Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Thuốc

Vất vả cả ngày dài, Vương Siêu cuối cùng cũng ngủ say rồi.

Tiểu Việt thì không, cậu bó gối ngồi xổm ngoài hiên nhà, ngơ ngẩn nhìn mấy ngọn cỏ dại xơ xác cố gắng vươn mình qua khe rãnh.

Nếu là ngày trước thì giờ này là lúc Lăng Duệ đang xoa kem dưỡng da tay cho cậu, tỉ mỉ hỏi cậu có thích mùi hương này không, nếu không thích thì hắn sẽ đổi sang loại khác. Sau đó sẽ càm ràm cậu chẳng để ý đến bản thân mình chút nào, hay mặt dày nói lời yêu đương sến súa.

Còn cậu sẽ cúi đầu chăm chú nhìn tay mình nằm gọn trong bàn tay người nọ, nhỏ nhắn và vừa vặn đến bất ngờ, cảm thấy cả người mình như được ngâm trong hũ mật, ngọt ngào đến tận đầu ngón chân.

Tại sao lại bỏ đi?

Cậu cũng không biết.

Chỉ là nếu cứ tiếp tục mơ mơ hồ hồ ở lại với hắn, tự bản thân mình ngoài chữ không xứng ra còn có chữ mập mờ.

Như thế không được, cậu không yêu cầu quá khắt khe về tình yêu, chỉ mong đợi nhiều nhất ở một chữ "chân thật".

Điều này, chẳng may, Lăng Duệ lại bước qua mất rồi!

---\\

" Thím ơi, cho tôi hai xiên đậu và một chai rượu!"

Tiểu Việt gãi đầu chán nản đi vào sạp đồ ăn khuya cạnh nhà, vừa hay, đập vào mắt cậu là A Hoài đang ngồi ở đó từ bao giờ, trước mặt hăn đơn độc một chai rượu gần cạn và cái chén nhỏ.

Hẹn trước không bằng trùng hợp, cậu cũng chẳng muốn uống một mình.

" Này, tôi ngồi cùng anh nhé!"

....

" Hức..anh anh biết không ~~"

Tiểu Việt ôm lấy chai rượu trước mặt gật lên gật xuống, chẳng quan tâm A Hoài có nghe hiểu hay không, bắt đầu lè nhè

" A Duệ tốt lắm ấy, tốt tốt cực kỳ... Anh à, anh chưa bao giờ gặp anh ấy nhở? Chậc!"

" Người gì đáng yêu lắm nhớ ~~"

Tửu lượng không mấy cao kết hợp với tâm trạng chẳng ra làm sao khiến cả người cậu đỏ lựng, bắt đầu cơn say bằng mấy lời lảm nhảm không đầu không đuôi

" Tôi nhớ anh ấy lắm ức..ức...A Duệ đẹp lắm, tay đây anh nhìn tay tôi này, tay anh ấy trắng hồng dài dài ấy..ức ức.."

" A Duệ nấu ăn cũng ngon ~~"

" Bác bác sĩ Lăng xấu xa!"

" Lăng Duệ đồ khốn, huhu!!"

" A, đúng đúng, chúng tôi sắp kết hôn rồi,ha ha ha!"

" Anh ấy...anh ấy liệu có nhớ tôi hay không? Hức hức !!"

Thân thể cậu bồng bềnh, tâm trí thì như mấy đám mây trôi nổi khắp nơi, chẳng mấy chốc âm thanh khóc khóc cười cười rời rạc dần rồi im lặng hẳn. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu cảm thấy cả người mình ấm áp, dường như được bao bọc bởi lồng ngực quen thuộc, có ai đó nhẹ nhàng hỏi cậu kèm tiếng thở dài buồn bã

" Nếu gặp lại em có tha thứ cho anh không?"

" Phải làm gì để em hết giận đây?'

---\\

Lăng Duệ!

Tiểu Việt bật dậy khỏi đám chăn gối lộn xộn, người trong mơ hôn lên trán cậu một cách dịu dàng rồi tan thành hàng vạn cánh bướm trắng, sau đó khẽ khàng ôm lấy cậu rồi tan biến.

Giống hệt như cách cha mẹ cậu tạm biệt hai anh em hồi thơ bé.

Việt Việt cúi đầu nuốt nước bọt, cả người đầy mồ hôi, mãi sau mới dần bình tĩnh được.

Đây là phòng của cậu mà?

Hôm qua A Hoài đưa cậu về nhà sao? Cậu thậm chí còn không thể nhớ nổi mình đã bước chân ra khỏi quán rượu như thế nào nữa.

" Em trai ăn cháo đi!"

" Cháo? Ở đâu ra thế?"

"Thím Dư bên cạnh cho đấy! Anh ăn rồi, em ăn đi!"

" À!!"

Chẳng hiểu sao Tiểu Việt thấy thất vọng. Cậu vừa hờ hững đảo qua đảo lại cái thìa trong bát vừa tự cười nhạo chính mình.

Tự mày bỏ người ta mà đi, lại mơ tưởng người ta chạy theo hay sao?

Bỗng nhiên, đập vào mắt cậu là tờ giấy note vàng quen thuộc được dán gần đèn ngủ.

" Thuốc cảm trên kệ tủ, uống với nhiều nước."

Mấy chữ ngắn gọn chẳng hiểu sao khiến đáy lòng Tiểu Việt ấm áp hơn một chút, cậu nghiêng đầu nhìn tờ giấy trong tay.

Chữ "thuốc" với nét cong này sao mà quen thuộc?

...

" A Duệ, nét này của anh nhìn sao lạ vậy?"

" Thói quen mất rồi, không sửa được, nhìn như đang đá chân ấy nhỉ!!

" Vậy em sẽ tập viết giống anh."

" Thôi, đừng, nhìn ngốc nghếch lắm!"

"Em chính là muốn ngốc nghếch giống anh đấy !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro