nhiệt, cả nhà nghỉ ngơi, có 2 người không ngủ được, ba bị anh làm tức điên, còn anh buồn vui lẫn lộn

"Con cãi lời, xin ba trừng trị" anh không đổ lỗi cho em mà trái lại rất biết ơn, chính anh mong muốn được góp mặt trong buổi tiệc, em gọi về là cái cớ thúc đẩy mà thôi

"Hôm nay chính là lúc ba không muốn thấy con nhất, vì 1 đứa như con mà em ấy không còn nữa, lẽ ra em ấy ở đây hạnh phúc nhìn Lập Minh trưởng thành khỏe mạnh, giỏi giang thế nào"

...ba biến anh thành kẻ tội đồ mà anh không có quyền giải oan cho mình

Lập Uy lầm lỳ quỳ, ba nói sai chính là sai, nói nhiều vô ích, Thế Nam càng đơn giản hơn, ông chỉ muốn giải tỏa bực tức, phát tiết uất hận đè nén trong lòng, cứ thế xuống tay

Chát ~...

Thế Nam thuận tay chỗ nào đánh chỗ đó, Lập Uy từ quỳ thẳng đến nghiêng ngửa theo chiều roi, đến quỳ không nổi mà ngã xuống, roi vẫn không ngừng lại, đau thấu tâm can

Biện giải hết lời không đả động được ba, anh im lặng cuộn người chịu đựng, sự trầm mặc của Lập Uy làm Thế Nam như đấm vào bông, trong mắt ông chẳng khác nào anh đang khiêu khích

Chát ~...

"Đây là thái độ gì của con ? Xin lỗi !"

Khát khao được yêu thương là có lỗi sao, không có, Lập Uy càng ra sức mím chặt môi mình để không vì tầng tầng lớp lớp đau đớn mà 1 giây mềm yếu khuất phục

Anh cũng không biết trận đòn khi nào kết thúc, là khi ba đánh đã tay ?!

**********

"Chúng ta không phải là 1 gia đình, em không cần phải thế..."

Lập Uy vuốt ve tấm hình 4 cha con trong ví tiền, anh giữ nó như báu vật, hiện tại phiên bản lớn vẫn còn treo ở phòng khách

Lập Hưng từng đề nghị thay bằng tấm hình gần đây nhất chụp tại buổi lễ tốt nghiệp của anh nhưng ba từ chối vì anh sắm vai nhân vật chính trong đó

"Em nhắc lại, anh là anh của tụi em, em không ép anh làm điều anh không thích, anh không muốn về nhà thì không về" 

"Giai đoạn đầu có thể em không quen nhưng mọi thứ sẽ ổn"

"Anh em mình cùng cố gắng"

Cửa phòng mở, Lập Minh & dì Lan bước vào

"Anh dọn ít đồ để dưới xe, thủ tục cũng làm xong, có thể đi..."

...câu này anh nghe không ít lần, không biết bác sĩ ở đây có ngán ngẫm không, cách 1 thời gian lại vào cấp cứu vì bệnh không đâu vào đâu

"Chắc tạm thời mình ở khách sạn rồi từ từ kiếm nhà"

"Em nói gì ?" Lập Uy gật đầu chào dì, cắt đứt hoàn toàn là không thể, anh cũng không nỡ, định nhờ Lập Minh đưa đến khu nhà trọ anh đã hỏi trước 

"Em còn chưa kiếm được nhà, qua nội hay ngoại anh sẽ không vui nên tạm thời là vậy, vì anh cần tẩm bổ nên dì sẽ đi theo lo cơm nước cho anh em mình" 

"Lập Hưng !" đây gọi là mình không rời nhà ???

"Em đi theo anh, anh ở đâu thì em ở đó, anh đừng hòng vứt bỏ em"

"Anh không đồng ý, ba cũng không sung sướng gì, ba thương yêu em hết lòng, em không được làm ba đau lòng thêm"

"Nhưng không phải bằng cách này !"

"Tiền anh tích cóp chỉ đủ cho vài tháng sinh hoạt tằn tiện, thuê nhà trọ giá rẻ để ở, không thích hợp với em" 

"Anh ở được thì em ở được !"

"Dì Lan, sao dì cũng đồng ý ? Dì khuyên em giúp con đi..."

"Dì đã xin nghỉ việc, giờ mấy đứa phải nuôi dì"

"Dì, chuyện này không được, em sao có thể cùng con chịu khổ, ba sẽ không để yên cho..."

"Đúng vậy, ba chưa cho phép thì không đứa nào được rời khỏi nhà" Thế Nam lần nữa yên lặng xuất hiện từ đằng sau

"Ba..." Lập Uy theo phản xạ ngồi nhanh lên khiến đầu bị choáng ngã lại giường 

"Mấy đứa về nhà ở, muốn đi thì để ba đi. Nói nữa, căn nhà đó chính xác không phải ba sở hữu, nó là quà cưới của ông bà ngoại cho mẹ Lập Hưng, năm Lập Minh 18 tuổi ba đã sang tên lại nên nó thuộc về các con"

Lập Minh bị em trừng, trừng lại, những chuyện này sao cậu nhớ ! mà cho dù nhớ cũng không dám đuổi ba !

"Ba bớt giận, con sẽ bảo em..." Lập Uy không lo đầu trầm trầm cố ngồi lên 

"Ba..." Lập Minh đứng giữa, nói sao đều không phải

"Ba cần thời gian suy nghĩ về bản thân..." Thế Nam vỗ vai con, bỏ lại 1 câu liền đi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #spvan