Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5 : là em (2)

    
  Hai tiếng trôi qua , sau khi cùng cô đi ăn tối , Diệp Thần lái xe ,trên đường đưa cô quay về công ty  .

      " cho tôi xuống chạm bus phía trước được rồi "

    " cô không quay lại làm việc sao??  "

   " tối nay đổi ca nên tôi về nhà "

    " để tôi đưa cô về "

      Giờ đây cả hai đã cảm thấy thoải mái hơn trong giao tiếp nhưng Thẩm Dịch vẫn cương quyết từ chối , không để anh đưa về . Dù vậy , bỏ ngoài tai tất cả những lời nói của cô , anh thản nhiên lái xe nhanh qua chạm bus .

       " cứ để tôi đưa cô về  " Diệp Thần điềm tĩnh đến lạ thường .

      " Anh..... " cô quay sang nhìn , có chút phẫn nộ nhưng tự bản thân nhanh chóng dập tắt ngay không để anh kịp nhận thấy .

   "Vậy , phiền anh đưa tôi về " cô thở dài bất lực .

      Nể tình hôm nay anh mời cô một bữa nên bỏ qua . Dù sao đây cũng là lần cuối gặp , nhẫn nhịn chút coi như hết nợ .

     Theo chỉ dẫn của Thẩm Dịch , họ tới trước khu trung cư cô ở . Đến nơi , cô bước vội xuống , ái ngại .

       " cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về , vậy tôi xin phép , anh đi đường cẩn thận "

     Thẩm Dịch nở cười , sắc mặt không đổi , chưa để anh kịp nói gì đã quay  đi ngay .

      Diệp Thần tuyệt nhiên không muốn phải sớm chia Tay với Thẩm Dịch , thấy cô quay đi bất ngờ có chút bối rối .

   " Khoan đã , tôi có thể vào nhà cô không ?"

    Miệng nhanh hơn não là có thật , nói xong anh mới định hình được câu nói của mình hết sức kỳ cục . nhưng trong tình huống này , đầu anh thật chẳng nghĩ được gì nhiều , cứ thế thuận miếng mà nói ra .

    Thầm Dịch khự lại , mặt biến sắc ,  quay phắt lại nhanh như tia chớp mở to mắt đầy kinh ngạc . Quăng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Diệp Thần  giống như nhìn một kẻ biến thái thực sự vậy . Không khí căng thẳng tràn ngập , Diệp Thần đứng bất động .

      " À.... Ý tôi là dù sao tôi cũng đã đưa cô về , chẳng nhẽ cô không thể mời tôi vào nhà dùng ly trà Sao ? "

    Nghe xong câu này , hiểu lầm của Thẩm Dịch đã phần nào được thông suốt , cô gượng cười .

     " cũng .... Cũng được , xin mời "

   Từ lúc gặp cô , một người vốn coi trọng thể diện như anh, hết lần này tới lần khác lại tự hạ thấp bản thân , cứ như biến thành kẻ mặt dày , cố chấp bám đuôi người khác .
  
     Khiến Thẩm Dịch không nghĩ ngợi mà tưởng nhầm anh thực sự à một kẻ thô lỗ .

    Bước chân vào căn phòng , Diệp Thần có chút bất ngờ . Căn nhà không rộng lắm nhưng thoáng mát , ngăn nắp , đặc biệt những hoa văn và đồ trang trí đều rất đẹp , sáng tạo . Có lẽ bởi sáng tạo , nghệ thuật là đặc thù công việc của cô .

      Thẩm Dịch xuống bếp chuẩn bị vài thứ , anh ngồi trên sofa ngoài phòng khách , nhẹ nhàng vén tung tấm rèm cửa , hít thở sâu đầy sảng khoái . Từ đây có thể ngắm nhìn xuống đường phố rực rỡ ánh đèn về đêm,  quả là thú vị . Diệp Thần rất thích điều này .

     đôi mắt bị kích thích bởi sự tò mò không ngừng di chuyển , thu vào tâm trí từng chi tiết trong căn phòng . Bất chợt , ánh nhìn dừng lại , đăm chiêu , giống như bị thứ gì đó chi phối hoàn toàn.

     Bước từng bước chậm rãi và cẩn trọng , tới gần , nhìn kỹ hơn . Anh thực sự ngạc nhiên . Cuốn sổ nhỏ nhắn màu hồng đầy cũ kỹ , nằm ngay ngắn giữa thảm hoa vàng trong chiếc tủ kính .

   Vừa đúng lúc Thẩm Dịch đi Lên , một tay cầm ly trà nóng .

    " Này ,,, anh... "

Diệp Thần dật mình quay lại , vội nhận lấy ly Trà.

      " cảm ơn .... À mà thứ này ...."

     " à , cuốn sổ đó hả , nó có vẻ cũ đúng chứ , nhưng rất có ý nghĩa với tôi "

    " Em vẫn còn giữ nó sao ? "

    " Sao , anh vừa nói j?  "

     " À ý tôi là , nó thật đặc biệt "

Diệp Thần im lặng , không nói gì nữa , những nét trên khuân mặt bất chợt trùng xuống . Một vài kỷ niệm quen thuộc bỗng lại luẩn quẩn trong tâm trí . Cũng đã rất lâu kể từ ngày kinh hoàng hôm ấy , anh vẫn thường xuyên suy nghĩ về nó .

    Giống như những mảnh ghép hạnh phúc không trọn vẹn , đã cố gắng vứt bỏ nhưng đôi khi lại vô thức nhớ về , không kiềm chế được mà luyến tiếc , đau khổ .

     Giờ đây , lại một lần nữa những cảm xúc ấy tìm đến Diệp Thần .  Rõ ràng và mãnh liệt như chỉ mới ngày hôm qua.

   Thẩm Dịch cúi mặt xuống ,  đầy tiếc nuối . Phải chăng , cô cũng đang nhớ tới người ấy ? , Phải chăng cô cũng đã từng có ý định vứt bỏ đi tất cả những ký ức đau buồn mà bắt đầu một cuộc sống mới hạnh phúc nhưng không được .

     Hai tâm trạng tách biệt nhưng cũng như hòa làm một . Dù vậy cũng thật may mắn vì điều anh thắc mắc bấy lâu nay giờ đã được giải đáp , thì ra  : cô chưa bao giờ quên anh .

      Giá như anh có thể chạy đến ôm lấy cô và nói rằng " anh là Lăng Tử Kỳ , người đứng trước mặt em chính không phải là Diệp Thần mà là Lăng Tử Kỳ - người em luôn muốn gặp lại " thì tốt biết mấy

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro