Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LẮNG NGHE CON TIM MÌNH LÊN TIẾNG BẠN NHÉ

Đáng lẽ tôi sẽ không viết bài tản văn này bởi vì tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ viết về nó cho đến sáng nay khi lướt FB và đọc được status : "Giá đâu đó có người hiểu mình" của một người bạn tôi trong friendlist. Status thật ngắn gọn, chỉ bảy từ thôi nhưng đã gợi cho tôi những trăn trở về một thứ cảm giác gọi là : Buồn chán.

  Có phải tất cả chúng ta đều đã từng trải qua sự buồn chán? Tôi nghĩ câu trả lời là có và cảm xúc này được thể hiện rõ ràng ở những người trẻ. Đọc lại tất cả những entry và status trong fb những người bạn của tôi, hầu như tất cả họ đều đã từng viết lên tường về cảm giác này. Trong những diễn đàn dành cho những người trẻ và những buổi cafe, trà chanh, tôi cũng đã từng được nghe những người bạn  tâm sự, họ cảm thấy sợ  và tìm cách để trốn trách nó. Có người chọn cách gọi bạn bè đi chơi ( đại loại như: mày ơi đi cafe không, tao ở nhà chán quá), có người vùi đầu vào game, lại có người chọn cách lên bar để đắm mình trong tiếng nhạc sôi động. Tựu chung lại những người trẻ tìm mọi cách để trả lời câu hỏi: " Làm thế nào để khỏa lấp nỗi buồn ?"  

Một người bạn đã hỏi tôi câu hỏi đó và câu trả lời của tôi  là: "những khoảng trống không phải để lấp đầy".  

Một người bạn của tôi nói rằng, càng lớn con người ta càng buồn hơn. Đúng vậy ,đó là vì càng ngày chúng ta càng trưởng thành . Khi còn bé, chúng ta ít bộc lộ những cảm xúc riêng của bản thân mình. Một chiếc ô tô, một con robot hay một em búp bê có thể khỏa lấp nỗi buồn và mang đến niềm vui cho chúng ta vì cảm xúc của  lúc đó vẫn bị chi phối bởi những ham muốn vật chất tác động. Thế nhưng, khi lớn dần lên, dù không hay có được thỏa mãn những nhu cầu vật chất thì chúng ta vẫn cảm thấy buồn chán, đó là vì những ham muốn thỏa mãn tình thần bắt đầu trỗi dậy. Câu hỏi mà từ cổ chí kim con người vẫn thường đặt ra và tìm câu giải đáp đã bắt đầu bủa vây những tâm hồn: Ta là ai?   Tôi nghĩ rằng cảm giác này xuất hiện khi ta cảm thấy nhàn chán với những ngày trôi đi trong vô vị, những công việc tẻ nhạt chán ngắt ngày qua ngày  vẫn phải làm và một cuộc sống mà chúng ta biết nó không phải như mình mong muốn. Vậy thì bạn của tôi ơi, thượng đế/chúa/ thánh ala hay bất kỳ ai khác, hãy cảm ơn họ vì đã mang nó này đến với bạn vì đây chính là lúc bạn được lựa chọn con đường  bạn muốn đi và lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn.  

Hãy dành cho nó một khoảng trong tâm hồn , đóng khung nó như một phòng riêng trong ngôi nhà tâm hồn của bạn. Và mỗi lần được (bị) bước vào đó, hãy thật bình tình để khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng và lắng nghe con tim mình lên tiếng bạn nhé.  

30/6/2013

H.Q

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: