Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Màu đỏ lá rụng - Phần 3

   Mồ hôi của hắn đọng thành từng hạt trên trán, khoé môi chảy ra một chút máu. 

   Người thắng khi nãy vội vàng la lên: "Nô Nhi, tại sao lại như vậy? Trông hắn dường như còn đau đớn hơn cả lúc nãy nữa."

   Ta ngạo mạn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ngươi không tin vào y thuật của ta ư? Vậy thì ngươi mau đến đây." Buông cả hai tay ra, ta mừng rỡ thanh nhàn.

   Hắn ngẩn người. Yên lặng lui đến một bên. Ta đứng lên, chậm rãi đem mặt mặt nạ da người trên mặt kéo xuống.

   Ngay lúc mặt nạ được kéo xuống, ta nghe được tiếng hít sâu của bọn họ. Ta biết rằng tướng mạo của mình được di truyền từ mẫu thân, thậm chí có thể nói rằng ta so với mẫu thân còn đẹp hơn. Nếu như ta cố tình thì chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nhân họa quốc. Lúc này nhìn ánh mắt đăm đăm của bọn hắn, ta liền  biết.

   "Không nghĩ rằng Diệp Dược Nô lại xinh đẹp như vậy!" Thanh âm của bọn họ lộ đầy vẻ tham lam. Con người chung quy đều như vậy, tham tài, tham danh vọng, tham sắc đẹp. Lần này ở cốc Lá Rụng so kiếm, cái mà họ tham, chính là cái danh "Thiên hạ đệ nhất."

   "Mọi người ở chỗ này chiến đấu hăng hái mấy ngày rồi, nhiều người bị thương như vậy, nhưng không có một ai phải bỏ mạng. Xem ra, trong chuyện này, công lao của cha ta chiếm phần không nhỏ. Mọi người có thể không biết, Nô Nhi là người thực tế, không giống với phụ thân, phụ thân trị thương cho các ngươi không tính toán công lao, nhưng ta không phải ông ấy, ta muốn lấy tiền. Bây giờ, cha ta đã rời đi, mọi người nếu muốn chữa bệnh thì trả tiền cho ta. Trong mấy ngày nay, số người được phụ thân ta xem bệnh, cũng phải đem tiền hoàn trả lại. Ta nói như vậy, không biết mọi người có cảm thấy không hợp lý ở chỗ nào không ?" Thanh âm yêu kiều mềm mại, không thể không có uy tín.

   Bọn họ hiển nhiên không ngờ ta sẽ nói đến điều này, cho tới nay, phụ thân xem bệnh cho bọn họ đều là người tự chuẩn bị dược liệu, cho tới bây giờ cũng không nhận tiền công, bọn họ đã quá quen với việc này rồi. Vậy nên không nghĩ tới việc hắn mới vừa đi, ta liền đến đòi bọn họ tiền.

   Rốt cục, người thắng hồi nãy giở giọng châm chọc nói: "Diệp thần y cả đời chữa bệnh tặng thuốc (nguyên bản là "thi y tặng dược" nhá các hạ ^^), vốn là một người tốt bụng, chỉ là ta không ngờ tới, thần y lại sinh ra một nữ nhi mặc dù đẹp thật đấy, nhưng dù mở miệng hay ngậm miệng đều bốc lên một mùi hôi thối. Ngươi chỉ là một đứa nhóc còn hôi sữa vậy mà cũng dám đề cập với chúng ta việc này ư? Có khi ngay cả một chút y thuật ngươi cũng không biết! Chờ thêm mấy ngày nữa, chúng ta sẽ tự mình đem tiền giao tận tay Diệp thần y!" Dứt lời, y liền phẩy tay áo một cái.

   Ta cười lạnh, nói, "Xem ra mọi người đã so kiếm xong hết rồi. Như vậy đi, hãy đến chỗ khác mà tìm người chữa bệnh, thế nào? Cha đối với thường dân thì chữa bệnh tặng thuốc, nhưng mà đối với các ngươi chữa bệnh tặng thuốc, như vậy há chẳng phải là coi các ngươi như thường dân mà đối đãi ư? Còn về y thuật của ta, có tốt hay không? Nếu mọi người không tin Nô Nhi, đành vậy, Nô Nhi phải trở về thôi." Dứt lời, ta bèn thu dọn đồ đạc để rời đi.

   Bọn họ lập tức đứng thành một vòng vây quanh ta, nói: "Nô Nhi cô nương, hôm nay nếu như cô đã tới đây rồi thì không thể khinh địch như mà đi ra ngoài như vậy chứ! Nếu không thì chúng ta có nhiều người bị thương như vậy, phải đi tìm ai đây?" Ngụ ý của hắn rất rõ ràng, đó là, ta muốn cũng phải chữa mà ta không muốn, cũng phải chữa!

   "Ta đã nói rất rõ ràng, không có tiền, ta sẽ không chữa! Muốn thế nào các ngươi tự mình suy nghĩ đi. Nếu như làm ta nổi nóng, người bị gãy chân qua tay ta sẽ trở thành người trúng độc, thế nào ?" Thần y danh tiếng cái gì chứ, đối với ta mà nói, tất cả chỉ là hư danh! Điều ta muốn rất đơn giản.

   Bọn họ nhìn nhau, lão già mặc y phục xanh ra mặt nói: "Nô Nhi, nếu ngươi đã kiên trì như vậy, tiền của mọi người, lão phu sẽ trả! Người đâu! Cầm một ngàn hai ra!"

   Dứt lời, gã hầu đứng sau lão ta, liền lấy ra tờ ngân phiếu một ngàn hai. Ta cũng không khách khí với hắn, đưa tay nhận. Nói với hắn: "Cứu ngươi một mạng, ta lấy một ngàn hai. Những người khác, bất luận là bao nhiêu, cũng phải tự mình trả." Mấy năm nay, bọn họ nợ Diệp gia chúng ta rất nhiều. Mà ta, mỗi một món nợ đều nhớ kỹ!

   Người bị thương nói nhỏ: "Đưa ngay đi! Chữa bệnh trả tiền là chuyện đương nhiên. Mọi người lấy tiền ra đi! Nếu không, mọi chuyện truyền ra ngoài, mọi người sẽ nói chúng ta bắt nạt một tiểu cô nương, không phải là chuyện tốt đẹp gì!" Hắn biết ta đang tức giận. Hắn là người đầu tiên đồng ý. Dứt lời, liền lấy ngân phiếu từ trong lòng ra.

   Hắn vừa động thủ, mọi người cũng đều bắt đầu móc ngân phiếu trên người. Đương nhiên, cũng có người lấy trang sức tín vật ghi nợ. Ta nhận ngân phiếu của từng người. Nhân tiện ghi nhớ tên của tất cả bọn họ. Có đưa tiền mặt, đương nhiên, cũng sẽ có người ký sổ. Cũng có những người được phụ thân chữa bệnh xong đã rời khỏi cốc Lá Rụng, ta cũng ghi nhớ không quên.

   Đến khi nhận tiền xong, ta liền cười nói: "Hôm nay mọi người cũng mệt mỏi rồi. Nô Nhi vi mọi người nấu một nồi thuốc bổ cho mọi người uống, ngày mai, mọi người lại tiếp tục so kiếm, như thế nào?"

   Bọn họ nghe được, ai cũng đều gật đầu. Nói thẳng ra là ta nhận được nhiều tiền từ bọn hắn, đó là điều ta cần làm.

   Ta lại không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, lúc này, lá phong đỏ hồng bị gió thổi về hướng nam. Ta nhân tiện lấy dược liệu của cha, nấu cho họ một tô thuốc bổ. Bọn họ mặc dù không rõ nhưng khi thấy các nồi thuốc bổ được ta nấu, ai cũng lộ ra vẻ tươi cười mừng rỡ.

   Ta nở nụ cười mê hoặc. Có vài tên thiếu niên mở to tròng mắt nhìn ta chằm chằm. Ta cũng không cự tuyệt, chỉ huy bọn họ mang thêm củi. Lúc người thứ nhất uống thuốc bổ trong nồi đầu tiên miệng sủi đầy bọt thì ta đang đứng ở nồi vừa bắc xong. Hơi nóng trong nồi bị gió nam thổi đi. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ người trong cốc Lá Rụng đều nằm trên mặt đất.

   Ta ngậm thuốc giải độc trong miệng. Đá đá lão già áo xanh gần đó. Lão vẫn bất động. Giẫm bọn họ địa thi thể bọn họ, trở về. Thấy 1 nam tử cứ đặt tay trước ngực mình. Gạt tay hắn ra, ta lấy tay đưa vào trong áo hắn tìm kiếm. Quả nhiên! Ta cười lạnh đem bí kiếp mà mọi người tranh nhau giành đoạt cất đi.

   Nhìn mặt đất đầy, ta nói nhỏ, "Những người đã nhìn thấy dung mạo của ta tuyệt không thể sống trên đời này!" Mà ta, cố ý để bọn họ thấy mặt, đó là đã là dự báo cái chết cho bọn họ, lúc ta rời đi vẫn còn mang theo 1 luồng sát khí.

   Trên mặt đất cây cỏ đã khô héo hết, cốc Lá Rụng vào màu thu thật là đẹp! Ta ngạo mạn chậm rãi tiêu sái đi ra khỏi cốc Lá Rụng, đem cây đuốc ném đi. Đầu tiên là chút lửa bị bén lên, gặp những cây cỏ khô và gió nam, ngọn lửa trở nên lớn dần.

   Khi ta đi đến cuối sông, cốc Lá Rụng đã chìm trong ngọn lửa cao tám thước, làm cả bầu trời cũng nhuộm sắc đỏ.

   Mẫu thân, những kẻ hại chết người, đã chết hết rồi! Người hãy an tâm mà ra đi! Từ nay về sau sau, chuyện dưỡng dục các muội muội, đều giao cho ta! Ta sẽ chiếu cố các nàng thật tốt, sẽ không để các nàng chịu khổ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro